Tại công ty trinh thám.

“Tuấn Tú, sao ngươi lại đến đây?” Một nam nhân chào hỏi người vừa đến.

“Lâu rồi không gặp nên đến thăm ngươi a, gần đây thế nào, Ân Hách?” Tuấn Tú thoải mái ngồi trên ghế sô pha, nam nhân Ân Hách vội vàng lật tài liệu, “Vẫn bề bộn nhiều việc a!”

“Đúng vậy, gần đây có vụ lớn.” Ân Hách không có ngẩng đầu tiếp tục bận rộn.

“Vụ gì lớn? Là đại khách hàng nào a?” Tuấn tú tò mò.

Ân Hách rốt cục ngẩng đầu: “Ngươi cũng là thám tử tư, thế nhưng muốn ta lộ ra tư liệu khách hàng, ngươi tưởng thám tử tư của ta mở cửa chơi thôi sao?”

“Chúng ta thân thiết như anh em, nói ta biết có sao đâu?” Tuấn Tú tính tò mò bộc pháp không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Ân Hách suy nghĩ một chút: “Sợ ngươi luôn, kỳ thật không phải đại khách hàng gì, mà khách hàng muốn ta điều tra một nhân vật lớn thôi.”

“Là ai a?” Tuấn Tú kế sát vào Ân Hách hỏi.

“Kim Tại Trung, chính là vợ của Trịnh Duẫn Hạo.”

“Cái gì?” Tuấn tú chấn động, “Là ai yêu cầu điều tra y?”

“Một nữ nhân tên là Toàn Tuệ Bân.”

Toàn tuệ bân! Không phải là mối tình đầu của Duẫn Hạo ca sao. Nàng vì sao điều tra Tại Trung? Nàng có cái gì mục đích gì? Liên tiếp vấn đề hiện lên trong đầu Tuấn Tú.

“Tuấn Tú, người làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi quen Kim Tài Trung?” Ân Hách nhìn vẻ mặt Tuấn Tú cảm thấy không bình thường.

“Ân Hách, ngươi điều tra được cái gì rồi?”

“Không có gì đặc biệt, Kim Tài Trung đã mang thang cho nên ít ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng đi mua vài đĩa nhạc. Xem thị trường âm nhạc thế nào.” Ân Hách theo dõi vài ngày cũng không thu hoạch được gì.

“Ân Hách, Kim Tài Trung là bạn tốt của ta cho nên sau này ngươi đưa ảnh cho nữ nhân kia phải cho ta xem trước, được không? Như vậy cũng không gây trở ngại việc làm ăn của ngươi a.” Tuấn Tú cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.

Ân Hách nghĩ nghĩ: “Được rui, nếu y là bằng hữu của người, cũng là bằng hữu của ta, ta sẽ làm theo lời ngươi, ai kêu chúng ta từ nhỏ đã là bạn tốt chứ.”

Tuấn Tú ôm cổ Ân Hách: “Cám ơn, tiểu tử.”

Tuấn Tú rời khỏi chỗ Ân Hách, một mình đi trên đường nghĩ chuyện lúc nãy. Có nên nói cho Hữu Thiên biết, nếu Hữu Thiên biết, Duẫn Hạo ca cũng biết, đến lúc đó nhất định không bỏ qua đâu.

Nữ nhân kia nàng còn muốn làm gì, xử trí nàng làm sao đây a? Quên đi, trước không nói cho Hữu Thiên biết, mình tự giải quyết. Tại Trung nha, lần trước vì ta lắm miệng làm ngươi với Duẫn Hạo ca gây nhau, lần này là xem như ta tạ lỗi đi.

Một chiếc xe thể thao dừng trước mặt Tuấn Tú làm Tuấn Tú sợ hú hồn: “Đi chết đi a, Phác Hữu Thiên.”

“Tú Tú, sao vừa thấy mặt anh liền trù anh chết a, anh đến đón em đi ăn cơm.” Hữu Thiên ra vẻ thương tâm, “Em suy nghĩ cái gì? Không sao chứ?”

“Không có gì a, đi thôi. Đi ăn cơm đi, em hảo đói.” Nói xong ngồi lên xe Hữu Thiên.

Gần đầu Tại Trung có chút buồn bực vì linh cảm sáng tác không có, hơn nữa bản nhạc gửi đi cũng không được hồi âm.

“Hai cục cưng, hôm nay phải ngoan ngoãn biết không? Đừng làm cho mami vất vả nga. A nha, Tại Trung, tiểu bảo bảo đánh anh kìa.” Đại tổng tài tựa vào bụng Tại Trung cùng cục cưng nói chuyện.

Ngẩng đầu nhìn Tại Trung, nào ngờ Tại Trung lại xuất thần, “Tại Trung, em nghe anh nói gì không?”

“Cái gì?” Giờ mới hoàn hồn.

“Anh nói cục cưng đá anh.”

“Nói vậy, cục cưng mới ba tháng tuổi, sao đá anh được. Em sao lại không có cảm giác chứ?” Tại Trung sờ sờ cái bụng còn phẳng.

“Thật mà! Chứng tỏ cực cưng thật khỏe mạnh cũng thật hoạt bát.”

“Anh thật sự 30 tuổi sao? Sao cảm giác còn trẻ con hơn em a.” Tại Trung hoài nghi nhìn cái đầu Duẫn Hạo tựa trên bụng mình.

Duẫn Hạo ngồi dậy, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia: “Em không phải muốn nói anh thật ngây thơ a, ông xã em là nam nhân trưởng thành nga.”

“Dạ dạ dã. Nam nhân trưởng thành, nếu anh không đi sẽ bị muộn, ông chủ phải làm tấm gương tốt.”

Duẫn Hạo nhìn đồng hồ: “Phải đi rồi, ngoan ngoãn, biết không?”

“Em lúc nào cũng rất ngoan.” Điều này Tại Trung tựa hồ cảm thấy thật kiêu ngạo.

Tiễn Duẫn Hạo đi xong, tiếng điện thoại truyền đến, một giọng nam phi thường từ tính: “Xin hỏi là Hero phải không?”

“Ta là Hero.” Hero là nghệ danh khi Tại Trung sáng tác nhạc, hẳn không có ai biết a, Tại Trung nghi hoặc.

“Xin chào, ta là tổng giám chê tác của công ty âm nhạc Đông Húc……”

Thôi Đông Húc! Tại Trung lắp bắp kinh hã, y không nghe nam nhân kia nói tiếp cái gì, thử thăm dò một tiếng: “Tiểu thất ca ca?”

Nam nhân hiển nhiên cũng sửng sốt, tạm dừng vài giây mới nói: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Ngươi là tiểu thất ca ca phải không? Tại Trung muốn xác định nam nhân tên Thôi Đông Húc này có phải là tiểu thất ca ca không, là ca ca bên nhà cùng y chơi.

“Ngươi sao lại biết tên này, ngươi là……”

“Ta là Tại Trung a, ngươi thật đúng là tiểu thất ca ca sao?” Trực giác nói cho Tại Trung biết nam nhân là tiểu thất ca ca, không phải trùng tên trùng họ.

“Tại Trung? Ngươi là Kim Tài Trung?” Nam nhân cũng không ngờ đến, giọng không tự giác lên cao.

“Ân ân, ta là Tại Trung a.” Không ngờ nhiều năm không liên lạc hảo bằng hữu mà vẫn tìm được.

“Ta rất bất ngờ, ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng Hero chính là Tại Trung a.” Nam nhân bất ngờ gặp được bạn cũ cao hứng không thôi.

“Ngươi sao có số di động của ta, còn biết ta là Hero?” Tại Trung còn mơ hồ.

“Nga, ta không phải vừa giới thiệu sao, ta là tổng giám chế tác của cty giải trí âm nhạc SW a, tác phẩn của ngươi được công ty chọn, cho nên ta định bàn hợp đồng với ngươi.” Đông Húc nghĩ Tại Trung vẫn suy nghĩ ngây thơ như vậy.

“Thật hả? Ngươi thật thích tác phẩm của ta?” Tại Trung quả thật không tin được mình.

“Đương nhiên là thật, bất quá ta bây giờ không định ký hợp đồng với ngươi.”

“Tại sao?” Tại Trung tầm tình lập tức tụt xuống.

“Ngươi đừng hiểu lầm a, ngươi nghĩ xem, công ty SW là sản nghiệp của tập đoàn Thần Thoại, chúng ta nào dám ký hợp đồng với phu nhân của tổng tài?” Thôi Đông Húc giải thích.

“Tiểu thất ca ca, ngươi nói có lý, nhưng ta rất thích sáng tác nhạc a.” Chẳng lẽ làm vợ Duẫn Hạo sẽ không làm được gì sao.

“Vậy sau này ngươi dùng danh nghĩ Hero viết nhạc, ta sẽ không cho người khác biết thân phận thật của ngươi, nhưng ngươi sẽ không được trả tiền thù lao đâu nga, ta nghĩ tổng tài phu nhân không ngại đi?” Thôi Đông Húc đề nghị.

“Hảo hảo, ta đồng ý.” Tâm tình Tại Trung nháy mắt lại tăng cao.

“Tiểu Trung, ta nhớ rõ trước kia cũng gọi ngươi như vậy nhưng sau này chuyển nhà ta và ngươi mất liên lạc.” Nói đến đây hai ngươi đều có chút sầu não, “Tiểu Trung, chúng ta lâu rồi không gặp, có thể hẹn ngươi ra ngoài gặp nhau không?”

“Đương nhiên là được rồi…… Hảo hảo, chúng ta hẹn gặp ở đó.”

Gác máy, Tại Trung không thể không cảm thán về duyên phận kỳ diệu cùng người bạn này, cũng chờ mong cùng tiểu thất ca gặp nhau, không biết tiểu thất ca ca bây giờ trông như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play