Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 53: Em nên dỗ anh thế nào


2 năm

trướctiếp

Cô nói lời tạm biệt vội vàng đến không kịp chuẩn bị.

Chỉ còn một tiếng rưỡi đồng hồ, Lục Chấp dịu dàng nói: “Anh đưa em đi ăn cơm trước được không? Ăn xong rồi ra sân bay.”

Ninh Trăn lắc đầu: “Không cần đâu ạ, bây giờ em không muốn ăn.”

Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy anh đưa em đi.”

Từ trước đến giờ cô không phải là người biết cách che giấu cảm xúc.

Lục Chấp đột nhiên nắm lấy tay cô: “Anh làm em buồn sao?”

Ánh đèn trong xe lờ mờ, đôi mắt thiếu niên đen nhánh sạch sẽ.

Cô khẽ gật đầu: “Dạ.”

Hết đỗi trung thực.

Lục Chấp trái lại mỉm cười: “Lỗi của anh.” Anh thậm chí còn không hỏi vì sao cô buồn, cứ thế nhận hết lỗi: “Vậy em đánh anh mấy cái cho bớt giận được không?”

Anh cầm tay cô, áp lên ngực mình.

Cô cảm nhận được nhịp tim anh, mạnh mẽ mà trầm ổn.

Ninh Trăn rút tay ra, trong ánh mắt dần trở nên ảm đạm của anh, cô lấy từ trong túi ra mặt dây chuyền kia: “Thu Linh nói, đây là đồ vật của anh.”

Cô đặt vào lòng bàn tay anh.

Lục Chấp nhìn chiếc mặt dây chuyền, ánh mắt bỗng chốc lạnh lẽo.

Anh đặt chiếc mặt dây chuyền sang một bên, vươn tay chạm vào gò má cô: “Là anh không tốt, khiến em phải chịu ấm ức. Anh giúp em báo thù được không?”

Cô lùi ra sau, không nén được tủi thân.

Cô biết bản thân mình cũng không tốt, người khác sống lại một đời sẽ không yếu đuối nhu nhược thế này, thời điểm mới quay trở về, cô cũng chỉ có ba mục tiêu ——

Một lần nữa cố gắng nhảy múa, không bài xích Từ Thiến và Đường Trác, tránh xa Lục Chấp.

Nhưng mục tiêu thứ ba rốt cuộc lại biến thành, bảo vệ Lục Chấp.

Có rất nhiều chuyện hạ quyết tâm thì đơn giản, nhưng kiếp trước cô vốn sống đơn thuần không biết chút gì mánh lới thủ đoạn.

Cô cũng giống như hàng vạn người bình thường trên thế gian, từ nhỏ đến lớn sống một cuộc đời bình lặng yên ả.

Dù rằng muốn thay đổi, nhưng trong lòng cũng chỉ tiến lại gần anh hơn, không hề muốn đẩy anh ra.

Nhưng đối mặt với người của Lục gia, đối mặt với Thu Linh, cô vẫn quá nhỏ bé yếu ớt.

Lục Chấp chuyện gì cũng không chịu nói với cô, anh sẽ dỗ dành cô, sẽ nhận lỗi vô điều kiện, nhưng nếu cô và anh muốn ở bên nhau thì chỉ như vậy thôi sẽ không đủ.

Cô ôm nỗi thẹn thùng vượt khoảng cách xa xôi đến gặp anh, muốn đích thân nói với anh lời chúc mừng năm mới. Đối với anh cô lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, nhưng anh cầm lại mặt dây chuyền kia mà vẫn không chịu mở lòng nói gì.

Ninh Trăn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường chợt sáng chợt tối, thế giới lùi lại trong đáy mắt cô.

Có một khoảnh khắc như thế, cô đột nhiên rất nhớ Lục Chấp của kiếp trước, nhớ khôn ngần.

Lục Chấp cùng cô trải qua tất cả.

Lục Chấp mười phần hờn mát trẻ con, Lục Chấp cuối cùng đã mất đi cô.

Anh không nỡ để cô buồn.

Cô lúc nào cũng trốn tránh, anh lúc nào cũng mạnh mẽ quyết liệt tiến sát lại gần cô, lúc nào cũng muốn đem cả thế giới trao cho cô. Cô không cần nói gì, Lục Chấp kia đã hận không thể mở toang lòng mình ra cho cô nhìn thấu.

Cô biết nghĩ như vậy không đúng, nhưng vận mệnh thật quá đỗi trêu người.

Cô đã luân hồi một đời, nhưng Lục Chấp kiếp trước già đi trong cô độc, Lục Chấp của bây giờ, không phải là người đã cùng cô trải qua tất cả những vui buồn đau khổ kia.

Có một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế, cô đặc biệt ích kỷ nghĩ rằng, giá như Lục Chấp cũng nhớ lại, tốt nhường nào.

Nhưng một giây ngay sau đó, cô đã vô cùng sợ hãi ý nghĩ này.

Vì chỉ có người chết đi, mới có thể sống lại.

Cô muốn anh sống thật bình yên khỏe mạnh.

Thiếu niên bên cạnh đột nhiên nắm giữ cằm cô, thanh âm khẽ run: “Em đang nghĩ đến ai vậy?”

Không ngờ vậy mà anh lại nhìn ra…

Đôi mắt thiếu niên trầm sâu như vết mực loang nơi đáy biển, tựa như đang mãnh liệt đè nén cơn sóng cồn. Ngón tay anh không dám dùng sức, thậm chí có phần run rẩy: “Anh làm em buồn là lỗi của anh, em hãy nói cho anh biết anh phải làm thế nào đi?”

Anh tựa hồ sợ cô sẽ nói ra những lời bản thân không dám nghe, ngổn ngang giải thích: “Người trên mặt dây chuyền kia là mẹ anh, không phải Thu Linh. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Lục Minh Giang thích Thu Linh đến vậy. Thu Linh cơ hồ giống mẹ anh như tạc.”

Ninh Trăn kinh ngạc nhìn anh.

Lục Chấp nhìn vào mắt cô: “Em đừng đối xử với anh như vậy.” Anh không sợ bất kỳ thứ gì trên đời, chỉ sợ em chán ghét mà vứt bỏ anh.

Không khí trong xe lặng phắt như tờ, thân xe đột nhiên rung lắc mạnh một cái.

Lục Chấp thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tài xế.

Tài xế nghe thấy bọn họ nói chuyện, kinh ngạc không thôi, đây chính là bí mật của nhà giàu sao?

Vị tài xế đương nhiên cảm giác được hơi thở rét lạnh trên người ông chủ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Lục tổng, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.”

Lục Chấp mím môi, nắm tay Ninh Trăn: “Xuống xe rồi anh giải thích với em được không?”

Dĩ nhiên Ninh Trăn sẽ không cố tình gây sự, cô gật đầu.

Chuyện này có phần khá hoang đường.

Nếu nói gương mặt có đôi nét giống nhau thì hoàn toàn không có gì khó hiểu, nhưng người trong hình và Thu Linh cơ hồ giống hệt như hai giọt nước, khó trách cô nhìn nhầm.

Khi đến gần sân bay, Lục Chấp bảo tài xế cho xe ngừng lại.

“Chúng ta đi bộ qua.”

Ninh Trăn bước xuống theo anh.

Hiện tại đã bảy giờ ba mươi tối, không có hệ thống sưởi trong xe, gió lạnh vù vù táp vào mặt.

Anh ủ bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình: “Em lạnh không?”

“Dạ không.”

Đêm mùa đông, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe vụt lướt qua trên đường.

Cô nghe thấy giọng thiếu niên thanh lạnh: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy Thu Linh là lúc anh mười lăm tuổi. Từ khi còn rất nhỏ anh đã có mặt dây chuyền kia, khi đó anh cũng kinh ngạc không kém gì em. Anh chưa từng được nhìn thấy mẹ, nhưng anh biết, đó là dáng vẻ của mẹ anh lúc trẻ. Trước đây có lần anh đã nói với em, mẹ anh chết vì sinh khó thế nên Lục Minh Giang không thích anh. Sau khi Thu Linh xuất hiện, Lục Minh Giang rất thích cô ta, nếu không phải ông nội anh áp chế, cô ta đã sớm gả cho ba anh.”

Cô im lặng lắng nghe.

“Nhưng anh không thích Thu Linh.” Anh lạnh lùng nhếch môi: “Khuôn mặt giống mẹ anh cũng vô dụng.”

Anh không biết dùng từ gì để miêu tả cảm giác này, đã không thể dùng từ ‘không thích’ để hình dung, thậm chí có thể nói là chán ghét, chán ghét tột cùng.

“Quan hệ giữa anh và Lục Minh Giang tựa như người xa lạ, ông ấy mặc kệ anh, anh cũng không can thiệp vào cuộc sống của ông ấy. Cho đến khi… Thu Linh sảy thai, anh và Lục Minh Giang chẳng ai muốn nhìn thấy mặt ai, anh tự mình đến thành phố A học.”

“Anh… cô ta… vì sao sảy thai ạ?” Cô dịu dàng hỏi.

“Lăn từ trên cầu thang lầu hai xuống.” Giọng anh lộ ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Cô ta đuổi theo… ôm anh, anh đẩy cô ta ra, cô ta lăn từ trên cầu thang xuống.”

Trong phút chốc máu từ dưới người cô ta loang ra.

Lục Chấp không giải thích nhiều, kỳ thực khi đó bọn họ cũng không biết Thu Linh mang thai, là Thu Linh tự mình đứng không vững ngã xuống cầu thang.

Khi đó Lục Chấp mười sáu tuổi, lạnh tim lạnh tình, trong đáy mắt là vẻ hờ hững rét lạnh.

Cô ta khiến anh chán ghét cùng cực, anh đứng đó, nhìn cô ta lăn xuống.

Anh biết cô ta bụng dạ khó lường nhưng không nghĩ cô ta đang mang thai.

Ngắn ngủn vài ba bậc thang, vốn dĩ sẽ chỉ làm cô ta đau ê ẩm, nào ngờ lại mất đi một sinh mệnh. Đừng nói bọn họ không biết, ngay cả bản thân Thu Linh còn không biết cô ta đã mang thai.

Ninh Trăn từ từ trợn to hai mắt.

Thu Linh cô ta…

Lục Chấp trầm tư giây lát: “Anh vẫn luôn không nói cho em biết.” Anh nắm lấy tay cô, bàn tay anh run rẩy: “Anh sợ em cảm thấy anh tàn nhẫn lạnh lùng.”

Anh ôm chầm lấy cô: “Ninh Trăn, em đừng ghét bỏ anh, được không?” Giọng anh lắp bắp: “Cũng đừng thích người khác.”

Ở trong xe, có một giây khắc, anh cảm nhận rất rõ, anh tựa hồ không nắm giữ được cô, tình cảm sâu đậm và nỗi buồn trong mắt cô dường như đều dành cho một người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp