Rượu và thức ăn đã lên đủ, ca múa cũng lên cùng, không khí tẻ ngắt khi nãy do Bách Lý Tuyệt Diễm và Viên Mộ Cầm đến lập tức lại sôi động hẳn lên.
Tiếng ca điệu múa vang lên khắp phòng, nhưng Triển Chiêu không hề nhìn đến, Bách Lý Kinh Nhiên rốt cuộc là muốn làm gì, vì sao y lại có cảm giác như đang bị tính kế, chỉ là, nếu đổi thành người khác, sợ rằng y cũng sẽ không chịu phối hợp thế này!
“Triển hộ vệ lần này giữa trăm sự bận rộn vẫn bỏ chút thời gian đến đây, Kinh Nhiên thật sự rất cảm kích, Kinh Nhiên kính Triển hộ vệ một chén!”
Triển Chiêu đang tự xuất thần, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Bách Lý Kinh Nhiên vang lên bên cạnh, giương mắt liền thấy Bách Lý Kinh Nhiên cầm chén rượu trong tay đứng trước mặt y, trong ánh nhìn hàm chứa ý cười. Triển Chiêu cả kinh, vội vã đứng dậy nghênh đón, nha hoàn hầu hạ bên cạnh liền rót đầy chén rượu của Triển Chiêu.
Chén rượu đầu tiên mở tiệc, Bách Lý Kinh Nhiên cư nhiên tự mình kính Triển Chiêu, mà Triển Chiêu cũng thản nhiên ‘chờ’ Bách Lý Kinh Nhiên tiến đến, khiến mọi người trong phòng nhìn thấy liền cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, tiếng ồn ào náo động vốn vang khắp phòng cũng yên tĩnh lại.
Triển Chiêu đã phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng rượu kính của Bách Lý Kinh Nhiên đã lên, không thể chối từ, y đành phải nâng chén rượu, miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay là sinh thần của Thiếu hầu gia, nên là Triển mỗ kính Thiếu hầu gia mới phải…”
Bách Lý Kinh Nhiên cười: “Triển hộ vệ thật khách khí quá, bỏ qua đi, không nói là ai kính ai, hai người chúng ta cùng uống một chén là được!”
“Vâng…” Triển Chiêu nâng chén đến bên môi, uống một hơi cạn sạch. Không ngờ rượu đó quá mạnh, sau khi vào cổ họng liền như một ngọn lửa lủi thẳng từ cổ họng xuống đến bụng, còn mang theo vị thuốc, vừa chát vừa nồng, Triển Chiêu nhịn không được nâng một tay che miệng, gập thắt lưng bắt đầu ho kịch liệt. Mà sau khi rượu vào bụng, dạ dày như bị thiêu đốt đến bỏng cháy, y một ngày nay chưa có gì vào bụng, bao tử trống rỗng, lại còn uống rượu mạnh như vậy, không khỏi có chút chịu không nổi, sau cảm giác cháy bỏng là cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu lửa đốt.
Bách Lý Tuyệt Diễm nãy giờ vẫn ‘ngoảnh mặt làm ngơ’, thấy Triển Chiêu bỗng nhiên ho kịch liệt, sắc mặt trong chớp mắt cũng trắng bệch như vậy, không khỏi bật hỏi: “Nhiên Nhi, con làm gì vậy?”
Bách Lý Kinh Nhiên một tay đặt trên lưng Triển Chiêu khẽ vỗ, giúp y ổn định hơi thở, vừa cười nói với Bách Lý Tuyệt Diễm: “Con thấy sắc mặt của Triển hộ vệ không tốt lắm, nghĩ chắc y thường ngày bận rộn công vụ, tất không chú ý tốt thân thể mình, liền cho hai viên ‘Chích Diễm đan’ vào trong rượu. Con chỉ nghĩ không có thuốc nào lợi khí bổ huyết tốt hơn ‘Chích Diễm đan’, nhưng quên mất dược lực của nó quá mạnh, lại phối cùng rượu có chứa mật gấu nhung hươu cũng có công dụng dưỡng thân, khiến rượu lực càng thêm mãnh liệt.” Hắn chuyển mắt nhìn Triển Chiêu, nói: “Làm hại Triển hộ vệ khó chịu như vậy, là sơ sót của Kinh Nhiên!”
Hắn đã nói thế, Triển Chiêu tất nhiên không thể cô phụ ‘ý tốt’ của hắn, đành nén lại cơn ho và cảm giác bỏng cháy nơi dạ dày, cười nói: “Thiếu hầu gia nói quá lời, nên là Triển mỗ đa tạ sự quan tâm của Thiếu hầu gia!”
“Triển hộ vệ nhanh ăn mấy món đi.” Bách Lý Kinh Nhiên vừa nói, vừa cầm đũa trúc đặt trong khay mà gã người hầu đứng bên cạnh đang bưng, gắp thức ăn cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu vội vã chối từ: “Không dám làm phiền Thiếu hầu gia, Triển mỗ tự mình làm là được rồi!”
Bách Lý Kinh Nhiên mím môi cười, “Cũng được, Triển hộ vệ cứ tự nhiên, không cần câu thúc!”
Nhìn Bách Lý Kinh Nhiên rời khỏi vị trí bên cạnh mình, Triển Chiêu cảm thấy sự tức giận từ đáy lòng cũng dần giảm xuống, mà chuyển thành sự u sầu nhàn nhạt. Nhìn Bách Lý Kinh Nhiên đi tới bàn khác, cùng bàn bên này uống hai chén, bàn bên kia nói mấy câu, đi tới đâu thì nơi đó đều là khí tức vui vẻ, nhịn không được thầm nghĩ, y vốn không nên đến, bản thân y cùng với nơi này căn bản là hoàn toàn không hợp.
Y lúc này đã biết Bách Lý Kinh Nhiên tuyệt không đơn giản chỉ là muốn y đến đây để hóa giải sự khó chịu trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm, chỉ là y vẫn nghĩ không ra dụng ý của Bách Lý Kinh Nhiên rốt cuộc là gì, chẳng lẽ là muốn y nhìn ‘gia đình ba người’ của bọn họ tiêu dao tự tại sao? Triển Chiêu âm thầm lắc đầu, lẽ nào y thật sự đã say, mới uống một chén rượu đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, thật là muốn mạng mà!
Bách Lý Tuyệt Diễm và Viên Mộ Cầm chỉ uống hai chén cùng mọi người thì liền rời khỏi, Bách Lý Kinh Nhiên cũng không cản họ, tự trò chuyện với mấy người hắn quen biết, chỉ khổ cho Triển Chiêu bên này, vừa rồi bị hắn rót cho một chén, lúc này dạ dày bị đốt cháy co rút từng cơn đau đớn. Bách Lý Kinh Nhiên lại gắp cho y một đĩa toàn là gà vịt thịt cá, khẩu vị của y trước giờ chủ yếu là thanh đạm, nhưng hảo ý lần này của Bách Lý Kinh Nhiên y cũng không tiện chối từ, miễn cưỡng ăn mấy miếng liền cảm thấy dạ dày như đảo lộn khó mà chịu được, đành phải buông đũa âm thầm chịu đựng.
Thấy mấy người Bách Lý Kinh Nhiên bên kia đang chụm đầu vào cùng nhau ngâm thơ đối vịnh, Triển Chiêu nhìn quanh, thấy không ai chú ý đến mình, liền lẳng lặng đứng dậy, rời khỏi Hòa Ý đường.
Y năm đó lúc còn sống tại Bách Lý sơn trang thì vẫn còn nhỏ, lúc này đã không còn nhớ kỹ lắm bố cục của sơn trang, chỉ đành chọn chỗ nào vắng người mà đi, gió đêm thổi tới, khiến y có chút men say.
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu không thể áp chế, một hồi lo lắng Bạch Ngọc Đường trong cơn giận dữ có thể làm loạn chọc vào chuyện gì hay không, một hồi lại nhớ đến chuyện phải đi đến Mạc Sinh Môn, một hồi lại nghi hoặc vì sao Tạ Ngọc Thụ lại bỗng nhiên xuất hiện lúc khẩn yếu thế này, rốt cuộc là trùng hợp hay là…
Y còn đang suy nghĩ miên man, chợt nghe có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, quay đầu lại nhìn, thì thấy một gã người hầu áo xanh mũ nhỏ, đi đến trước mặt y khom người nói: “Triển đại nhân, Cầm phu nhân nhà con cho mời, làm phiền Triển đại nhân dời bước!”
Đôi mày Triển Chiêu hơi nhíu lại, Viên Mộ Cầm tìm y làm gì? Bà ta làm nhiều việc như vậy, không phải hẳn là nên tránh né y mới phải sao?
Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng Triển Chiêu cũng không do dự, theo gã người hầu nọ một đường quẹo trái lại rẽ phải, đến bên ngoài một ngôi đình bát giác bằng ngọc lưu ly ở hậu viện.
“Triển đại nhân, Cầm phu nhân ở bên trong, mời đại nhân vào!” Gã người hầu nọ nói xong, khoanh tay lui xuống.
Triển Chiêu nâng bước đi vào, quả nhiên thấy Viên Mộ Cầm đang ngồi cạnh bàn đá trong đình, váy thêu chấm đất, khuôn mặt đoan trang. Triển Chiêu khom người hành lễ, nhàn nhạt nói: “Triển Chiêu bái kiến Cầm phu nhân!”
Viên Mộ Cầm vốn đang một tay đỡ má, đầu hơi cúi thấp, sau khi nghe thấy thanh âm của Triển Chiêu, ngẩng đầu mỉm cười, ngồi thẳng người lại, thả tay xuống, nói: “Ngồi đi, Khinh Nhiên!”
Lời này vừa ra, cả người Triển Chiêu chấn động, cả khuôn mặt tựa hồ đều mơ hồ biến sắc, nhưng vẫn ép tâm tình xuống, nói tiếng cảm ơn, ngồi xuống đối diện Viên Mộ Cầm.
Viên Mộ Cầm nâng ấm trà trên bàn lên, lấy ra một chén trà trong khay gỗ, khẽ ép miệng ấm, nước trà còn đang bốc khói liền nghiêng nghiêng đổ xuống chén, theo từng hạt nước li ti khẽ văng ra, là hương trà nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
“Là ‘Bích Vân’ vừa được cống nạp năm nay, mấy hôm trước Hoàng thượng vừa cho người ban thưởng, không biết có hợp khẩu vị của con không, nếm thử đi!”
Tuy trên đường tới đây đã nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng bất luận thế nào Triển Chiêu cũng không ngờ tới sẽ là cảnh tượng thế này, không khỏi có chút không biết làm sao, chỉ là y che giấu rất tốt, bất động thanh sắc nâng chén trà lên, nhấp một miếng, nhàn nhạt cười nói: “Trà ngon! Chẳng hay phu nhân gọi Triển mỗ đến đây, là có chuyện quan trọng gì sao?”
Viên Mộ Cầm nở nụ cười uyển chuyển nhu hòa, hơi hạ tầm mắt, nói: “Kỳ thực… cũng không có việc gì, chỉ là vừa nãy thấy con cũng có ở đó, vì vậy mà muốn gặp con.”
Lời Viên Mộ Cầm khiến Triển Chiêu không biết nên đáp lại thế nào, khẽ nhấp nhấp môi, Triển Chiêu đơn giản không trả lời, chỉ khẽ cười cúi đầu phẩm trà..
Viên Mộ Cầm tựa hồ có chút xấu hổ, bất quá vẫn cười nói: “Nghe Kinh Nhiên nói, con được Hoàng thượng phong chức quan, còn tỷ thí với nó.” Bà ta khẽ ngừng lại, rồi nói: “Con đường đường là Nam hiệp, là cao thủ số một số hai trên giang hồ, Kinh Nhiên không biết trời cao đất rộng, cũng may con hạ thủ lưu tình…”
Triển Chiêu khẽ ho một tiếng, buông chén trà, nói: “Cầm phu nhân quá khen, kiếm pháp của Thiếu hầu gia là được Bách Lý hầu gia tự mình truyền lại, đương nhiên cũng cực kỳ cao minh, Thiếu hầu gia thắng rất quang minh, Triển Chiêu thua tâm phục khẩu phục!”
Một câu đáp trả này của y không kiêu không nịnh, quả nhiên là một tấm lòng chính trực rộng rãi.
Nhưng Viên Mộ Cầm cũng không để ý đến câu trả lời cực kỳ khách khí của Triển Chiêu, ngay cả một chút mất tự nhiên lúc vừa gặp gỡ Triển Chiêu cũng dần nhạt bớt, “Là con nhường nó thôi, mới nói tốt cho nó như thế, nó từ nhỏ đến lớn là do ta trông coi, ta sao không biết sâu cạn của nó, chút công phu đó của nó, lừa đảo một chút còn được, nếu mà là đao thật kiếm thật, nó còn kém xa lắm… Ai, ta kéo chuyện đi xa quá, con đừng để ý.”
“Triển Chiêu không dám!” Triển Chiêu hạ thấp người đáp lời, hữu lễ rồi lại xa cách.
“Mấy năm nay… nghe nói con vẫn luôn ở Triển gia? Triển đại hiệp năm đó ta đã gặp qua, làm người rất hòa ái, con ở nơi đó sống tốt chứ?”
Triển Chiêu vẫn như cũ khẽ cúi người, nói: “Làm phiền Cầm phu nhân lo lắng, Triển Chiêu ở Triển gia tất cả đều tốt.”
“Vậy là tốt rồi, ” ngón tay của Viên Mộ Cầm làm như vô ý vuốt ve đường viền mỏng như giấy, trắng như tuyết trên chén trà trong tay, thanh âm trầm xuống: “Năm đó công chúa Hàn Âm mang con đi quá gấp, đợi đến khi ta nhận được tin, định đi khuyên nhủ Hầu gia, nhưng đã thu được tin mọi người giữa đường bị tập kích, con bị thích khách bắt đi.” Bà ta nói đến đây, khẽ thở dài: “Cũng may ông trời có mắt, con được Triển đại hiệp cứu, nếu không không biết phải làm sao cho tốt đây!”
Triển Chiêu nâng lên đôi mắt đen láy, nhìn Viên Mộ Cầm, giọng nói ôn nhuận: “Triển Chiêu trong lòng có một việc nghi hoặc, năm đó chuyện con được mang đến Triển gia, là được tiến hành trong bí mật, rất ít người biết, ngay cả gia mẫu cũng đều không biết, Cầm phu nhân làm sao mà biết được?”
Viên Mộ Cầm kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Triển Chiêu sẽ hoài nghi bà ta, hơn nữa còn hỏi ra nghi hoặc của y một cách tao nhã như thế, ngẩn ra một lúc, mới nói: “Ta vốn cũng không biết, còn âm thầm lo lắng thật lâu, sau này có nghe Hầu gia nói một ít tin đứt quãng, mới đoán biết được tình huống của con, tuy nhiên, Hầu gia làm cách nào mà biết được, ta lại không rõ, đoán chắc là Bách Lý gia luôn có cách tra xét tin tức.”
Triển Chiêu không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ giương lên ý cười chưa đến được đôi mắt, lại nói một câu: ” Làm phiền Cầm phu nhân lo lắng rồi!”
Viên Mộ Cầm thở dài một tiếng, trong ngữ khí có chút tiếc hận: ” ‘Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục…’ (*thông minh quá sẽ bị thương, tình sâu quá sẽ không lâu dài, mạnh mẽ quá sẽ dễ bị tổn thương), lời này đặt trên người phụ mẫu con, quả thật là như lấy người làm hình mẫu mà viết ra! Bọn họ đều là người lỗi lạc, tính tình trời sinh không chịu thua, tính tình này đặt ở nơi khác còn được, đặt trên chữ ‘tình’, quả thật là rất rất không nên!”
Nét mặt Triển Chiêu khẽ chấn động, Viên Mộ Cầm này vì ‘tình’ mà đả thương người, không ngờ lại có cái nhìn thấu triệt với ‘tình’ như vậy, chỉ một chữ đơn đơn giản giản, cũng đã khiến biết bao anh hùng hào kiệt tài tử giai nhân tự cổ chí kim vì nó mà xúc động đau khổ.
Y không rõ Viên Mộ Cầm tìm y với dụng ý gì, vì thế hơi trầm ngâm, nói: “Gia phụ gia mẫu vốn là tình ý sâu nặng, chỉ là đôi bên có hiểu lầm mới phải xa nhau, tình đến nơi sâu nhất, buông không được cũng là lẽ tất nhiên…”
Viên Mộ Cầm chậm rãi lắc đầu: “Đáng tiếc phụ mẫu con năm đó dù ân ái bao nhiêu, vượt qua bao người, tình thâm nghĩa trọng đến thế, nhưng cũng chỉ trong một sớm một chiều đã tan thành mây khói, thật sự khiến người ta hoài nghi liệu trên thế gian này có còn chân tình hay không.”
Triển Chiêu thả chén trà trong tay xuống bàn, nghiêm mặt nói: “Tình của thế gian, có nhất kiến chung tình, có tương vọng bất tương thủ, cũng có sinh tử bất du. Có người cả đời ngày ngày gặp gỡ nhưng cũng chỉ là bằng hữu, nhưng có người chỉ cần một cái liếc mắt nhìn nhau liền đã định tình suốt một đời, còn có người… như gia phụ gia mẫu, cho dù thiên nhai cách trở nhưng lại gần trong gang tấc, thân cách xa mà tình không đổi…”
Viên Mộ Cầm nghe vậy, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên từng tia sáng mỏng manh, rồi lại chợt tắt trong sự bình tĩnh, khẽ cười, khóe môi đỏ hồng lại cong lên: “Không ngờ con tuổi còn nhỏ, với chuyện này lại thấy rõ như thế, cũng xem như hiếm thấy. Ta chỉ là cảm khái, nương của con là công chúa cao quý, đương nhiên sẽ không làm việc gì không hợp với thân phận, chỉ là Hầu gia cứ khăng khăng cố chấp, không chịu tin tưởng, ai, cũng là ý trời trêu người!”
Đôi mày của Triển Chiêu khẽ nhếch, rồi lại chậm rãi giãn ra để lộ ý cười trong sáng: “Cầm phu nhân quả thật biết không ít chuyện, những bí ẩn về thân thế của ta, đến tột cùng là ý trời hay ý người, rồi sẽ có ngày tra ra manh mối, đến lúc đó, ai đúng ai sai, tư nhiên sẽ rõ ràng.”
Viên Mộ Cầm tựa hồ bị ý cười này của y làm cho cứng người, ngẩn ra một hồi, mới lại tự nhiên cười nói: “Không nói mấy chuyện khiến người ta khó chịu này nữa, Khinh Nhiên, con lần này vào kinh, là có chuyện quan trọng gì sao?”
Lần này lại đổi thành Triển Chiêu ngẩn ra, bất quá cũng chỉ trong chốc lát, y liền hiểu rõ Viên Mộ Cầm muốn nói gì, đạm nhiên cười nói: “Phu nhân là lo lắng Triển Chiêu trở về sẽ tranh tước vị với Thiếu hầu gia sao? Phu nhân yên tâm, hầu vị này Triển Chiêu không đặt vào mắt, nếu Triển Chiêu là người ham mê phú quý, cớ sao lại làm tứ phẩm hộ vệ? Tam công tử của Vô song Triển gia, nhi tử duy nhất của ngự muội của tiên hoàng, với thân phận của ta, nếu thật muốn tước vị gì, sợ rằng sẽ không thấp hơn Sính Viễn hầu!” Y uống cạn hương trà âm ấm trong chén, đứng dậy nói: “Đa tạ Cầm phu nhân đã khoản đãi hương trà, chỉ là rượu lực của Triển Chiêu không tốt, đợi thêm chút nữa chỉ sợ sẽ mất lễ nghi, xin cáo lui trước!!”
Nói xong, Triển Chiêu nghiêm nghị đứng thẳng, cúi người hành lễ, xoay người nhanh nhẹn đi.
Viên Mộ Cầm cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn thân ảnh bạch sắc dần dần tiêu thất trong bóng đêm, lát sau, khe khẽ thở dài, lại ngồi xuống cạnh bàn.
Lâu sau, bà ta vẫn không nhúc nhích, tựa hồ là muốn áp tâm tình kịch liệt sau cuộc gặp gỡ với Triển Chiêu sâu xuống tận đáy lòng.
“Là một hài tử tốt, nếu ngươi không phải là nhi tử của Hàn Âm thì tốt biết bao…”
Ngón tay đặt trên bàn đá khẽ nhịp, một nữ tử mặc trang phục thị nữ đứng cạnh hàng cây ngoài đình chờ đợi đi vào đình, “Cầm phu nhân, có gì phân phó?”
Viên Mộ Cầm hơi nghiêng đầu, thanh âm có chút nhẹ nhàng lại mờ ảo: “Báo cho Tạ công tử, ngày mai Hầu gia muốn đi Hàm Viên Cốc săn thú, y cũng sẽ đi…”
“Rõ!”
Những lời Triển Chiêu nói với Viên Mộ Cầm vừa rồi cũng không phải đang kiếm cớ, ly rượu mật gấu nhung huơu pha thêm Chích Diễm đan tác dụng tuy chậm nhưng lại rất mạnh, đình bát giác bốn phía đều đón gió, Triển Chiêu ở trong đình bị gió đêm thổi tới, cảm giác say cũng dần trồi lên. Lúc này còn chưa đi được bao xa, lập tức cảm thấy thần trí bắt đầu nặng nề, bước chân cũng trở nên không quá vững vàng.
Thái độ của Viên Mộ Cầm trong đình khiến lòng y rối loạn không yên, y không rõ Viên Mộ Cầm đến tột cùng là có ý gì… Có lẽ, thứ bà ta muốn là khiến y không rõ ràng, khiến lòng y rối loạn…
Nhíu nhíu mày, việc tối nay nghĩ không thông quả thật quá nhiều, Triển Chiêu dứt khoát tạm thời không nghĩ nữa, bước nhanh hơn, tìm nơi ít người yên tĩnh mà đi.
Trong mơ hồ chẳng biết đã đi được bao xa, thẳng cho đến khi men rượu đã hoàn toàn dâng lên, gần như không còn nâng nổi bước chân, Triển Chiêu mới dừng lại, mờ mịt nhìn quanh một phen. Khi đã thấy rõ tất cả cảnh vật trước mắt, cả người Triển Chiêu chấn động mạnh, đây là…
Từng gốc cây từng ngọn cỏ, đình thai lầu các, tất cả của tất cả, đều quen thuộc như vậy, đây là… nơi đã bám rễ thật sâu trong lòng y…
Tịnh Hàn Các…
Đây là nơi năm đó mẫu thân đã ở, trong vương phủ ở kinh thành cũng có một tòa, rường cột chạm trổ, cầu cao hồ trong, cực kỳ tinh mỹ và đặc biệt, nơi nơi đều là những đường nét độc đáo, cây cỏ lầu các, từng thứ từng nơi đều có thể thấy được uyên ương tình thâm giữa phụ mẫu, chỉ là… hôm nay, hai người dù cách không xa, nhưng tựa như nhật nguyệt, khó có thể gần nhau, tất cả những điều này, chẳng lẽ đều đúng như cha đã nói… ý trời trêu người?
Thế nào lại đi đến nơi này?
Triển Chiêu nâng tay khẽ vỗ lên trán, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Người nào ở bên đó?” Một thanh âm già nua khàn khàn bỗng vang lên, khiến Triển Chiêu còn đang tự mình rơi vào trầm tư hoảng sợ nhảy dựng, quay đầu, liền thấy một thân hình già nua lưng còng chậm rãi đi tới.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”
Triển Chiêu khẽ trầm ngâm, hướng lão nhân kia chắp tay nói: “Tại hạ là người được Kinh Nhiên Thiếu hầu gia mời tới, vừa nãy uống hơi nhiều, trong lúc không chú ý đã đi đến đây, quấy rối lão nhân gia.”
Lão nhân kia ngẩng đầu nhìn y một lát, đột nhiên ôm cánh tay y, thanh âm run rẩy hỏi: “Người… người là… người là thiếu gia Khinh Nhiên… có phải không?”
Trái tim Triển Chiêu rung lên, sắc mặt trong chớp mắt trắng như tuyết, cắn răng, nhưng vẫn miễn cưỡng lộ ra một chút ý cười, nói: “Lão nhân gia, người là…”
Lão nhân kia trái lại còn cầm tay Triển Chiêu chặt hơn, kích động đến mức cả người cũng run rẩy: “Lão nô là Thái Phong đây, là Thái Phong chuyên trồng hoa cho Vương phi đây, người trước đây vẫn hay chơi đùa cùng lão nô… Ai, người lúc ấy còn quá nhỏ, sợ là cái gì cũng không nhớ rõ rồi…”
Triển Chiêu bị lời này của lão thức tỉnh, quả thật cũng mơ hồ nhớ ra đôi chút, cười chua xót, nói: “Là Phong bá a, con nhớ rõ người, hoa đỗ quyên của người là đẹp nhất, mấy năm nay, người có khỏe không?”
“Khỏe… khỏe…” Thái Phong nắm tay Triển Chiêu, run rẩy không ngừng, thanh âm có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn cười nói: “Nhưng đã sớm không còn trồng hoa nữa, Vương gia cho lão nô ở lại Tịnh Hàn Các này trông chừng, thường ngày cũng không có gì làm, rất rảnh rỗi…”
Ký ức của Triển chiêu với lão kỳ thực cũng không khắc sâu lắm, chỉ mơ hồ nhớ khi còn nhỏ mẫu thân không thường cho y ra khỏi viện tử chơi, y buồn chán liền chạy đi tìm Phong bá muốn hoa.
“Vậy là tốt rồi…” Triển Chiêu vừa vui mừng nói được nửa câu, liền cảm giác một cổ trọc khí từ trong dạ dày trào lên, nhịn không được liền che miệng nôn một trận.
Ngửi thấy mùi rượu đậm đặc trên người Triển Chiêu, Thái Phong có chút lo lắng nói: “Thiếu gia Khinh Nhiên, người uống không ít rượu phải không? Người chờ một chút, lão nô rót chén nước mang đến cho người!” Nói xong, liền vội vã men theo đường nhỏ, không lâu sau, bưng theo một chén sứ vội vàng chạy trở lại, “Đến rồi đây, thiếu gia Khinh Nhiên, tranh thủ lúc còn nóng uống đi!”
Triển Chiêu vốn đã cố gắng áp lại cảm giác buồn nôn, nhưng lại ngại không muốn làm trái tâm ý của lão, liền cầm lấy uống vào một hớp, không ngờ không uống thì không sao, một hớp nước vừa vào bụng, dạ dày vốn đang không ngừng đảo lộn bị một cú kích thích như thế, càng thêm đảo loạn như phiên giang đảo hải không thể ngăn lại, Triển Chiêu nhịn không được nữa, nhét chén vào tay Thái Phong, vọt tới ven đường nôn thốc nôn tháo. Y vừa nãy trong bàn tiệc căn bản cũng chưa ăn gì, trong dạ dày hầu như không có gì cả, nôn ra cũng chỉ có nước, nhưng cảm giác buồn nôn không ngừng dâng lên trong dạ dày vẫn như cũ giày vò y dữ dội, vất vả lắm mới ngừng nôn được, Triển Chiêu ôm dạ dày, thở hổn hển đứng thẳng lưng, trên đầu trên người đã bị thấm ướt bởi một tầng mồ hôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT