“ Cùng với nỗi tuyệt vọng của quá khứ và hiện tại, cùng với thứ tâm nguyện mãnh liệt từ tâm can, cùng bao đau đớn thống khổ nơi đáy mắt, tất cả là liều thuốc độc để ta triệu hồi con về bên ta. Hỡi hậu duệ của ta, hãy thức tỉnh! “
Cùng lúc đó, tại Thần Nguyên Đại Lục, tại ngọn Toại Sơn, trong một một căn phòng nghiêm trang của chùa Hộ Quốc, một quả trứng to đang dần nứt vỏ. Những đường nứt ngày một dài và nhiều, báo hiệu quả trứng sắp nở. Trong căn phòng ây, một nam nhân trung niên tóc đã hoa râm, trang phục tôn quý đang lặng lẽ nhìn trứng nở. Đôi mắt già nua với những nếp nhăn sâu hiện lên đầy sự kinh ngạc và mong chờ.
“Rắc” – một tiếng, quả trứng nở tung ra, những mảnh vỏ rơi xuống, để lộ ra một tiểu nữ oa nhỏ nhắn bên trong. Da trắng hồng, mắt to tròn hơi xếch, đôi con ngươi lay láy sáng tinh anh, môi trái đào, quả là một chân bảo vô giá. Nhưng thu hút nhất là trên trán tiểu nữ oa nhi kia còn một con mắt thứ ba nằm dọc giữ trán. Con ngươi đỏ chất chứa một mảnh tham vọng cuồng ngạo tối cao của uy quyền, của thần quyền. Thật khiếp sợ!
Hàn Phiêu Phiêu, chớp chớp đôi mắt mình. Khi mọi thứ xung quanh dần sáng rõ, nàng chỉ thấy một người đàn ông trung niên tóc đã hoa râm, mặc đồ cổ trang sáng chói đang đứng đó nhìn nàng. Trông lão nhân này rất phúc hậu, thời trẻ chắc chắn cũng là một mỹ nam đỉnh đỉnh. Trên người lão nhân tỏa ra hơi thở uy nghi của quyền thế.
Hả? chuyện gì thế này? Không phải Hàn Phiêu Phiêu ta chết rồi sao?
Nàng dùng hết sức ngó đông ngó tây, nhìn chung quanh khá giống với một phật đường trong chùa nào đó, rất tôn nghiêm. Lại đảo lên xuống, bỗng thấy đôi tay mình sao nhỏ nhắn thế?? Là tay trẻ sơ sinh!!! Còn đôi chân?? Cũng là chân trẻ sơ sinh.
Thiên aa~ Ông trêu chọc Hàn Phiêu Phiêu ta sao? Ta còn chưa có đi qua Vong Xuyên hà, bước qua Nại Hà Kiều, uống Mạnh Bà thang nha, sao ông đã cho ta đầu thai vội vàng rồi nha… Mà còn để ta đầu thai về cái thời cổ đại lạc hậu như vậy nữa nha? Ta muốn có tivi, muốn có internet nha… Đáng ghét má!
Trong lúc nàng trách thiên mắng địa trong lòng, thì lại có thêm một người nữa xuất hiện. Người tới một thân bạch y từ cửa phi thân vào, tà áo trắng bồng bềnh lượn trong gió se.
Thiên aa~ đây chính là khinh công trong truyện Kim Dung nha, thật lợi hại.
Đến khi thấy rõ thân ảnh vừa tới, lại càng khiến cho Hàn Phiêu Phiêu trợn mắt há mồm nhìn y chằm chằm như thể sinh vật ngoài hành tinh. Nhìn tổng thể chỉ có thể kết lại trong bốn từ: “ phi thường hoàn mĩ “. Ngay cả nàng là nữ nhân nhìn đến còn muốn thẹn.
Người tới là một nam nhân dáng người thon cao nhưng không hề ẻo lả, tóc trắng vấn lỏng sau lưng, lông mày rặm cũng màu trắng, khuôn mặt đúng chuẩn Vline hiện đại, đôi mắt hẹp dài cùng làn mi như cánh quạt khẽ rung rung, bạc môi vuông vắn, mũi cao thẳng tắp. Thân thể y mặc bộ bạch sắc nhẹ nhàng mà phiêu phiêu dật dật. Tay cầm bạch ngọc phiến, khẽ vỗ vỗ chiết phiến vào lòng bàn tay. Đến cuối cùng khi Hàn Phiêu Phiêu mới để ý đến đôi con ngươi của bạch y nam tử ấy là màu tro ẩn dấu đầy thâm sâu. Quái, mỹ nam như vậy mà bị bệnh Bạch tạng sao? ( tg::v bổn tác giả là cố ý biến y thành bạch tạng mỹ nam aa~). Cả người y toát ra hơi thở xuất trần, lạnh như băng sơn, cực như lãnh hải.
Sau một hồi thất thần, Hàn Phiêu Phiêu lại nghe được cuộc đàm luận giữa hai nam nhân trước mắt, nghe bên ngoài thì nhẹ nhàng như đang tán ngẫu, nhưng trong ánh mắt mỗi người lại lóe lên những tia xúc cảm phức tạp riêng.
-“ Đợi 500 năm rồi, Phượng Đản mới nở. Hóa ra Thái Thượng Hoàng đây chính là người có duyên.” – Bạch y mĩ nam lên tiếng phá không gian im ắng.
-“ Vị công tử này, ngươi là? “ – Người được gọi là Thái Thượng Hoàng nghi hoặc hỏi.
Thì ra lão nhân này là Thái Thượng Hoàng, Hàn Phiêu Phiêu thầm tán thưởng khí chất và diện mạo của lão.
-“ Hàn Nghiêm “ – Bạch y nam tử lãnh đạm đáp.
Thiên aa~, mĩ nam kia cũng họ Hàn nha. Gen tốt Gen tốt!!
-“ Hàn Nghiêm? Vị bán tiên tu trên Tiên Lĩnh sơn? “ – Thái Thượng Hoàng đầy kinh hỉ mà hỏi như khẳng định.
Đáp lại câu nói của lão nhân chỉ là một cái gật đầu nhẹ của Hàn Nghiêm. Im lặng một hồi Hàn Nghiêm lên tiếng đối lão nhân gia:
-“ Hôm nay Phượng Đản nở, Thái Thượng Hoàng lại ở đây, có lẽ là cái duyên giữa ngài với tiểu nữ oa này. Không biết Thái Thượng Hoàng nghĩ sao? “ – Hàn Nghiêm vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía tiểu Hàn Phiêu Phiêu đang toe toét cười vui vẻ.
Đứa bé này, là khả ái như vậy, lớn lên nhất định khuynh quốc khuynh thành, diễm lệ, mỹ mạo không kém gì Phượng Hoàng năm đó. Ta đã đợi 500 năm rồi, Phượng Hoàng, nàng thật sự vẫn không bỏ cuộc sao?
-“ Hàn công tử, ta biết việc này thật rất hệ trọng, ta cũng rất ngạc nhiên khi chính mình lại là người có duyên. Phượng Đản là quả trứng còn sót lại của Phượng Hoàng thần thú trước khi bị phong ấn, nay nó đã nở rồi thì lời tuyên thệ của ngài ấy chắc chắn thành sự thật. Lão nhân gia ta cũng không cầu thống nhất thiên hạ, chỉ mong dân chúng được an lành sống qua ngày. “
Lão nhân ngừng lại, thở ra một hơi đầy bất đắc dĩ, quay người về phía bức tượng Phật tổ sau lưng Hàn Phiêu Phiêu, tiến lên kéo tà hoàng bào rồi quỳ xuống nện gối, tay chắp lại, miệng chậm rãi nói lên khẩn cầu:
-“ Ta – Thượng Quan Trạch, nay là người có duyên với PHượng Đản, được chứng kiến Phượng Đản nở ra một tiểu nữ oa nhi vạn phần là phúc phận. Nay Thượng Quan Trạch lấy danh nghĩa tiền Đế Quân của Phượng Quốc, nhận tiểu nữ oa nhi của Phượng Hoàng thần thú là nữ nhi củ ta, đời đời mang tới hạnh phúc viên mãn cho tiểu nữ nhi, cũng như mong Phượng Hoàng thần thú đời đời bảo hộ Phượng Quốc ấm no đủ đầy. “
Nói xong, lão nhân gia cúi lạy Phật tổ 3 lạy mới đứng lên. Lão nhân gia bế Hàn Phiêu Phiêu trên tay, không ngừng xoa xoa mái tóc còn thư thớt của nàng, miệng không ngừng khen khả ái hảo khả ái.
Hàn Phiêu Phiêu đang ngơ ngác không hiểu họ đang nói gì thì bị người bế lên, trong lòng cả kinh, nhưng khi cả thân hình bé bỏng đều nằm gọn trong lòng lão nhân hiền từ ấy, bỗng lại thấy ấm áp lạ thường. Thật quen thuộc, giống như ngày đó, cha nàng thường hay ôm nàng dạo quanh vườn hoa vậy. Một cảm giác muốn phụ thuộc vào, muốn được nâng niu. Có lẽ ông trời đã nghe tâm nguyện của nàng, cho nàng một đời sống như một đứa trẻ thơ.
Thái Thượng Hoàng ẵm Hàn Phiêu Phiêu về Phía bạch y mỹ nam nhân vẫn còn đứng đó. Lão nhân nhẹ nhàng nhìn vào y, một hồi lâu sau mới lên tiếng âm trầm:
-“ Hàn công tử, hôm nay ngươi đến đây chắc cũng vì tiểu oa nhi này? “
-“ phải! “
-“ Vậy ngươi đem nó đi đi…” – thở một cái thật dài.
Hàn Phiêu Phiêu ngây ngốc, sao vừa mới nhận con liền đá nàng đi như vậy? Lão nhân này thật quá đáng. Đáy lòng Hàn Phiêu Phiêu thầm căm tức, nhưng rồi lại thấy Lão nhân lên tiếng:
-“ Hàn công tử, ngươi cũng biết, Hoàng cung thực sự không phải nơi tốt đẹp gì để dậy dỗ trẻ nhỏ. Ta không dám chắc có thể sáng sáng chiều chiều ở bên tiểu oa nhi để trông chừng dậy bảo nó. Vẫn là nên để nó đi theo ngươi. Ngươi là một bán tiên, lẽ dĩ nhiên sẽ có cách dậy dỗ tốt nhất hơn cả ta, tốt hơn cả trong Hoàng cung. “ – trong đôi mắt ngài ẩn ẩn tia sủng ninh nhìn nàng.
Lão nhân gia vừa dứt lời, nội tâm Hàn Phiêu Phiêu mới vỡ lẽ. Nhìn ra sự yêu chiều trong ánh mắt ngài, thì ra là vậy, người phụ thân lớn tuổi này của nàng cũng rất thật tâm thương yêu nàng. Giống như cha nàng kiếp trước, nhất nhất mọi thứ tốt đẹp nhất đều đem trao cho nàng. Hàn Phiêu Phiêu muốn mở miệng gọi một tiếng phụ thân, nhưng lại phát hiện bản thân là một oa nhi còn chưa biết nói nha.
Lão thiên aa~, đây là lão đang muốn ta học lại cách làm người sao?? Hừm. ( lão thiên gia: -_- liên quan gì ta??)
Bạch tạng nam nhân sau một hồi chỉ đứng nghe nhìn, giờ mới lên tiếng hỏi han:
-“ Thái Thượng Hoàng, Tiểu công chúa thật khả ái, sau này chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành. Mà hình như ngài còn chưa đặt danh tự cho nàng? “
-“ Danh tự sao?... Vậy gọi nàng là Vận Phụng đi. Phượng Quốc ta họ Thượng Quan, liền kêu mãn danh tự nàng là Thượng Quan Vận Phụng. Sau này khi sắc phong, sẽ lấy hiệu Khuynh Thiên công chúa. “ – Lão nhân gia vừa vỗ về Hàn Phiêu Phiêu trong lòng, vừa đối Hàn Nghiêm đáp.
-“ Vận Phụng? À, ý nói tiểu công chúa là có vận mệnh phượng hoàng sao? Nghe thật hay! “
Hai nam nhân lại hàn huyên vài câu, còn Hàn Phiêu Phiêu thì tham luyến cái ôm ấm áp từ người tân phụ thân này. Mãi đến khi Thái Thượng Hoàng luyến tiếc trao Hàn Phiêu Phiêu cho Hàn Nghiêm, nàng mới ý thức được sự chia li này. Mặc dù không phải là chia li sinh tử như kiếp trước, nhưng tận đáy lòng Hàn Phiêu Phiêu vẫn sợ mất đi người phụ thân cao quý này. Như thế, mất đi y, thì nàng sẽ lại cô cô độc độc sống như kiếp trước.
Thấy được nỗi lo lắng, sợ hãi trong đáy mắt tiểu nữ nhi, Thái Thượng Hoàng nhẹ nhàng an ủi:
-" Yên tâm Tiểu Phụng, phụ hoàng sẽ tới thăm con..."
Phải, nhất định ta sẽ tới thăm con. Tiểu Phụng, hy vọng con không khiến ta thất vọng.
#Airen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT