“Vừa nãy Bạch gia gia giúp ngươi mặc y phục thì ngươi không chịu, hiện tại lại muốn tìm y phục, thật là khó hầu hạ!” Hắn nhặt lên kiện bạch sam khi nãy vừa vứt xuống đất của mình, phủi phủi, đưa cho Triển Chiêu nói: “Này, trước mặc vào đi!” Thấy Triển Chiêu không tình nguyện nhận lấy, Bạch Ngọc Đường nhướng mày nói: “Ngươi nếu muốn cứ thế ra ngoài, vậy cũng có thể không mặc, Bạch gia gia sẽ không ép ngươi!”

Triển Chiêu lo lắng cho chứng cứ vừa nãy giao Bách Lý Tuyệt Diễm, quả thực không muốn ở đây tốn thời gian với Bạch Ngọc Đường, bất đắc dĩ mặc vào y phục của hắn, nhìn hắn một cái, mở mở miệng, lại không biết nói gì, khẽ cắn môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, quay đầu đi.

“Ai –” Bạch Ngọc Đường phóng người chặn lại đường đi của Triển Chiêu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười xấu xa: “Thế nào? Cứ thế này liền đi? Bạch gia gia giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi ngay cả một chữ ‘tạ’ cũng không có?”

Một câu này của hắn, ngược lại khiến Triển Chiêu tức giận: “Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng quá phận, Triển mỗ đường đường nam nhi, bị ngươi trêu đùa nãy giờ, còn chưa đủ sao?”

Nhìn thấy thần sắc khuất nhục loé lên trong đôi mắt sâu như u đàm của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên có chút cười không nổi, mơ hồ cảm thấy bản thân đã đùa giỡn thật sự có chút hơi quá, bất quá, mặc kệ nói thế nào, bản thân cũng đã cứu y!

Thừa cơ lúc Bạch Ngọc Đường thất thần, Triển Chiêu cũng không chần chờ, lách qua Bạch Ngọc Đường, ra khỏi phòng, bước đi gian nan đỡ lấy lan can xuống cầu thang.

Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, thấy Triển Chiêu đã ra khỏi cửa, trong lòng không kìm được sinh ra phiền não, nhớ đến đám người Nghê Bưu lúc này chắc chắn còn ở ngoài lục soát, Triển Chiêu vừa ra sợ là vừa lúc đụng vào lưới, trong lòng nhịn không được gấp gáp, từ bao quần áo của mình lấy ra một kiện phi phong, đuổi theo.

Quả nhiên, sự xuất hiện của Triển Chiêu khiến Nghê Bưu đang ở dưới lầu thu thập đội ngũ chú ý tới, Bạch Ngọc Đường thấy Nghê Bưu nói câu gì đó với một tên bên cạnh, rồi xoay người định đi về phía này, gấp gáp phi thân đuổi theo Triển Chiêu mới đi được chưa đầy hai bước, đem phi phong phóng lên vai y, cười cười lộ ra vẻ mặt lấy lòng, nói: “Đừng tức giận mà, ngươi không muốn ở đây, thì chúng ta đi, có được không?”

Triển Chiêu cũng là lúc ra khỏi cửa mới chú ý tới đám người Nghê Bưu còn chưa đi, lại cũng không thể quay về phòng khiến bọn họ hoài nghi, chỉ có thể kiên trì đi tiếp, lúc này lại thấy Bạch Ngọc Đường đuổi theo chủ động hỗ trợ, tức giận trong lòng không khỏi hoà hoãn mấy phần, với động tác đưa tay kéo vai mình của Bạch Ngọc Đường cũng chỉ vờ tránh mấy cái tượng trưng.

“Nếu không ngày mai ngươi đến biệt viện của ta đi, chỗ này loạn xà ngầu, ngươi cũng không tiện nghỉ ngơi…” Bạch Ngọc Đường ra sức diễn kịch, còn vừa nói vừa liếc nhìn Nghê Bưu, lại quay sang tiến đến bên tai Triển Chiêu, giả vờ thân mật nói: “Cũng đỡ phải cứ bị mấy người không biết điều đến quấy rầy chúng ta…”

Triển Chiêu cảm giác được nhiệt khí khi Bạch Ngọc Đường thở ra từng tia từng tia phun bên tai mình, nhịn không được cả lỗ tai cũng đỏ lên, khẽ tránh ra, nhỏ giọng nói: “Buông ta ra!”

Bạch Ngọc Đường nhìn vành tai hồng hồng của y, trong lòng thấy buồn cười, con mèo này thật đúng là non, thế này đã thấy xấu hổ rồi, hắn cười xấu xa, lại cố ý thổi mấy hơi vào lỗ tai Triển Chiêu.

Lần này trực tiếp khiến Triển Chiêu cả kinh gần như kêu lên, oán hận trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhưng không có chút biện pháp nào.

Nhưng một màn này trong mắt đám thủ hạ của Nghê Bưu, lại là một quang cảnh khác. Chỉ cho rằng là hai người đùa giỡn không tự nhiên, thiếu niên tuấn mỹ đuổi theo phía sau vẻ mặt đầy ý cười làm lành dỗ dành, mà thiếu niên nhã nhặn đi đằng trước dường như bị một câu của hắn làm cho xuôi lòng, thiếu niên tuấn mỹ liền thừa cơ đùa giỡn y, khiến thiếu niên nhã nhặn đó vừa thẹn vừa quẫn, cảm giác ngượng ngùng nhu nhược đó, thật khiến cho người ta động tâm.

Phủ Khai Phong. Thư phòng.

Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, gió đêm ngoài cửa sổ khẽ phất qua cành lá trên những nhánh cây vừa đâm chồi nảy lộc, khiến chúng phát ra thanh âm ‘xào xạc’, giờ khắc này nghe thấy thật rõ ràng. Nếu không phải có ánh nến và bóng người trong phòng, người ngoài phòng nhất định sẽ cho rằng trong phòng không có người, trên thực tế, trong thư phòng có ba người, Bao Chửng, Công Tôn Sách, còn có, Bách Lý Tuyệt Diễm.

Thứ Triển chiêu giao cho Bách Lý Tuyệt Diễm chính là một cuộn giấy, lúc này, nó đã được cẩn thận ép thẳng mở ra, đặt trên thư án của Bao Chửng, đó tựa hồ là một trang giấy xé ra từ một quyển sổ sách, trên đó là ghi chép lại mấy vạn lượng bạc ra vào sổ, mà tên trên đó, ngoài Trình Quan Thái, còn có mấy cái tên cực kỳ quen thuộc, những người đó, đều là trọng thần triều đình.

Bao Chửng cau mày, lúc ông nhận vụ án này, liền biết án này không tầm thường, nhưng, cũng thật không ngờ sẽ dính dáng tới nhiều đại thần như vậy, xem ra mức độ phức tạp của vụ án này đã vượt xa sự tiên đoán của ông. Tuy nhiên, lúc này điều khiến ông lo lắng hơn vẫn là Triển Chiêu, từ lúc Bách Lý Tuyệt Diễm đến, đã qua một canh giờ rồi, Triển Chiêu thế nào vẫn chưa quay về?

“Chiếu theo lời Bao đại nhân, Triển hộ vệ lần này chỉ là dạ tham Trình phủ, cũng không có nhiệm vụ nào khác?” Lúc Bao Chửng vừa định mở miệng hỏi, Bách Lý Tuyệt Diễm đột nhiên hỏi ra một câu.

“A… đúng vậy, mấy ngày nay Triển hộ vệ một mực âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Trình Quan Thái, phát giác đích xác có chỗ quỷ dị, nhưng không có chứng cứ, vẫn là không có cách nào định tội Trình Quan Thái được, vì vậy Triển hộ vệ mới xin đi dạ tham Trình phủ.”

“Bách Lý Hầu gia, ” Công Tôn Sách đúng lúc bắt lấy đề tài, nói: “Chẳng hay lúc Triển hộ vệ gặp Hầu gia, nhưng có tình trạng khác thường nào không?”

Bách Lý Tuyệt Diễm hơi nhíu mày, phảng phất như lại cảm thụ được thân thể khẽ run rẩy của Triển Chiêu khi giả vờ bắt cóc hắn, qua một lúc lâu, mới nói: “Lúc y gặp ta, chính là có người đang đuổi theo y, y chỉ nói sự quan quốc thể, muốn ta đem tờ giấy này giao cho Bao đại nhân, liền tự mình kéo những người đó đi!”

Công Tôn Sách nhịn không được nhíu chặt hàng mày, nói với Bao Chửng: “Đại nhân, học sinh đoán rằng, Triển hộ vệ có khả năng đã gặp phải phiền phức!”

“Sao lại nói thế?” Trên khuôn mặt luôn trầm ổn của Bao Chửng cũng lộ ra thần tình hơi hoảng sợ.

Công Tôn Sách cũng vì suy đoán của mình mà bắt đầu khẩn trương, hít một hơi thật sâu, chậm rãi suy luận: “Với tính tình của Triển hộ vệ, chỉ cần có một phần khả năng, y cũng nhất định sẽ tự mình đem chứng cứ giao cho Đại nhân, tuyệt sẽ không mượn tay người khác, kéo người đó vào nguy hiểm. Thế nhưng, Triển hộ vệ giao chứng cứ này cho Hầu gia, đồng thời tự mình dẫn truy binh đi, vậy chỉ có thể nói rõ, y lúc đó đã không còn khả năng tự mình mang chứng cứ về, vì vậy, mới sẽ lựa chọn dẫn truy binh đi, để Hầu gia có thể thuận lợi đem chứng cứ về!”

Mấy câu này của Công Tôn Sách, khiến sắc mặt Bao Chửng càng thêm trầm xuống mấy phần, cũng khiến trái tim Bách Lý Tuyệt Diễm trong chớp mắt rối loạn.

Y… không có sức đánh trả, chẳng lẽ… là bị bắt rồi?

Bách Lý Tuyệt Diễm hung hăng nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, người của ‘Khuynh quốc vô song’ Triển gia, nếu dễ dàng bị bắt như vậy, chẳng phải sẽ thành trò cười cho võ lâm?

Bách Lý Tuyệt Diễm a Bách Lý Tuyệt Diễm, ngươi quên y là truyền nhân của ai rồi sao?

Trên con đường yên tĩnh, từ phía xa xa một chiếc mã xa to lớn hoa lệ đang chạy tới, tiếng bánh xe lộc cộc trong đêm tối vắng vẻ cực kỳ rõ ràng.

Ngồi trong xe hiển nhiên là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lúc bị Bạch Ngọc Đường nửa đẩy nửa kéo ra khỏi Ánh Nguyệt lâu, Triển Chiêu mới phát hiện ngoài cửa đã có một chiếc mã xa hoa lệ bắt mắt đứng đợi từ sớm, trong lòng thầm than: quả nhiên là phong cách Cẩm Mao Thử. Suy nghĩ còn chưa loé xong, cả người Triển Chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường hi hi ha ha lôi lên xe, nói cho hoa mỹ thì là: giúp người phải giúp đến cùng, tống Phật tống đến Tây thiên!

Bất quá, Triển Chiêu lúc này trong lòng đã sớm vì sự không kiên quyết cự tuyệt ‘ý tốt’ tống tiễn của Bạch Ngọc Đường khi nãy mà hối hận không ngừng. Trong thùng xe rộng rãi, Triển Chiêu tựa vào một góc thùng, ánh mắt nhàn nhạt nghiêng qua một bên, Bạch Ngọc Đường móc chéo chân ngồi đối diện Triển Chiêu, thân thể cố sức giãn ra hết mức, quả nhiên là phong cách Cẩm Mao Thử. Đây đương nhiên cũng không phải nguyên nhân khiến Triển Chiêu hối hận, điều chân chính khiến Triển Chiêu không thể chịu được là, ánh mắt không chút kiêng nể của Bạch Ngọc Đường. Tiếu ý xấu xa bên khoé môi đó, nhãn thần không ngừng đảo quanh trên người y đó, đều mang đến cho Triển Chiêu một loại cảm giác — ngươi là dao thớt, ta là thịt cá. Nghĩ đến tình cảnh con chuột chết này trêu mình khi nãy, Triển Chiêu thật vẫn còn sợ hãi trong lòng, rất sợ còn tiếp tục như thế, bản thân có khả năng thật sẽ bị Bạch Ngọc Đường ăn tươi nuốt sống mất.

Lúc mã xa chuyển vào con đường lớn phía đông đối diện phủ Khai Phong, Triển Chiêu rốt cục nhịn không được, vì vậy, thanh âm “Dừng xe!” hơi khàn khàn từ trong mã xa truyền ra, ẩn chứa ba phần xấu hổ, bảy phần kiên định.

Thế nhưng, xa phu đó hiển nhiên vẫn có thể biết rõ ai mới là chủ tử của mình, nghe được lời Triển Chiêu, chỉ do dự một chút, lại tiếp tục đánh xe đi.

“Dừng xe đi!” Lại một thanh âm có chút biếng nhác kèm theo chế nhạo khác truyền ra, xa phu trước xe nghe lời lập tức kéo dây cương, hai con tuấn mã kéo xe liền vững vàng dừng xe lại.

Triển Chiêu trong lòng rất khó chịu, quả nhiên là tướng sao thì binh vậy, thủ hạ của Bạch Ngọc Đường cũng y chang hắn. Bất quá, trong lòng y vẫn vô cùng kinh ngạc, y vốn cho rằng Bạch Ngọc Đường sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy, không ngờ hắn cư nhiên theo ý mình cho xa phu ngừng xe.

Trên thực tế, Bạch Ngọc Đường đã sớm cười thầm đến đau cả bụng, tên Triển Tiểu Miêu này da mặt vẫn thật là mỏng, tùy tiện trêu chọc hai câu đã quẫn đến đỏ cả mặt, dùng hai mắt nhìn cũng có thể thấy y chân tay luống cuống, Bạch Ngọc Đường cảm thấy chuyến lên kinh thành lần này của hắn thật không uổng phí!

Cắn chặt cánh môi mỏng, Triển Chiêu cật lực nâng người dậy, bước đi tập tễnh thở hổn hển xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt từ đôi mắt đen láy mang theo chút thần sắc tựa tiếu phi tiếu của Bạch Ngọc Đường từ cửa sổ nhẹ nhàng lửng lơ đặt trên người y, nghĩ lại Bạch Ngọc Đường tuy rằng ác liệt, nhưng dù nói thế nào, người ta cuối cùng cũng đã một lần cứu y, y thật cũng làm không nổi việc quay đầu ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đành không chút tình nguyện hướng Bạch Ngọc Đường chắp tay thi lễ: “Đêm nay đa tạ Bạch huynh tương trợ, cáo từ!” Nói xong, cũng không quản Bạch Ngọc Đường bày ra biểu tình gì, lần này là thật xoay người đi luôn.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng hơi lảo đảo của Triển Chiêu, khóe môi khẽ nhếch, thân hình chợt lóe, vọt đến bên cạnh Triển Chiêu, cũng không quan tâm Triển Chiêu giãy dụa thế nào, một tay giữ chặt thắt lưng Triển Chiêu, mang y đỡ đến bên con sư tử đá trước cửa phủ Khai Phong, thả người xuống, xoay người phi thân một cái, phóng lại vào trong xe.

Triển Chiêu đỡ lấy sư tử đá, xoay đầu lại thấy mã xa đã quay đầu đi mất, không khỏi thở dài, con chuột này, vô luận là quan tâm người hay trêu đùa người, đều là bá đạo như vậy, ngay cả cơ hội cự tuyệt phản kháng cũng không cho, con chuột hắn, nhưng thật ra còn lợi hại hơn cả cọp.

Tuy rằng chỉ cách mấy bậc thang, bình thường đại khái cũng chỉ là khoảng cách thoáng thả người, nhưng lúc này, Triển Chiêu đi đứng cực kỳ gian nan, thân trúng Tam Hinh Hương, vốn nên mê man bất tỉnh, nhưng y gắng gượng tự chống đỡ, lúc này chỉ cảm thấy cước bộ nặng tựa nghìn cân, trước mắt từng đợt tối sầm, ngay cả lồng ngực cũng đập ‘thình thịch’ phát đau.

Thật vất vả kéo người tới được cửa, Triển Chiêu cầm khuyên đồng trên cửa dùng sức đập hai ba cái, liền không còn chút sức lực, chỉ đặt thân thể mềm nhũn tựa lên cửa, tay nắm khuyên đồng run rẩy không ngừng, nhưng cắn chặt răng không chịu buông tay, cho dù là đã quay về, y cũng không cho phép bản thân cứ vậy ngồi phịch trước cửa.

Không lâu sau, bên trong cửa truyền đến một thanh âm thô kệch: “Ai đó?”

Triển Chiêu nghe ra người tới chính là Triệu Hổ, một trong tứ đại giáo úy, thở gấp mấy cái, muốn đứng thẳng người, nhưng trên đùi làm thế nào cũng không dùng sức được. Ngay vào lúc này, cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, thân thể vốn đang tựa vào cửa của Triển Chiêu không còn nơi chống đỡ, lập tức liền té nhào, ngã thẳng vào trước ngực Triệu Hổ.

“Này, ngươi làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm đến phủ Khai Phong làm gì?” Triệu Hổ bị người này đột nhiên hướng về phía mình ‘đầu hoài tống bão’ (*ngã nhào vào lòng, yêu thương nhung nhớ) làm cho hoảng sợ, theo bản năng nắm lấy thân thể không ngừng trượt xuống của Triển Chiêu, tay hơi dùng sức, liền gần như kéo Triển Chiêu nâng lên.

Triển Chiêu bị thanh âm sang sảng của Triệu Hổ chấn động làm cho đầu phát đau, nhịn không được nhăn mặt nhăn mày, kéo vạt áo trước ngực Triệu Hổ, vô lực nói: “Hổ tử ca… Đưa ta đi gặp đại nhân…”

“A?” Triệu Hổ vừa nghe thấy thanh âm của Triển Chiêu, không khỏi sửng sốt, đỡ Triển Chiêu đứng ổn, nhìn lại bộ dạng người này thì thấy mình không quen biết, kỳ quái nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Thế nào thanh âm lại giống y chang Triển huynh đệ?”

Triển Chiêu bỗng thấy đầu càng thêm đau, y thật sự không còn khí lực để giải thích, huống hồ, chuyện đêm nay, làm sao chỉ bằng mấy câu lại có thể giải thích cho rõ ràng.

“Chuyện gì xảy ra? Là ai gõ cửa?” Đang lúc Triển Chiêu sầu não, thanh âm của Vương Triều lại tiến gần đến.

“Thanh âm của người này là của Triển huynh đệ, nhưng mặt lại không phải a…” Triệu Hổ lúng ta lúng túng nói.

Vương Triều đến gần nhìn, là một thiếu niên tuấn mỹ đang vô lực tựa trên vai Triệu Hổ, hắn nghe không hiểu ý Triệu Hổ, chỉ đành tự mình hỏi lại: “Ngươi là ai? Đến phủ Khai Phong có chuyện gì?”

Triển Chiêu cũng thật bất đắc dĩ với sự cẩn thận của Vương Triều, cắn chặt răng, nói: “Vương Triều đại ca, là ta… Đem ta đi gặp đại nhân…”

Lần này, thần sắc Vương Triều đại biến, cả kinh thấp giọng hô lên: “Triển huynh đệ? Là ngươi sao?” Hắn thấy Triển Chiêu vô lực tựa vào người Triệu Hổ, liền biết y đã bị thương, gấp gáp bảo Triệu Hổ đỡ Triển Chiêu đặt lên lưng mình, cõng Triển Chiêu hướng về thư phòng phía sau.

Tâm tư hai người đều đặt lên người Triển Chiêu, không ai chú ý tới một bóng trắng xẹt qua trên đỉnh đầu.

“Đại nhân, Triển…” Triệu Hổ vừa quẹo sang đại đường liền lớn giọng hô to lên.

“Hổ tử, nhỏ giọng một chút!” Vương Triều kịp thời chặn lại lời tiếp theo của hắn, Triển Chiêu đi lần này chính là âm thầm điều tra, ngay cả chứng cứ cũng phải len lén đưa cho Bách Lý Tuyệt Diễm truyền về, hắn mặc dù không biết xung quanh phủ Khai Phong có người dám nhìn trộm hay không, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Bất quá, nửa đoạn tiếng la chưa kịp chặn đứng của Triệu Hổ vẫn kinh động đến đám người Bao Chửng trong thư phòng, nhất là nghe được chữ “Triển” kia, Bao Chửng liền biết chắc chắn là Triển Chiêu có tin tức, trong lúc quýnh quáng, liền quên mất quan uy thường ngày, trực tiếp đứng thẳng người, hướng về phía cửa muốn chạy ra.

Ông vừa chuyển qua thư án đi được vài bước, cửa đã bị đẩy ra, Vương Triều cõng một người chạy vào, Triệu Hổ đi đằng sau đỡ. Người nọ một thân bạch sam, trên người còn khoác một tấm phi phong màu tím nhạt, cổ vô lực đặt trên vai Vương Triều, tóc đen đầy đầu tán loạn rơi trước mặt, che mất ngũ quan, nhưng nhìn thân hình Bao Chửng liền biết là Triển Chiêu, ông thấy Triển Chiêu toàn thân mềm nhũn nằm trên lưng Vương Triều, liền biết ngay là đã bị thương, ngay lập tức muốn hai người đưa Triển Chiêu về phòng.

“Trước chờ một chút!” Nhưng Công Tôn Sách vẫn rất bình tĩnh, ngăn cản nói: “Trước đặt lên ghế, ta xem qua trước!”

Vương Triều Triệu Hổ theo lời đặt Triển Chiêu lên ghế, thấy Triển Chiêu thường ngày trước giờ đều là lỗi lạc mà đứng, lúc này hầu như cả người ngồi phịch trên ghế, Mã Hán và Trương Long đứng một bên trong lòng cũng cảm thấy xót xa, Mã Hán đỡ thân thể mềm nhũn của Triển Chiêu tựa vào người mình, hy vọng có thể khiến y thoải mái một chút, Trương Long cũng cẩn thận giúp Triển Chiêu đem mấy sợi tóc rơi lả tả trước mặt kéo ra sau lưng. Nhưng khi khuôn mặt Triển Chiêu lộ ra, Trương Long nhịn không được thấp giọng hô lên một tiếng, sau đó Mã Hán cũng kinh hãi, đây… đây rõ ràng không phải mặt của Triển Chiêu! Nhưng Vương Triều và Triệu Hổ đã thấy qua, trái lại không cảm thấy kinh ngạc. Bao Chửng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nhất thời cực kỳ nghi hoặc.

Vẫn là Công Tôn Sách kiến thức rộng rãi, tiến lên trước đưa tay lên thái dương, dưới tai, hàm dưới của Triển Chiêu, khẽ chạm vào vài cái, liền hiểu rõ trong lòng, hỏi: “Triển hộ vệ được người dịch dung cho?”

Triển Chiêu khẽ gật đầu, chậm rãi vươn một tay, xoè ra, trong lòng bàn tay là một viên dược hoàn đỏ tươi. Đây là thứ khi ở trên xe Bạch Ngọc Đường đã kín đáo đưa cho y, cũng không nói là vật gì, chỉ nói lúc về đưa cho Công Tôn Sách, y đoán đây chắc hẳn là dược hoàn hóa giải thuật dịch dung.

Công Tôn Sách cầm dược hoàn lên nhìn nhìn, lại nghe nghe, hướng Bao Chửng gật đầu an ủi, xoay người lấy một chén trà, dùng nước ấm hoà tan dược hoàn, trong lúc nhất thời mọi người chỉ cảm thấy một mùi thơm kỳ lạ len vào mũi, thần thanh khí sảng. Công Tôn Sách vừa lấy ra một chiếc khăn sạch, vừa nói: “Xem ra Triển hộ vệ đã gặp phải cao nhân, dược hoàn này chế tác tinh diệu, người này chắc chắn là người tinh thông kỳ hoàng!” Nói xong, dùng khăn lụa tẩm vào thứ nước ánh lên màu đỏ tươi trong chén trà, nhẹ nhàng lau trên mặt Triển Chiêu, không lâu sau, Công Tôn Sách buông khăn, mò mò dưới tai Triển Chiêu một lát, sau đó chậm rãi kéo ra một lớp màng mỏng thật mỏng, lộ ra tướng mạo vốn có của Triển Chiêu.

Lúc này, Công Tôn Sách cũng không có tâm tư đi thưởng thức kiệt tác của cao nhân này, sắc mặt tái nhợt khuôn mặt tiều tuỵ của Triển Chiêu đã chiếm toàn bộ lực chú ý của hắn, một tay nắm lấy mạch trên cổ tay Triển Chiêu, Công Tôn Sách kiểm tra, sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Triển hộ vệ đã trúng Tam Hinh Hương?”

Triển Chiêu hơi cười khổ, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn Sách vừa thấy biểu tình của y, liền biết bản thân đã đoán không sai, càng nhịn không được nhíu chặt lông mày.

Bao Chửng thấy sắc mặt bất thiện hiếm khi thấy của Công Tôn Sách, không khỏi lo lắng hỏi: “Công Tôn tiên sinh?”

Công Tôn Sách liếc nhìn Bao Chửng, than thở: “Tam Hinh Hương là mê dược hiếm có thiên hạ, người trúng phải công lực càng thâm sâu, sẽ càng bị đánh tan công lực, toàn thân hư nhuyễn tựa như phế nhân. Nhưng cũng tuỳ theo người, người công lực thâm hậu có thể trì hoãn thời gian phát tác của dược tính, nhưng không ai có thể chống lại được dược tính. Hơn nữa, lúc dược tính phát tác, người liền mê man muốn ngủ, Triển hộ vệ cứ như vậy chống lại dược lực, bảo trì thanh tỉnh, quả thật có hại rất lớn cho thân thể!”

Bao Chửng nghe vậy thần sắc không khỏi khẽ biến, “Trương Long Triệu Hổ, trước đưa Triển hộ vệ trở về phòng nghỉ ngơi!”

“Đại nhân… Chờ một chút…” Triển Chiêu từ lúc vào cửa vẫn một mực ngậm miệng không nói, tích góp khí lực từng chút một, lúc này thấy Bao Chửng muốn đưa mình về phòng, không khỏi gấp lên, vô lực nói: “Để thuộc hạ trước bẩm báo tình hình Trình phủ…”

Bao Chửng thấy trên khuôn mặt tái nhợt tiều tuỵ của Triển Chiêu là sự cấp thiết và kiên quyết, ngẫm lại tính tình y, không khỏi có chút thất bại thở dài, nói: “Được, ngươi nói đi!” Nói xong, chậm rãi quay lại sau thư án. Vương Triều và Triệu Hổ cũng theo sau đứng hai bên thư án.

Đến lúc này, Triển Chiêu cuối cùng mới có cơ hội nhìn thấy Bách Lý Tuyệt Diễm đang ngồi ngay ngắn đối diện mình, y làm sao cũng không ngờ đến việc Bách Lý Tuyệt Diễm vẫn còn trong phủ, lúc vừa thấy, không khỏi cả kinh, tiếng hô trầm thấp từ trong miệng bật ra: “Hầu gia!?”

Một tiếng này của y, cũng nhắc nhở mấy người còn lại, vừa nãy mọi người lo lắng Triển Chiêu, không hẹn mà cùng đem vị Hầu gia quyền cao chức trọng này quăng ra sau đầu.

Triển Chiêu nhớ tới sự vô lễ trước đó của mình với Bách Lý Tuyệt Diễm, tuy nói là hành động bất đắc dĩ, nhưng cũng không khỏi đứng ngồi không yên, muốn đứng dậy hành lễ, nhưng nâng không nổi hai chân, cũng đỡ không nổi cả người.

“Được rồi.” Bách Lý Tuyệt Diễm thấy Triển Chiêu gấp đến độ trán đổ mồ hôi, nhịn không được nhíu mày nói: “Thân thể Triển hộ vệ không khỏe, không cần hành lễ! Trước nói về tình hình vụ án đi, bản hầu đợi ở đây cũng đã lâu, cũng muốn nghe một chút đại án ‘sự quan quốc thể’ này đến tột cùng là chuyện thế nào!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play