Giai điệu ngắn cũng không phức tạp, các nghiên cứu viên không cần latop phiên dịch cũng hiểu được nó, nhưng đáp án lại khiến mọi người tự nghi ngờ năng lực đọc hiểu của mình.
“Ý của Alroy … là như tôi nghĩ sao?” giáo sư Nolan đờ đẫn hỏi Velen.
Còn người đằng sau đã sắp nổi bão.
“Tên đó đang nói cái gì vậyyy!!!” tiếng ca của người cá dậy lên tiếng hét trong đầu Velen. Anh suýt nữa cướp latop của giáo sư Nolan để bật cái âm lượng “khiêu chiến” kia.
— nhưng Alroy trên màn hình lại vừa chân thành vừa nghiêm túc: sự ngay thẳng đó đã khiến mọi người bùng cháy.
“Đức vua biết mình đang nói gì không đấy?” “Có phải tên đó hát nhầm không?” “Giai điệu này còn có ý nào khác hả?”
Những câu hỏi như thế làm cho phòng điều khiển muốn nổ tung, mà ở trong khu đá ngầm, hai người cá lại rất im lặng.
Sau khi Alroy nói phương án của mình xong thì kiên nhẫn chờ phản ứng của Dylan.
Mặt Dylan đã không thể đỏ hơn được nữa — nhóc vốn đã xấu hổ, giờ còn thêm cả sự lúng túng.
“Ở đây có camera.” Nhóc người cá hát một câu cụt lủn.
“Hả?” Alroy nghi hoặc.
Sự xấu hổ làm cho Dylan như sắp khóc đến nơi, nhóc quay đầu liếc nhanh qua ống kính, tiếng ca khó khăn bật ra khỏi miệng: “Bọn họ sẽ nhìn thấy.”
“Camera.” Alroy lặp lại cái phát âm kỳ lạ này, hắn như cũng biết cái từ ngữ ấy: “Nó sẽ làm cho người trên đảo nhìn thấy chúng ta.”
“Còn nghe được nữa …” tiếng Dylan đáng thương run run.
Alroy rốt cuộc cũng nhận ra vấn đề mà nhóc người cá muốn nói. Hắn quay qua sản phẩm của nền văn minh con người rồi khuôn mặt lạnh lùng bắt đầu phóng đại trên màn hình — Alroy như điện xẹt lao đến trước camera, sau đó vươn tay.
“Rắc!” tiếng vỡ vụn vang lên.
Sau đó, màn hình trong phòng điều khiển chỉ còn những đường rè rè.
Alroy làm hỏng camera.
Camera ở nơi khác chưa kịp lắp đặt, nghiên cứu viên mất tung tích của người cá.
“Làm gì bây giờ?” mọi người quay qua nhìn nhau
“Mở sonar?” có người đề nghị.
Nhưng vị trí của người cá giờ cũng không quan trọng, quan trọng là … “Dylan … chắc sẽ không đồng ý ý kiến của Alroy chứ?”
Không ai có thể chắc chắc. Bọn họ cũng không biết hành động mà Alroy đã làm có ý nghĩa như nào đối với người cá, quan hệ đã dần dịu đi cộng thêm lần được cứu đó càng làm tình hình trở nên mù mờ hơn.
Mấy nghiên cứu viên với thái độ chuyên nghiệp bắt đầu phân tích những tin tức đang có.
Trong những lời thảo luận đầy nghiêm túc, giáo sư Nolan ngồi xuống cái ghế cạnh Velen.
“Anh ổn không?” giáo sư thông cảm đưa một cốc nước cho anh.
Velen cầm lấy rồi ngửa đầu uống hết, sau đó mới trả lời câu hỏi của đối phương: “Tệ hại.”
“Dù tôi nghĩ là trong văn hóa của người cá, hành động “đó” cũng không tồi tệ như chúng ta nghĩ, nhưng đây chỉ là ý kiến chủ quan của tôi thôi.” Lời của giáo sư Nolan cũng không thể coi là an ủi, nhưng vấn đề anh nghĩ tới cũng rất khả thi.
“Chúng ta đến bãi đá ngầm tìm nhóc Dylan nhé.” Giáo sư nói: “Nếu muốn biết sy nghĩ của nhóc ấy, hỏi trực tiếp sẽ tốt hơn là việc ở đây đoán già đoán non nhiều.”
Velen không hề do dự đồng ý cái ý kiến này. Anh và giáo sư Nolan mang theo đồ lặn ngồi lên canô, không bao lâu sau họ đã tới chỗ đá ngầm.
Cái đuôi bị thương của Dylan không hợp để vận động mạnh, Velen không gọi nhóc người cá đến bờ biển như trước. Dưới sự giúp đỡ của giáo sư anh mặc bộ đồ lặn cơ giới nặng nề vào, điều chỉnh lại bộ đồ và chức năng truyền tin xong thì Velen nhảy xuống biển.
Giáo sư Nolan vẫn ở trên cầm microphone vươn người ra khỏi thành canô.
“Good luck.” Tiếng của giáo sư vang lên trong tai nghe.
Velen cười với anh ta qua mũ bảo hộ, sau đó bắt đầu lặn xuống.
Cánh quạt được lắp trên bộ đồ đảm bảo hiệu suất lặn của anh. Càng xuống sâu ánh sáng càng yếu đi. Velen mở đèn lên, vừa xem xét khu đá ngầm vừa cẩn thận để sợi cáp đằng sau không bị mắc vào đâu.
Người cá có thể đi săn ở độ sâu 2000m, nhưng bình thường họ chỉ hoạt động trong khoảng độ sâu 300m. Velen cũng không biết Alroy mang Dylan đi đâu sau khi phá hỏng camera, nhưng nghĩ đến vết thương của Dylan thì có lẽ bọn họ sẽ không cách đây quá xa nên cũng không cần lặn xuống sâu lắm.
Bãi đá ngầm phía tây của đảo nhân tạo trên thực tế là một rặng đá ở dưới nước, độ sâu không quá 100m. Đồ lặn của Velen có thể giúp anh lặn xuống độ sâu 330m nên với khoảng cách này vẫn thừa sức.
Sự ghi chép tận tường của camera mấy tháng nay khiến Velen dễ dàng tìm thấy chỗ hai người cá dừng lại vừa nãy. Alroy và Dylan không còn ở quanh đấy nữa, sóng đập vào mũ lặn đã che đi tiếng nói chuyện của hai người cá mà ánh đèn cũng chỉ chiếu sáng trong bán kính 3m.
“Tôi không nhìn thấy họ.” Velen nói với giáo sư Nolan: “Mở sonar ra đi.”
Giáo sư Nolan làm theo, lát sau, anh ta cười: “OK, tôi đã nhìn thấy họ. Họ cũng cách anh không xa đâu.”
Có sự chỉ đường trên mặt biển, Velen đã đi đúng hướng. Sau khi vòng qua một rặng san hô, Velen nhìn thấy hai người cá.
Alroy và Dylan cũng không nói chuyện với nhau nữa, bọn họ im lặng nhìn về phía Velen, rõ là đã sớm nhận ra anh đến.
Bộ đồ lặn cơ giới to lớn làm Velen trông rất cồng kềnh. Alroy bơi về phía trước, che chở cho nhóc con.
Hai người cá có vẻ rất đề phòng. Velen mở mic dưới nước, chứng minh bản thân mình: “Hi, nhóc, là chú đây.”
Tiếng nói quen thuộc gạt đi sự khẩn trương của nhóc người cá. Vẻ mặt nhóc trở nên tò mò — có vẻ nhóc muốn bơi đến chỗ Velen, nhưng Alroy lại đang che chở đằng trước.
“Velen không phải người xấu đâu.” Dylan giải thích.
Alroy không nói gì, nhưng hắn lui ra.
Nhóc người cá chầm chậm bơi tới trước Velen, tò mò chạm vào đồ lặn làm bằng hợp kim: “Đây là gì vậy?” nhóc hỏi Velen.
“Giáo sư?” Velen không mang laptop xuống dưới biển được, bây giờ chỉ có thể bảo giáo sư Nolan ở trên biển trả lời.
“Tôi cứ tưởng anh phải vội hỏi chuyện giữa nhóc con và Alroy lắm cơ.” Trong tai nghe, giọng giáo sư Nolan đầy sự trêu chọc.
Velen hơi bất đắc dĩ: “Tôi còn chưa biết phải mở miệng thế nào.”
“Rồi rồi.” ngài giáo sư thở dài: “Chúng ta vẫn nên bắt đầu từ cái chủ đề đồ lặn này đi.”
Giáo sư Nolan là người trả lời vấn đề của Dylan, trong lúc họ trò chuyện thì Velen quan sát Alroy.
Không khí giữa hăn và Dylan vừa bình thường lại vừa bất thường.
Dylan không hề thấy xấu hổ nữa, vẻ mặt của Alroy cũng rất bình tĩnh. Sự chú ý của hắn không hề chia cho con người đang mặc đồ kim loại đầy kì lạ mà chỉ dồn hết lên người Dylan.
Cảnh tượng tồi tệ như trong tưởng tượng của Velen không xuất hiện, nhưng tình huống trước mắt cũng làm anh thấy mông lung vô cùng.
Rốt cuộc, trước khi Dylan kịp đưa một thắc mắc mới, Velen đã hỏi vấn đề mà mọi nghiên cứu viên đang lo lắng: “Nhóc và Alroy … Nhóc có đồng ý yêu cầu của hắn không?”
Giáo sư Nolan tận tâm dịch câu hỏi của anh ra — thậm chí gồm cả sự do dự trong câu nói ấy nữa.
Dylan hơi ngại ngùng quay đầu lại nhìn Alroy, sau đó thầm hát: “Không đâu … Tôi yêu cầu một việc khác, anh ấy đồng ý.”
“Việc gì?” Velen hỏi theo.
Nhóc người cá hơi đung đưa đuôi mình, đuôi cá phản xạ nhưng mảng màu ấm dưới ánh đèn.
“Tôi đã hỏi về quá khứ của anh ấy.” nhóc hát như thế.
HẾT CHƯƠNG 28.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT