Vì sao ngươi lại rời khỏi ta? Không phải nói sẽ vĩnh viễn ở cùng ta hay sao?
Lời thề đã hứa, vì sao nuốt lời?
Ta rất nhớ ngươi.........
Thủy Nguyên rốt cuộc chống đỡ không được té xuống. Tuyết địa trắng xoá mênh mông, nhìn không thấy vật sống. Có phải hay không, cũng bao gồm cả mình?
Trước mắt, một màn trắng xám. Thủy Nguyên mở to hai mắt nhìn về phía trước, “Cơ Phạm.........” Trong miệng nỉ non.
Cơ Phạm, nếu ta không còn được gặp lại ngươi, ngươi sẽ vì ta mà khóc chăng? Ngươi nói, hương hoa lê ngoài cửa sổ, vì sao ngươi không ở đó?
Nếu ta chết, ngươi sẽ đau lòng chăng?
Vẫn là không được. Ta khiến ngươi thương tâm như vậy, để cho ta dùng cái chết đổi lấy một câu tha thứ của ngươi đi.
Thủy Nguyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, gì cũng không muốn nghĩ. Lẳng lặng nghe tiếng gió, nghe thanh âm hoa tuyết thổi lên người mình.
Nếu cứ như vậy chết đi, thì tốt rồi.
Thủy Nguyên rơi vào một mảnh mơ hồ...........
“Thủy Nguyên? Tỉnh dậy!”
Là thanh âm của ai? Rất quen thuộc........
“Thủy Nguyên, đừng đi!”
Cơ Phạm, là Cơ Phạm!
Thủy Nguyên nháy mắt mở ra đôi mắt đóng chặt, nhìn Cơ Phạm bên cạnh hai mắt sưng đỏ.
“Thực xin lỗi, vẫn là làm cho ngươi khóc.” Thủy Nguyên nâng tay xoa mặt Cơ Phạm. “Đừng bao giờ khóc nữa, ít nhất đừng vì ta mà khóc.”
“Ngươi đi đi!” Cơ Phạm giãy dụa đẩy ra Thủy Nguyên. “Ngươi đi đi, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa!”
“Cơ Phạm!” Thủy Nguyên ôm chặt lấy Cơ Phạm, thì thào nói: “Nếu không có ngươi, ta liền sống không nổi!”
“Ta không nghe, ta ghét ngươi!” Cơ Phạm đánh lên ngực Thủy Nguyên, lại bị Thủy Nguyên ôm chặt giãy không ra.
“Ta yêu ngươi.” Thủy Nguyên thâm tình nhìn Cơ Phạm chậm rãi nói ra đáp án y mong muốn.
“Không biết là đã muộn rồi sao?” Cơ Phạm lẳng lặng đẩy ra Thủy Nguyên “Này hết thảy đều đã muộn rồi!”
“Không muộn, chỉ cần ta còn có thể tỉnh ngộ, này hết thảy đều không muộn!” Thủy Nguyên nâng lên vẻ mặt đẫm lệ của Cơ Phạm. “Ta yêu ngươi. Những lời này, vào ngày ta gặp được ngươi ta đã muốn nói. Nhưng là, ta lại không rõ ta đã quên đi đoạn hồi ức kia, muốn cùng ngươi một chỗ!”
“Thủy Nguyên, cho cả hai chúng ta bình tĩnh một thời gian đi.” Cơ Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cho ta chút thời gian.”
“Được.” Thủy Nguyên đáp ứng. “Chỉ cần ngươi có thể chấp nhận ta, thế nào cũng được.”
“Hai năm.” Cơ Phạm lẳng lặng mở miệng “Cho ta thời gian hai năm, ta muốn chỉnh đốn lại một chút tâm tình. Nếu hai năm sau, ta vẫn quên không được ngươi, ta sẽ trở lại.”
“Cơ Phạm.” Thủy Nguyên thì thào “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Cơ Phạm mỉm cười một chút, đi ra ngoài.
Này hai năm, dường như đã cách mấy đời....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT