Chỉ thấy một nhóm người hộ tống ba người lên đài cao, Lạc Lâm ôm Văn Sâm Đặc Tư đi ở phía trước, ông không hổ là người đã từng làm tù trưởng, thần sắc trầm ổn, ngay cả khi đã là một phạm nhân thì vẫn duy trì được phong độ cường giả, trên mặt của ông có ba vết trầy xước do bị Lạc Tang quào, vết thương đã kết vảy, không biết là có để lại sẹo hay không.

Văn Sâm Đặc Tư cúi đầu tựa sát vào Lạc Lâm, bước chân có chút không vững, hai mắt rất đỏ, dung mạo tiều tụy, hiển nhiên là do mấy ngày nay trôi qua không được tốt lắm.

Lạc Tang đi ở phía sau, mắt trái của y được băng bó bằng băng vải, sắc mặt có chút kém, như là bệnh nặng vừa mới khỏi vậy nhưng tinh thần trông vẫn tốt, khiến cho Mục Mộc khiếp sợ chính là ở trên người y bị dây xích bạc thô to khóa lại, hai cánh tay vì vậy không có thể nào nhúc nhích được, chỉ có chân là có thể đi lại.

Vì để phòng ngừa Lạc Tang cuồng hóa lần nữa nên Hạ Nhĩ buộc phải làm như thế này, hiện tại trên quảng trường đang tập trung rất nhiều người nếu như Lạc Tang lại phát điên lên thì chắc chắn sẽ gây ra thương vong, anh không cho phép để xảy ra tình huống đó được.

Phải biết tối đó sau khi Lạc Tang cuồng hóa thì chỉ bằng sức lực của một mình cũng có thể gây thương tổn cho mười mấy thú nhân.

Ba người lên tới đài cao thì đều nhìn thấy Mục Mộc, Lạc Lâm rất bình tĩnh gật đầu với Mục Mộc, Văn Sâm Đặc Tư thì lại quay mặt đi không muốn nhìn hắn, xem ra trong lòng có chút oán giận Mục Mộc, còn Lạc Tang thì hai mắt lại sáng lên, khóe miệng nâng lên một nụ cười, ánh mắt nhu hòa như nước.

Chuyện đã đến nước này rồi mà còn có thể cười được, đúng là đồ chó ngu ngốc. Trong lòng Mục Mộc cũng có chút chua xót, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào con mắt trái đã được băng bó của  Lạc Tang mà không dời tầm mắt.

Hạ Nhĩ thấy những người nên đến thì đều đã đến, vì vậy liền nói lời mở đầu ngắn gọn với mọi người trên quảng trường: ” Từ xưa tới nay, giống cái rất ít ỏi nên chúng ta vô cùng chú trọng đến việc bảo hộ cho bọn họ, thú nhân làm thương tổn bọn họ sẽ bị phạt nặng, thế nhưng hàng năm vẫn xuất hiện rất nhiều trường hợp cường bạo giống cái thậm chí còn bắt cóc giống cái nữa. Vào buổi tối của năm ngày trước nhà của Lạc Tang bị cháy, các thú nhân vội chạy đến dập lửa đã nhìn thấy Mục Mộc là bạn lữ của hắn lúc đó tâm tình rất kích động, sau khi hỏi rõ thì mới biết được Mục Mộc là bị Lạc Tang lừa gạt tới, vì vậy, chúng ta sẽ tiến hành xét xử vụ việc này “.

Hạ Nhĩ nói xong thì nhìn về phía Mục Mộc: ” Mục Mộc, ta là tù trưởng khu Đông muốn hỏi lại cậu lần nữa, cậu là bị Lạc Tang gạt tới sao? “.

Tất cả mọi người đều nhìn vào Mục Mộc, Mục Mộc đối với việc này chẳng hề mất bình tĩnh, hắn là một nghệ sĩ biểu diễn viôlông nên đã từng gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng nhưng căng thẳng là khó tránh khỏi.

” Không phải “. Mục Mộc phủ nhận, Văn Sâm Đặc Tư vốn đang trốn ở trong lòng Lạc Lâm mà run lẩy bẩy nhưng khi nghe thấy câu trả lời thì kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ông còn tưởng rằng Mục Mộc sẽ trả lời là ” Đúng ” chứ.

Hạ Nhĩ dường như từ sớm đã lường trước Mục Mộc sẽ phủ nhậnb nên anh liền tiếp tục hỏi: ” Nhưng vào tối hôm ấy đã có rất nhiều người nghe thấy cậu thừa nhận “.

” Tôi đã trả lời đại “. Mục Mộc vừa dứt lời, đoàn người ở phía dưới liền ồ lên, chuyện nghiêm trọng như vậy mà lại có thể trả lời đại?

Hạ Nhĩ nghiêm nghị truy hỏi Mục Mộc: ” Vì sao lại trả lời đại? “.

Mục Mộc rũ đôi mắt xuống, nói dối: ” Bởi vì tôi sợ hãi, đêm đó Lạc Tang bị thú tính xâm chiếm, vì quá sợ hãi nên đã đáp bừa “.

” Ta không cho là một người sẽ hoang mang đến mức thừa nhận bừa chính mình là bị gạt tới “. Hạ Nhĩ không đồng ý với lý do này của Mục Mộc, anh luôn luôn xử lý sự việc một cách công chính, cho nên anh tiếp tục truy hỏi Mục Mộc: ” Trước đó có rất nhiều người trong bộ lạc đã nghe thấy cậu và Hi Nhĩ cãi nhau ở trên chợ, cũng nghe thấy cậu nói mình không thích Lạc Tang, chuyện này là thật sao? “.

Mục Mộc mím môi, không biết nên trả lời như thế nào về vấn đề này, thừa nhận thì chẳng khác nào thừa nhận mình là bị Lạc Tang gạt tới, không thừa nhận thì chẳng khác nào trước mặt mọi người thừa nhận mình thích Lạc Tang.

Thừa nhận thích Lạc Tang? Điều này với Mục Mộc mà nói thì có chút khó.

Hạ Nhĩ thấy Mục Mộc không trả lời, vì vậy anh liền gọi Hi Nhĩ tới, cũng hỏi cậu ta: ” Hi Nhĩ, chuyện này có thật không? “.

Mục Mộc khẩn trương nhìn Hi Nhĩ, hai tay đang đặt ở trên hai đầu gối đã túm chặt lấy quần của mình, chỉ nghe thấy Hi Nhĩ bình tĩnh nói: ” Là sự thật nhưng trong chuyện này tồn tại một ít hiểu lầm, ngày đó tại trong cửa hàng Mục Mộc cùng tôi nói về chuyện giữa hắn và Lạc Tang, mọi người cũng đã biết rồi, lúc trước tôi vẫn luôn thích Lạc Tang, cho nên đỏ mắt, không nhịn được trào phúng Mục Mộc, nói ‘ Nhất định là anh theo đuổi Lạc Tang ‘, Mục Mộc nghe được thì rất tức giận, cảm thấy vô cùng mất mặt, liền phản bác tôi, nói là Lạc Tang đã theo đuổi mình, tôi không tin, nói hắn rõ ràng có vẻ cực kỳ yêu Lạc Tang, Mục Mộc nhất thời kích động, mới phản bác lại tôi, nói hắn mới không thích Lạc Tang, không khéo câu nói này lại bị nhiều người ở trong chợ nghe được nên liền phát sinh hiểu lầm với họ, đối với việc này thì tôi ở đây xin lỗi mọi người, là tôi nhất thời ghen tỵ, làm cho mọi người hiểu lầm mối quan hệ của họ “.

Đoàn người liền nghị luận sôi nổi lên, có một số người tin cậu, cũng có một số người thì lại không tin.

Mục Mộc ngồi ở trên ghế nghe mà trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Hi Nhĩ vì bảo vệ Lạc Tang lại không tiếc bôi đen chính mình, hắn chợt nhớ đến ngày đó, ở trong chợ, Hi Nhĩ đã nói câu kia: Tôi nghĩ rằng mình tốt hơn anh.

Mục Mộc cúi đầu xuống, tay túm lấy quần càng chặt thêm, thì ra mình thật sự… Không sánh bằng Hi Nhĩ.

Hạ Nhĩ cảm thấy Hi Nhĩ đang nói dối nhưng do lúc ấyanh không có mặt tại đó nên tình hình cụ thể có phải là như vậy hay không thì anh không thể nào kiểm chứng được, chỉ có thể quay đầu hỏi Mục Mộc: ” Có đúng không? “.

Mục Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Hi Nhĩ, ánh mắt Hi Nhĩ nhìn hắn mang theo ý cảnh cáo, Mục Mộc lại nhìn về phía Lạc Lâm, Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Tang, Lạc Lâm và Lạc Tang đều không có gì biểu hiện gì, hai người họ đều biết rõ Hi Nhĩ đang bóp méo sự thật, Mục Mộc mà thừa nhận mình thích Lạc Tang thì mới kỳ quái, chỉ có Văn Sâm Đặc Tư nhìn hắn mà lộ vẻ cầu khẩn.

Mục Mộc gắng gượng gật đầu: ” Đúng vậy “.

” Nói như vậy hẳn là cậu thích Lạc Tang phải không? “. Hạ Nhĩ cố ý hỏi như vậy, không phải y có ý định gây khó dễ gì choMục Mộc nhưng muốn cho hắn một cơ hội có thể triệt để thoát khỏi Lạc Tang, hoặc cơ hội nhìn nhận rõ ràng tình cảm của chính mình.

Hạ Nhĩ chắc chắn lúc bắt đầu là Mục Mộc bị ép buộc ở chung với Lạc Tang nhưng anh cũng xác định được hiện tại Mục Mộc đã có tình cảm với Lạc Tang, hơn nữa ngày hôm qua anh đã nhắc nhở cho Mục Mộc biết thế giới này tuyệt đối tôn trọng mong muốn của giống cái, cũng là muốn cho Mục Mộc phải lựa chọn, nếu như hắn hận Lạc Tang nhiều hơn thì anh sẽ không chút do dự mà trục xuất Lạc Tang, nếu như hắn yêu Lạc Tang nhiều hơn thì anh sẽ giúp hắn.

Giống như Hạ Nhĩ đã từng nói, buổi xét xử này là do Mục Mộc kiểm soát, yêu hoặc không yêu, nó sẽ hai cái kết quả khác nhau. Nếu như có thể, Hạ Nhĩ thật sự không muốn ép hỏi Mục Mộc như lúc này, thế nhưng anh không thể giúp Mục Mộc có được nhiều thời gian hơn để suy tính, bởi vì buổi xét xử đang được tiến hành mà anh nhất định phải cung cấp cho quần chúng một lời giải thích rõ ràng.

Mục Mộc lâm vào bối rối, hắn yêu Lạc Tang, nhưng mà hắn mới vừa phát giác ra được, hắn biết rõ là mình cần phải phối hợp với Hi Nhĩ mà thừa nhận rằng mình yêu Lạc Tang, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng mình lại có chút không thể nào thoải mái được.

Quả nhiên hắn đối với chuyện yêu đàn ông này vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận được.

Hạ Nhĩ thấy Mục Mộc rơi vào trầm mặc, anh im lặng thở dài, dường như là thúc giục mà hỏi lại hắn lần nữa: ” Có yêu hay không? “.

” À… “. Mục Mộc bị buộc đến vội vàng, hắn muốn gật đầu nhìn nhìn thấy đoàn người đông nghìn nghịt ở bên dưới đài cao, mỗi người đều ánh mắt nóng rực nhìn vào hắn, hắn liền cứng ngắc, hoang mang.

Đây chính là đang làm khó Mục Mộc rồi, với tính cách của hắn thì cho dù đã yêu cô gái nào đều sẽ không dễ dàng nói ra, huống chi lại là yêu đàn ông cơ chứ.

Hạ Nhĩ không thể nào lại cho Mục Mộc có thời gian để do dự, đám người phía dưới rõ ràng đã đoán ra được đầu mối, nếu Mục Mộc vẫn trầm mặc mà không chịu trả lời, xem ra hắn hẳ là oán hận Lạc Tang càng nhiều hơn yêu, vì vậy anh liền ra phán quyết: ” Lạc Tang đã ép buộc Mục Mộc làm bạn lữ của mình nên bị trục xuất vĩnh viễn! “.

Mục Mộc kinh ngạc, hắn hoảng loạn vội vàng kêu lên: ” Chờ… “.

” Chờ một chút! “. Hi Nhĩ nói nhanh hơn Mục Mộc, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu ta, chỉ thấy cậu ta lộ vẻ dứt khoát hỏi Hạ Nhĩ: ” Có phải bộ lạc tuyệt đối tôn trọng mong muốn của giống cái không? “.

Hạ Nhĩ gật đầu: “Là.”

” Nếu như tôi muốn kết bạn với một tên thú nhân lang thang thì có thể để cho tên thú nhân lang thang kia định cư cùng tôi tại bộ lạc? “. Hi Nhĩ tiếp tục hỏi, tim Mục Mộc đập nhanh hơn, trên người trở nên lạnh lẽo, có dự cảm bất thường.

Hạ Nhĩ nhìn chằm chằm vào Hi Nhĩ, qua một lúc lâu sau mới gật đầu: ” Về lý thuyết thì có thể “.

” Như vậy tôi muốn kết bạn với Lạc Tang! “. Hi Nhĩ đỏ mặt lớn tiếng nói, tại thời điểm cậu quyết định tiếp tục theo đuổi Lạc Tang thì liền đánh cược hết thảy, cũng chính là quyết tâm không để ý đến một thứ, làm cho cậu từ một cái cậu bé ngây thơ lột xác thành người trưởng thành.

Đoàn người huyên náo, trong đầu Mục Mộc liền trở nên trống rỗng, Văn Sâm Đặc Tư ôm Lạc Lâm khóc đến mức nước mũi nước mắt tèm lem, cảm động không thôi, còn Lạc Tang…

Ánh mắt Lạc Tang lộ ra vẻ phức tạp nhìn vào Mục Mộc, Mục Mộc nhìn thẳng vào y một lúc, sau đó cúi đầu xuống.

Hắn đã không còn tư cách để nhìn Lạc Tang nữa rồi, hắn ngay cả dũng khí để thừa nhận yêu cũng đều không có.

Bên trong chuyên khu quan sát, các trưởng lão của bộ lạc đều nhìn chằm chằm vào tù trưởng khu Tây Hạ Lạc Khắc, Hạ Lạc Khắc rất bình tĩnh, nhíu mày nói câu: ” Đứa con nhỏ của tôi rất là quyết đoán, không phải sao? “.

Hạ Nhĩ liền biết Hi Nhĩ sẽ nói ra như vậy, anh giơ tay lên ra hiệu hiện trường yên tĩnh lại, sau đó nhìn về phía Mục Mộc: ” Vừa nãy Mục Mộc cũng có lời muốn nói phải không? “.

Mục Mộc đang ngẩn người, hoảng hốt một lúc mới phục hồi tinh thần lại, hắn cúi đầu từ trên ghế đứng dậy, đi tới phía trước đài cao.

Hít thở sâu mấy lượt, Mục Mộc chờ cho đến khi chính mình thoáng bình tĩnh được chút ít, mới mở miệng nói ra: ” Tôi muốn nói là, liên quan với những tin tức kia về tôi đều là thật, tôi là con của cặp phu phu lang thang, được Lạc Tang ở trong rừng rậm trung tâm cứu về, nếu như không có y thì hiện tại tôi đã biến thành bộ xương rồi. Còn về việc chúng tôi kết bạn, tôi sẽ thành thật nói cho mọi người biết, tại thời điểm y cầu hôn tôi thì tôi vốn không biết y đang nói cái gì nên liền tùy tiện đồng ý, vì vậy y cũng không có dụ bắt tôi, cũng không có ép buộc tôi “.

Hạ Nhĩ nghiêm nghị nhìn Mục Mộc: ” Đây là sự thật? “.

” Là thật “. Mục Mộc gật đầu, lại nói tiếp: ” Còn có tôi muốn cải chính một chút với sự việc mà Hi Nhĩ mới vừa nói kia, lúc đó ở trong cửa hàng, cậu ta cũng không có đỏ mắt tôi, sở dĩ chúng tôi tranh cãi với nhau là vì lúc đó tôi đã ý thức được ý nghĩa của việc kết bạn nên tùy tiện kết làm quan hệ bạn lữ với Lạc Tang thì cảm thấy rất không hài lòng, còn việc tôi nói không thích Lạc Tang cũng là thật “.

Hạ Nhĩ đại khái hiểu được: ” Nói như vậy thì quan hệ bạn lữ của cậu và Lạc Tang cũng không phải là do y cưỡng ép cậu kết bạn mà cậu cũng không phải là tự nguyện kết bạn đúng không? “.

” Đúng vậy, lúc đó tôi không hiểu nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu “. Nhưng lúc đó thì hắn không yêu Lạc Tang, hiện tại lại yêu.

Lại ngay tại thời điểm mới vừa ý thức được phần tình yêu này thì liền thua một cách cay đắng bởi Hi Nhĩ.

Mục Mộc ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng để cho nước mắt không chảy xuống, không ổn lắm, hắn muốn khóc.

Hạ Nhĩ suy tư một lúc, liền có quyết định, anh lại ra phán quyết lần nữa: ” Ta cho là những lời mà Mục Mộc đã nói vừa là thật, nếu Lạc Tang không có cưỡng ép hắn, như vậy ta luền thu hồi lại phán quyết lúc nãy, mà xét thấy tại thời điểm hai người kết bạn thì Mục Mộc không rõ ràng ý nghĩa của việc kết bạn, cho nên ta kiến nghị hai người giải trừ quan hệ bạn lữ, để Mục Mộc có cơ hội lựa chọn lần nữa “.

Hạ Nhĩ nói xong liền nhìn về phía Mục Mộc: ” Cậu có muốn giải trừ quan hệ bạn lữ với Lạc Tang không? “.

Mục Mộc gật đầu, từ đầu đến cuối cũng cũng không nhìn Lạc Tang.

Vì vậy, Hạ Nhĩ lớn tiếng nói với mọi người ở dưới đài: ” Như vậy ta tuyên bố: quan hệ bạn lữ của Mục Mộc và Lạc Tang chính thức được giải trừ! “.

Mục Mộc nhắm hai mắt lại, trong lòng vừa có chút thoải mái, lại có chút ngột ngạt, hắn vốn định rời đi nhưng suy nghĩ lại, quay người đi tới trước mặt Lạc Tang, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền cúi người xuống chín mươi độ với Lạc Tang, nói cảm ơn với y: ” Cảm ơn sự chăm sóc của anh trong thời gian qua, anh đã đối với Mục Mộc rất tốt “.

Lạc Tang nhíu mày nhưng y không nói gì.

Mục Mộc cũng bái một cái với Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư : ” Cháu rất cảm ơn sự quan tâm và săn sóc của hai chú “.

Làm như vậy thì danh tiếng của cả nhà bọn họ mới có thể khôi phục lại đi? Mục Mộc nghĩ như vậy, dùng thái độ bình tĩnh bước xuống đài cao, hắn đi xuyên qua đám người, coi nhẹ các loại ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, chờ rời khỏi quảng trường, hắn mới bắt đầu chạy, dường như là đang phát tiết.

Thật là khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play