Bỏ quần áo vào trong rương xong, Mục Mộc vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Tang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình.
” Làm sao vậy? “. Mục Mộc khó hiểu hỏi y thì phát hiện tầm mắt Lạc Tang rơi vào trên bụng của mình, Mục Mộc cúi đầu, nhìn thấy còn sót lại một cái quần đùi vải bông ở trên bắp đùi mình.
Mục Mộc không còn gì để nói, liền đưa cái quần đùi vải bông đó cho Lạc Tang: ” Đây, cho anh “.
Lạc Tang phục hồi tinh thần lại, y nhìn cái quần đùi vải bông ở trước mắt, lại nhìn Mục Mộc, sau đó cầm lấy cái quần đùi kia.
Xem ra Mục Mộc vẫn chưa biết. Lạc Tang đang gấp cái quần đùi nọ nhưng đôi mắt lại len lén liếc nhìn vào bụng vẫn còn vô cùng bằng phẳng của Mục Mộc, trong lòng cảm thấy có chút là lạ nhưng phần lớn chính là ấm áp.
Ở trong đó có con trai của mình, con của mình và Mục Mộc…
Đôi mắt Lạc Tang sâu thẳm, một luồng cảm giác thỏa mãn cường liệt tự nhiên mà sinh ra, cùng với dục vọng chiếm hữu dâng trào.
Gay go rồi, thật sự muốn nhốt Mục Mộc lại để mỗi ngày được nhìn thấy hắn, tốt nhất là nên cởi ra hết sạch quần áo của hắn, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ được bụng của hắn là thế nào mà to lên…
Mục Mộc mang cái bụng tròn vo… Lạc Tang không kiềm lòng được mà liếm môi một cái, chỉ mới là tưởng tưởng mà đã cảm thấy vừa đáng yêu lại ngon miệng…
” Ăn “. Một quả trái cây màu xanh được đưa tới trước mắt Lạc Tang, khiến choLạc Tang sững sờ, lúc này y mới phát giác được Mục Mộc chẳng biết từ lúc nào đã đi đến bên bàn cầm một quả trái cây lại đây, bình tĩnh nhìn y: ” Con mắt của anh lại đỏ lên “.
Lạc Tang cả kinh, theo bản năng giơ tay che kín con mắt của mình, không muốn để cho Mục Mộc nhìn thấy dáng vẻ khi biến thành mắt đỏ của mình.
Mục Mộc cầm trái cây kia quơ quơ tại trước mặt Lạc Tang: ” Ăn đi “.
” … ” Lạc Tang cầm lấy, há miệng cắn một cái nhưng y rất ghét vị chua của trái cây.
Máu của Mục Mộc so với thứ này thì ngon hơn nhiều.
Mục Mộc tiếp tục thu dọn hành lý, vừa thu dọn lại vừa nói thầm: ” Anh không tự giác được một chút nào sao? Không lẽ phải đợi tôi lấy trái cây cho anh thì anh mới ăn “.
Bởi vì rất khó ăn nên Lạc Tang khẽ nhíu mày nuốt xuống quả đó, đôi mắt liền liếc nhìn Mục Mộc thì cảm thấy hắn có làn da trắng và nhẵn mịn còn đôi môi thì nhạt sắc, cuối cùng thì nhìn vào cái cổ mảnh khảnh của Mục Mộc.
Vết thương ở trên cổ Mục Mộc đã đỡ hơn rất nhiều rồi, không cần phải quấn băng nữa nhưng vẫn phải thoa thuốc mỡ, để không bị lưu lại sẹo nữa.
Nhìn thấy vết thương đã thoa thuốc mỡ đó thì Lạc Tang liền phục hồi tinh thần lại, vội vã cúi đầu xuống bắt buộc chính mình không được ngắm nhìn Mục Mộc nữa đồng thời y nghiêm mặt suy nghĩ một lát thì nói với Mục Mộc: ” Em tiếp tục ở lại chỗ này đi, ở chung với anh sẽ không được an toàn “.
” Không sao đâu, tôi sẽ giám sát anh ăn trái cây “. Mục Mộc thản nhiên liếc nhìn Lạc Tang một cái: ” Nên có chừng mực, Hạ Nhĩ đã nghi ngờ mối quan hệ của hai chúng ta, ngày mai Hi Nhĩ cũng sẽ chuyển tới, chẳng lẽ anh muốn để cho toàn bộ người của bộ lạc đều biết ban đầu là do anh cưỡng bức tôi sao? “.
” Không… “. Lạc Tang lộ ra vẻ thống khổ, một khi sự việc bị vạch trần, rất có thể y liền bị trục xuất, cứ như vậy mà rời khỏi Mục Mộc và con của bọn họ.
Hắn không muốn rời khỏi Mục Mộc! Càng không hy vọng vì hành động của mình mà dẫn đến tác động tiêu cực cho cuộc sống của con bọn họ!
Nhìn Lạc Tang rơi vào thống khổ cực độ, Mục Mộc nghi hoặc nhíu mày, hắn do dự một lát liền bỏ quần áo trong tay qua một bên sau đó giơ tay lên cầm lấy đầu của Lạc Tang, làm cho y nhìn thẳng mình.
” Chỉ cần anh không thừa nhận thì tôi sẽ không thừa nhận, liền không có ai chỉ trích anh được, yên tâm đi, tôi… Sẽ không tố giác anh đâu “. Mục Mộc mỉm cười với Lạc Tang: ” Tôi đã không còn hận anh nữa rồi, thật sự, cho nên anh không cần phải sợ hãi “.
Lạc Tang bởi vì câu nói này của Mục Mộc mà thoáng bình tĩnh lại, y muốn cúi đầu hôn môi Mục Mộc nhưng lại sợ chính mình đột ngột mất đi lý trí, liền dựa vào trán của Mục Mộc mà giãy dụa.
” Anh có thể hôn em được không? “. Lạc Tang hỏi dò Mục Mộc, khát vọng đôi môi của hắn nhưng trong đáy lòng lại hi vọng hắn từ chối mình.
Trên mặt Mục Mộc liền ửng đỏ, giả vờ bình tĩnh gật đầu: ” Ừm “.
” … Em hẳn là nên từ chối anh “. Lạc Tang khẽ than nhưng lại kề sát vào Mục Mộc, mặc dù còn chưa hôn lên vậy mà y liền cảm giác được trong miệng mình đã mọc ra răng nanh sắc bén, vì vậy mạnh mẽ dừng lại.
Mũi của hai người đối diện nhau nên hai bên đều có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.
” … Thu răng lại “. Mục Mộc nhìn Lạc Tang ở khoảng rất gần, tim đập ” thình thịch ” cực nhanh, đó là do quá sợ hãi vì bị cắn một cách hung hăng nhưng mà hắn lại bắt buộc chính mình bỏ qua nỗi sợ hãi này, nhỏ giọng vỗ về Lạc Tang: ” Ngoan, anh có thể làm được, thu răng lại đi, thu lại thì tôi sẽ hôn anh “.
Nếu là trước kia thì không chừng hắn đã kêu Lạc Lâm rồi? Đâu có như bây giờ bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà nỗ lực làm cho Lạc Tang bình tĩnh lại.
Đúng là hắn đã thực sự biến đổi, đều tại tên Lạc Tang đáng chết này.
Sự trấn an của Mục Mộc liền có hiệu quả, Lạc Tang nhắm hai mắt lại, nỗ lực đè xuống khát vọng muốn Mục Mộc của mình.
” Hít một hơi thật sâu, tưởng tượng rằng mình đang đứng bên một hồ nước yên tĩnh “. Mục Mộc tự biến mình thành một bác sỹ tâm lý.
Lạc Tang nghe theo chỉ thị của Mục Mộc liền nhắm hai mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
” Đúng, chính là như vậy, hít thật sâu vào “.
Lạc Tang cảm thấy được chính mình bình tĩnh lại không ít, y chậm rãi khống chế được thu hồi răng nanh trong miệng, mãi cho đến khi thu hồi hoàn toàn.
Lạc Tang liền mở mắt ra, Mục Mộc lộ ra nụ cười với y: ” Anh làm rất tốt “.
Mục Mộc nói xong liền hôn lên đôi môi Lạc Tang, vốn là muốn thưởng cho y, không ngờ xúc cảm mềm mại của môi hắn lại làm cho Lạc Tang trong nháy mắt kích động, răng nanh liền mọc ra.
Tại thời điểm răng nanh mọc ra trong chớp mắt, Lạc Tang hung hăng đẩy Mục Mộc ra, may là hai người đang ngồi ở trên giường, nếu không với cái đẩy ra một cái này thì Mục Mộc chắc hẳn sẽ bị té ngã.
Mục Mộc ngã ra giường liền ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tang thì thấy Lạc Tang không chỉ có mọc ra răng nanh mà con mắt của y cũng đã biến đổi màu sắc.
” Xin lỗi… Anh… Không thể chạm vào em “. Lạc Tang rời giường, con mắt trái của hắn đã biến thành một màu đỏ tươi như máu, tại trước khi y hoàn toàn rơi vào điên cuồng vội nói với Mục Mộc một câu: ” Anh… Đã không thể ở gần em được nữa “.
Dự đoán của Lạc Lâm không sai, sau khi biết Mục Mộc có con thì tình cảm của Lạc Tang đối với hắn càng bộc phát mãnh liệt cuộn trào hơn, đã không thể nào kiềm chế được nữa.
Lạc Tang nói xong trong nháy mắt bóng dáng liền biến mất, tốc độ chạy đi của y quá nhanh, khiến cho Mục Mộc thậm chí còn không kịp mở miệng gọi y lại.
Lạc Tang mới vừa chạy đi thì Lạc Lâm liền vọt vào, ông nhìn thấy Mục Mộc không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi hắn: ” Lạc Tang đâu? “.
” Chạy đi rồi “. Mục Mộc chậm rãi từ trên giường đứng lên: ” Con mắt của y liền đỏ lên, có lẽ là sợ thương tổn tới cháu, cho nên đã chạy đi rồi “.
Lạc Lâm cùng Văn Sâm Đặc Tư liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt Lạc Lâm nghiêm nghị nhìn ông còn Văn Sâm Đặc Tư thì cắn môi cúi đầu xuống, thỏa hiệp.
Lạc Lâm một lần nữa nhìn về phía Mục Mộc, thẳng thắn với hắn: ” Thực ra ăn trái cây không có tác dụng gì cho việc ức chế thú tính của Lạc Tang cả “.
” Không có tác dụng? “. Mục Mộc choáng váng, nhớ đến mỗi lần chính mình đưa trái cây cho Lạc Tang, y đều không nói tiếng nào mà ăn vào, Mục Mộc trầm mặc lại.
Lạc Lâm tiếp tục nói: ” Nói vậy để gạt cháu là không hy vọng cháu lo lắng quá nhiều nhưng bây giờ nhất định phải nói ra sự thật cho cháu biết, khoảng ba hoặc bốn ngày thì Lạc Tang sẽ phát cuồng một lần, cho nên cháu không thể chuyển về ở chung với nó được “.
” Ba hoặc bốn ngày… “. Mục Mộc tính toán một chốc, như vậy trong khoảng thời gian này Lạc Tang đã phát cuồng không ít lần, vậy mà lại giấu giếm giỏi đến như vậy, chưa từng để cho hắn phát hiện ra điều khác thường nào.
Văn Sâm Đặc Tư nhìn đồ đạc của Mục Mộc đều đã thu dọn gần xong, vì vậy đi lên muốn đem những thứ đó trả về chỗ cũ, lại bị Mục Mộc ngăn cản.
” Cháu vẫn muốn chuyển về “. Mục Mộc bình tĩnh nói: ” Nếu vừa nãy Lạc Tang có thể tại trước khi mình phát cuồng mà rời xa cháu, thế thì sau này y cũng sẽ làm được, cho nên sẽ không có chuyện gì “.
Lạc Lâm nhíu mày: ” Mục Mộc, cháu là đang mạo hiểm đó “.
” Cháu biết rõ nhưng cháu vẫn muốn chuyển về “. Mục Mộc biết rõ là hắn đang mạo hiểm nhưng hắn cũng không thể vẫn cứ ở chung phòng với Văn Sâm Đặc Tư được, phu phu người ta cũng có cuộc sống riêng, huống chi, thay vì ở chung với Hi Nhĩ, Mục Mộc càng muốn mạo hiểm ở chung với Lạc Tang hơn.
Nếu hắn tiếp tục ở tại nơi này, Hi Nhĩ và Lạc Tang sẽ thường xuyên chạm mặt nhau, sau đó bọn họ có thể hay không ở bên nhau thì đó là chuyện sau này, hiện tại hắn còn chưa có trở về trái đất nên Lạc Tang liền không được phép di tình biệt luyến!
Đã quyết định xong, Mục Mộc nâng rương gỗ đứng lên, Văn Sâm Đặc Tư vội vàng qua giúp hắn nhưng lại bị Mục Mộc khước từ.
” Không cần đâu, tôi xách được “. Có đôi lúc Mục Mộc cảm thấy Văn Sâm Đặc Tư đã chăm sóc hắn một cách quá mức.
” Con chắc chắn “. Mục Mộc gật đầu, cũng không biết từ đâu mà mình lại tự tin cho rằng Lạc Tang sẽ không thương tổn mình.
Lạc Lâm thấy thái độ của Mục Mộc kiên quyết nên đành phải giúp hắn khuân đồ, đồ đạc của Mục Mộc cũng không nhiều lắm cho nên ba người chỉ mang có một chuyến liền chuyển xong xuôi.
” Cháu và Lạc Tang phải ngủ riêng “. Lạc Lâm đề xuất với Mục Mộc: ” Cháu chuyển trở về đã là mạo hiểm, nếu như ở chung phòng với Lạc Tang, chỉ có thể dẫn dụ ra thú tính của nó mà thôi “.
” Được “. Mục Mộc gật đầu, Văn Sâm Đặc Tư liền kín đáo đưa cho hắn mấy bình thuốc bột, Mục Mộc vốn định nói với ông thuốc bột này là vô dụng với Lạc Tang nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không nên nói ra có vẻ tốt hơn, miễn cho ông lại thêm lo lắng.
Tại trước khi đi về, Lạc Lâm không yên lòng dặn dò Mục Mộc: ” Nếu xảy ra chuyện gì thì liền lớn tiếng kêu chú, biết chưa? “.
Mục Mộc nghiêm túc gật đầu, đưa bọn họ ra đến cửa cổng, sau đó cầm đèn đi vào trong ngôi nhà trúc.
Thế giới này không có đèn điện nên mức độ ánh sáng của đèn cũng có hạn, ban đêm mà chỉ có một mình ở trong ngôi nhà rộng lớn này khiến cho Mục Mộc khó tránh khỏi có chút bất an, vì vậy trở về phòng đóng cửa lại, chờ Lạc Tang phát cuồng xong thì sẽ trở về.
Mục Mộc đợi rất lâu, không chú ý liền nằm ở trên giường mà ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ bất ngờ cảm nhận được có người đang vuốt ve gương mặt của mình, Mục Mộc mơ mơ màng màng mở mắt ra, ở trong bóng tối liền đối diện với đôi con ngươi có hai màu.
Một vàng một đỏ!
Là Lạc Tang đang bị bán cuồng hóa!
Mục Mộc còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lạc Tang liền chạy đi, nếu không phải cửa sổ còn đang nhẹ nhàng lay động thì Mục Mộc sẽ cho là những chuyện đã phát sinh vừa nãy chỉ là do hắn nằm mơ.
Mục Mộc nhìn chằm chằm một mảnh tối u ở ngoài cửa sổ thì hắn lại chần chờ một chút, rồi mới đi tới bên bàn đốt đèn lên, sau đó thận trọng cần đèn đi về phía cửa sổ.
” Lạc Tang? Anh đang ở bên ngoài sao? “. Mục Mộc nhỏ giọng hỏi, dừng lại tại chỗ còn cách cửa sổ khoảng1 mét, có chút sợ sệt Lạc Tang phát cuồng đột ngột từ bên ngoài nhảy vào.
Bên ngoài không có tiếng trả lời.
Mục Mộc liền đợi một lúc mới quyết định đóng cửa sổ lại ngủ, nhưng mà đêm này lại ngủ không yên.
Quả nhiên chuyển về đây ở là quá mức mạo hiểm.
Do tối hôm qua ngủ không ngon nên làm cho Mục Mộc liền ngủ thẳng tới chiều luôn, hắn vặn người đi tới phòng khách, nhìn thấy trên bàn có để một mâm trái cây, còn có quả sữa tươi đã nứt vỏ nữa.
Mục Mộc ôm quả sữa vào trong ngực ăn, trong miệng kêu tên Lạc Tang: ” Lạc Tang “.
Nhưng mà trong nhà lại vô cùng yên tĩnh.
Mục Mộc cảm thấy không được bình thường, hắn vừa ăn quả sữa vừa tìm kiếm thân ảnh của Lạc Tang ở mọi nơi trong nhà, quả nhiên Lạc Tang không ở nhà nhưng trong phòng bếp đang nấu một nồi nhỏ cháo thịt nạc cải xanh.
Văn Sâm Đặc Tư lại đây nấu sao? Mục Mộc mở nắp ra nhìn thì thấy cháo đã chín, đang bốc hơi nóng lên nhưng sau khi hắn cầm cái muỗng gỗ lớn ăn thử một miếng thì liền biết là do Lạc Tang nấu, bởi vì bên trong có vị ngọt mà Văn Sâm Đặc Tư nấu cháo lại là mặn.
Xem ra là đã trở về rồi. Mục Mộc có chút yên tâm, múc một chén cháo ngồi vào bàn mà ăn, chỉ là đang ăn bỗng nghe thấy trên nóc nhà phát ra tiếng động nhỏ, Mục Mộc cầm cái muỗng ngẩng đầu nhìn lên, trong đầu toát ra một ý nghĩ kỳ lạ.
” Lạc Tang? “. Mục Mộc nhìn lên nóc nhà mà gọi.
Không có tiếng trả lời.
Có lẽ là con chim đậu xuống. Mục Mộc cười thầm chính mình suy nghĩ quá nhiều, vội vã ăn hết cháo liền đi sang sát vách, nhìn xem Lạc Tang có ở đó hay không, kết quả không thấy Lạc Tang mà lại nhìn thấy Hạ Nhĩ và Hi Nhĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT