Mấy ngày kế tiếp, nhóm bốn người liền ngày đi đêm nghỉ, tuy phu phụ Bách Lý Tuyệt Diễm và Bạch Ngọc Đường đều hy vọng có thể lập tức tìm được Đường Huyên, nhưng lúc này thân thể Triển Chiêu không thể so được với trước đây, vì vậy suốt một đường chỉ có thể đi không nhanh không chậm. Bách Lý Tuyệt Diễm vẫn không vừa mắt Bạch Ngọc Đường như cũ, nhưng thấy Triển Chiêu trước đó vẫn luôn âu sầu, thế mà từ khi Bạch Ngọc Đường đến, nụ cười trên mặt nở cũng nhiều hơn, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, vì thế có không vừa mắt thế nào cũng chỉ đành nhịn xuống.
Cuối cùng, vào ngày thứ bảy, mọi người cũng đã tìm đến được ngọn núi Vị Danh mà theo lời Bách Thảo Cốc thì chính là nơi Đường Huyên đang ẩn cư.
“Hư –” Bách Lý Tuyệt Diễm ghìm ngựa dừng lại, nhìn sơn khẩu giăng đầy sương mù, quay đầu nói với Bạch Ngọc Đường trên xe: “Chắc là chỗ này rồi!”
Bạch Ngọc Đường nhảy xuống xe ngựa, tiến lên trước mấy bước, nâng tay che trước trán, nhìn sơn khẩu trong giây lát, nói: “Ở đây có bày trận, xe ngựa không thể vào được, chúng ta chỉ có thể đi bộ vào.”
Bách Lý Tuyệt Diễm cũng xuống ngựa, ngưng thần nhìn về phía sơn khẩu, sau tầng tầng sương mù, tựa hồ có cây cối ẩn hiện, nhưng tình huống phía trước đến tột cùng là thế nào thì khó mà trông thấy rõ. Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu nhíu mày, nói: “Ta sao không nhìn ra ở đâu có bày trận?” Hắn cầm binh nhiều năm, ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp hành binh bố trận cũng tự cảm thấy rất tâm đắc, nhưng trận pháp mà Bạch Ngọc Đường nói, hắn làm sao cũng không nhìn ra đượ cchút nào, vì thế trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, đột nhiên cười tươi roi rói, nói: “Trận pháp này được bày rất tinh xảo.” Nói xong, xoay người đi đến cạnh xe, thông báo Triển Chiêu và Hàn Âm xuống xe.
Bách Lý Tuyệt Diễm nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Ngọc Đường, nghĩ thầm tên tiểu tử thối này hạ bệ người khác mà cũng cao tay như thế.
Cột xe ngựa chắc bên đường, bốn người liền hướng về sơn khẩu. Vừa vào sơn khẩu, Bạch Ngọc Đường liền nắm tay Triển Chiêu, đồng thời nói với Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm phía sau: “Đi theo cước bộ của con, không cần quan tâm động tĩnh xung quanh, trước tiên phải qua được màn sương mù này rồi nói tiếp.”
Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa thầm tính toán phương vị trong bụng, tuy trận pháp này thoạt nhìn không hề có chút động tĩnh nào, nhưng nếu Đường Huyên đã đặt ở đây, tất sẽ không muốn bày quá nhiều thứ thừa thãi, vì vậy bước đi phải thật cẩn thận.
Sương mù trước mắt mỏng dần, đi qua lớp sương mù dày đặc, trước mắt là một cánh rừng âm âm u u, Bạch Ngọc Đường không nói lời nào mà chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó khẽ thở dài, nói: “Xem ra ‘Hạnh Lâm lão tổ’ cũng không định làm khó người đến đây chữa bệnh, trận pháp này chỉ ngăn cản ngoại nhân đến quấy rối ông ấy ẩn cư mà thôi.”
“Đã như vậy thì nhanh vào đi thôi!” Hàn Âm có chút sốt ruột, mấy ngày nay độc của Triển Chiêu lại phát tác hai lần, thân thể càng ngày càng suy yếu, người làm nương như nàng nhìn mà xót xa đau lòng, sao có thể không gấp cho được.
“Chờ một chút!” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Nếu Đường tiền bối không định làm khó chúng ta, chúng ta cũng nên biểu lộ chút lòng tôn kính với chủ nhân.”
“Chiêu Nhi nói không sai.” Bách Lý Tuyệt Diễm liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, ý bảo hắn thông báo.
Bạch Ngọc Đường biết Bách Lý Tuyệt Diễm không muốn báo danh hào bản thân, sợ Đường Huyên hiểu lầm hắn dùng thân phận ép người, vì thế cũng không từ chối, cất cao giọng nói: “Hãm Không Đảo Bạch Ngọc Đường cầu kiến Đường lão tiền bối.”
Tiếng vang chuyển ngoặt mấy lần, cuối cùng dần dần tắt mất, đột nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng huýt sáo tựa như đáp lại, bốn người đều vui mừng, nếu đã có hồi đáp, chuyện cầu y càng có thêm nhiều hy vọng.
Chỉ trong chốc lát, trong rừng có hai tiểu đồng mặc thanh y đi ra, tướng mạo không khác một ly, đều là phấn điêu ngọc mài, chính là một đôi huynh đệ song sinh.
Hai người vái chào, một tiểu đồng lãnh đạm nói: “Gia sư sớm đã không hỏi thế sự, rời xa hồng trần, nếu các vị đến để cầu y, xin đến nơi khác mời người tài giỏi đi thôi!” Tiểu đồng này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cách nói chuyện già dặn, cũng không biết có phải do ở cùng Đường Huyên lâu quá hay không.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, gấp gáp nói: “Vị tiểu ca này, nếu không phải là bệnh rất khó chữa, chúng ta cũng không dám quấy rầy Đường lão tiền bối, sự thật là độc mà tệ hữu trúng phải, trong thiên hạ này chỉ có Đường lão tiền bối có thể giải được, mong Đường lão tiền bối nể tình tệ hữu Triển Chiêu thường hành hiệp trượng nghĩa nên có danh hào ‘Nam hiệp’ mà phá lệ một lần.”
Tiểu đồng còn lại nghe vậy liền nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Nếu người nào đến đây cầu y cũng nói muốn sư phụ ta phá lệ, sư phụ ta chẳng phải mệt chết sao?”
“Ngươi…” Bạch Ngọc Đường không ngờ một tên nhóc con cư nhiên lại nói chuyện không khách khí đến mức này, lập tức cảm thấy cực kỳ tức giận, nếu không phải thấy đối phương là một đứa nhỏ, đã sớm nhịn không được nổi giận đùng đùng.
“Ngọc Đường, ” Triển Chiêu nghe được lời của tiểu đồng ấy, liền biết Bạch Ngọc Đường muốn nổi cơn, âm thầm kéo kéo tay áo hắn, hướng về phía tiểu đồng kia nói: “Vị tiểu ca này, lời của ngươi thứ cho tại hạ không thể đồng ý, người hành y vốn là vì hiểu sự thống khổ của người bệnh, là vì muốn cứu tính mạng của người bệnh, nếu thấy chết không cứu, chẳng phải đã đi nghịch với ước nguyện học y ban đầu sao. Đường lão tiền bối ẩn cư ở đây, tại hạ dù có chờ đợi cũng không oán thán, xin Đường lão tiền bối niệm tình ngày trước đều là người trong võ lâm, xin cho gặp mặt!”
Bạch Ngọc Đường thấy tiểu đồng kia trên mặt đã không còn mang theo biểu tình khó nhịn như vừa nãy, trong lòng thầm nghĩ: về mặt này thì con mèo này nói vẫn dễ nghe hơn nhiều, y nói chuyện trước nay đều cẩn thận, luôn cân nhắc chu đáo cho người khác, về điểm này hắn tự cảm thấy không sao bằng được.
Tiểu đồng lên tiếng đầu tiên trước cười cười liếc nhìn huynh đệ cạnh mình, sau quay lại nói với Triển Chiêu: “Xá đệ không hiểu chuyện, khiến Nam hiệp chê cười. Hai huynh đệ ta tuy tuổi không lớn, lại ở trong vùng núi hoang sơ này, nhưng danh tiếng hiệp nghĩa của Nam hiệp vang xa, hai người chúng ta cũng cực kỳ kính phục. Chỉ là lệnh thầy khó nghịch, hai người chúng ta cũng là lực bất tòng tâm, mong ngươi thông cảm.”
“Chẳng hay mệnh lệnh của Đường lão tiền bối là thế nào?” Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ngắt lời hỏi.
Triển Chiêu nghe được, trong lòng khẽ động, mơ hồ đoán được còn chuột này trong bụng đã có chủ ý gì rồi.
“Từ khi gia sư ẩn cư đến nay, vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu y thuật, mấy ngày trước vừa mới xuất quan. Từ lúc sư phụ ẩn cư đã bảo chúng ta không được quấy rầy người.”
Triển Chiêu mỉm cười, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nói: “Đường lão tiền bối nếu không muốn có người quấy rầy, chúng ta đương nhiên sẽ không làm ra hành động càn rỡ nào, tuy nhiên, chúng ta đã biết Đường lão tiền bối ở đây, lại may mắn vượt qua được trận pháp, nói không chừng là do có duyên phận. Thật không dám giấuu độc trong người Triển mỗ, là do ‘Huyết Linh Lung’ và ‘Mặc Kim Lliên’ dung hợp mà thành, độc tính phức tạp, xác thực không ai có thể giải được. Chi bằng hai vị báo cho Đường lão tiền bối biết danh tính chúng ta, cùng tên độc Triển mỗ trúng phải, sau đó cứ để ông ấy định đoạt, có được không?”
Tiểu đồng nọ cùng em trai liếc nhìn nhau, ăn ý lên tính toán, hướng Triển Chiêu ôm quyền nói: “Tiểu tử kính trọng Nam hiệp hiệp can nghĩa đảm, lần này sẽ tự chủ trương thay Nam hiệp vào hỏi thử, nếu gia sư vẫn không muốn gặp mặt, liền thứ cho tiểu tử bất lực.”
Bạch Ngọc Đường thấy tình thế đã có chuyển ngoặt, vội vàng chắp tay nói: “Đa tạ!”
“Không cần!” Hai người hoàn lễ, xoay người rời đi.
“Miêu Nhi ngươi thật là giảo hoạt!” Hắn biết Triển Chiêu nói ra loại độc bản thân trúng là muốn dựa vào loại độc khó giải này kích thích Đường Huyên, với tích tình ngày trước khi còn trên giang hồ của Đường Huyên, chỉ sợ thật sự sẽ bị con mèo này kích thích.
“Miêu Nhi, đến, ngồi đây nghỉ ngơi chút trước đã, sắc mặt ngươi xấu lắm!” Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu ngồi xuống dưới tàng một gốc cây đại thụ, tháo xuống túi nước bên hông đưa cho Triển Chiêu, “Uống nước đi!”
Triển Chiêu lắc đầu, thân thể y bị độc tính ăn mòn nên ngày càng suy yếu, vừa nãy đi đường rất lâu, lại còn dùng hết sức nói chuyện một hồi, lúc này thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn đẩy túi nước Bạch Ngọc Đường đưa tới trước mặt ra, thấp giọng nói: “Đưa cho phụ thân mẫu thân trước đi!”
Tuy y đã thấp giọng xuống, nhưng Hàn Âm vẫn nghe được, tiến lên trước cầm lấy túi nước trong tay Bạch Ngọc Đường, nói: “Chiêu Nhi, con đừng lo cho chúng ta, chúng ta cũng không phải không biết tự lo cho mình, con nhanh uống chút nước thông cổ đi!”
Triển Chiêu lúc này mới nhận lấy túi nước uống mấy hớp.
Hàn Âm từ trong tay áo lấy ra khăn lụa, ôn nhu lau đi mồ hôi trên trán Triển Chiêu, dịu dàng hỏi”: “Mệt rồi phải không?”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Còn khỏe, mẫu thân không cần lo lắng.”
Bách Lý Tuyệt Diễm ngồi bên cạnh trông thấy tình cảnh mẫu từ tử hiếu này, trong lòng càng thêm nặng nề, nếu hắn không chấp mê bất ngộ hoài nghi Hàn Âm, rồi nhiều năm qua lại không chịu nghe lời khuyên của Triển Dịch Huyền và Bát hiền vương, thì hôm nay sao lại tới nông nỗi này, rõ ràng là nghiệt do hắn tạo ra, nhưng lại bắt đứa nhỏ hiểu chuyện này gánh tội, mỗi khi nhớ tới, hắn lại hận bản thân vì sao lại cố chấp như vậy!
Bốn người ngồi trong rừng chờ một trận lâu thì thấy hai tiểu đồng kia lại nắm tay đi ra.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được xông lên trước hỏi: “Sao rồi? Sư phụ các ngươi nói thế nào?”
Hai tiểu đồng liếc nhìn nhau, một người nghiêng mặt sang một bên, không nói một lời, đoán chắc đây là vị đệ đệ kia trong cặp song sinh này.
Thấy Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt lo lắng, vị ca ca mỉm cười nói: “Gia sư nói, người hiện tại không rảnh, Bạch ngũ hiệp và Triển nam hiệp nếu nguyện ý chờ, liền đi đến trước cửa dược lư của người chờ đi, chỉ là, người còn chưa biết lúc nào mới ra được, mà ra rồi cũng chưa biết có tâm tình giải độc cho Nam hiệp hay không. Xin hai vị suy nghĩ cẩn thận!”
Lời tuy là vậy, nhưng trong lòng bốn người Triển Chiêu vẫn trào lên hy vọng vô hạn, Triển Chiêu khẽ cúi đầu, nở nụ cười nhàn nhạt, y đã đoán được việc Đường Huyên sẽ hỏi hai tiểu đồng này cuộc đối thoại vừa rồi, xem ra mấy lời vừa nãy của y cũng đã có chút tác dụng.
“Sư phụ của ta một khi đã vào dược lư thì mười ngày nửa tháng chưa chịu ra cũng là chuyện bình thường, các ngươi nên nghĩ cho kỹ!” Đệ đệ kia vẫn nhịn không được nói ra.
“Đa tạ tiểu ca, chúng ta nguyện ý chờ!” Triển Chiêu đứng lên, hướng vị đệ đệ kia nở nụ cười nhè nhẹ.
Vị đệ đệ thấy y tuy hai mắt đã mù nhưng vẫn không mất đi phong tư, trong lòng không khỏi bị thuyết phục, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thả lỏng: “Vậy các ngươi đi theo ca ta vào đi, thích đợi đến lúc nào cũng được.” Ánh mắt hắn lại chuyển lên người Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm, nói: “Sư phụ ta không thích người khác quấy rối, hai người bọn họ đi vào là được, hai vị cùng ta ra khỏi cốc, ở ngoài đó chờ đợi!”
“Việc này…” Hàn Âm lo lắng nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, lại nhìn Triển Chiêu, chần chờ không muốn rời đi.
Bách Lý Tuyệt Diễm vốn biết tính tình kỳ quái của Hạnh Lâm lão tổ, lúc này thấp giọng khuyên bảo, Bạch Ngọc Đường cũng bảo chứng sẽ chiếu cố Triển Chiêu thật tốt, Hàn Âm mới chịu cùng Bách Lý Tuyệt Diễm theo tiểu đồng kia rời đi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi theo sau tiểu đồng kia xuyên qua cánh rừng, đi một lúc lâu ước chừng khoảng một chén trà mới thấy trước mắt rộng mở thoáng đãng, giữa hai đỉnh núi là một dòng suối vắt ngang róc ra róc rách, dưới chân núi có một khoảng sân nho nhỏ, tinh xảo nho nhã, quả là nơi ẩn cư rất tốt.
Tiểu đồng mang hai người vào sân, dừng lại bên ngoài một gian phòng, cung kính nói: “Sư phụ, người đã đến rồi.”
“Nếu bọn họ nguyện ý chờ, cứ để bọn họ chờ đi!” Một thanh âm già nua từ trong phòng truyền ra.
Bạch Ngọc Đường không ngờ Đường Huyên lại thật sự để hắn và Triển Chiêu chờ ở đây, nhất thời vừa tức vừa hận, nhưng lại không còn cách nào khác. Nếu một mình hắn thì cũng thôi đi, đợi đến lúc nào cũng được là, nhưng thân thể Miêu Nhi làm sao mà chịu được?
Cảm giác được thân thể Bạch Ngọc Đường đột nhiên căng chặt, Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Cẩm Mao Thử cũng không phải người thiếu kiên nhẫn như thế, thế nhưng, vì y mà…
“Ngọc Đường, ” vươn tay vỗ vỗ cánh tay đang đỡ mình của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mỉm cười nói: “Ngọc Đường, bên này nắng quá, có cây không, chúng ta đến dưới cây chờ đi!”
“Được.” Bạch Ngọc Đường vốn thông minh, sao không biết dụng ý của Triển Chiêu, trong lòng tuy không cam lòng, nhưng cũng không tiện trái ý y, đành đỡ y ngồi xuống tàng cây cạnh đó, nhưng vẫn không cam lòng lầm bầm: “Còn nói cái gì mà Hạnh Lâm lão tổ, bụng dạ xấu xa như thế, rõ ràng thấy chết mà không cứu…”
“Ngọc Đường, ” Triển Chiêu an ủi kéo hắn ngồi xuống, cười nói: “Nói không chừng Đường lão tiền bối nghe tên độc ta trúng đã động tâm rồi thì sao?”
“Động tâm?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đây là cách nói chết tiệt gì thế?”
Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Ta là nói, Đường lão tiền bối thân là Hạnh Lâm quốc thủ, đương nhiên sẽ có tâm tình muốn khiêu chiến với những loại bệnh khó giải, độc của ta tính ra cũng hiếm gặp, Đường lão tiền bối nếu đã biết sẽ không thể khoanh tay thờ ơ, ông ấy cho chúng ta vào đây, tất là trong lòng đang mâu thuẫn, chúng ta cứ kiên trì chờ một chút, đừng nóng vội!”
Bạch Ngọc Đường nghe được những lời phân tích này, phải thừa nhận Triển Chiêu thật sự rất thận trọng, người này, quả nhiên là cao thủ tra án, việc gì ở trong mắt y cũng sẽ được quan sát cực kỳ kỹ lưỡng!
Nhưng điều khiến Bạch Ngọc Đường không ngờ chính là, cuộc chiến mâu thuẫn này của Đường Huyên lại kéo dài đến mấy canh giờ, cũng bắt hắn và Triển Chiêu chờ ở ngoài phòng suốt mấy canh giờ. Trước tình huống không hề dự liệu trước này, Bạch Ngọc Đường ngay cả túi nước cũng không mang theo, suốt nửa ngày không có miếng nước nào trong bụng, cả hắn còn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nói chi đến Triển Chiêu thân thể vốn đang suy yếu.
Cảm giác được Bạch Ngọc Đường dùng y phục Băng Tiêu hoa quý lau đi mồ hôi trên trán cho mình, Triển Chiêu hơi cười khổ: “Đừng lau, lát nữa lại toát ra nữa……”
Bạch Ngọc Đường trừng y, sau đó lại nhớ ra y nhìn không thấy, bất đắc dĩ nhăn mặt nhíu mày, lạnh giọng nói: “Vậy ngươi dứt khoát không cần ăn nữa, dù sao ăn xong cũng lại đói!”
Triển Chiêu bị hắn chặn họng không biết nói sao, đành cười khổ lắc đầu. Nhưng cảm giác được lồng ngực lại co thắt khó thở nên đưa tay đè trước ngực, ho nhẹ mấy tiếng.
Bạch Ngọc Đường kéo thân thể có chút nhũn ra của Triển Chiêu ôm vào lòng mình, cảm giác được y khẽ giãy dụa, Bạch Ngọc Đường khẽ than: “Khó chịu thì không cần cậy mạnh, thân cây cứng ngắc đó có gì tốt? Tựa thoải mái bằng thân thể Ngũ gia sao?”
“Đừng ồn, nơi này dù sao cũng là chỗ của người ta, còn ra thể thống gì?” Triển Chiêu dù có khó chịu đến mấy cũng tuyệt đối sẽ không chịu thoả hiệp về phương diện này.
Bạch Ngọc Đường hết cách, đành buông tay, cắn răng thầm thì không ngừng: “Mèo ngốc, giả vờ nghiêm túc cái gì?”
Triển Chiêu vốn vô lực, giãy dụa một phen với hắn xong liền cảm thấy mồ hôi lạnh trên người tuôn chảy, cả người không còn chút sức lực nào, cảm giác khó chịu hít thở khó khăn kia khiến hô hấp của y bắt đầu trở nên gấp gáp.
“Miêu Nhi, sao vậy? Khó chịu lắm sao?” Bạch Ngọc Đường phát hiện sự bất thường của y, có chút lo lắng hỏi.
Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, nhích người lại gần thân cây phía sau, thấp giọng nói: “Vẫn khỏe. Khí trời có chút nóng.”
Đôi mày kiếm của Bạch Ngọc Đường nhăn chặt: “Đây là chuyện gì đây? Chúng ta đến cầu y, họ Đường ông ta có chữa hay không thì nói một câu, bắt chúng ta chờ ngoài này chẳng nghe chẳng hỏi, thật là quá đáng!”
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu cảm giác được Bạch Ngọc Đường muốn đứng dậy, biết hắn muốn đi tìm Đường Huyên, vội vàng kéo vạt áo hắn, nhưng vì trọng tâm không ổn suýt chút ngã sang một bên.
Bạch Ngọc Đường bị kinh hách đến nhảy dựng, vội vàng vươn tay đỡ lấy Triển Chiêu, dò dò mạch cổ tay y, phát giác mạch tượng của y vừa nhanh vừa loạn, lại phù phiếm vô lực, càng thêm lo lắng, vừa đặt một tay lên hậu tâm y truyền chân khí vào vừa thấp giọng gọi: “Miêu Nhi, sao rồi? Không sao đâu, không sao đâu…” Nói được hai ba câu, nhưng phát hiện bản thân hoàn toàn nói năng lộn xộn nên liền ngậm miệng, chỉ đặt Triển Chiêu tựa vào lòng mình, một tay vẫn không ngừng truyền chân khí vào, một tay chậm rãi xoa xoa trước ngực Triển Chiêu, giúp y thuận khí.
Triển Chiêu lúc này dù cho có quật cường thế nào cũng không giãy ra khỏi lòng Bạch Ngọc Đường được, chỉ có thể tựa vào Bạch Ngọc Đường thở dốc không ngừng, mồ hôi trên người tuôn trào một tầng rồi một tầng, chỉ nửa khắc sau đã khiến y phục ướt đầm đầm.
Cảm giác hư không trong lồng ngực càng ngày càng rõ ràng, khí lực tựa như theo từng lỗ chân lông trên người thoát cả ra ngoài, Triển Chiêu mơ hồ biết tình huống của bản thân, thân thể vốn vô cùng suy yếu, lại dưới ánh mặt trời nóng bừng bừng thế này chờ thật lâu, đại khái thân thể có chút hư thoát rồi. Ý niệm này còn chưa kịp thành hình, y chỉ cảm thấy lồng ngực co thắt hoảng loạn, sau đó liền nhào đầu vào lòng Bạch Ngọc Đường.
“Miêu Nhi! Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường nâng Triển Chiêu dậy, thấy sắc mặt y trắng xanh, môi cũng trắng bệch không có đến một tia huyết sắc, trên mặt toàn mồ hôi lạnh, trên cổ cũng ướt đầm, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt khiến chúng dính bết vào nhau, trực giác được tình huống của Triển Chiêu không bình thường, Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được nữa, một tay ôm lấy Triển Chiêu tiến về phía gian nhà của Đường Huyên.
‘Phanh’ một tiếng, cửa phòng bị Bạch Ngọc Đường lòng nóng như lửa đốt dùng một chân đá văng, nhưng hắn dù sao vẫn chưa gấp đến hồ đồ, ánh mắt đảo nhanh quanh phòng, chỉ thấy trong phòng bố trí gọn gàng, khắp nơi đều tản ra mùi thuốc, một lão giả lưng còng chẳng biết đang loay hoay làm gì trước một bàn dài đặt tựa vào tường, đoán chắc là đang chế thuốc gì đó.
Bạch Ngọc Đường ôm chặt cánh tay Triển Chiêu, khom mình hành lễ: “Vãn bối bái kiến Đường lão tiền bối.”
“Ừ.” Đường Huyên nhẹ nhàng đáp lời, lại chậm rì rì nói: “Thanh niên thời này, vẫn cứ huyết khí phương cương thế đấy!”
“Bạch Ngọc Đường vì cứu người mà sốt ruột, nếu có chỗ đắc tội, mong tiền bối thông cảm! Chỉ mong tiền bối ra tay cứu giúp, Bạch Ngọc Đường dù cho là núi đao biển lửa cũng thẳng tiến không hối hận!”
Đường Huyên đứng thẳng dậy, vừa đấm đấm lưng vừa chậm rãi xoay người lại, quan sát Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hôn mê trong lòng hắn thật kỹ từ trên xuống dưới, nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngươi là Bạch Ngọc Đường?”
Bạch Ngọc Đường chắp tay nói: “Chính là vãn bối.”
Ánh mắt Đường Huyên lại chuyển đến trên người Triển Chiêu trong lòng hắn, chỉ chỉ tháp nhỏ tựa vào tường, nói: “Đặt y nằm lên đó.”
Bạch Ngọc Đường làm theo lời, Đường Huyên nâng cổ tay Triển Chiêu lên dò mạch, sau đó liền đứng dậy nói: “Không sao, thân thể hư nhược quá thôi.” Nói xong, từ ngăn tủ bên cạnh lấy ra một bộ ngân châm, cởi vạt áo Triển Chiêu ra, châm mấy thanh xuống huyệt đạo trước ngực y, thấy Triển Chiêu khẽ chau mày, thần trí đã khôi phục lại, liền dùng nước hòa tan một viên dược hoàn, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Cho y uống!”
Bạch Ngọc Đường nhận lấy nước thuốc, đỡ Triển Chiêu dậy đút từng miếng cho y, Triển Chiêu rất nhanh liền ho nhẹ vài tiếng rồi mở mắt.
“Miêu Nhi, sao rồi?” Bạch Ngọc Đường lo lắng hỏi.
Triển Chiêu khẽ ho mấy cái, lấy lại tinh thần, đáp lại một câu: “Khỏe nhiều rồi”.
Đường Huyên ngồi cạnh nhìn, nhận ra hai mắt y đã mù, nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi đến tìm lão phu chẩn bệnh, chính là vì độc trên người ngươi?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu biết Đường Huyên đang hỏi mình, cúi người hành lễ, nói: “Quấy rầy tiền bối ẩn cư, vãn bối thành thật xin lỗi!”
“Ừ, rất hiểu lễ, ngươi tên gì?”
“Vãn bối Triển Chiêu.”
Đường Huyên lại gật đầu: “A, ra là Nam hiệp!” Ông đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh tường, vẫy tay với Bạch Ngọc Đường nói: “Dìu y lại đây.”
Bạch Ngọc Đường biết Đường Huyên muốn bắt mạch, lập tức vui mừng đến lông mày dựng thẳng, đỡ Triển Chiêu ngồi lên ghế cạnh bên.
Đường Huyên đặt ngón tay khô gầy lên cổ tay Triển Chiêu, chỉ trong chớp mắt, trên mặt liền lóe qua thần tình khác lạ, trong đôi mắt tối đen cũng lóe lên vài tia sáng. Bạch Ngọc Đường vừa muốn hỏi, đã thấy Đường Huyên lại nhắm mắt, tiếp tục bắt mạch.
Một lát sau, Đường Huyên buông tay Triển Chiêu ra, tựa lưng vào ghế, một tay vuốt vuốt chòm râu thừa thớt im lặng không nói.
“Tiền bối, sao rồi?” Đường Huyên bình tĩnh, nhưng Bạch Ngọc Đường bình tĩnh không nổi, vội vàng hỏi.
Đường Huyên mở mắt ra, nhưng không thèm nhìn Bạch Ngọc Đường mà chỉ hỏi Triển Chiêu: “Ngươi trêu chọc không ít người a! ‘Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ’, ‘Huyết Linh Lung’, ‘Mặc Kim Liên’ đều là độc khó giải đương thời, vậy mà đều bị ngươi bắt được. ‘Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ’ trong cơ thể ngươi là trúng phải khi còn bé phải không? Mấy năm nay vẫn dùng Bích thuỷ đan áp chế?”
“Tiền bối quả nhiên là quốc thủ, xác thực như vậy!”
“‘Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ’ là độc cực lạnh, mà độc do ‘Huyết Linh Lung’ và ‘Mặc Kim Liên’ hợp lại mà thành lại là cực nóng, hai luồng khí cực nóng cực lạnh này đụng nhau trong cơ thể ngươi, cũng may ngươi công lực thâm hậu, lại thêm có linh dược hỗ trợ, nếu đổi thành người khác đã sớm độc phát thân vong rồi.”
“Vậy độc này có thể giải được không?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi.
Nhận thấy được vẻ bất an của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu yên lặng kéo tay áo an ủi hắn.
Đường Huyên vuốt râu cười, trên mặt có chút tự đắc: “Trên đời này nào có loại độc nào không giải được? Bất quá là mấy tên lang băm tìm cớ cho mình mà thôi! Hiểu được vạn vật thế gian, tương sinh tương khắc, kiềm chế lẫn nhau, cái gọi là độc khó giải, thuần túy chỉ là lời nói vô căn cứ. Huống hồ, y coi như cũng là nhân họa đắc phúc, nếu chỉ là ‘Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ’, muốn giải được ta cũng phải mất không ít công sức, nhưng độc do ‘Huyết Linh Lung’ và ‘Mặc Kim Liên’ hợp lại mà thành mang độc tính vừa lúc tương khắc với ‘Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ’, tính ra giải cũng dễ dàng hơn chút ít.”
“Tốt quá rồi!” Bạch Ngọc Đường vui đến mặt bừng bừng phấn khởi, liếc nhìn Triển Chiêu, lại nói: “Xin tiền bối giúp một tay, giải độc cho Triển Chiêu!”
“Chậm đã!” Đường Huyên nâng tay cắt lời Bạch Ngọc Đường, lãnh đạm nói: “Lão phu sớm đã rời khỏi giang hồ, không màng tục sự, bày trận pháp trong sơn khẩu cũng là vì không muốn có người đến quấy rầy. Cho các ngươi tiến vào, là vì muốn nhìn xem là cao nhân phương nào phá được trận của lão phu, ta cũng không có nói sẽ giải độc cho y!”
“Tiền bối –” Bạch Ngọc Đường nhất thời gấp lên, vội tiến lên vái một cái, nói: “Tiền bối muốn thế nào mới chịu giải độc cho y?”
Đường Huyên nhìn hai người một trầm tĩnh một đường hoàng trước mắt, đột nhiên cười hỏi: “Hai người các ngươi có quan hệ thế nào? Theo lão phu thấy, không giống như chỉ đơn giản là bằng hữu huynh đệ tốt phải không?”
Thần sắc hai người đều cứng đờ, tuy nói hai người đều tự cảm thấy tình cảm này có thể đối mặt thế nhân, nhưng cứ thế dễ dàng bị nhìn ra, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cuối cùng vẫn là Bạch Ngọc Đường cắn răng nói: “Không dám lừa gạt tiền bối, hai người chúng ta… quả thật đã cùng hứa hẹn bên nhau suốt đời!”
Đường Huyên bật cười ha ha, nói: “Cẩm Mao Thử và Nam hiệp? Thú vị! Lão phu tuy không ở hồng trần, nhưng danh tiếng của hai người các ngươi cũng có nghe qua, hôm nay mới xem như được kiến thức tính cách không màng thế tục hành sự hào hiệp của Cẩm Mao Thử! Cũng được, các ngươi đã phá được trận pháp của lão phu, nghĩ lại cũng coi như có chút duyên phận với lão phu, lão phu liền phá lệ cho các ngươi. Độc trên người y ta có thể giải, hơn nữa trên đời này cũng chỉ có một mình ta có thể giải, nhưng mà, lão phu đã lấy đi một mạng, cũng phải trả lại Diêm Vương một mạng, ngươi nếu muốn ta cứu y, liền giúp lão phu tìm một mạng trả lại cho Diêm Vương, ngươi thấy thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nhất thời chưa kịp phản ứng, không khỏi ngốc lăng hỏi một câu: “Ý của tiền bối là?”
“Không thể!” Đường Huyên còn chưa trả lời, Triển Chiêu đã giành nói trước, y bình thường cũng không phải là người vô lễ như thế, chỉ là việc có nặng có nhẹ, y không thể khiến Ngọc Đường trở thành kẻ bất nghĩa. “Triển mỗ tuyệt không thể vì mạng của bản thân mà đi hại tính mạng của người vô tội!”
Nghe Triển Chiêu nói như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng hoàn hồn lại, ý của Đường Huyên là muốn hắn đi giết một người thì ông ta mới bằng lòng cứu Triển Chiêu.
Kỳ thực, nếu theo tính cách của Bạch Ngọc Đường, hắn sẽ không ngại hỏi chút xem người Đường Huyên muốn giết là ai, nếu tùy tiện tìm người nào cũng được, thì hắn sẽ tìm mấy tên tội ác tày trời giết một kẻ, cũng không có gì ghê gớm lắm. Nhưng tính tình Miêu Nhi quật cường, quyết sẽ không cho phép hắn làm như vậy, nhất thời khiến hắn cũng thấy khó xử.
“Tiền bối, yêu cầu này của ngài thật sự có chút khó khăn, có thể đổi cái khác không? Chỉ cần là chuyện không thương thiên hại lý, vô luận là gì, Bạch Ngọc Đường đều làm cho ngài.”
Đường Huyên đổi ngay thái độ, không còn vẻ hiền lành như trước, cười lạnh nói: “Nếu là việc khác lão phu cũng không cần đến ngươi làm. Phải là thế này, một mạng đổi một mạng, ngươi nếu đồng ý, lão phu lập tức cứu người, ngươi nếu không đồng ý, vậy thì cứ nhìn y chịu đựng sống chết giày vò đi!”
Triển Chiêu nắm lấy tay áo Bạch Ngọc Đường, vội la lên: “Ngọc Đường, không thể đáp ứng!”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Triển Chiêu, trong lòng đang không ngừng đấu tranh giữa đáp ứng và cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Mạng của ai cũng được sao?”
Đường Huyên khẽ vuốt râu, hờ hững nói: “Lão phu không có thù với người khác, không cần chỉ định tên tuổi.”
“Ngọc Đường, ngươi không thể đáp ứng!” Triển Chiêu càng ngày càng gấp, giọng nói vẫn mang vẻ sốt ruột như cũ.
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường từ trắng bệch chuyển sang xanh mét, lại từ xanh mét chuyển sang trắng bệch. Đấu tranh một hồi, cuối cùng cắn răng nói: “Nếu tiền bối nhất định muốn một mạng đổi một mạng, vậy Bạch Ngọc Đường có thể dùng mạng của mình ra đổi được không?”
“Không thể!” Đường Huyên còn chưa trả lời, Triển Chiêu đã giành trước, cả kinh lên tiếng, “Muốn Triển mỗ dùng tính mạng của Ngọc Đường để đổi lấy một cuộc sống tạm bợ, Triển mỗ làm không được!”
Thần sắc Đường Huyên thay đổi, không khách khí đứng dậy: “Nếu đã vậy thì các ngươi liền rời cốc đi! Chỉ là sau này đừng hối hận!”
“Nếu mạng của Triển Chiêu chỉ đến đây, việc gì phải hối hận? Đã quấy rầy tiền bối, vãn bối cáo từ!” Triển Chiêu khom người hành lễ, nhấc chân muốn đi.
“Chờ một chút!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu thật sự muốn đi lại, vội vàng nói với Đường Huyên: “Tiền bối có thể giải độc trước cho Triển Chiêu không, để vãn bối thấy y bình an vô sự rồi…”
“Ngươi không tin lão phu?” Đường Huyên nhếch mày: “Vậy thì không cần nhiều lời nữa, các ngươi đi đi!”
Đôi mày kiếm Bạch Ngọc Đường nhíu chặt, hung hăng cắn môi, dứt khoát nói: “Đã vậy, mạng của Bạch Ngọc Đường, tiền bối cầm đi.” Vừa nói xong, liền dùng lực thật lớn kiềm giữ Triển Chiêu.
Triển Chiêu từ sau khi độc phát dẫn đến mù, công lực cũng theo đó tổn hại mất mấy phần, gần đây lại bị độc tính phát tác dằn vặt khiến thể hư khí nhược, hôm nay sao có thể là đối thủ của Bạch Ngọc Đường, mạch môn bị kiềm giữ, không có sức giãy dụa, chỉ có thể hoảng loạn trong lòng, không để ý đến điều gì khác, ngay cả cổ tay bị giữ chặt đến sinh đau cũng không để ý, thất thố trước mặt người ngoài cũng không để ý, y chỉ biết điên cuồng giãy dụa, y quá hiểu Bạch Ngọc Đường, y biết Bạch Ngọc Đường đã nói được thì nhất định sẽ làm được, người như hắn độc với địch, nhưng với bản thân càng độc hơn, vì vậy tuyệt không thể để Bạch Ngọc Đường vì cứu y mà chết. Trên tay dùng hết toàn bộ sức lực, Triển Chiêu lật tay đổi thành chưởng, chưởng lên ngực Bạch Ngọc Đường, đẩy hắn lùi lại mấy bước, y cũng nhẹ nhàng phóng người lui về sau ba thước, phòng bị nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi là tên điên, ngươi câm miệng! Sinh tử do mệnh, Triển Chiêu nếu không vượt qua được, cũng không cần ngươi dùng mạng đổi!” Vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, Triển Chiêu phải nâng tay đè lại lồng ngực đang mơ hồ đau nhức, giận dữ nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi làm vậy không phải là cứu ta, mà là làm nhục ta! Ngươi nếu thật muốn như vậy, Triển Chiêu ngay lập tức tự kết liễu mạng mình ở đây!”
“Vậy còn đỡ hơn mắt mở trừng trừng nhìn ngươi chết đi…” Nhìn người trước mắt tuy trúng kịch độc nhưng phong tư vẫn không đổi, Bạch Ngọc Đường tựa như đột ngột mất hết khí lực, thấp giọng lẩm bẩm.
Đường Huyên nhìn hai người giằng co như vậy, lắc đầu than thở: “Thiếu niên phong lưu…” Lời còn chưa dứt, tay áo giơ lên, tung một nhúm bột phấn màu trắng về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu mắt không thể thấy, lúc ngửi thấy trong không khí có mùi không đúng thì đã chậm, khí lực như nước chảy nhanh chóng tản ra, chỉ trong nháy mắt, y đã lung lay sắp ngã.
Bạch Ngọc Đường xông về trước ôm lấy thân thể sắp xụi lơ của Triển Chiêu, kéo ghế qua dìu y ngồi xuống, ôn nhu nói: “Miêu Nhi, ngươi và ta đều biết, người sống mới là người đau khổ nhất, Bạch Ngọc Đường ta trước nay chưa bao giờ là quân tử, chuyện vất vả như vậy ta mới không muốn làm, vì vậy, Miêu Nhi, ngươi nghe ta nói một lần…”
“Bạch Ngọc Đường, ngươi buông ra! Buông ra!” Đôi mắt Triển Chiêu như muốn nứt ra, y chưa từng phẫn nộ như lúc này, cũng chưa từng thống hận bản thân như lúc này, vì sao y lúc nào cũng liên lụy đến Ngọc Đường?
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nói: “Miêu Nhi, đừng ép ta điểm á huyệt của ngươi.” Quay đầu không để ý đến y nữa, mà hỏi Đường Huyên: “Chẳng hay tiền bối định lấy mạng Bạch Ngọc Đường thế nào?”
Đường Huyên tán thưởng nhìn Bạch Ngọc Đường, nói: “Còn trẻ tuổi mà đã có thể thản nhiên nói đến chuyện sống chết, lão phu thật càng ngày càng bội phục hai người các ngươi rồi đó.” Ông từ trong một bình nhỏ trên bàn đổ ra một viên thuốc, đưa cho Bạch Ngọc Đường, nói: “Lão phu gần đây phối được một loại độc mới, chưa nghĩ ra tên, cũng chưa thử hiệu quả, không bằng ngươi làm người thử thuốc cho lão phu đi, nói không chừng lão phu chế thuốc này không tốt, không lấy mạng ngươi, vậy cứ xem như mạng của ngươi lớn đi.”
Bạch Ngọc Đường nhận lấy viên thuốc, giữa tiếng hét phẫn nộ của Triển Chiêu nuốt nó vào, sau không để ý đến Đường Huyên bên cạnh nữa, thời gian của hắn không còn nhiều lắm, không thể lại lãng phí. Kéo lấy tay Triển Chiêu, nắm thật chặt, Bạch Ngọc Đường khẽ cười nói: “Miêu Nhi, mạng sau này của ngươi đáng giá lắm đó, nhớ cho kỹ, ngươi thiếu ta một mạng, kiếp sau phải trả lại cho ta…” Trong lồng ngực bỗng trào lên sự đau đớn kịch liệt, sắc mặt Bạch Ngọc Đường trắng bệch, độc này phát tác thật nhanh, chịu đựng đau nhức, Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói: “Miêu Nhi, ngươi phải sống thật tốt, không thể khiến Bạch gia chết uổng phí! Ngươi yên tâm, ta không uống canh Mạnh Bà, ta sẽ ở đầu cầu Nại Hà chờ ngươi, chờ đến khi gặp được ngươi, hai người chúng ta cùng qua cầu. Nhưng mà… ngươi nếu dám xuống đó quá sớm… Bạch gia, Bạch gia… lập tức chạy đi uống tám bát mười bát canh Mạnh Bà… nhất định sẽ quên ngươi sạch sành sanh…” Đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng muốn cười, nhưng máu tươi không ngừng được mà trào ra ngoài, đọng lại trên vạt áo tuyết trắng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu ngửi được mùi máu tanh trong không khí, nhất thời cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị xé rách, biết là tâm tình biến hóa kịch liệt dẫn đến độc lại phát tác, liền nắm chặt lấy tay Bạch Ngọc Đường, hung hăng nhắm chặt mắt, lúc mở ra lại, đôi mắt mấy ngày nay chỉ thấy bóng đêm âm trầm nay lại đã mơ mơ hồ hồ trông thấy được vật phía trước. Nhưng y không có thời gian suy nghĩ xem đây rốt cuộc là chuyện gì, mà chỉ nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, không ngừng gọi hắn: “Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường! …”
Cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng, khuôn mặt trắng bệch mang theo nụ cười của Bạch Ngọc Đường cũng dần dần rõ ràng, “Miêu Nhi, không được xem thường sinh tử…” Nói xong, miệng lại trào ra một ngụm máu lớn.
Triển Chiêu tâm hoảng ý loạn lau đi vết máu bên môi cùng trên mặt cho hắn, nhưng có lau thế nào cũng không sạch được, cảm giác được Bạch Ngọc Đường đứng không vững, nỗ lực đứng lên dìu hắn, thế nhưng chân lảo đảo khiến hai người đồng loạt té ngã.
“Ngọc Đường, ngươi cố gắng lên, không được chết! Ngươi có nghe không…”
“Kiếp sau, không được quên ta…” Bạch Ngọc Đường nắm chặt lấy vạt áo Triển Chiêu, kéo thân thể y lại gần mình, vươn người đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đôi môi đang không ngừng run rẩy ấy, sau đó giữa những cơn đau kịch liệt không ngừng ập tới mà mất đi ý thức.
“Ngọc Đường… Ngọc Đường!” Trái tim Triển Chiêu như bị đao cắt, chỉ cảm thấy bi thương trong lòng không ngừng đập vào, nhưng viền mắt khô khốc ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy ra được, những đợt nóng lạnh trong lồng ngực lại không ngừng giao nhau, y không nhịn được nữa, một ngụm máu tươi liền trào ra khỏi miệng, cả người cũng nặng nề rơi vào một mảnh hắc ám.
Ngọc Đường… Ngọc Đường…
Vì sao… Nhất định phải thế này…
Ngươi sao có thể cứ ra đi như thế? Sao có thể!
“Miêu Nhi, ngươi phải sống thật tốt, không thể khiến Bạch gia chết uổng phí!”
“Miêu Nhi, không được xem thường sinh tử…”
“Kiếp sau, không được quên ta…”
Bạch Ngọc Đường, ngươi sao có thể bá đạo như vậy? Bá đạo giúp ta ra mặt, bá đạo giúp ta phá án, bá đạo giúp ta đối địch, hôm nay, càng bá đạo hơn, ngay cả mạng cũng cho ta — Ngọc Đường, ngươi muốn Triển Chiêu phải làm sao đây?
Ý thức dần dần từ trong mờ mịt quay về, thì ra… y quả nhiên chưa chết!
Bàn tay đặt trong chăn của Triển Chiêu nắm chặt lại thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, bén nhọn đến sinh đau, nhưng vô luận thế nào cũng không giấu đi được đau nhức trong tim, đau nhức ấy, khiến Triển Chiêu gần như khó có thể áp chế được chua xót trong tim —
Ngọc Đường, một thế giới không còn ngươi, bảo Triển Chiêu phải làm thế nào để chịu đựng những năm tháng còn lại đây? Ngươi sao có thể nhẫn tâm như thế, muốn ta cả đời này phải sống trong hối hận?
“Ngọc Đường, Ngọc Đường… Ngọc Đường…” Triển Chiêu không muốn mở mắt, chỉ dùng thanh âm khe khẽ, phảng phất như không hề có tiếng động, mà nỉ non.
“Chiêu nhi, tỉnh lại, chiêu nhi, con sao rồi?”
Thanh âm lo lắng của phụ mẫu vang vọng bên tai, nhưng trong lòng Triển Chiêu lại là sự chua xót không sao dằn lại được, mở mắt, đôi mắt đã hồi phục, trông thấy rất rõ ràng, nhưng trái tim Triển Chiêu càng thêm chua xót không gì sánh được. Thấy phụ mẫu canh giữ bên giường vừa sốt ruột vừa lo lắng, Triển Chiêu chua chát cười: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi không sao rồi!”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”
Thấy viền mắt mẫu thân trong chớp mắt đỏ ửng, Triển Chiêu đỡ người ngồi dậy, y cảm thấy cả người vẫn vô lực, nhưng y cũng không để ý, ôm lấy bờ vai thon gầy của Hàn Âm, nhẹ giọng an ủi: “Mẫu thân, không sao rồi, hài nhi khỏe rồi, có thể tẫn hiếu với người rồi…”
Trông thấy tình cảnh bên này của mẫu tử hai người, người kiên cường như Bách Lý Tuyệt Diễm cũng nhịn không được mà sóng mũi cay cay, tiến lên vỗ về: “Được rồi, độc của Chiêu Nhi đã giải rồi, đây là chuyện tốt, muội đừng khổ sở nữa.”
Triển Chiêu buông Hàn Âm ra, lúc này mới có dịp quan sát gian phòng này, không khỏi nghi hoặc: “Đây là nơi nào?”
Bách Lý Tuyệt Diễm đáp: “Vẫn ở trong Vị Danh cốc, hai tiểu đồng của Đường Huyên mang chúng ta vào, nói để chúng ta chiếu cố con.”
“Ông ấy?” Triển Chiêu chua xót nghĩ, đây có thể xem là gì đây? Bồi thường sao?
“Tỉnh rồi?” Cửa bị đẩy ra, Đường Huyên vừa vào cửa liền thấy Triển Chiêu đã tỉnh, làm như không có việc gì, nói: “Có muốn ăn chút gì hay không? Ngủ cả ngày rồi!”
Thấy Đường Huyên lãnh đạm như vậy, Triển Chiêu không khỏi có chút oán hận với thái độ nhìn quen sinh tử không chút để ý của ông, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình, nói: “Đường lão tiền bối, ơn cứu chữa của ngài, Triển Chiêu ghi khắc trong lòng, mong tiền bối ban tặng, trả lại di thể Ngọc Đường, để Triển Chiêu mang hắn quay về.”
Đường Huyên vuốt râu cười: “Lão phu hại Bạch Ngọc Đường hồn quy địa phủ, ngươi không trách ta, còn cảm ơn ta cứu ngươi? Triển Chiêu, ngươi làm Nam hiệp mà bảo thủ quá đó!”
“Ngọc Đường là vì Triển Chiêu mà chết, tiền bối là vì giải độc cho Triển Chiêu, hai việc không thể lẫn lộn, muốn trách, cũng nên trách Triển Chiêu…” Triển Chiêu thở dài nói, trong ngữ khí dần dần có chút bất ổn, y hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ơn của tiền bối, cho phép Triển Chiêu sau này lại báo đáp, mong tiền bối…”
“Được rồi được rồi, hắn còn sống sờ sờ, lão phu lại không cất giấu hắn, hắn không phải ở cạnh ngươi sao?” Đường Huyên nhịn không được cười than, cũng không chờ Triển Chiêu phản ứng, liền kéo phu phụ Bách Lý Tuyệt Diễm còn chưa kịp phản ứng ra khỏi phòng.
Còn sống sờ sờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT