Một ngày 3 lần thuốc, mỗi lần là một chén to, đun đặc đến mức trong miệng Triển Chiêu lưu lại chỉ còn vị chát. Nhưng nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ngồi kế bên nhìn mình chằm chằm không chịu buông tha, Triển Chiêu thở dài, đem nguyên chén thuốc đổ cả vào miệng.

“Ngọc Đường, Công Tông tiên sinh có nói lúc nào có thể dừng thuốc không?”

“Đợi thân thể cậu khỏe hơn một chút thì có thể.”

Đưa nước cho Triển Chiêu súc miệng, Bạch Ngọc Đường cầm bát cháo thịt đã chuẩn bị tốt từ sớm, “Hôm nay là cháo thịt gà, lại đây, mở miệng ra.”

Mặt Triển Chiêu nhanh chóng biến thành trái khổ qua, mấy ngày nay ngày nào cũng ăn cháo thịt, cháo gà, cháo cá, cháo dê, cháo bò. Bạch Ngọc Đường còn nói người ta nấu nhừ, một chút vị cũng không có.

Nhưng Bạch Ngọc Đường dựa theo sách dạy nấu ăn sức khỏe căn bản mà an bài cho Triển Chiêu mấy món này thì không định buông tha, tay đưa ra không hề có nửa điểm muốn rụt lại.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, mở miệng.

“Nào, ăn thêm một miếng.”

Ăn được nửa chén cháo, Bạch Ngọc Đường cầm khăn giấy lau miệng cho Triển Chiêu, “Còn lại để lát nữa ăn tiếp, tôi trước đi chỗ bác sĩ hỏi tình hình, vừa may Công Tôn tiên sinh cũng đến rồi, đợi tôi mang ông ấy lại xem cậu.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đứng dậy, thay cậu chỉnh lại góc chăn, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, xoay người rời đi.

Đợi đến khi xác nhận tiếng bước chân của Bạch Ngọc Đường càng ngày càng xa, Triển Chiêu mới che miệng nhảy khỏi giường, chạy vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh đem hết những thứ vừa ăn nôn ra sạch sẽ.

“Ọe, ưm, ọe……”

Thuốc của Công Tôn tiên sinh dù ôn hòa, cũng khó mà không tạo thành ảnh hưởng lên thân thể cậu. Có lúc phản ứng lại, giống như linh kiện toàn thân kêu gào muốn nổ tung, cực kỳ khó chịu. Đặc biệt là dạ dày, mấy thứ ăn vào buồn nôn đến mức khiến người ta muốn nôn cả ra, mà cậu lại không muốn Bạch Ngọc Đường lo lắng, vì vậy lần nào cũng đều cố nén lại đợi Bạch Ngọc Đường ra khỏi cửa.

Nôn xong rồi, ngồi trong phòng vệ sinh một hồi, sau đó đi ra, cậu vẫn ngoan ngoãn đem nửa chén cháo còn lại húp hết.

Thân thể là tiền vốn, cậu đã không còn là trẻ con, càng không hy vọng Bạch Ngọc Đường thay mình lo lắng, vì vậy chỉ có thể cố hết sức, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn.

Triển Chiêu ăn xong lại nằm lên giường nhắm mắt lại, cũng không biết cách lớp ván cửa mỏng, Bạch Ngọc Đường có chút chật vật ngồi chồm hổm, tay ôm ngực, đau lòng.

“Anh ấy lại ói rồi.” Nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt trắng bệch đi lại, Doãn Chiếu mở miệng.

Bạch Ngọc Đường thờ ơ gật đầu, đi đến ngồi bên cạnh lão nhân đang ngồi trước cửa sổ, “Công Tôn tiên sinh, ngài có thể hay không cho thuốc ôn hòa một chút, bệnh chúng ta có thể từ từ chữa, không cần gấp.”

Công Tôn Sách có chút kinh ngạc nhìn thanh niên trước mắt, Bạch Ngọc Đường này cho người ta cảm giác cường thế lại không lễ phép, cư nhiên cũng có lúc nói ra lời suy tính như vậy. Nếu không phải vì Triển Chiêu đối hắn quá quan trọng, sao có thể mâu thuẫn như vậy, vừa hi vọng cậu mau khỏe, lại sợ cậu chịu khổ.

“Tiểu tử, không cần lo lắng, trị liệu lần này cũng gần xong rồi, hai ngày nữa có thể chuyển qua đợt trị liệu thứ hai, đến lúc đó đa phần là thuốc bổ, cũng không quá khó chịu, cậu để cậu ấy chịu thêm 2 ngày nữa là được rồi.”

Chịu thêm hai ngày, Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu dù có là hai mươi ngày cũng chịu được, vấn đề là, hắn đau lòng.

“Vậy, hai ngày này có thể hay không cho thuốc dễ chịu cho dạ dày, hay đừng cho nhiều bã đắng như vậy?”

“Thuốc đắng dã tật đó tiểu tử.” Công Tôn thở dài, “Hai ngày này cậu đừng có cò kè mặc cả với tôi, tôi làm y lâu như vậy, đã thấy qua bệnh nhân không phối hợp, chứ chưa thấy qua người nhà không phối hợp thế này. Tôi bị cậu làm phiền đến chết rồi nè.”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, oán thầm, nếu ông không dằn vặt Miêu Nhi thế này, tôi sao lại không phối hợp.

“Được rồi, tôi với cậu đi xem con mèo nhỏ ấy, thuốc hai ngày này sẽ cho ôn hòa một chút.”

“Cảm ơn, Công Tôn tiên sinh.”

Có lẽ là do uống thuốc, trời vẫn còn sớm, Triển Chiêu cũng rất dễ buồn ngủ, vì vậy ăn cháo xong, tự lên giường nằm yên, chẳng bao lâu sau đã mơ màng đi gặp Chu Công.

Sau đó cậu cảm thấy có đôi tay nhỏ, nhẹ nhàng nắm tay mình, rất cẩn thận.

Trong cơn say ngủ mơ màng, cũng không nghĩ nhiều, cất tiếng gọi, “Ngọc Đường.”

Đôi tay vốn đang nắm tay cậu lập tức buông ra như chạm phải điện, tay Triển Chiêu đập vào mép giường, đau, nhưng kéo thần chí còn trong sương mù quay về.

“Bội Bội!” Nhìn thấy người trước mắt, mấy con sâu ngủ trong phút chốc đều bỏ chạy.

Triển Chiêu cũng không hi vọng xa vời Bội Bội sẽ tha thứ cậu, cũng không dám cầu mong xa vời Bội Bội sẽ đến thăm cậu, nhưng cô hiện tại ngồi trước mặt cậu, mắt sưng đỏ vì khóc, cả người so với năm trước đã gầy tròn một vòng.

“Bội Bội, em gầy.”

Triển Bội nhìn anh hai của mình, rõ ràng khuôn mặt đã gầy trơ xương, cúi thấp đầu, “Anh, xin lỗi.”

“Sao vậy?”

“Xin lỗi, lúc đó nói những lời như vậy lừa anh.”

Triển Bội cứ mãi hối hận, vì sự ích kỷ của bản thân mà nói những lời dối trá gạt Triển Chiêu, cô vốn cho rằng lần này sẽ khiến cậu rút lui, nhung không biết sẽ khiến cậu triệt để rời khỏi cuộc sống của cô, mọi người tìm suốt một năm đều không có chút tin tức.

“Không sao rồi.” Triển Chiêu từ trước đến giờ đều không trách cô em này điều gì, ngược lại, còn cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với cô ấy. Đối với việc một năm trước, cậu càng muốn quy kết là do nội tâm bản thân không kiên định.

“Không, không phải.” Triển Bội dùng sức lắc đầu, nước mắt cứ chảy mãi không ngừng, “Là lỗi của em, đều là lỗi của em, em quá ích kỷ, rõ ràng em cái gì cũng biết, nhưng lại mặt dày không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy.”

“Bội Bội, Bội Bội.” Triển Chiêu nắm chặt tay Triển Bội, muốn cô bình tĩnh lại, “Tất cả đều là quá khứ rồi, không có việc gì rồi, anh không trách em. Em vĩnh viễn đều là em gái của anh, đừng khóc nữa.”

Triển Bội lắc đầu, “Làm không được, chúng ta không làm anh em được, dù cho anh tha thứ cho em, em cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”

“Bội Bội.”

“Anh, có rất nhiều chuyện anh không biết.” Triển Bội giương đôi mắt ngấn đầy lệ nhìn cậu, “Sau khi tự sát em nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều. Em nhớ lại thân phận kiếp trước của em, nhớ lại chuyện cũ của em và Ngọc Đường, còn có……”

Triển Bội hít một hơi sâu, “Còn có lời ước hẹn tại dốc Bách Lý của anh và Ngọc Đường, sinh tử mà các anh đã trải qua.”

Triển Chiêu sửng sốt.

“Anh ở cõi âm chấp niệm quá lâu, hồn phách bị thương tổn, một phần linh lực đó, ở trong thân thể em. Những kí ức anh mất đi, đều hồi phục lại trong đầu em. Em cái gì cũng biết, nhưng em lại lo sợ, em sợ nói với anh rồi, anh sẽ cùng Ngọc Đường… Anh ấy không cần em nữa rồi, vì vậy em lừa anh, lừa anh.”

“Bội Bội.” Thanh âm của Triển Chiêu bị tắc lại, không biết nói từ đâu.

“Em còn lừa Bạch Ngọc Đường, em dùng kí ức của anh lừa anh ấy, nếu không phải lúc đó là em lừa anh ấy như vậy, khiến anh ấy lung lay chủ ý, anh ấy sẽ cùng anh đi Mỹ, chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh.”

Tay Triển Chiêu chán nản buông xuống, cậu đã không còn biết bản thân nên làm gì nữa rồi.

Thật nên trách cô ấy, trách sự ích kỷ nhất thời của cô ấy, khiến cậu một năm nay chịu bao thống khổ, trách cô ấy lừa gạt cậu, khiến cậu tại hôn lễ chờ trong đau khổ suốt 24 giờ đến mức tinh thần tổn thương nôn ra máu.

“Xin lỗi.” Bội Bội vẫn còn khóc lóc kể lể, cậu muốn mở miệng an ủi, nhưng không biết nên nói từ đâu.

Cửa bị lực mạnh làm cho mở tung, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt ngoan lệ xuất hiện trước cửa, cố nén lại lửa giận trong lòng, hắn chạy đến ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, nói với Bội Bội, ngữ khí lạnh lùng, “Muốn nói đã nói xong rồi, vậy ra ngoài đi.”

Hắn hận, rất hận nữ nhân trước mắt này.

Từ đó đến giờ, hắn luôn cho rằng lúc đó cô lừa hắn là vì chấp nhất phần tình cảm cuối cùng này, nhưng làm sao có thể ngờ, cô lại lợi dụng kí ức Triển Chiêu lưu lại trên người cô.

Sao có thể tàn nhẫn như vậy, rõ ràng biết bọn họ đau khổ chờ đợi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới được bên nhau, tất cả cô đều thấy rõ ràng, vậy mà vẫn như cũ, dùng cách tàn nhẫn nhất tổn thương Triển Chiêu. Cư nhiên có thể an tâm thoải mái khiến cho bọn họ xa nhau.

Triển Chiêu bị hắn ôm vào lòng, hô hấp có chút khó khăn. Kì thực cậu rất muốn khóc lớn, bề ngoài thì giả vờ kiên cường, thế nhưng trong nội tâm lại có biết bao bất định đối với bản thân. Cậu sợ nhất, chính là thân phận Triển Chiêu này, sợ bản thân không đủ tư cách, sợ bản thân không phải là y. Kết quả người thân cận nhất, rõ ràng có thể giúp cậu, thế nhưng lại dùng vũ khí này, hung hăng đẩy cậu vào vực sâu.

Tất cả những chuyện này, cậu có thể thuyết phục bản thân không trách cô, là lỗi của cậu, là cậu đã cướp bạn trai của cô. Nhưng tay làm thế nào cũng không thể vươn ra, nằm trong ngực Bạch Ngọc Đường, chỉ cảm thấy lòng hoảng loạn.

Bội Bội đứng dậy, lặng lẽ nhìn hai người, xoay người rời đi.

Tay Bạch Ngọc Đường khẽ khàng vỗ lên lưng Triển Chiêu, lời nói ôn nhu, “Không sao rồi, Miêu Nhi, tất cả đều là quá khứ rồi, chúng ta vẫn ở bên nhau, chuyện gì cũng không có.”

Triển Chiêu đau khổ nhắm mắt lại, “Ngọc Đường, chúng ta tìm Bội Bội về đi.”

Nếu tất cả những chuyện này đều là Bội Bội làm sai, thì cũng đều là vì bọn họ mà làm sai, nếu không phải vì tình cảm của bọn họ quá tổn thương người, làm sao có thể khiến cô gái vốn rất ôn nhu như Bội Bội, ôm trong lòng tâm tư lớn như vậy, đi chia rẽ bọn họ.

Bạch Ngọc Đường thở dài, gật đầu, “Qua một thời gian đi, hiện tại đừng gặp mặt vẫn tốt hơn.”

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường làm vậy là nghĩ cho cậu, nên cũng gật đầu.

————————————————

Qua một thời gian, là kéo một mạch thành hai tháng, thân thể Triển Chiêu đã có khởi sắc lớn, dưới sự chăm sóc tận tình của Bạch Ngọc Đường cũng đã mập lên được một chút, cũng vừa lúc Công Tôn tiên sinh muốn về nước thăm người thân, ba người cũng cùng nhau quay về Trung Quốc.

Khổng Lê và Triển Tử Khiêm đã về ở luôn trong nhà Triển Chiêu, theo lời Triển Tử Khiêm, ông muốn đền bù tình cha đã thiếu Triển Chiêu nhiều năm như vậy.

Phòng trên lầu đã bị chiếm, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tự nhiên cùng ngủ dưới lầu.

Mở miệng là gọi Triển Tử Khiêm ‘cha’, kêu Khổng Lê ‘mẹ’, Bạch Ngọc Đường đã hoàn toàn xem mình là một thành viên của Triển gia. Việc quan trọng nhất hiện nay của hắn, là đợi sau khi thân thể Triển Chiêu triệt để khỏe mạnh, đem Triển Chiêu đi kết hôn, đỡ cho người ngoài cứ nhớ thương Miêu Nhi của hắn – cái tên Triệu Trinh ở Mỹ vẫn chưa hết hy vọng cứ gọi điện qua chính là tài liệu sống hùng hồn.

Cũng may hiện tại thân thể Triển Chiêu càng ngày càng khỏe, hắn tin rằng ngày tốt của hắn không còn bao lâu nữa sẽ tới, vì vậy dù có hay không có thời gian cũng sẽ qua chỗ Công Tôn tiên sinh nghiên cứu bệnh tình. Khiến lão trung y đã ở trạng thái nửa nghỉ hưu bị phiền đến chết.

Mà Triển Chiêu bị an bài ở trong nhà rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian là đọc sách, viết chữ. Thỉnh thoảng sẽ đến nhà bác thăm một lát, nhưng đều không gặp được Bội Bội.

Còn tiểu tử Hứa Phục Sinh cũng gặp qua vài lần, tiểu tử này thành tích ở công ty cũng không tệ, cứ cố gắng rèn luyện như vậy rất tốt, đợi đến lúc thích hợp, cậu sẽ đem quyền lợi của công ty giao cho cậu ta. Mà đứa trẻ này đối Bội Bội một lòng một dạ, hai người bên nhau cũng là chuyện một sớm một chiều.

Chỉ là lần này, Hứa Phục Sinh gần như hai mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt cậu.

“Có chuyện gì rồi?”

Từ đó đến giờ, Hứa Phục Sinh luôn mang đến cho Triển Chiêu cảm giác cậu là đứa trẻ độc lập kiên cường, việc có thể khiến cậu hai mắt đỏ ngầu vậy cũng không nhiều.

“Anh, em biết Bội Bội làm ra chuyện có lỗi vói hai người, nhưng lần này anh nhất định phải khuyên cô ấy, em không muốn cô ấy lấy tương lai của mình ra làm trò đùa.”

“Cuối cùng là có chuyện gì?”

“Anh, Bội Bội muốn kết hôn với Liêu Kỳ Phàm.”

“Cái gì!”

Triển Chiêu la to, Bội Bội và Liêu Kỳ Phàm, nếu nói có điểm chung gì, thì chỉ là vài năm trước có vụ đính hôn không thành công, cuối cùng do hai bên đều không đồng ý mà cuộc hôn nhân này mà bị hủy bỏ. Hiện tại làm sao lại có thể liên quan đến nhau. Huống hồ, cậu rõ ràng từ Triệu Trinh mà biết tường tận, người Liêu Kỳ Phàm yêu là Bạch Cẩm Đường, sao có thể  đem đến hạnh phúc cho Bội Bội.

“Là thật, em cũng chỉ mới nghe tin này sáng nay. Nghe nói là Bội Bội tự mình cùng Liêu Kỳ Phàm định ra hôn ước. Lão gia tử cũng như em, sáng sớm hôm nay mới biết được việc này, tức giận đến mức muốn trực tiếp tìm Liêu Kỳ Phàm tranh luận.”

“Hai người bọn họ làm sao gặp nhau?” Triển Chiêu hỏi dồn, “Không phải cậu luôn ở cùng Bội Bội sao?”

Hứa Phục Sinh chán nản, “Đại khái cô ấy thật không thích em, cư nhiên muốn dùng cách này thoát khỏi em.”

Cậu lại khẩn trương nói, “Nhưng em không muốn Bội Bội dùng hôn nhân đại sự của mình ra đùa, cô ấy trước giờ nghe lời anh nhất, anh có thể hay không, có thể hay không…”

Nhìn Hứa Phục Sinh như sắp khóc, Triển Chiêu vỗ vỗ vai cậu, “Được rồi, tôi đi nói chuyện với con bé. Con bé là em gái tôi, tôi cũng không muốn nó xảy ra chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play