Mục Mộc thình lình nghe thấy tiếng khóc Văn Sâm Đặc Tư, hắn thụt cùi chỏ vào Lạc Tang: ” Cha anh đang khóc “.
” Không có chuyện gì đâu, phụ thân ta cũng ở ngoài đó mà “. Lạc Tang ôm Mục Mộc, y lấy tay kéo cái áo T-shirt rộng rãi đang khoác ở trên người Mục Mộc xuống, làm cho hắn lộ ra nửa bờ vai.
Mục Mộc thờ ơ nhìn y, thấp giọng nhắc nhở: ” Cha và phụ thân của anh đều đang ở bên ngoài, không được làm “.
” Không làm “. Lạc Tang bảo đảm với Mục Mộc, mặc dù y cực kỳ muốn giữ lấy hắn, thế nhưng y không thể mỗi lần đều thua bởi dục vọng của bản thân được.
Bàn tay to của Lạc Tang liền sờ soạng trên bờ vai của Mục Mộc, nơi đó có hai cái lỗ tròn là loại vết thương nhỏ, đã bôi thuốc nên kết vảy rồi, đó là ngày hôm kia bị răng nanh của Lạc Tang cắn thành như vậy.
” Có đau không? “. Lạc Tang khẽ vuốt ve hai vết thương nhỏ đó.
” Tôi sẽ dùng dao đâm hai cái lỗ thủng ở trên người anh, anh thấy có đau hay không? “. Vừa nhắc tới những vết thương nhỏ thì Mục Mộc liền tức giận, không nhịn được mắng một câu bằng tiếng Trung: ” Giống như chó “.
Mục Mộc mắng xong liền xoay mình đưa lưng về phía Lạc Tang mà nhắm mắt ngủ, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ vẫn có thể cảm nhận được Lạc Tang đang vuốt ve bờ vai của hắn, rất nhẹ nhàng.
Ngủ thẳng đến nửa đêm thì thình lình bị mắc tiểu làm cho tỉnh lại, Mục Mộc mơ hồ bò từ trên giường xuống, vừa quay đầu liền thấy hai con mắt mở to của Lạc Tang đang tỏa ra u quang nhìn chằm chằm hắn, tinh thần sáng láng, không giống như là đã ngủ.
Mục Mộc mặc kệ y, tự mình xuống giường đi nhà vệ sinh, nơi này, nhà vệ sinh là thông qua một con đường kéo dài đi xuống dưới lòng đất, có lẽ là vì thông đạo rất dài nên hầu như không có mùi lạ, khôi hài nhất chính là Mục Mộc còn nhìn thấy trong thông đạo nở một bông hoa nhỏ, xem ra nước tiểu và vân vân đều bị thổ nhưỡng hấp thu làm chất dinh dưỡng cho thực vật.
Thiết kế nhà vệ sinh bảo vệ môi trường như thế này là rất tốt, theo Mục Mộc trong ngôi nhà nhỏ này của Lạc Tang thì chỉ có nhà vệ sinh là nhìn được mắt nhất.
Mục Mộc đi nhà cầu xong liền rửa sạch tay, quay người lại liền nhìn thấy Lạc Tang giống như một con quỷ đang im lặng không lên tiếng đứng ở trước cửa nhìn hắn, lúc này đây ở trong đêm khuya thanh vắng rất dọa người.
” Anh có thể đi mà phát ra một ít tiếng động được không? “. Mục Mộc ổn định nhịp tim, thời điểm đi đến đối diện với Lạc Tang thì cố ý vung vẩy nước còn dính trên tay vào y, Lạc Tang dường như bị nước này kích thích, bất ngờ ôm lấy đầu của Mục Mộc, sau đó là một cái hôn chiếm đoạt rất sâu.
Mục Mộc bị Lạc Tang chặn ở ngay cửa nhà vệ sinh mà hôn đến nghẹt thở, nếu không đẩy Lạc Tang ra thì hắn chắc sẽ bị nghẹn mà chết, trở thành người đàn ông đầu tiên trong lịch sử bị đàn ông hôn đến chết.
” A! Thả… A… Không khí… “. Hai tay của Mục Mộc lùa vào bên trong tóc của Lạc Tang rồi túm chặt giật kéo đầu của y để tách ra.
Lạc Tang cuối cùng cũng bỏ qua đôi môi của hắn, bởi vì thiếu khí nên đầu của Mục Mộc có hơi choáng váng, cả người vô lực bị Lạc Tang đặt ở trên tường, cảm giác được Lạc Tang đang hôn tại trên cổ hắn, vừa mút thỏa thích lại vừa liếm.
” Có bệnh? “. Mục Mộc hạ thấp giọng mắng Lạc Tang, hắn băn khoăn về Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư đang ngủ tại phòng bếp, sợ bị bọn họ nhìn thấy tình cảnh không hay lúc này.
” Anh thích em “. Sau đó Lạc Tang chạm vào môi của Mục Mộc một cái.
” Ừ, biết biết “. Mục Mộc không kiên nhẫn đáp lại, hắn dựa vào ánh trăng màu đỏ máu để nhìn Lạc Tang, đôi mắt người đàn ông này đang phát sáng nhìn chăm chú vào hắn, trong miệng liền mọc ra hai cái răng nanh sắc bén lộ ra ngoài, hai cái răng nanh đó đều dài qua miệng xuống phía dưới, Mục Mộc không dám nghĩ nếu như bị y cắn một cái thì sẽ như thế nào.
Nhưng nhớ lại thì Lạc Tang chưa từng thực sự cắn xuống, chỉ là dùng răng khẽ cắn, đâm thủng làn da của hắn, sau đó dùng đầu lưỡi liếm máu bị chảy ra của hắn, dáng vẻ rất mê say, thật giống như máu tươi của hắn là rượu vang nguyên chất nhất vậy.
Thật đúng là dã thú khát máu mà. Mục Mộc do dự một chút, vô cùng bất đắc dĩ nói: ” Trở về phòng đi, tôi để anh làm là được “.
” Anh không làm ” Lạc Tang chạm vào khuôn mặt nhẵn mịn và trơn bóng của Mục Mộc: ” Anh chỉ muốn hôn em “.
” Không làm? Vậy này là chuyện gì xảy ra? “. Mục Mộc rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn Lạc Tang chỉa hạ thể đang trướng lên vào bụng dưới của hắn.
Lạc Tang nhắm mắt, nỗ lực bình phục hô hấp của mình, răng nanh ở trong miệng y từ từ thu hồi lại, sau đó lui ra khỏi người Mục Mộc: ” Không làm “.
” Tùy anh “. Mục Mộc thờ ơ đi về phòng.
Đi qua nhà bếp, Mục Mộc nhìn thấy đôi mắt của Lạc Lâm đang phát sáng mà nhìn bọn họ còn Văn Sâm Đặc Tư giống như bạch tuộc mà ôm thân báo của ông, ngủ say sưa.
Mục Mộc bình tĩnh vào phòng, Lạc Tang bước từng bước đi theo ở phía sau hắn.
Bò lên trên giường, đắp chăn lên, Mục Mộc bỏ qua cơ thể hừng hực của người nào đó đang dính sát lại mà tiếp tục ngủ, nhưng mà ngủ được một liền liền tỉnh lại, bởi vì Lạc Tang đã cởi quần của hắn ra, bàn tay to lại sờ vào mông của hắn.
Mục Mộc nhận thấy đêm nay Lạc Tang rất nôn nóng, dường như y đang sợ cái gì lại như đang ức chế điều gì.
Mục Mộc hơi nhíu mày, bây giờ Lạc Tang mang đến cho hắn một cảm giác chính là một thùng không □□, không biết lúc nào nó sẽ phát nổ, với cái cảm giác không chắc chắn này trái lại càng khiến cho người ta bất an hơn.
Còn không bằng cho hắn một cái sảng khoái, thao hắn thôi còn hơn để hắn lo lắng đề phòng liền không ngon giấc.
Lúc này tay của Lạc Tang đẩy hai mông của Mục Mộc ra, Mục Mộc phối hợp thả lỏng cơ thể, bởi vì buồn ngủ cho nên nhắm mắt lại, nghĩ có thể hay không vừa ngủ vừa để Lạc Tang thao nhưng tay của Lạc Tang chỉ sờ soạng nhiều lần tại lối vào rồi thu hồi.
Mục Mộc còn buồn ngủ quay đầu lại nhìn y: ” Không làm? “.
” Không làm “. Đầu của Lạc Tang dựa vào trên vai Mục Mộc, hơi thở nặng nề, dường như là đang nhẫn nại.
Mục Mộc ” Hừ ” một tiếng: ” Muốn làm liền làm, đừng có tiếp tục giày vò tôi nữa “.
” Anh muốn rèn luyện ý chí của anh “. Lạc Tang thấp giọng nói ra, y không biết rõ có thể chịu được bao lâu, y chỉ biết là nếu như hiện tại y không rèn luyện ý chí của mình, y sợ sau này sẽ có một ngày y bị mất khống chế và gây ra tổn thương với Mục Mộc.
” Rèn luyện em gái anh đó! Còn có để cho người ta ngủ hay không! “. Mục Mộc giận, bỗng trở mình đưa bàn tay vào trong quần của Lạc Tang, chính là dùng sức cầm lấy, vốn là đang ngủ say bị làm tỉnh lại đã làm cho hắn rất khó chịu rồi, vậy mà còn chơi cái trò nhẫn nại với hắn.
” Đừng đụng! “. Lạc Tang đã cứng cả một buổi tối rồi, có chút không chịu nổi Mục Mộc cầm như vậy.
Mục Mộc cũng nảy sinh ác độc, cầm lấy cự vật kia tuốt điên cuồng trên dưới, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: ” Đi ra cho tôi! “.
” A! “. Lạc Tang rên khẽ một tiếng, thực sự bị Mục Mộc làm cho bắn ra.
Hai người nằm mặt đối mặt, Lạc Tang thở hổn hển, Mục Mộc thì lại là một mặt sương lạnh, hắn chùi chất lỏng sềnh sệch dính đầy ở trên tay vào người của Lạc Tang, sau đó quay lưng lại với Lạc Tang.
” Ngủ “. Mục Mộc nói ngủ liền ngủ thật, thời gian sử dụng không tới một phút.
Trong lúc hơi lơ mơ, trong giấc ngủ Mục Mộc nghe thấy Lạc Tang nói nhỏ: ” Anh sẽ không làm thương tổn em, Mục Mộc, không bao giờ… “.
…
” Con rể, dậy đi “.
Mục Mộc mở mắt, liền nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư với nụ cười rạng rỡ đầy mặt.
” Bây giờ là lúc nào rồi? “. Mục Mộc hỏi Văn Sâm Đặc Tư.
” Gần trưa rồi, ngươi thật là có thể ngủ “. Văn Sâm Đặc Tư đưa một chùm trái cây màu tím to bằng nắm tay cho Mục Mộc.
Mục Mộc nhận trái cây nhưng không có ăn, hắn cầm lấy trái cây đi tới cửa phòng duỗi cái lưng dài mệt mỏi, chờ đầu tỉnh táo hơn, lúc này mới đến ngồi một bên ở trên giếng nước trong sân, lột bỏ vỏ trái cây ra mới bắt đầu ăn.
Không khí thật tốt. Mục Mộc lười biếng phơi nắng trong ánh mặt trời ấm áp, đột nhiên nghe thấy ở trên trời truyền đến tiếng vỗ cánh bay, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Lạc Tang biến thân thành một báo đen rất to lớn đang quắp một bó gậy trúc to cực kỳ khoa trương mà chậm rãi hạ cánh xuống.
Mục Mộc nhanh chóng chạy tránh sang một bên, sợ những cây trúc đó sẽ rơi xuống đè chết hắn.
Lạc Tang bỏ một bó cây trúc cực lớn đó vào một góc sân, sau đó biến về hình người đi đến chỗ Mục Mộc, hôn một cái lên trên mặt hắn liền liền biến thành báo đen bay đi.
Tật xấu, một ngày không hôn tôi thì sẽ chết sao? Mục Mộc sờ vào hai má bị thân của mình cảm thấy trong lòng không dễ chịu chút nào, cảm thấy được bản thân bị đối đãi giống như là một người phụ nữ.
Văn Sâm Đặc Tư thình lình cầm xẻng cơm từ trong nhà vội vội vàng vàng chạy ra, ở trong sân ngẩng đầu lên hô to với Lạc Tang: ” Con hư —— ăn cơm —— cha nấu cơm đó —— “.
Lạc Tang không nghe thấy, biến thành điểm đen nhỏ rồi biến mất ở chân trời.
Văn Sâm Đặc Tư buồn bực cầm xẻng cơm quay vào nhà, một lát sau liền đi ra gọi Mục Mộc: ” Con rể, ăn cơm “.
Mục Mộc ăn cái trái cây đã lửng dạ nhưng vẫn vào nhà, mặt trời này phơi nắng một lát sẽ thật thoải mái, nếu phơi nắng lâu sẽ thấy nóng.
Trong nhà bếp của Lạc Tang không có kệ bếp mà chỉ có một hố lửa, Văn Sâm Đặc Tư liền treo một cái nồi nhỏ lên trên hố lửa để xào nấu, mang phong cách của đầu bếp giỏi.
Mục Mộc nhìn thấy có ba cái chén lớn cùng một cái chén nhỏ được đặt trên ghế tựa màu trắng, trong bát là đồ ăn và cơm tẻ xào chung với nhau, có thể xem như là món ăn chính.
Mục Mộc rất lâu không ăn cơm nước bình thường, lúc này cầm đũa bưng lên cái chén nhỏ ngồi ở trên ghế gỗ đen của hắn ăn một miếng, hương vị rất thơm, chiên ngon.
Văn Sâm Đặc Tư ” ồ ” một tiếng, Mục Mộc nhìn về phía ông, Văn Sâm Đặc Tư cười khúc khích với hắn, nói: ” Con ăn đi “.
Cái chén nhỏ đó là Văn Sâm Đặc Tư chuẩn bị riêng cho chính mình.
Văn Sâm Đặc Tư múc thịt xào ở trong nồi nhỏ bỏ vào ba cái chén lớn, sau đó đổ phần nhiều nhất vào trong chén nhỏ của Mục Mộc, kết quả chén nhỏ không chứa gết vì thịt quá nhiều, ông mới lại đổ thêm một ít vào trong hai cái chén gỗ lớn.
Để nồi sắt nhỏ ở trên đất, Văn Sâm Đặc Tư dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, phàn nàn nói: ” Con trai của chú thực sự là quá không biết cách sống, tìm cái gì cũng đều không có “.
Mục Mộc giương hai tay tán thành với lời của Văn Sâm Đặc Tư, tuy nói hầu hết đàn ông đều là những người đàn ông thô (sơ sài, cẩu thả…), mà thô cỡ Lạc Tang thì thực sự không có nhiều lắm.
Trong thực tế thì Lạc Tang thật sự chỉ ăn thịt, hoặc là nướng thịt hoặc là trực tiếp ăn sống, đơn giản thô bạo, sự xuất hiện của Mục Mộc đã làm cho y quyết định từ bỏ cách sống trước đây và xây dựng lại cuộc sống mới lấy Mục Mộc làm trung tâm.
” Những đồ này lấy ở đâu? “. Mục Mộc nhìn chất ở bên tường nhà bếp là hai cái hũ sành và một cái sọt rau, còn có xuất hiện thêm ba cái ghế gỗ màu trắng.
” Mượn của Phỉ Lợi Phổ “. Văn Sâm Đặc Tư cầm một cái chén gỗ lớn lên, múc cơm ở bên trong chia vào trong hai cái chén khác, cho đến khi trong bát cơm của ông chỉ còn lại một nửa, ông mới ngồi xuống cùng ăn với Mục Mộc.
” Phỉ Lợi Phổ… “. Mục Mộc cảm thấy tên này nghe có chút quen tai, hắn hơi nghĩ liền nhớ ra: ” Chính là người ở trong ngôi nhà màu trắng tại sát vách sao? “.
” Ừ “. Văn Sâm Đặc Tư vừa ăn vừa nói: ” Thời điểm Lạc Tang xây dựng nhà ở chỗ này thì cậu ấy đã sống ở đó rồi, thân thể của cậu ấy không khỏe lắm, chú liền để Lạc Tang bắt vài con mồi giúp cho cậu ấy vào mỗi tháng, nếu không thì cậu ấy sẽ không có thịt để ăn. Sau đó cậu ấy cũng sẽ đưa một vài thứ cho Lạc Tang, như mật ong, quả hạch, trứng chim…, Lạc Tang chưa bao giờ ăn những thứ đó, liền đều đưa cho chú hết “.
Mục Mộc nghe Văn Sâm Đặc Tư nói về việc nhà, lúc này Lạc Lâm đi vào, Văn Sâm Đặc Tư hất cằm về phía hai cái chén gỗ lớn ở trên ghế: ” Anh hãy ăn hai cái chén này đi, Lạc Tang đi lên núi đốn gỗ rồi, đoán chừng sẽ ăn ở trong núi “.
” Sau này phải kêu con trở về dùng cơm, đừng để cho nó ăn thịt sống “. Lạc Lâm chuyển cái ghế tới ngồi bên cạnh Văn Sâm Đặc Tư.
Văn Sâm Đặc Tư bừng tỉnh, thú tính của Lạc Tang đã biến hóa đến mức rất mạnh, ăn thịt sống thực là không thích hợp.
Mục Mộc yên lặng cầm chén ăn cơm, xa cách đã lâu với cơm chiên thông thường làm cho hắn hơi xúc động, nghĩ đến trước đây ở nhà có máy điều hòa, xem ti vi, được ăn thức ăn ngon do bà nội nấu, lại so sánh với cái nhà bếp tồi tàn này, không khí nóng bức, đồ ăn cơm chiên thông thường, đáy lòng liền chua xót không chịu được.
Thật là không thể so sánh, càng so với càng cảm thấy trái đất chính là thiên đường.
Mục Mộc chính đắm chìm trong nỗi nhớ quê hương, bỗng nghe đến Lạc Lâm nói với Văn Sâm Đặc Tư: ” Văn Văn, hôm qua, trong lúc săn bắn, Lợi Mã bị cự giác ngưu đâm vào bụng nên bị thương, hình như là xương sườn bị gãy, em đi xem sao “.
” Được “. Văn Sâm Đặc Tư bởi vì gương mặt bị thương nên không muốn đi ra gặp người, nhưng nghe thấy đối phương bị thương nghiêm trọng như vậy, liền không thể không đi.
Y thuật của Văn Sâm Đặc Tư rất giỏi cho nên trong bộ lạc, những chấn thương nghiêm trọng cũng đều do ông ra tay cứu trị.
Mục Mộc nuốt xuống cơm chiên trong miệng, thản nhiên mở miệng: ” Chú cho tôi đi cùng với người đi, tôi muốn đi chung quanh một chút “.
Đi chung quanh một chút chỉ là mượn cớ, mục đích thực sự của Mục Mộc là muốn đến chỗ của Văn Sâm Đặc Tư để làm ra một ít thuốc, như thạch tín, □□ giống như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT