Dưới sự cưỡng bức oanh tạc âm hồn không tan của Lee, vì bù lại chuyện xuyên thời gian khiến tâm tình Lee sầu thảm, chủ quán đồng ý tặng miễn phí một viên thuốc vô cùng quý giá của quán – thuốc siêu cấp xuyên thời gian.
Sau nhiều lần do dự, Lee rốt cuộc chiến thắng sợ hãi trong lòng, ôm tò mò mãnh liệt và tinh thần thấy chết không sờn, uống thuốc.
Lúc mở to mắt, hết thảy trở về mười mấy năm trước.
Bản thân đang đứng nơi cửa cô nhi viện, trên bậc thang trước mặt Lee là một cậu nhóc đang ngồi, cúi thấp đầu, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt đặt trên gối, đông lạnh đến run lên.
Trong lòng run rẩy, Lee bước tới trước.
“Nhóc con.” Lee ngồi xổm người xuống, “Nhóc tên gì?”
Cậu bé ngẩng đầu, trong đôi mắt đen to tròn là nước mắt nhẫn nhịn, cậu nhóc há miệng nhưng lạnh đến mức nói chẳng nên lời.
Lee sờ bàn tay nhỏ lạnh lẽo, “Đi nơi nào ấm áp ăn chút gì trước đi.”
Nhóc con lắc đầu.
Lee thở dài, mua ly sững nóng nơi quầy tạp hóa gần đó đưa cho cậu nhóc, “Nhóc gọi là Kha Lạc đúng không?”
Nhóc con vừa lạnh vừa đói, vội vàng ừng ực uống sữa nên nhất thời không phản ứng, chờ đến khi uống hết sữa rồi thì vươn lưỡi liếm lấy ly nơi sữa còn đọng lại như chú chó con, sau đó mới chớp mắt mấy cái nhìn Lee, gật đầu.
“Mấy tuổi rồi?”
“Sắp bốn tuổi.”
“Đi theo chú về nhà.” Lee xoa đầu cậu nhỏ lần nữa, “Về sau cùng sống với chú.”
“Nhưng mà chú con bảo con chờ chú.” Tiểu tiểu Kha Lạc khẽ cau mày, biểu tình nghiêm túc, “Chú ấy nói sẽ dẫn con về nhà.”
“Gã chó má đó sẽ không trở lại!” Lee nhịn không được tăng cao giọng, mang theo tức giận.
Nhóc con giống như bị dọa, nhăn mặt nhiều hơn, một lát sau mới cúi đầu nhìn con đường nhỏ, thương tâm khóc lên.
“Gọi chú là chú Lee.” Lee ôm cậu nhóc vào lòng, đứng lên, dỗ dành, “Về sau hãy đi theo chú.”
“Chú Lee…” Tiểu tiểu Kha Lạc dán mặt lên vai Lee, sợ hãi kêu một tiếng.
“Ngoan.”
Những ngày trong cuộc sống sau này, Tiểu tiểu Kha Lạc phát hiện chú Lee tốt hơn với các cô các chú khác nhiều lắm, chú ấy rất thương nhóc, mua rất nhiều đồ cho nhóc ăn, ôm nhóc ngủ, còn hay nhìn nhóc như có điều suy nghĩ.
Cậu nhóc rất thích chú Lee.
Chẳng qua chú Lee cũng có rất nhiều chỗ kỳ quái.
“Chú Lee, đau.” Tiểu tiểu Kha Lạc lắc lắc mông, “Chú đừng nhéo nữa.” Bản thân nhóc rõ ràng mình đâu có làm gì sai, bảng chữ cái đã viết đủ mười lần theo quy định, lúc ăn cơm nước canh cũng đâu có làm đổ lên quần áo, vậy mà chú Lee vẫn cứ phạt thế hoài.
Trộm nhìn qua, người kia đã xanh cả mặt: “Đây không phải là trừng phạt, đây chính là để nhóc quen sớm một chút thôi!”
Tiểu tiểu Kha Lạc sợ tới mức rụt lui về sau.
Lee đột nhiên cảm thấy giận điên lên, mẹ nó, đây không phải là giống lưu manh mà khinh con nít sao?
“Được rồi, ngủ!”
Nhóc con vội vàng đi đến ôm lấy chú nó.
“Tới gần như vậy không sợ bị đánh mông sao.”
“Chú Lee…” Giọng oan ức làm nũng mặc kệ là lúc còn nhỏ, lúc thiếu niên hay thanh niên nghe đều như nhau, đều có tác dụng y hệt với Lee.
Hóa ra đây là bản lĩnh trời sinh.
“Chú Lee chú giận à…”
“Chê cười! Việc gì phải giận?”
“Chú Lee…”
“Gọi cái gì!”
“Con thích chú Lee nhất.” Giọng cậu nhóc ngọt lịm, rúc vào lòng Lee.
Lee miệng thì thầm mắng vài câu, vẫn vươn tay kéo sát cậu nhóc vào lòng.
Bình thường dùng qua cơm chiều, vì để không có dấu hiệu bụng bia của tuổi trung niên, Lee luôn mang theo Tiểu tiểu Kha Lạc đi ra ngoài tản bộ một thời gian dài.
Đường đi dài quá, nhóc con không theo kịp, tội nghiệp nắm lấy vạt áo Lee, nghiêng ngả lảo đảo theo sát phía sau.
“Này nhóc, đừng vờ đáng thương, không ai ôm đâu.” Lee cầm thuốc, cúi đầu nhìn cậu nhóc, ở nhà bởi vì sợ sẽ gây hại đến sức khỏe trẻ em, đành phải đợi đến lúc ra ngoài mới hút mấy điếu.
“Dạ.” Tiểu tiểu Kha Lạc nghiêm mặt, vẻ mặt quật cường không chịu thua, cố gắng theo sát Lee, hai má nóng lên đỏ bừng.
Trên quảng trường có không ít người dẫn chó đi dạo, Lee dừng bước, nhìn mấy con chó ở xa một đám vui vẻ chạy trốn làm nũng, nhịn không được mỉm cười lầm bầm, “Thật muốn nuôi một con chó.”
“Không được!” Tiểu tiểu Kha Lạc đột nhiên lớn tiếng phản đối.
“Vì sao lại không?”
“Chú Lee là của một mình con!” Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc nhanh chóng nắm lấy ống quần Lee.
“Nhưng chú cháu muốn nuôi một con cún con.” Lee nhướng mày chọc cậu nhóc.
Nhóc con chu chu môi, cọ cọ mặt lên đùi Lee, “Con chính là con cún con của chú Lee…”
Lee không nói gì, “Ý nhóc là sẽ làm một chú chó trung thành sao?”
“Cái gì gọi là chú chó trung thành?” Nhóc con ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng trong veo.
“Chính là người sẽ yêu chú Lee nhất.”
Tiểu tiểu Kha Lạc lập tức cao hứng nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn, “Con muốn làm chú chó trung thành của chú Lee!”
Lee cũng không nói gì mà cười, tuy biết lời trẻ con chỉ có thể nghe và xem như đó là lời vui đùa, nhưng đêm hôm ấy, trên quãng đường thật dài, Tiểu tiểu Kha Lạc vẫn được ôm về nhà.
Nhóc con này giống hệt bản thân mình sau khi trưởng thành, luôn được một tấc lại muốn tiến một thước, trong cuộc sống đảm đương chức vị bảo mẫu của mình, Lee đã cảm nhận sâu sắc được điều ấy.
“Còn ăn! Tự mình nói đi, hôm nay ăn bao nhiêu ly kem rồi?!” Lee mặc tạp dề dáng vẻ như một ông chồng táo bạo đang bốc khói, hung thần ác sát quát lên, kiểu tóc vốn dĩ có tạo hình tiêu sái giờ phút này cũng có vẻ hỗn độn rối bù.
“Chú Lee…” Tiểu tiểu Kha Lạc nghẹn lời, nước mắt lưng tròng nhìn chú nó, đâu phải do nó ham ăn kem đâu chứ, chẳng qua cơm chú Lee làm thật sự là… Vừa rồi trong tủ lạnh cũng không còn gì khác để ăn, đành phải ăn kem trước cho no bụng.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm chiều, Lee vẫn chẳng thèm để ý tới thằng nhóc. Nhóc con ngồi xổm bên chân Lee, đôi bàn tay nhỏ bé thật cẩn thận đặt trên đầu gối người kia, đôi mắt trông mong nhìn chú nó, chỉ thiếu mọc thêm cái đuôi chán nản ngoe nguẩy nữa mà thôi.
“Chú Lee, con sai rồi, về sau con không ăn kem nữa.” Đêm nay nhóc phải cố gắng ăn hết một chén cơm thật lớn, còn phải nuốt vào không ít thức ăn Lee làm.
Lee dùng báo che mặt, trong lòng đã muốn nhịn không được đắc ý cười —— Aha ha, Kha Lạc, cậu cũng có hôm nay!!! Lẽ ra nên dùng máy chụp lại mới đúng…
Mặc dù nhóc con bướng bỉnh đáng yêu đa số thời điểm rất biết nghe lời, lại ngọt ngào lại thông minh, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, Lee vẫn sẽ cảm thấy cô đơn khó nhịn, có thể nhìn mà không thể ăn, trong lòng vắng vẻ.
“Này nhóc, rốt cuộc khi nào nhóc mới lớn lên?” Lee nằm sấp trên giường, hữu khí vô lực hỏi.
Tiểu tiểu Kha Lạc nằm trên lưng Lee, yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc nói: “Con cũng sắp trưởng thành rồi, sau khi con lớn sẽ bảo vệ chú Lee cả đời.”
Lee nhạo báng một tiếng, “Ai cần nhóc bảo vệ, đến lúc đó cứ ngoan ngoãn cho chú Lee thượng là tốt rồi.”
“Cái gì gọi là cho chú thượng vậy, chú Lee?”
Dạy hư trẻ nhỏ như vậy thật không tốt, Lee ho khan vài tiếng, dùng giọng ngập ngừng giải thích, “Chính là sẽ rất tốt với chú Lee, có nghĩa là sẽ yêu chú Lee.”
“Dạ vâng, con biết rồi.” Nhóc con dán mặt lên tấm lưng rộng lớn của Lee, “Sau này lớn lên con nhất định cho chú Lee thượng!”
Lee thiếu chút nữa nhịn không được mà khóc ầm lên —— nếu có thể thừa dịp hiện tại ký giao kèo thì tốt quá, còn chưa kịp cảm khái xong, đột nhiên bị ai đó xoay người lại. Ngay sau đó cái trán, gương mặt đều cảm giác được nụ hôn nồng nàn. Hôn trong chốc lát, trong miệng thế mà có một đầu lưỡi ấm áp xâm nhập.
Lee chấn động, nhóc con như thế nào có thể đột nhiên làm ra loại sự tình này! Cố gắng mở to mắt, lại thấy chàng trai phủ trên người mình.
“Mạc Diên, lại mơ nữa rồi.” Hai tay Kha Lạc khum lấy hai má Lee, cúi đầu, ôn tồn dùng chóp mũi vuốt ve gương mặt Lee, “Đã nói anh đừng nằm sấp ngủ, không tốt cho tim.”
“Cậu…” Lee mơ mơ màng màng, nhìn Kha Lạc toàn bộ đã lớn hơn gấp nhiều lấn, lấy tay kéo cậu, muốn kéo cậu lại gần nhìn cho thật kỹ, rồi la toáng lên, “Chết tiệt, sao lại nặng như vậy, muốn đè chết tôi sao!”
Toàn bộ thân mình Kha Lạc bất thình lình đều đặt trên người Lee, cậu đầy mặt vô tội nói: “Tôi làm sao mà nặng lên, là anh kéo tôi mà.”
“Cậu vừa rồi đã đồng ý sẽ cho tôi thượng!”
“Cái gì?” Kha Lạc mở to hai mắt.
“Đừng nghĩ đến chuyện quỵt nợ, tôi xuyên thời gian đến trước đây, cứu cậu ra từ cô nhi viện, khổ khổ sở sở hầu hạ cậu, cậu đã hứa lấy thân báo đáp!” Lee trừng mắt nhìn Kha Lạc.
Kha Lạc nhịn không được cười thật tươi, hôn lên trán Lee, “Tại sao lại là xuyên thời gian, đó là anh mơ thôi, nhưng thật ra vừa rồi anh trong mộng nói cái gì ‘cho cậu thượng’,‘lên cho tôi’, là muốn tôi đến thượng sao?”
“Mẹ nó!” Lee căm tức, “Buông tay cậu ra, lời đã nói sao có thể không thực hiện!”
“Tôi đâu có nói chứ.”
“A… Khốn nạn… Đồ quỵt nợ… Nhẹ thôi cho tôi…”
~ Hoàn ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT