Triển Chiêu nghe vậy nhịn không được buồn cười, thế nào mà ai thấy y ủy khuất cũng đều kéo Bao đại nhân vào?

“Triển Chiêu không thích nhiều đồ rắc rồi, như thế này cũng rất tốt…”

Bách Lý Tuyệt Diễm đi đến cạnh bàn, trông thấy bình sứ lam hoa đặt trên bàn, mở ra nhìn, thấy bên trong là chén thuốc, liền thuận tay rót ra, đặt lên mũi ngửi ngửi, rồi  quay lại bên giường, nói: “Dược Công Tôn Sách khai sao? Thành phần an thần nặng quá, ngươi ngủ không tốt?”

“A?” Triển Chiêu trong chớp mắt ngẩn ra, đã nhìn quen những lời nói lạnh nhạt của Bách Lý Tuyệt Diễm, ngữ khí bình thường thế này vẫn thật khiến y nhất thời khó mà quen được. “Cũng không phải, Công Tôn tiên sinh chỉ là sợ con nghỉ ngơi không tốt mà thôi…” Thấy chén thuốc trên tay Bách Lý Tuyệt Diễm đưa qua, vội vàng đưa tay nhận lấy.

Không ngờ Bách Lý Tuyệt Diễm đột nhiên thu tay lại, hoài nghi nhìn y: “Có thể cầm chắc sao?”

Khuôn mặt Triển Chiêu thoáng cái đỏ lên, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Có thể mà…”

Bách Lý Tuyệt Diễm lúc này mới giao chén cho Triển Chiêu, nhìn Triển Chiêu đem thuốc trong chén uống một hơi cạn sạch, Bách Lý Tuyệt Diễm đột nhiên có suy nghĩ, đứa trẻ này uống thuốc mà khí thế so với uống rượu còn lớn hơn!

“Chiêu Nhi…” Bách Lý Tuyệt Diễm bỗng nhiên nhẹ giọng gọi như thế.

“Dạ…” Sau khi Triển Chiêu theo bản năng đáp lời rồi thì mới phản ứng lại được, trong nhất thời, cả người tựa như bị điểm huyệt, vì hai từ nhẹ bâng này mà cứng đờ ra, không chút nhúc nhích.

Bách Lý Tuyệt Diễm thấy chén trong tay Triển Chiêu vì y thất thần mà nghiêng nghiêng trong lòng bàn tay, thuốc còn sót lại dưới đáy chén xém chút đổ lên cả chăn, vội vã nhận lấy chén thuốc trong tay Triển Chiêu, âm thầm lắc đầu, biết ngay y khẳng định cầm không được mà.

Động tác của Bách Lý Tuyệt Diễm khiến Triển Chiêu hoàn hồn, đôi mắt mèo tròn tròn mở lớn khẽ rũ xuống, nhưng tại nơi sâu nhất trong đôi con ngươi tựa như đầm sâu ấy, lấp lánh từng tia sáng rực rỡ, y chậm rãi cong môi, nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm cười thật nhẹ nhàng, trong nụ cười ấy ẩn vẻ chua xót khó mà che giấu.

Chỉ một nụ cười thật nhẹ, nhưng khiến Bách Lý Tuyệt Diễm trông thấy mà không khỏi yêu thương, chỉ hai chữ mà thôi, lại có ảnh hưởng lớn đến y thế sao?

“Chuyện năm đó, kỳ thực không liên quan đến con, là ta cứ mãi cố chấp, giận lây sang con…” Hắn bưng cái chén không ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triển Chiêu dần dần đỏ ửng, không khỏi lời nói ra mà như tiếng thở than.

“Người… nguyện ý không hận con nữa sao?” Triển Chiêu nở nụ cười nhẹ như gió, khiến người nhìn chỉ thấy mờ ảo, tựa hồ ngay giây tiếp theo, cả người y cũng sẽ như nụ cười ấy mà phai dần.

Nhìn thiếu niên xông xáo giang hồ hiệp danh vang xa trước mắt này, nhìn hài tử trong Hàm Viên Cốc vì hắn mà mỗi khi ra tay đều ngoan tuyệt không chút lưu tình này, Bách Lý Tuyệt Diễm cảm thấy nụ cười nhẹ tênh ấy lúc này đây lại chói mắt gai tim vô cùng, y vốn nên là thiếu niên bướng bỉnh cười đùa, thế nhưng, vì hắn, vì một vài người và một vài việc, bị bức thành… không còn giống một đứa trẻ nữa…

Bách Lý Tuyệt Diễm, ngươi lúc này lại hối hận vì những chuyện trước đây sao?

“Đó vốn không phải lỗi của con, ta không nên hận con, trước đây… là ta có lỗi với con…” Bách Lý Tuyệt Diễm chau mày, trong giọng nói lộ rõ vẻ mất tự nhiên cùng cứng ngắc.

Hắn trước giờ mắt luôn cao quá đầu, cực kỳ tự phụ, tính tình lại lạnh lùng nghiêm nghị, không dễ gì nói tiếng xin lỗi với người ta, mấy câu này, hắn cũng phải nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần mới nói ra lời được.

Triển Chiêu nhìn biểu tình thiếu tự nhiên của Bách Lý Tuyệt Diễm, đôi môi thiếu huyết sắc khẽ cong cong, sau đó, ý cười nhẹ như hoa sen từ khóe môi lan ra, nhìn như hư như huyễn, nhưng lại là biểu tình chân chân thật thật.

Nụ cười trên môi thiếu niên dần dần lan ra, ánh sáng lấp lánh trong mắt cũng cũng dần dần tỏa rộng, nụ cười ấy, ánh sáng ấy, phảng phất như lan tràn khắp phòng, tựa hồ, ngay cả không khí cũng tràn đầy vẻ vui sướng, còn có cả thỏa mãn.

Thì ra, y vẫn luôn cho rằng bản thân có thể bỏ xuống được, thật ra chỉ là lừa mình dối người, cho dù có cha, có đại ca nhị ca, có bát thúc, có rất nhiều người quan tâm y, nhưng cuối cùng vẫn không ai có thể thay thế phụ thân được.

Phụ thân…

Bách Lý Tuyệt Diễm xúc động rồi, thiếu niên này… tâm nguyện của y chỉ giản đơn thế này thôi, nhưng… lại bị hắn ép tới mức gần như phải dùng sinh mạng để trả giá mới có thể thực hiện được…

Nụ cười trong suốt thế này, là nụ cười khắc sâu vào nơi sâu thẳm tận trong linh hồn… Hài tử này thế nào mà lại khiến người ta đau lòng đến thế…

“Ta ngày mai phải đi rồi!” Bách Lý Tuyệt Diễm kiềm nén lại sự mất bình tĩnh sâu tận trong tim, từ trong tay áo lấy ra một túi gấm màu lam ngọc đặt bên giường, trong ánh mắt là vẻ ấm áp và quan tâm vốn chỉ có khi hắn nhìn Bách Lý Kinh Nhiên, “Trong này có một ít thuốc, đều là loại khó tìm thấy ở ngoài, con giữ lại dùng…”

“Người phải đi đâu?” Triển Chiêu vừa mới tỉnh táo lại đã bị tin tức đột ngột này làm cho sửng sốt, trong lời nói mang theo sự vội vàng, hỏi dồn: “Phải quay về biên quan sao? Thân thể của người…”

“Không phải, việc thay quân của binh vụ bên Hán Thủy Lộ xảy ra vấn đề, trú quân bên kia là Nghê Toan Quân, vì vậy ta phải qua đó xem.” Bách Lý Tuyệt Diễm vừa nhắc đến quân vụ của mình, ngữ khí liền bắt đầu nghiêm túc.

Hàng mi dài khẽ rung, đầu mày Triển Chiêu khẽ nhíu, đôi môi khẽ mở ra, lời đã đến bên môi rồi lại do dự không biết có nên nói ra không.

Bách Lý Tuyệt Diễm nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt Triển Chiêu, mày kiếm khẽ nhếch, nói: “Có chuyện cứ nói thẳng, sau này có chuyện gì cũng không được giấu ta.”

Triển Chiêu khẽ cười khổ, thật đúng là bá đạo mà!

“Dạ!” Thông minh xoay chuyển để không lộ ra suy nghĩ của mình, Triển Chiêu ngoan ngoãn đáp lời, nói: “Trú quân của Hán Thủy Lộ có phải là Vạn Nhân Doanh không? Con nhớ trú quân của Vạn Nhân Doanh cứ năm năm lại thay quân một lần, đây là quy củ định ra từ thời Thái tổ hoàng đế, trú quân của Hán Thủy Lộ năm ngoái vừa mới thay quân, sao lại phải thay nữa?”

Bách Lý Tuyệt Diễm nở nụ cười tán thưởng, nói: “Con cũng biết không ít nhỉ, lần này thay quân là do Tương Dương Vương đề xuất, lão lấy lý do là Quang Uy Tướng quân Đổng Hán Thành của Nghê Toan quân lưu lại Hán Thủy Lộ ăn hối lộ trái pháp luật, trình triết tử lên Hoàng thượng, tra xét Đổng Hán Thành, yêu cầu thay trú quân của Hán Thủy Lộ, còn đặc biệt nhắc đến việc trú quân đảm nhiệm từ chủ tướng đến binh sĩ đều phải giữ nghiêm quân luật, yêu cầu đổi lại việc trú đóng.”

Triển Chiêu cúi đầu khẽ suy tư, nói: “Nghê Toan Quân trước giờ trị quân nghiêm minh, đại danh của Đổng tướng quân Triển Chiêu cũng có nghe qua, là một hảo hán lòng son dạ sắt, Triển Chiêu không tin hắn sẽ ăn hối lộ trái pháp luật. Trú quân các nơi đếm ra cũng có cả vạn, vì sao Tương Dương Vương chỉ yêu cầu đổi lại quân trú đóng lần trước, hành động này thật khiến người ta hoài nghi!”

Bách Lý Tuyệt Diễm khẽ cười một tiếng, nói: “Lão đây là ‘Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết’, hoài nghi của con với lão, Đức Phương có nói cho ta nghe, chỉ là Hoàng thượng tựa hồ còn chưa tin lão không có lòng thần phục. Hán Thành là binh sĩ một tay ta dẫn dắt, hắn làm người thế nào ta rõ ràng nhất, tính hắn thẳng, hôm nay bị người ta hàm oan, sợ rằng trong lúc bị kích thích sẽ làm ra hành động không khôn ngoan nào đó, ta lần này đi một là để trấn an hắn, hai là muốn gặp Tương Dương Vương Triệu Giác đó!”

Triển Chiêu nghe vậy, cánh tay ôm hổ con không khỏi căng thẳng, khiến con hổ con không vui mà vùng ra khỏi cánh tay y, nằm xuống góc giường.

“Tương Dương Vương nếu dám có suy nghĩ không hợp phép tắc, tất đã chuẩn bị tất cả, việc trú quân Hán Thủy Lộ có lẽ là một cái bẫy, lần này đi Tương Dương, người cần phải cẩn thận…”

Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn đôi mắt đong đầy lo lắng đó, tự đáy lòng cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua, vỗ vỗ tay Triển Chiêu, nói: “Yên tâm đi, Triệu Giác tạm thời còn chưa dám minh mục trương đảm chống lại ta đâu, Nghê Toan Quân chính là mối họa lớn trong lòng lão!” Hắn dừng một chút, nhìn sắc mặt trắng bệch như ngọc của Triển Chiêu, than một tiếng: “Con tĩnh dưỡng cho tốt, đừng ỷ tuổi còn trẻ thì không coi trọng thân thể, con lần này thiếu chút mất mạng, tất cả đều là vì ta, ta không muốn chọc đến tên gia hỏa Triển Dịch Huyền kia đâu!”

Triển Chiêu mỉm cười, nói: “Chuyện con vào công môn đã sớm truyền khắp giang hồ, đến giờ cha vẫn chưa chạy đến kinh thành đòi giết, chắc là không ở Trung Nguyên, có khi đã chạy đi Tây Vực hay Nam Hải chơi rồi không biết chừng, đợi đến lúc người chơi đến cao hứng quay về, thân thể con đã sớm khỏe rồi.”

Bách Lý Tuyệt Diễm cười hừ một tiếng: “Chỉ biết hắn là lão hồ ly, ra là còn nuôi ra một con tiểu ly con thế này, trên giang hồ từ đâu mà truyền ra con là ‘Đoan chính ôn hậu’ vậy, thật là mắt mù mà!”

Triển Chiêu đỏ mặt, lời này sao lại quen tai như vậy, sau lại nhớ ra, là lời Bạch Ngọc Đường suốt ngày treo bên miệng. Y rũ mắt, trong lúc vô ý ánh mắt rơi lên bàn tay đặt trên chăn của Bách Lý Tuyệt Diễm, tay áo mãng bào nặng nề vì ma sát với chăn bông mà hơi co lại một ít, lộ ra vòng tay màu diễm tử Bách Lý Tuyệt Diễm đeo trên cổ tay. Nếu người khác thấy, sẽ chỉ cho đó là trang sức trên mãng bào kim tử, nhưng Triển Chiêu còn mơ hồ nhớ rõ, khi còn bé từng thấy Bách Lý Tuyệt Diễm mỗi ngày không hiểu sao đều mang theo nó, khi đó không rõ nguyên nhân, lúc này chẳng lẽ còn không biết vì sao? Vòng tay đơn đơn giản giản như thế, chắc có liên quan đến mẫu thân.

Nhớ lại tình cảnh ngày ấy ở trong cung nhìn thấy Hàn Âm, Triển Chiêu không khỏi thầm nghĩ lúc này có nên rèn sắt khi còn nóng không, do dự liếc nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, y cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nói: “Con… ngày thích khách vào cung hành thích, con ở trong cung có gặp qua mẫu thân…”

Thân thể Bách Lý Tuyệt Diễm cứng đờ, nhất thời trong mắt gió nổi mây cuộn, ngàn vạn suy nghĩ ùn ùn kéo đến.

Trong lòng Triển Chiêu có chút lo sợ, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói ra lời giấu trong tim đã lâu: “Người… có thể cùng mẫu thân… hòa hảo được không?”

Bách Lý Tuyệt Diễm lộ ra nụ cười khổ rất hiếm khi gặp: “Cũng không phải ta không muốn, thật sự thì tính tình nàng ấy quá kiên quyết, tên bắn rồi không thể quay về, nhiều năm rồi, mỗi lần ta tiến cung, nàng đều không chịu gặp ta, “ Hắn nói đến đây thì ngừng lại, ý cười chuyển thành có chút ảm đạm: “Ta và nàng, đại khái là hữu duyên vô phận!”

“Không đâu, ” Ngữ khí của Triển Chiêu có chút gấp gáp, nhất thời bắt đầu nói năng lộn xộn, “Con biết người còn yêu mẫu thân, mẫu thân vẫn luôn để ý đến… thái độ của người với con, người nếu đã… chắc hẳn mẫu thân cũng sẽ muốn…”

Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn Triển Chiêu lộ vẻ thất thố, thở dài, lúc ngẩng đầu lên, tình tự trong mắt đã giấu kín vào đầm sâu: “Con cuối cùng cũng là hài tử của nàng, mẹ con hai người chia lìa nguyên nhân cũng là vì ta, nhất là con lần này còn vì ta mà trúng độc, nàng…”

“Việc đó nguyên nhân cũng không phải chỉ vì một mình người, nếu thật phải nghiên cứu sâu xa, cũng là vì ý trời trêu ngươi, không trách được ai!” Triển Chiêu miễn cưỡng nở nụ cười, đây cũng là nụ cười Bách Lý Tuyệt Diễm không muốn trông thấy nhất.

Lời nói nhạt như sương khói khiến Bách Lý Tuyệt Diễm đau lòng, y rõ ràng là người vô tội nhất, nhưng so với bất cứ ai, lại là người thấy rõ ràng nhất. Đứa trẻ này trong lòng luôn nghĩ cho người khác, không hề có bản thân mình!

Than khẽ một tiếng, Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được xoa đầu Triển Chiêu: “Con cứ dễ dàng tha thứ cho người khác vậy sao?” Khẽ ngừng lại, hắn lại nói: “Hôm nay ở trong cung gặp được Đức Phương, hắn đã nói chuyện con thụ thương cho nương con rồi, nội trong hai ngày nay thể nào nương con cũng sẽ phái người mang thuốc sang, con nếu không muốn người khác biết chuyện của con, trước tiên nghĩ cách làm sao giải thích thật tốt cho Bao Chửng và Bạch Ngọc Đường đi!”

Triển Chiêu vừa nghe lời này, lập tức cảm thấy đau đầu, mẫu thân nếu biết chuyện y thụ thương, tất sẽ không chỉ đơn giản là phái người sang đưa thuốc như thế, sợ rằng… sẽ tự mình đến một chuyến. Tuy y rất hy vọng cha mẹ có thể gặp mặt, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại, không phải là dưới tình huống thế này. Mẫu thân biết y thụ thương, tất sẽ đem nguyên nhân đổ hết lên người phụ thân, nếu lúc này để hai người gặp mặt, với tính tình của mẫu thân, nói không chừng sẽ trực tiếp vung đao chém tới. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, gần như nhịn không được đánh cái rùng mình.

“Sao vậy?” Bách Lý Tuyệt Diễm thấy thần sắc Triển Chiêu lên xuống mấy lần, không giải thích được liền hỏi.

“Bát thúc nói với mẫu thân khi nào vậy ạ?”

“Hôm nay, sao vậy?”

Triển Chiêu khẽ nâng mắt, rồi lại chẳng biết phải nói thế nào mới tốt, không khỏi có chút muốn nói lại thôi.

“Có chuyện liền nói, đừng ấp úng ngập ngừng!” Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được nhíu mày, đứa trẻ này sao lắm chuyện cần lo lắng đến thế.

Triển Chiêu thở dài, nói: “Mẫu thân nếu đã biết con bị thương, tất sẽ tự mình đến đây một chuyến mới yên tâm…”

“Vậy thì sao? Con sợ Bao Chửng biết?”

“Không phải Bao đại nhân, là người…” Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, “… tính tình mẫu thân, nếu biết con thụ thương, không có khả năng không hỏi Bát thúc nguyên nhân, mẫu thân tất sẽ cho rằng con vì người mới thụ thương…”

Bách Lý Tuyệt Diễm tựa hồ nghe ra được điểm gì đó, khóe môi cong lên lộ ra ý cười, nhàn nhạt nói: “Không cần nàng cho rằng, con vốn đúng là vì ta mới thụ thương thành thế này.”

“Hiện tại không phải lúc nói đến chuyện con đến tột cùng là vì sao mà bị thương, ” Triển Chiêu không khỏi gấp lên, “Mẫu thân vốn mang hiểu lầm với người, nếu mẫu thân gặp người, con sợ mẫu thân sẽ hiểu lầm người càng sâu thêm.”

Bách Lý Tuyệt Diễm trước giờ cũng chưa từng thấy y vì chuyện gì mà gấp gáp đến thế này, trong lòng có chút buồn cười, lại mơ hồ cảm thấy y sốt ruột thế này mới hợp với tuổi mình, nhếch nhếch lông mày, dùng ngữ khí bất cần nói: “Con còn sợ nàng ấy ở trong phủ Khai phong của con quậy đến xảy ra án mạng phải không? Ta cũng không đến mức yếu ớt như thế đâu!”

Triển Chiêu thật sự có chút sốt ruột đến hỏng mất: “Tính tình mẫu thân người cũng biết mà, nếu mẫu thân lại hiểu lầm người, giữa hai người có thể sẽ… Hầu gia!”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Triển Chiêu, Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được nâng tay xoa xoa tóc y, mang theo ý cười nói: “Thảo nào Đức Phương cứ muốn tính kế con, ra là thú vị như vậy.”

“Hầu gia…” Triển Chiêu lúc này mới phát giác ra sự thất thố vừa nãy của bản thân, trong lời nói cũng mang theo chút ảo não, chọc cho Bách Lý Tuyệt Diễm lại nở nụ cười.

“Được rồi, ” Bách Lý Tuyệt Diễm thấy Triển Chiêu sốt ruột đến mức mồ hôi đổ đầy đầu, từ trong tay áo rút ra một tấm khăn sạch, định lau đi lớp mồ hôi mỏng bên thái dương cho y, lại bị y hơi lui về sau tránh đi. Bách Lý Tuyệt Diễm giật mình, y vẫn chưa thể thoáng cái liền tiếp nhận hắn sao? Làm sao trách được y, chỉ có thể trách hắn năm đó đối xử với y quá mức độc ác. Yên lặng thở dài, Bách Lý Tuyệt Diễm nhét khăn sạch vào tay Triển Chiêu, mới nói: “Con chẳng phải là sợ hai người chúng ta dưới tình hình thế này mà gặp mặt thôi sao, nói thật, với tính tình của nương con, lúc này mà gặp ta, nói không chừng sẽ quậy cho đổ máu. Mà thôi, ta cũng không chọc con sốt ruột nữa, quay về còn phải chuẩn bị một chút để ngày mai khởi hành. Thân thể con còn yếu, phải tịnh dưỡng thêm nữa, nếu xảy ra vấn đề gì, đợi ta quay về… sẽ không tha cho con!” Loại ngữ khí này, Bách Lý Tuyệt Diễm thường dùng trên người Bách Lý Kinh Nhiên, bất quá hắn hiển nhiên còn chưa quen nói như thế với Triển Chiêu, ngữ khí còn hơi cứng nhắc.

Trước thái độ ôn hòa khó gặp của Bách Lý Tuyệt Diễm, trong lòng Triển Chiêu có hơi mất bình tĩnh, lời mong chờ thật lâu đột nhiên được nghe thấy, trái tim y ngược lại có cảm giác thất lạc trống rỗng, cứ có cảm giác tất cả những thứ này đều không chân thực. Dù thế nào chăng nữa, y vẫn sẽ khắc chế bản thân để không rơi vào quá sâu, kết quả thế này tuy rằng giống những gì y hằng mong, nhưng y luôn biết thế nào là đủ.

Khe khẽ thở dài, y lại bắt đầu lo lắng đến việc bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mẫu thân, hai người nếu gặp mặt, sợ là càng không thể vãn hồi. Khóe môi cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, Triển Chiêu chậm rãi gật đầu: “Con biết rồi, người đi đường cũng phải cẩn thận!”

Bách Lý Tuyệt Diễm đỡ Triển Chiêu nằm xuống, lại dặn dò mấy câu, lúc này mới đứng dậy rời đi. Tiễn Bách Lý Tuyệt Diễm đi, Triển Chiêu cuối cùng mới dám thở phào nhẹ nhõm, đứa con lo sợ cha mẹ gặp nhau, sợ rằng trên đời cũng không có nhiều nhỉ? Nói đi cũng nói lại, cha mẹ như của y chẳng phải trên đời này cũng không có nhiều sao! Dù thế nào chăng nữa, vị phụ thân này cuối cùng cũng đã nhận y phân nửa rồi, đợi vụ án của Tương Dương vương kết thúc, y phải đi tìm chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của mẫu thân. Phụ thân không cúi đầu, mẫu thân bên này há đâu lại dễ dàng như thế!

Triển Chiêu bên này lòng như lửa đốt thúc đẩy Bách Lý Tuyệt Diễm, không ngờ Hàn Âm bên kia lại chẳng có tin tức gì, chẳng những không tự mình đến thăm, đến cả việc phái người đến đưa thuốc như Bách Lý Tuyệt Diễm nói cũng không có, thật khiến Triển Chiêu lo lắng không yên. Nhờ Bạch Ngọc Đường phái người đi hỏi thăm, nhưng biết được Bách Lý sơn trang mấy ngày nay đều không yên tĩnh. Trước là không ít dược liệu quý giá thiên kim khó cầu trữ trong bảo các không cánh mà bay, sau là việc làm ăn của Bách Lý gia xuất hiện nhiều vấn đề khiến người ta bận đến sứt đầu mẻ trán. Đến cả Bách Lý Tuyệt Diễm đang trên đường đi cũng gặp phải không ít chuyện phiền phức không lớn không nhỏ. Tin tức thế này, Triển Chiêu chỉ có thể cười khổ, xem ra mẫu thân vẫn bị chọc giận rồi, mới sẽ trực tiếp đi tìm phụ thân ’trả thù’.

Tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể Triển Chiêu dưới sự hợp lực điều trị của Công Tôn Sách và Bạch Ngọc Đường, dần dần có khởi sắc, tuy nội lực vẫn như cũ chưa khôi phục, nhưng ít ra không còn giống như trước ngay cả giường cũng không xuống nổi, chỉ cần không quá nặng nhọc, căn bản là đã hành động được như người bình thường, cuối cùng xem như không cô phụ dược thiện trái một bữa phải một bữa Bạch Ngọc Đường mang từ Danh Cư đến.

Ngày ngày trôi qua tuy rất mãn nguyện, nhưng trong lòng Triển Chiêu vẫn còn lo lắng một việc. Ngày ấy khi nhờ Bạch Ngọc Đường phái người đi tìm hiểu tin tức của Hàn Âm và Bách Lý sơn trang, Bạch Ngọc Đường không hề hỏi thêm một câu dư thừa về chuyện của mẫu thân y, nhưng với sự thông tuệ của hắn, sao có thể không phát hiện ra chuyện gì. Mấy ngày nay hắn không hề mở miệng nhắc đến việc này, chắc là đang chờ y chủ động nói ra. Kỳ thực y giấu hắn chuyện thân thế mình lâu như vậy, trong lòng cũng rất băn khoăn, sớm đã muốn nói rõ với hắn, chỉ là mấy lần lời đến bên môi, lại không biết nên nói thế nào mới tốt, thật sự cảm thấy khó khăn trăm bề. Y trong lòng cũng rõ việc này không nên kéo lâu, xem ra vẫn nên tìm thời cơ thích hợp đem bí mật lớn nhất của y nói cho hắn hay mới được, tránh cho vạn nhất có ngày con chuột đó nhịn không được nữa, lại náo loạn một phen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play