Man tộc từ thời đại cổ xưa lưu truyền một truyền thuyết, không rõ truyền thuyết này bắt nguồn từ đâu và từ thời điểm nào.
Truyền thuyết nói rằng vào thời đại hỗn mang, thế giới vẫn chiềm trong bóng tối của sự hỗn loạn, trong cõi hư vô xuất hiện một quả trứng khổng lồ. Quả trứng được nuôi dưỡng bởi nhị khí buổi sơ khai, sau hàng vạn năm, quả trứng nở ra một sinh vật, đó chính là sinh vật đầu tiên trên thế giới này.
Tên của nó là Huyền Hoàng.
Nhưng rất ít người biết được tên thật của sinh vật này, mà thường truyền tai nhau gọi sinh vật ấy là Hắc Long.
Hắc Long không rất ít khi xuất hiện, nó dùng phần lớn thời gian của mình để ngủ tại một nơi thần bí nào đó trong tinh không vô tận, ngủ một giấc thật dài, giống như một giấc ngủ vĩnh hằng.
Theo như truyền thuyết nói thì không một ai mong muốn Hắc Long tỉnh giấc cả. Bởi khoẳng khắc Hắc Long tỉnh giấc chính là lúc mà thế giới bị hủy diệt.
Đó là một truyền thuyết, truyền thuyết về Hắc Long, cũng là một truyền thuyết về sự hủy diệt.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Liên Vân Quyết bỗng lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc thạch nhỏ, sau đó trích một giọt máu nhỏ vào khối ngọc, chỉ thấy khối ngọc bất ngờ tỏa ra một ánh hào quang, bởi vì ánh đen trong phòng khá mạnh nên nếu không tinh ý thì không nhận ra được.
Nhìn thần sắc Liên Vân Quyết cực kỳ tàn độc, thì thầm to nhỏ với khối ngọc thạch. Một phút sau, tấm ngọc thạch tự động vỡ nát, hóa thành tro bụi tiêu tán vào không trung.
Bỗng trên tầng trên, một tiếng gào thét bất ngờ vang lên, tiếng gào thét lộ ra vẻ phẫn nộ không cam tâm.
Liên Vân Quyết đối với việc bị tiếng la hét ầm ĩ kia phá vỡ đi tâm tình không hề nổi giận, ngược lại còn cảm thấy rất hứng thú nữa là đằng khắc.
Hắn xoay người bước đến chỗ cầu thang để đi lên tầng trên. Chỗ bên dưới cầu thang có hai gã đại hán đứng canh giữ, khi thấy Liên Vân Quyết thì tay nắm lại đưa lên ngực, đầu thì cúi xuống một cách cung kính.
Liên Vân Quyết đối với hành động này không có chút cảm xúc nào, vẫn tiếp tục đi lên trên, nơi đang phát ra tiếng hét phẫn nộ.
- Khốn kiếp, lão tử không cam tâm. Lão tử sao có thể thua tên ti tiện đó được.
Giọng gào khàn khàn như mang đầy vẻ âm lệ, cay độc khiến cho hai kẻ đứng bên ngoài gác cửa cảm thấy sợ hãi, giống như đang bị uy hiếp đến tính mạng, mặt mày xanh lét, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Liên Vân Quyết bước lên thấy vẻ kinh sợ của hai tên này thì mỉm cười, vỗ vai trấn an:
- Đừng lo, các ngươi không chết được đâu.
Hai gã đó nuốt vào một ngụm nước bọt, chỉ biết cúi đầu hành lễ, không đáp lại câu nào.
Bỗng nhiên phía trước có tiếng xé gió cùng với một vật màu đen đang bay đến, Liên Vân Quyết nhẹ nhàng dùng tay chụp lấy, vật màu đen này thì ra là một cái cốc sắt được trang trí trong phòng.
Xung quanh là một mớ hỗn độn, bàn ghế, đồ trang trí… bị đập phá, rơi vãi lung tung.
Đứng chính giữa căn phòng là một gã thanh niên gầy ốm, sắc mặt xanh xao như một kẻ đang bị bệnh. Dung mạo của hắn vốn đã rất quái dị, lại thêm phía bên má có một vết sẹo còn rất mới càng khiến cho hắn ta trở nên yêu dị hơn.
Hắn ta chính là Vương Bảo Thiền, bại tướng dưới tay Ti Mệnh.
Vương Bảo Thiền được y sư do Liên Vân Quyết dẫn theo, trong vòng nửa ngày thương thế ổn định hoàn toàn. Tu vi tuy có chút bị ảnh hưởng, nhưng chỉ cần bế quan vài ba tháng là sẽ phục hồi lại hoàn toàn.
Tuy nhiên, Vương Bảo Thiền vì thất bại trước một Ti Mệnh vô danh đến từ một tiểu bộ lạc đã bị hủy diệt. Mà hắn chính là một trong những người mạnh nhất thế hệ này trong Mông Đan bộ lạc, lòng kiêu ngạo làm cho hắn không thể chấp nhận được chuyện này.
Nếu như không thể giải quyết, nó sẽ trở thành một loại ma chướng lẩn quẩn trong đầu, khiến cho hắn sau này dù có cố gắng đến đâu cũng không thể nào tiến bộ. Vương Bảo Thiền cần phải được loại bỏ ma chướng.
Đầu óc Vương Bảo Thiền đang rơi vào hỗn loạn nên không nhận ra người mới đi vào chính là Liên Vân Quyết, vì vậy nên mới có chuyện hắn đá chiếc ly sắt tới.
- Liên huynh… xin lỗi, ta không cố ý.
- Không sao, ta hiểu mà.
Liên Vân Quyết cười cười, chậm rãi bước vào rồi ngồi xuống chiếc ghế may mắn còn nguyên vẹn.
Hắn ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Vương Bảo Thiền, không hiểu sao ánh mắt này lại làm cho Vương Bảo Thiền trở nên căng thẳng.
Giọng nói Liên Vân Quyết cực kỳ ôn hòa, chậm rãi nói:
- Lần này khiến Vương huynh chịu thiệt thòi, lỗi là do ta quá khinh thường Ti Mệnh.
- Cũng không phải do Liên huynh tính sai, mà căn bản là thực sự không thể nào ngờ được hắn lại có khả năng đánh bại ta.
Bởi vì bị ánh mắt sâu thẳm kia làm cho căng thẳng, thế nên trong giây lát tâm tính của Vương Bảo Thiền dần dần ổn định lại.
- Ban đầu ý định chỉ là thử dò xét thực lực của hắn, đúng thật là không ngờ… Nhưng không sao, ta đã có kế hoạch để giúp Vương huynh trả thù.
- Vương huynh, huynh có muốn tham gia vào kế hoạch này chứ?
Vương Bảo Thiền siết chặt hai tay, trên gương mặt lộ ra vẻ thù hằng đáng sợ, gằng giọng từ chữ một, căn bản không buồn suy nghĩ nửa giây:
- Ta đồng ý nghe theo mọi sắp xếp của Liên huynh. Chỉ cần giết được Ti Mệnh, giải được ma chướng, dù nguy hiểm cỡ nào ta cũng không từ chối.
- Vương huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu.
- Liên huynh, kế hoạch của huynh thế nào, có thể cho ta biết được chứ?
- Hiện tại vẫn chưa thể bắt đầu kế hoạch, tuy nhiên nếu huynh muốn biết thì ta sẽ nói ra toàn bộ.
Trong đêm tối, Liên Vân Quyết bắt đầu nói ra toàn bộ kế hoạch mà hắn vừa mới nghĩ ra, chẳng biết hắn có hoàn toàn muốn giúp đỡ Vương Bảo Thiền giết Ti Mệnh để trừ đi ma chướng hay còn một ám chiêu nào khác, có lẽ chỉ có trong lòng hắn biết.
******** Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Cũng trong buổi đêm xấu trời ấy, tại nơi cư ngụ hiện tại của U Đô bộ lạc, ánh lửa trại được đốt lên sáng rực cả trung tâm của bộ lạc.
Tiếng cười vui van lên rôm rả, tiếng cười nói của mấy đứa nhỏ. Có một vài đứa tinh quái len lén trộm đi một vài thứ trái cây rồi tìm một chỗ để ngấu nghiến ngon miệng. Trưởng bối nhìn thấy nhưng bởi hôm nay là ngày hội nên cũng chẳng ai trách cứ gì chúng.
Kha Thiên Lạc ngồi ở vị trí tộc trưởng, bên cạnh hắn là Tang đại phu, hai người vừa uống rượu vừa thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại cười rộ lên, có lẽ như đang bàn kế hoạch tương lai để phát triển bộ lạc.
Còn Tang Tương thì cùng với những thiếu nữ khác trong bộ lạc nhảy múa xung quanh ngọn lửa hồng. Đã năm năm rồi chưa trải nghiệm lại niềm vui này, nhìn nụ cười tươi như trăm hoa khoe sắc, Ti Mệnh ngồi ngoài quan sát mà nội tâm mê mẩn không thôi.
Cổ Thái thì ngồi cùng với Ti Mệnh. Hắn không phải là người của U Đô bộ lạc, nhưng lại là bằng hữu của Ti Mệnh và Kha Thiên Lạc nên liền mời hắn vào chung vui.
Cũng nhờ vậy Ti Mệnh mới biết thì ra bộ lạc của Cổ Thái cũng đã bị hủy diệt, hắn cùng với mấy người Nạp Đa buộc phải rời khỏi quê hương để tìm một đường sinh cơ.
Mà Cổ Thái đối với lễ hội hòa hợp rất nhanh, có lẽ trước đây bộ lạc của hắn cũng tổ chức những buổi lễ tương tự thế này. Vừa ngắm nhìn thưởng thức, vừa bồi hồi nhớ lại ngày tháng xa xăm.
Đột nhiên, ở bên cạnh, Ti Mệnh hỏi một câu:
- Cổ Thái, mong ước của huynh là gì?
Cổ Thái hơi ngẩn ra đôi chút với câu hỏi bất ngờ của Ti Mệnh, nhưng giống như bị gãi trúng chỗ ngứa, Cổ Thái nhìn lên bầu trời đêm mờ mịt, cười nói:
- Ước mơ của ta? Đó chính là trở thành người mạnh nhất trên Thần Hoang nay, khiến ai ai cũng biết đến danh tiếng của ta. Người mạnh nhất, vừa là người nắm trong tay giấy nợ của cả thiên hạ. Ha ha ha… Ti Mệnh huynh không được cười ta đấy nhé.
Ti Mệnh vẫn giữ nụ cười nhạt trên mặt, nhưng trong đầu thì chợt nhớ về giấc mơ ngày đó của mình. Trong giấc mơ, Cổ Thái trong trạng thái hắc hóa ngắm đứng trên cửu thiên ngắm nhìn Thần Hoang đã hóa thành một đống tro tàn chết chóc, chỉ còn lại mỗi môt một mình Ti Mệnh ôm thi thể Tang Tương gào thét bi thương.
*********
P/s: hôm nay mình gặp chút vấn đề sức khỏe nên chỉ có thể đăng được một chương. Các bạn thông cảm nhé. Cảm ơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT