Không ngờ con hổ trắng sau khi phủ phục nghe ngóng một hồi thì lại đứng dậy, xoay người nhìn Triển Chiêu, cũng không để ý con hổ con mà nhảy vào trong rừng cây ven đường đi thẳng.

Hai người đều cảm thấy kinh ngạc, Bách Lý Tuyệt Diễm càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu nổi, nhìn Triển Chiêu, vừa định hỏi, đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến từ ngã rẽ phía trước. Bách Lý Tuyệt Diễm trong lòng căng thẳng, nghiêng tai lắng nghe, lại nghe thấy trong đó có thanh âm của Bách Lý Kinh Nhiên, không khỏi vui mừng nói: “Là đám người Nhiên Nhi!” Nói xong, đỡ lấy Triển Chiêu, bước nhanh đến.

Mới đi được vài bước, đã thấy một đám người từ ngã rẽ đi tới, đi phía trước là Bách Lý Kinh Nhiên và Mạc Phong, phía sau là đội kiếm sĩ hộ vệ trong trang của Bách Lý gia.

“Cha –” Bách Lý Kinh Nhiên vừa trông thấy Bách Lý Tuyệt Diễm, lập tức hưng phấn nhảy xuống lưng ngựa, vọt tới ôm lấy cổ Bách Lý Tuyệt Diễm.

Vừa ôm, liền khiến hai người đều kêu lên đau đớn.

Bách Lý Tuyệt Diễm là do bị hắn ôm nên tác động đến vết thương sau lưng, mà đồng thời cũng nghe được tiếng kêu đau đớn của Bách Lý Kinh Nhiên, Bách Lý Tuyệt Diễm không khỏi đẩy nhi tử ra, nhíu mày hỏi: “Gặp phải mai phục sao? Bị thương ở đâu rồi?”

Vừa nói, vừa quan sát Bách Lý Kinh Nhiên trên dưới một lượt, quả nhiên thấy trên cánh tay phải của hắn có buộc qua loa một băng vải, phía trên còn đọng vết máu như mới.

Bách Lý Kinh Nhiên thấy lão cha nhà mình trừng mắt nhíu mày nhìn chằm chằm cánh tay băng bó của mình, tươi cười không chút để ý, nói: “Không sao không sao, chút thương ngoài da thôi,  vốn cũng không cần băng bó, là Mạc Phong cứ nhất quyết đòi khoe khoang y thuật của huynh ấy…”

Một câu nói khiến Mạc Phong cũng dở khóc dở cười, vị đại thiếu gia này thật biết cách nói bừa, vết thương sâu thấy cả xương vào miệng hắn lại thành việc nhỏ không đáng nhắc tới, anh cứu hắn một mạng cũng thành khoe khoang y thuật, tính tình người này thật khiến anh hết nói nổi.

Bách Lý Tuyệt Diễm nâng tay vỗ vài cái lên đầu hắn, cười cười trừng hắn: “Được rồi, đừng ở đây được tiện nghi còn khoe mẽ!”

Bách Lý Kinh Nhiên hắc hắc cười gian, ôm cánh tay Bách Lý Tuyệt Diễm, hỏi thân thiết: “Cha, người bị thương ở đâu rồi? Có cần để Mạc Phong xem qua một chút không??”

“Không cần!” Bách Lý Tuyệt Diễm vỗ vỗ vai nhi tử, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu đứng phía sau, nói: “Triển Chiêu đã băng bó cho cha rồi!” Lần cửu tử nhất sinh này, thái độ của hắn cũng không khỏi ôn hoà hơn rất nhiều.

Bách Lý Kinh Nhiên lúc này mới lo lắng nhìn Triển Chiêu, thấy sắc mặt y tái nhợt như tuyết, thần sắc ảm đạm, thân hình hơi lay động, không khỏi tiến lên hai bước cầm lấy tay y, thấp giọng nói: “Lần này cũng may có ngươi… Ngươi thế nào rồi?” Hắn cầm chặt tay Triển Chiêu, cảm thấy lòng bàn tay Triển Chiêu rất nóng, không khỏi kinh hoàng hô lên: “Ngươi đang phát sốt? Bị thương rồi?”

Triển Chiêu cười nhàn nhạt, nói: “Không sao, chỉ bị cảm lạnh thôi, tạ ơn Thiếu hầu gia quan tâm!” Nhìn cử chỉ thân mật của cha con hai người nọ, Triển Chiêu chỉ cười nhàn nhạt, y là Triển Chiêu, là Nam hiệp, tuy tuổi còn trẻ nhưng tính tình cũng không phải trẻ con, càng không có tâm tình của tiểu nữ nhi, y có thể cho phép bản thân ôm ấp phần tình cảm ngưỡng mộ với Bách Lý Tuyệt Diễm, nhưng tuyệt không cho phép bản thân vì vậy mà sinh ra đố kị bi thương.

Nhưng Bách Lý Kinh Nhiên đã xoay người gọi Mạc Phong, Triển Chiêu vội vàng ngăn cản Bách Lý Kinh Nhiên, nói: “Thiếu hầu gia chớ vội, lúc này nguy cơ chưa giải trừ, trước mắt vẫn nên quay về sơn trang rồi nói tiếp!”

Bách Lý Kinh Nhiên nhìn đôi mắt đen bóng dường như ẩn chứa một lớp sương mù của Triển Chiêu trong chốc lát, lại nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, thấy hắn gật đầu, mới cong miệng cười, sai người dắt ngựa lại, đưa cho Bách Lý Tuyệt Diễm và Triển Chiêu cưỡi.

Dọc đường đi, hai cha con Bách Lý Tuyệt Diễm và Bách Lý Kinh Nhiên giục ngựa đi phía trước, Bách Lý Kinh Nhiên đem mọi chuyện phát sinh sau khi tiễn Bách Lý Tuyệt Diễm và Triển Chiêu vào cốc kể lại đại khái cho Bách Lý Tuyệt Diễm nghe.

Ra là, không lâu sau khi Bách Lý Kinh Nhiên và Mạc Phong hàn huyên dưới tàng cây, liền có người trong sơn trang đến đây bẩm báo, nói tại khu vực gần đây phát hiện vết tích của mấy kẻ khả nghi, Bách Lý Kinh Nhiên trong lòng biết không ổn, lập tức điều ba đội kiếm sĩ định đi tìm Bách Lý Tuyệt Diễm và Triển Chiêu. Vì có phòng bị, mai phục của đám thích khách không gây ra tổn thất quá lớn cho nhóm kiếm sĩ của Bách Lý sơn trang, chỉ bị thương mười mấy người. Sau khi bức lui được đám thích khách, Bách Lý Kinh Nhiên và Mạc Phong liền dẫn người vào cốc tìm được nơi Triển Chiêu đã phát tín hiệu, không thấy hai người liền dọc theo dấu vết cuộc tranh đấu mà đi, cuối cùng tìm được nơi hai người ngã xuống vực. Nhìn vết tích đất đá rơi xuống bên vách đá. Bách Lý Kinh Nhiên bằng trực giác cảm thấy trái tim lạnh băng như muốn hôn mê. Cũng may Mạc Phong mất một phen điều tra, suy đoán hai người nhất định có thể mượn lực đám dây leo trên vách đá mà thoát hiểm, lúc này mới khuyên được Bách Lý Kinh Nhiên tìm đường xuống khe núi tìm kiếm tiếp.

Thân thể Triển Chiêu suốt một đêm bị cơn sốt cao giày vò đã hư nhuyễn, toàn thân vô lực, thấy cha con Bách Lý Tuyệt Diễm đi phía trước vẫn chưa chú ý đến mình, liền có chút lười biếng thả lỏng dây cương, tùy ý con ngựa chạy chầm chậm. Trong lòng y còn ôm một con hổ trắng con, con hổ trắng to vừa nãy vừa đi, liền cứ thế bỏ lại tiểu gia hỏa này mặc kệ, tiểu gia hỏa này cũng không vội đi tìm mẹ mà ở lại bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng lo lắng việc cứ thế bỏ nó lại, hết cách, đành mang nó đi theo, trong lòng thì buồn bực, thú vật không phải đều rất che chở hài tử của mình sao?

Thần sắc trên mặt y rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng, đám thích khách này đến tột cùng là do kẻ nào phái tới? Đối phương đầu tiên là lấy cắp ngân khố, sau khi sự tình của Trình Quan Thái thất bại, lập tức liền hướng mũi thương về phía Bách Lý Tuyệt Diễm, vốn Triển Chiêu còn cho rằng đó là vì Bách Lý Tuyệt Diễm vừa âm thầm vừa quang minh giúp đỡ phủ Khai Phong trong vụ án Trình Quan Thái nên mới gặp phải phiền phức này, nhưng đám thích khách đó cũng biết rõ thân phận Tam công tử Triển gia của y, như vậy chỉ sợ không chỉ đơn giản là trả thù nữa.

Nhắm vào Bách Lý Tuyệt Diễm đương nhiên là vì binh quyền, mà nhắm vào y… sợ rằng bọn chúng đã nhìn trúng địa vị trên giang hồ của Vô song Triển gia? Muốn chen chân vào giữa triều đình và dân chúng,, kẻ đứng đằng sau âm mưu này, dã tâm thật không nhỏ, chẳng lẽ là muốn tạo phản sao?

Tạo phản?

Triển Chiêu bỗng nhớ đến chuyện Mạc Xuy Yên ám sát Triệu Trinh vào ngày đó, Tạ Ngọc Thụ có thể nhờ được người, bằng cách thần không biết quỷ không hay nào đấy, đưa được nhiều người như vậy an bài tiến cung, đồng thời ẩn núp trong cung trong khoảng thời gian không ngắn, thủ đoạn như vậy, không khỏi khiến người ta kinh ngạc. Thế nhưng, y trước giờ chưa từng nghe nói người của Thu Phong Đường Giang Nam có dính dáng gì đến người trong quan trường, chẳng lẽ… phía sau Tạ Ngọc Thụ còn có người?

Dám đồng thời ra tay với quốc khố, Triệu Trinh, Bách Lý Tuyệt Diễm và y, kẻ có thế lực như thế này, ở trong triều chẳng phải cũng đếm không quá một bàn tay sao? Nếu ba chuyện này là do ba người làm, e rằng giang sơn này đã sớm đổi chủ, vì vậy, Triển Chiêu trực giác, đứng đằng sau những việc này đều là do cùng một người chi phối…

“Cha, người sao vậy…”

“Hầu gia…”

“Nhanh! Hầu gia…”

Nghe được thanh âm nhốn nháo của Bách Lý Tuyệt Diễm đằng trước, Triển Chiêu vội vã ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy thân thể trên lưng ngựa của Bách Lý Tuyệt Diễm sau khi lung lay mấy cái liền nhào đầu té xuống.

Trái tim Triển Chiêu như bị kéo mạnh, cai gì cũng không kịp để ý, quăng con hổ con trong lòng xuống đất, đề khí phóng về phía Bách Lý Tuyệt Diễm. Chỉ là y dù sao cũng cách quá xa, cũng may Mạc Phong vẫn đi phía sau Bách Lý Kinh Nhiên phản ứng cực nhanh, kịp thời nhào qua, mới xem như tiếp được Bách Lý Tuyệt Diễm trước khi người rớt xuống đất.

“Cha ta bị sao vậy?” Bách Lý Kinh Nhiên vội vã xuống ngựa, xông về phía Mạc Phong hỏi.

Triển Chiêu thấy Bách Lý Kinh Nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng, còn Mạc Phong chỉ bắt mạch mà không nói lời nào, liền đi đến cạnh Bách Lý Kinh Nhiên, nhẹ giọng nói: “Thiếu hầu gia đừng hoảng, trước để Mạc huynh bắt mạch đã!”

Bách Lý Kinh Nhiên ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, trong đôi mắt thâm sâu như giếng cổ của thiếu niên trước mắt, dần dần tràn ra khí tức trấn định, khiến trái tim hoảng loạn của Bách Lý Kinh Nhiên dần dần bình tĩnh lại.

Bên này, Mạc Phong sau khi chẩn mạch xong, liền cẩn thận đặt Bách Lý Tuyệt Diễm nằm thẳng dưới đất, lắc lắc tay phải, mấy thanh ngân châm đã xuất hiện giữa các ngón tay, đợi sau khi ngân châm đều đã đâm vào mấy đại huyệt trước ngực Bách Lý Tuyệt Diễm, Mạc Phong mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Nhiên và Triển Chiêu đang vây quanh Bách Lý Tuyệt Diễm.

“Thế nào rồi?” Bách Lý Kinh Nhiên nhịn không được hỏi.

“Là ‘Nhất Cổ’ …” Mạc Phong thở dài nói.

“Nhất Cổ? Đó là loại độc gì?” Bách Lý Kinh Nhiên quen biết Mạc Phong nhiều năm, những kiến thức về y đạo cũng học được không ít, độc vật bình thường cũng có thể nhận ra được tám chín phần, nhưng loại độc ‘Nhất Cổ’ này hắn là lần đầu nghe thấy.

Mạc Phong cau mày, nói: ” ‘Nhất Cổ’ mang nghĩa ‘Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’ (*Tiếng trống thứ nhất khiến tinh thần hăng hái, thêm một lần thì suy yếu, lần thứ ba thì kiệt quệ) [trong “Tả truyền – Tào quái luận chiến”]. Độc này vô sắc vô vị, người bị trúng không biểu hiện ra, vì thế nó mới có thể ẩn núp trong cơ thể từ ba đến mười canh giờ chờ đợi, cuối cùng phát tác một cú như thế tiến công hung mãnh của trọng binh, trong vòng một canh giờ có thể lấy mạng…”

“Cái gì?” Bách Lý Kinh Nhiên cực kỳ sợ hãi, ôm chặt tay Mạc Phong, nhưng thanh âm vẫn còn có thể miễn cưỡng ổn định được: “Vậy phải làm sao đây? Có thể giải được không?”

Mạc Phong vỗ vỗ tay Bách Lý Kinh Nhiên nhằm an ủi hắn, trầm giọng nói: “Phương pháp giải kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần một cao thủ nội gia dùng nội lực tự thân bức độc tố ra là được, chỉ là…” Anh nói đến đây thì dừng lại không nói nữa, chỉ trầm ngâm nhìn Bách Lý Kinh Nhiên.

“Chỉ là cái gì?” Bách Lý Kinh Nhiên nghe được độc ‘Nhất Cổ’ này có cách giải, trái tim cũng ổn định mấy phần, cả ngữ khí cũng đã ổn định không ít.

Hàng mày của Mạc Phong lại nhíu nhíu: “Người bức độc cũng cần dùng hết toàn bộ công lực, nhất cổ tác khí, bức độc tố ra một lần, bằng không độc dư nhập thể, cả đời khó trừ, đây là khó khăn thứ nhất; mà người bức độc trong vòng nửa tháng sẽ mất hết công lực, đây là khó khăn thứ hai; Vương gia trúng độc là vì trúng phải ngưu mao châm có nhúng ‘Nhất Cổ’, hiện tại ba thanh ngưu mao châm đó đang theo máu chạy tán loạn trong cơ thể, cần tranh thủ lúc độc tố bị áp lại, đẩy được ngưu mao châm ra ngoài, việc này mức độ khó khăn càng lớn hơn…”

Hàng mày nhạt của Bách Lý Kinh Nhiên khẽ nhíu, đôi mắt hẹp khẽ trầm ngâm, ngưu mao châm mảnh như sợi tóc, nhập thể rồi sẽ theo máu mà đi, rất khó bức ra, thời gian dài sẽ khó tránh khỏi việc kinh mạch toàn thân bị hủy, quả là thâm độc không gì sánh được.

‘Nhất Cổ’…

Ngưu mao châm…

Nửa tháng mất hết công lực…

Bách Lý Kinh Nhiên không khỏi thở một hơi hật sâu, cho dù hắn trước giờ cổ linh tinh quái thần cơ bách biến, nhất thời cũng không biết làm sao.

Lúc Triển Chiêu nghe được Bách Lý Tuyệt Diễm trúng phải ngưu mao châm, cả trái tim cũng không kiềm được mà trầm xuống, hôm qua giữa lúc tranh đấu sinh tử, ngoại trừ mấy mũi tên lén quân địch bắn ra để chặn họ lại lúc đầu, cũng chỉ có ám khí bọn chúng phóng ra tại vách núi, như vậy, Bách Lý Tuyệt Diễm chính ngay lúc đó đã trúng phải ngưu mao châm có nhúng ‘Nhất cổ’ sao? Với võ công của Bách Lý Tuyệt Diễm, sẽ không thể có chuyện tránh không được ám khí của quân địch, là do việc y ngã xuống vực sao? Người vì cứu y, nên mới…

Mạnh nhắm chặt mắt, sau khi mở ra, đôi mắt đen láy vốn vì sốt cao mà có vẻ mông lung, trong chớp mắt liền phóng ra quang hoa chói mắt.

“Độc này… hãy để Triển Chiêu bức ra đi!”

“Việc này…” Bách Lý Kinh Nhiên theo bản năng muốn phản đối, chỉ cần nhìn sắc mặt Triển Chiêu cũng biết ngay y bị thương không nhẹ, chỉ vì tình thế đặc thù mới không buộc y chữa thương ngay tại chỗ, nếu thật để y bức độc, người này tuyệt đối sẽ dùng toàn lực, sau khi mất hết nội lực, thương thế của y tất sẽ không thể áp chế được nữa, hậu quả… sợ rằng sẽ là một mạng đổi một mạng!

Thế nhưng, ‘Nhất Cổ’ một khi phát tác liền chỉ còn thời gian một canh giờ, lúc này trong mấy người bọn họ, cũng chỉ có duy nhất Triển Chiêu đủ công lực có thể bức độc tố ra một lần…

“Thiếu hầu gia, việc này không nên chậm trễ, Hầu gia không còn nhiều thời gian nữa…”

“Nhưng thương thế của ngươi…”

Triển Chiêu nhẹ nhàng thở dài: “Thương thế Triển Chiêu không nặng, có thể tự mình khống chế, huống hồ, có Mạc huynh ở đây, sao có thể mặc Triển Chiêu mà không chữa trị?”

Trái tim Bách Lý Kinh Nhiên khẽ bóp chặt, nụ cười mang theo nét sầu bi nhàn nhạt trong mắt Triển Chiêu khiến người nhìn không khỏi yêu thương.

Mạc Phong thấy Bách Lý Kinh Nhiên không còn tinh thần sôi nổi như trước, biết tâm trạng hắn khó bề lựa chọn, nhưng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, vỗ vỗ vai hắn, rồi nói với Triển Chiêu: “Triển huynh đệ, trước tiên cứ bức ngưu mao châm ra đã, tránh cho việc bị nó quấy rầy lúc vận công!”

Triển Chiêu gật đầu, nâng Bách Lý Tuyệt Diễm dậy, còn y thì ngồi phía sau hắn, vận chân khí tự thân, từ phía sau đẩy vào người Bách Lý Tuyệt Diễm.

Ngưu mao châm ở trong cơ thể Bách Lý Tuyệt Diễm vốn theo mạch máu chạy tán loạn xung quanh, sau khi Triển Chiêu truyền chân khí vào thì chia nó làm hai đường, chặn lại hai phía trái phải, chậm rãi kiềm chế, đợi đến khi bức ba thanh ngưu mao châm tới được cổ tay trái Bách Lý Tuyệt Diễm, đã qua nửa canh giờ, mà trán Triển Chiêu cũng đã đầy mồ hôi, còn sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Mạc Phong nâng cổ tay trái Bách Lý Tuyệt Diễm lên, lưỡi dao mảnh như cánh ve kẹp giữa ngón tay nhanh chóng vạch lên mạch máu trên cổ tay, ba tia sáng nhạt theo máu bắn ra, rơi xuống mặt đất, vẫn còn lóe lên tia sáng u lam.

Vì đang trong quá trình vận công, Mạc Phong không dám phong huyệt đạo để cầm máu, đành vừa dùng một tay chặn lên mạch máu trên cánh tay Bách Lý Tuyệt Diễm, vừa nhanh chóng dùng kim sang dược cầm máu, băng bó.

Mà Bách Lý Kinh Nhiên lúc này không nói một lời, ngồi cạnh bên nhìn hai người đang vận công, tuy nói về tình lý, hắn hẳn là nên lo lắng cho Bách Lý Tuyệt Diễm, nhưng bằng lý giải của hắn với Triển Chiêu, hắn càng lo lắng cho y hơn. Y… cho dù bản thân có chết, nhất định cũng sẽ cứu phụ thân phải không?

Nhìn sắc mặt Triển Chiêu dần dần trở nên càng thêm trắng bệch, Bách Lý Kinh Nhiên nhịn không được có loại ảo giác, người thiếu niên phong tư siêu phàm ôn nhuận như ngọc này, chỉ một khắc sau sẽ phiêu đãng rồi biến mất không còn thấy nữa.

Triển Chiêu… Triển Chiêu… Ngươi không thể có chuyện gì… Dù thế nào chăng nữa, hãy để ta trả lại cho ngươi những thứ ta đã chiếm mấy năm nay…

Chân khí trong cơ thể Triển Chiêu đã bị y đẩy đến cực điểm, thi triển toàn lực lâu như vậy, cảm giác lực bất tòng tâm dần dần bắt đầu tràn ra. Nội thương vốn đã bị ngăn chặn bắt đầu phát tác, từng đợt từng đợt xông vào kinh mạch tổn thương gây đau đớn không ngừng, huyết khí di động trong lồng ngực cũng sắp áp chế không được nữa. Vết thương dưới thắt lưng y vẫn chưa thu miệng lại, chân khí vận hành khiến tốc độ lưu chuyển của huyết mạch cũng nhanh hơn, huyết mạch vừa di chuyển, cảm giác ấm nóng nơi miệng vết thương liền tuôn trào, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải kế lâu dài. Tuy nhiên, điều Triển Chiêu lo lắng nhất chính là khí tức âm hàn đang rục rịch trong người, tuyệt đối không nên phát tác ngay lúc trọng yếu thế này, chí ít… để y bức độc ra đã…

Ngón tay Mạc Phong vẫn nhẹ nhàng đặt trên mạch máu nơi cổ tay Bách Lý Tuyệt Diễm, anh có thể cảm giác được luồng nội lực tinh thuần của Triển Chiêu đang không ngừng tuần hoàn trong cơ thể Bách Lý Tuyệt Diễm, độc tố phân tán trong kinh mạch cũng đã dần dần tụ lại tại huyệt Thiên Trung ngay lồng ngực, chỉ cần gắng gượng thêm chút nữa, liền có thể đại công cáo thành. Thế nhưng, nhìn sắc mặt Triển Chiêu, anh cũng không khỏi lo lắng, sắc mặt Triển Chiêu lúc này trắng bệch, sắc môi tím tái, nếu không có khí tức phập phồng nơi lồng ngực, đến anh cũng sẽ hoài nghi thiếu niên này đã chết rồi.

“Mạc Phong…” Bách Lý Kinh Nhiên bỗng thấp giọng mở miệng gọi Mạc Phong.

Mạc Phong quay đầu nhìn hắn, liền thấy hắn mặt mũi cũng đã tái nhợt, trên nét mặt là vẻ hoảng loạn mà chính anh cũng chưa từng thấy qua, biết hắn trong lòng sợ hãi, miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Bách Lý Kinh Nhiên, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, bọn họ đều sẽ không sao đâu!”

Anh nói vừa dứt, Triển Chiêu bên kia liền cảm giác lồng ngực đau buốt, đột nhiên một luồng khí nóng trào lên, thân thể không tự chủ được run rẩy, khuôn mặt trong nháy mắt không còn lấy một tia huyết sắc, mày kiếm nhíu chặt, tựa hồ như đang chịu đựng sự thống khổ cực đại.

“Triển Chiêu…” Bách Lý Kinh Nhiên nhịn không được kinh hoàng hô to một tiếng.

Triển Chiêu biết đây là do nội thương không còn ngăn được mà bắt đầu phát tác, nỗ lực áp chế vài lần, nhưng cuối cùng vẫn áp chế không được, huyết khí di chuyển trong lồng ngực dao động như phiên giang đảo hải, vọt thẳng đến cổ họng, Triển Chiêu kêu lên một tiếng đau đớn, một dòng khí tanh ngọt trào lên miệng, máu tươi men theo khóe môi chảy ra, dọc theo cằm và cần cổ tái nhợt uốn lượn chảy thành dòng.

“Thiếu hầu gia…” Thanh âm yếu ớt của Triển Chiêu vang lên, tinh thần Bách Lý Kinh Nhiên rung lên, vội vàng ghé sát lại, nhẹ giọng hỏi: “Triển Chiêu, ngươi thấy thế nào?”

“Độc tố đều đã tụ lại tại huyệt Thiên Trung… Triển Chiêu lực không còn đủ… cần Thiếu hầu gia trợ giúp một tay…”

Bách Lý Kinh Nhiên nghe thấy sự run rẩy kịch liệt trong thanh âm của Triển Chiêu, mỗi một câu ra khỏi miệng đều phải thở hổn hển mấy cái, biết y đã là nỏ mạnh hết đà, thật sự khiến hắn lo lắng không thôi, chỉ sợ rằng ngay giây phút hắn đặt một chưởng xuống, thì sẽ lập tức lấy đi tính mạng y.

Đang trong lúc do dự, lại nghe thấy thanh âm của Bách Lý Tuyệt Diễm: “Nhiên nhi… không thể, nói y… nói y thu tay lại…” Bách Lý Tuyệt Diễm vốn đang hôn mê cũng đã tỉnh lại.

“Cha… người sao rồi?” Khuôn mặt thanh dật của Bách Lý Kinh Nhiên tràn đầy vẻ lo lắng.

“Triển Chiêu, triệt chưởng… ngươi… Nhiên Nhi…” Bách Lý Tuyệt Diễm vốn chỉ hôn mê trong chốc lát vào thời điểm đầu khi ‘Nhất Cổ’ mới phát tác, sau đó ý thức liền dần dần thanh tỉnh, nghe được Triển Chiêu muốn dùng toàn lực để bức độc cho  mình, trong lòng lập tức lo lắng không yên, khổ nổi bị độc tính áp chế, không cách nào mở miệng mở mắt. Lúc này sau khi độc tố trong kinh mạch đều đã bị Triển Chiêu áp lại tụ vào một chỗ, hắn rốt cục mới có thể nói được, nếu không phải vì ‘Nhất Cổ’ khiến tinh lực tổn hao quá nhiều khiến khí lực hoàn toàn không còn, hắn đã sớm đánh văng Triển Chiêu ra thêm lần nữa.

Bách Lý Kinh Nhiên nhìn phụ thân lại nhìn Triển Chiêu, chỉ cảm thấy suy nghĩ trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, lúc này hai người đều đang đạp trên sợi dây sinh tử, một chưởng này của hă1n, ra cùng không ra, cũng sẽ liên lụy đến hai mạng người.

Triển Chiêu đã không còn sức phản bác Bách Lý Tuyệt Diễm, chỉ kiên định nhìn Bách Lý Kinh Nhiên, muốn hắn sớm xuống tay. Đột nhiên trái tim phát lạnh, sau đó khí tức âm hàn tựa như băng liền chảy vào kỳ kinh bát mạch, trái tim nặng nề như bị tắc nghẽn, cảm giác ngạt thở ép tới, mang theo khí tức băng lãnh, xông ra khỏi miệng.

Bách Lý Kinh Nhiên mắt thấy Triển Chiêu lại phun ra một ngụm máu tươi, tiếng kinh hô không tự chủ được bật ra khỏi miệng: “Triển Chiêu — ”

Triển Chiêu lúc này tựa như đang đặt mình trong đầm lạnh, run rẩy không ngừng, hàn ý này một khi phát tác, ngay cả y cũng không biết bản thân có thể chống đỡ được không.

“Thiếu hầu gia, nhanh… còn dừng lại, Triển Chiêu liền… chống đỡ không được nữa…” Cắn răng phun ra mấy chữ này, máu tươi càng trào ra như suối, từng giọt từng giọt tí tách rơi trên nhuyễn giáp đen thẫm.

“Không được, Triển Chiêu… Nhiên Nhi… Con dám!” Bách Lý Tuyệt Diễm gần như sắp không nhịn được nữa mà nhảy dựng lên, Mạc Phong thấy thế, vội vàng đưa tay sang đè hắn lại, la lên: “Hầu gia, không thể nổi giận…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play