“Ngươi đừng quên, lúc ngươi đến tìm ta, ngươi đã nói những gì.” Giọng nói lãnh đạm từ từ vang lên. 

Lục Phong tinh thần khẽ động, rốt cuộc hít sâu vào một ngụm khí rồi thở ra, sát khí toàn bộ tiêu thất hết, trong lòng cười khổ một tiếng, quả là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả. Vả lại lúc đó là hắn đến cầu người, lấy gì trách người ta được. 

“Ta vừa rồi hơi nóng, đắc tội.” 

“Quên đi. Ta đến đây để nói với ngươi một việc, Hồng Uyên kiếm liên hệ đối với thực lực của ngươi rất lớn, không có nó coi như ngươi mất đi một nửa sức mạnh.”

Nghe Tinh Hồn nói, Lục Phong gật gật, trong lòng chợt nghĩ đến huyết y nữ nhân diễm lệ vô song cùng với thế giới kỳ lạ bên trong Huyết Ngục, bất chợt hỏi. 

“Huynh có biết lai lịch của thanh kiếm đó thế nào không?” Lục Phong miệng dò xét, dĩ nhiên hắn sẽ không nói về thế giới Huyết Ngục cùng với nữ nhân kia cho Tinh Hồn biết, có một số chuyện, vẫn là không nên đem tiết lộ cho người khác, đặc biệt là sau chuyện lần này. 

Mơ hồ đoán được suy nghĩ trong đầu Lục Phong, chỉ là hắn làm như không thấy, đáp lời. “Ta từng đọc qua trong sách cổ, có một loại phương pháp luyện khí kỳ lạ, sử dụng những tài nguyên chí âm chí tà trong thiên địa, lấy nhục thể làm lò, tinh huyết làm vật dẫn, tại địa phương tồn tại oán hồn rèn luyện, được gọi là huyết luyện chi bảo.”

“Huyết luyện chi bảo?” Lục Phong chân mày nhướng lên. “Trên đời này có tồn tại loại phương pháp luyện khí tà độc như vậy?” 

Như sực nhớ ra, Lục Phong gương mặt khẽ biến. “Không lẽ lý huynh muốn nói, Hồng Uyên kiếm chính là một kiện huyết luyện chi bảo?”

Tinh Hồn gật đầu.

“Rất có khả năng như vậy. Theo như những gì viết trong cổ thư thì huyết luyện chi bảo chỉ thừa nhận duy nhất một chủ nhân, chỉ có chủ nhân của nó mới phát huy ra được uy lực chân chính, còn rơi vào tay người khác thì không khác gì rác rưởi. Nếu như phán đoán của ta là đúng, vậy thì không sớm thì muộn ngươi sẽ được thả ra. Tuy nhiên, nhất định sẽ có người giám sát ngươi rất kỹ, muốn biết về bí mật trên người ngươi. Chuẩn bị tinh thần trước đi là vừa.”

“Ta đã hiểu, đa tạ huynh nhắc nhở.” 

Lục Phong miệng cười nói như chưa có việc gì xảy ra trước đó, chỉ có điều, hắn có hoàn toàn tin tưởng những gì Tinh Hồn nói hay không lại là một việc khác. 

Vừa ngay lúc đó, ở bên ngoài có vài bóng người tiến vào, nhìn y phục thì giống hệt như mấy tên đứng canh gác ở bên ngoài, chính là đệ tử Hình Bộ. 

“Lục Phong, ngươi đi theo chúng ta đến Thánh Hỏa Cung một chuyến.”

Người của Hình Bộ đã đến, xem ra đã có kết quả điều tra rồi. Chỉ thấy Lục Phong đứng dậy khỏi ghế, nhìn bọn họ nói: “Làm phiền dẫn đường.”

Sau đó, hắn nhìn qua bên Tinh Hồn, nói tiếp: “Ta đi trước, gặp lại sau.”

“Được”.

Lục Phong ôm quyền thì sau đó cùng với những đệ tử Hình Bộ rời khỏi hành cung, việc còn lại chỉ là chờ đợi kết quả mà thôi. Chẳng còn việc gì khác, Tinh Hồn quay trở lại tòa phủ đệ của hắn. Đối với kết quả điều tra thế nào, hắn không có một chút hứng thú, thứ hắn chờ đợi là khi nào xuất phát đến cổ mộ tiên nhân mà thôi. 

Nửa ngày sau khi Lục Phong tiến vào Thánh Hỏa Cung để diện kiến chưởng giáo cùng những vị trưởng lão Địa Ngục giáo, rốt cuộc kết quả đã được đưa ra, pháp bảo ngoại trừ có chút kỳ lạ là không phát huy ra được một chút năng lực nào thì còn lại đều không có vấn đề gì, thậm chí so với rác rưởi không khác biệt, mặc dù hiếu kỳ, nhưng đã không thể điều tra được thì đành chịu, lại tra hỏi Lục Phong, hắn nói đó là thứ trước đây khi còn là đệ tử Thiên Kiếm tông vô tình có được, nói qua loa cho xong chuyện. 

Đã không có chỗ nào nghi vấn, sau khi thảo luận với nhau, Chiến Lang hộ pháp liền công bố Lục Phong là người giành chiến thắng, trở thành một trong số những đệ tử Địa Ngục giáo tham dự Kim Lan Bảng mười năm sau được tổ chức tại Kim Lan Quốc, đồng thời cũng trả lại Huyết Ngục cho Lục Phong. 

Đối với kết quả này, người không vui nhất chính là Nam Độc hộ pháp và đệ tử của lão – Bạch Hải Hiên, thế nhưng cũng chỉ đành nuốt xuống uất hận này mà thôi. 

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên ********* 

Trên bầu trời trong xanh thoáng đãng rộng lớn đột ngột xuất hiện gần ba mươi đầu Bạch Đầu Điểu khổng lồ, trên lưng mỗi con Bạch Đầu Điêu có khoảng gần ba mươi người, ai nấy đều mặc trang phục màu đỏ đen, chính là những đệ tử Địa Ngục giáo. 

Sau khi đã có kết quả điều tra, công bố Lục Phong trở thành một trong số những đệ tử đại diện cho Địa Ngục giáo tham dự Kim Lan Bảng, cao tầng Địa Ngục giáo lại một lần nữa tập hợp các đệ tử từ cấp tinh anh trở lên để hỏi xem những người nào muốn đến cổ mộ tiên nhân để tìm kiếm cơ duyên. 

Cổ mộ tiên nhân này chưa từng được khai phá, thế nên chắc chắn bên trong tồn tại rất nhiều báu vật như pháp bảo, đan dược, linh thạch… tuy nhiên, cùng với cơ duyên dĩ nhiên tồn tại nguy hiểm chí mạng, Địa Ngục giáo không ép các đệ tử, để cho bọn họ tự nguyện. 

Sau một hồi, hơn một ngàn đệ tử từ cấp tinh anh trở lên, rốt cuộc chỉ có khoảng gần ba trăm người là quyết định tiến vào cổ mộ tiên nhân để tìm kiếm cơ duyên mà thôi. 

Tuy nói, Địa Ngục giáo hỗ trợ mỗi một đệ tử một tấm Phá Giới Phù, có khả năng đem bọn họ truyền tống bọn họ từ bên trong cổ mộ quay trở về Địa Ngục giáo, nhưng ai biết được, liệu bên trong cổ mộ tiên nhân kia tồn tại cấm chế cực mạnh khiến Phá Giới Phù vô tác dụng. 

Vậy nên, đa số đều lựa chọn ở lại Địa Ngục giáo tu hành, còn những người tham gia, đa phần là bị mắc kẹt ở bình cảnh, muốn tìm kiếm cơ hội để phá vỡ bình chướng, tấn thăng tu vi. 

Dẫn dắt các đệ tử tiến về cổ mộ tiên nhân hôm nay do đích thân Chu Thiên Tử tự mình hành động. 

“Trước khi đến Cổ Nguyên đảo, bản tọa nhắc nhở các ngươi lại một lần, thứ nhất, đều là đồng môn, tiến vào cổ mộ thì hãy đoàn kết lại, bỏ qua tư thù, vừa không bị các thế lực khác ức hiếp, vừa dễ dàng tranh đoạt cơ duyên; thứ hai, lần thám hiểm cổ mộ sẽ có rất nhiều thiên kiêu chi tử khác tại đại lục tiến về, vì vậy nếu có thể kết giao thì nên kết giao, còn không kết giao được thì cũng không nên xảy ra xích mích. Bản tọa không muốn trông thấy viễn cảnh, khi tiến vào thì đông đúc mà trở ra chỉ lác đác vài người.”

“Tuân lệnh chưởng giáo.”

Đám đệ tử đồng thanh hướng về Chu Thiên Tử hô lớn, thấy vậy, y khẽ gật đầu, chỉ có điều dặn dò như vậy, không biết tại đây sẽ có bao nhiêu người sẽ nghe theo đây. 

Vừa lúc đó, phía đằng xa truyền đến một trận dao động mạnh mẽ, Chu Thiên Tử chân mày nhướng lên, thả ra thần thức quan sát, ngay lập tức nhận ra được nguyên nhân của trận dao động kia. 

“Dừng lại một chút.” Chu Thiên Tử ra lệnh để cho cả đoàn dừng lại, đồng thời hướng mắt nhìn về phía trận ba động mãnh liệt kia, cả đám đệ tử đồng dạng cũng nhìn về hướng đó. 

Lại mấy chục đầu Bạch Đầu Điêu khổng lồ nữa xuất hiện trước mặt bọn họ. 

“Chu Thiên Tử đạo hữu, lại gặp mặt, ha ha…” 

Người vừa nói là một đàn ông trung niên cao lớn tràn đầy sinh lực, thân mặc hắc bào, từ trên người lộ ra một cỗ ngạo khí áp bức, chỉ là một tiếng cười mà lập tức khiến cho không gian tạo thành một cỗ dao động mạnh mẽ. 

Người đàn ông trung niên này chính là Quỷ tông tông chủ Dạ Vương. 

Chỉ thấy Chu Thiên Tử miệng cũng nở nụ cười khách khí. Ánh mắt hơi lơ đãng nhìn về phía đội ngũ đệ tử Quỷ tông, bất chợt phát hiện ra một điểm thú vị, chính là Bạch Trường Cầm, hắn ta vậy mà đã đột phá vào Linh Tiên cảnh. 

“Ồ, Bạch sư điệt vậy mà đã đột phá Linh Tiên cảnh. Dạ tông chủ, chúc mừng ngươi.”

Không lâu trước đó, Bạch Trường Cầm vẫn còn là một gã Địa Tiên cảnh, vậy mà khi gặp lại, hắn đã đột phá Linh Tiên cảnh, thiên quá quả nhiên cao cường. 

“Đa tạ tiền bối khen ngợi.” Bạch Trường Cầm đứng trên lưng Bạch Đầu Điêu, Bạch Trường Cầm một thân bạch bào tao nhã, khí chất phi phàm, miệng nở nụ cười ôn hòa hướng Chu Thiên Tử ôm quyền tạ lễ.

Bạch Trường Cầm quả thực hết sức anh tuấn, dù là đệ tử Địa Ngục giáo cũng không thể ghét hắn được, nhất là những nữ đệ tử, chỉ cần trong thấy hắn thôi là lập tức phát cuồng rồi. 

Sau khi thi lễ với Chu Thiên Tử xong, Bạch Trường Cầm ánh mắt quét nhìn một vòng, cơ hồ đang tìm kiếm ai đó vậy. 

Chỉ thấy hắn từ phía bên hàng ngũ đệ tử Quỷ tông tiến sang phía bên đám đệ tử Địa Ngục giáo. Trên người hắn phải nói là có một cỗ mị lực, dù là nam hay nữ nhìn thấy đều hô hấp loạn nhịp, trong đôi mắt in hẳn lên gương mặt tuyệt trần sáng lấp lánh kia. 

Tranh thủ lúc hai vị tông chủ hai bên trao đổi gì đó, Bạch Trường Cầm liền đến gặp người đã đánh bại mình cách đây không lâu, chính là Tinh Hồn. 

“Tinh Hồn huynh, đã lâu không gặp.” Hắn mỉm cười nhìn Tinh Hồn nói, vừa nói, ánh mắt vừa nhìn sang Tiểu Long, trong đôi mắt thoáng qua một tia ba động. 

Dĩ nhiên không quên chào hỏi mấy người Thiên Mộng Nữ, Ma Luân, Phong Lãnh, Mạc Ngạo và Tề Vân Hạt. 

“Nhanh như vậy đã đột phá Linh Tiên cảnh, Bạch Trường Cầm, đánh một trận với ta chứ?” Thiên Mộng Nữ bước đến, dưới ánh mặt trời, trên gương mặt tinh xảo diễm lệ lộ ra một cỗ khí phách tuyệt đỉnh, dù là nam nhân quân tử cũng chưa chắc bằng này. 

“Ha ha, đệ chưa muốn bị ốm đòn đâu.” Bị Thiên Mộng Nữ khiêu chiến, Bạch Trường Cầm lập tức xua tay, miệng nỡ nụ cười khổ, lập tức từ chối ngay. Nữ nhân này cũng thực quá mức hiếu chiến đi, cứ gặp người nào thực lực mạnh mẽ là liền muốn khiêu chiến ngay. 

“Qua đây chắc không hẳn chỉ là thuận miệng chào hỏi chứ?” Bất chợt Tinh Hồn lên tiếng. 

“Ha ha, bị đoán trúng rồi.” Miệng cười ha ha một tiếng, sau đó nói tiếp. “Các vị có hứng thú cùng với Quỷ tông bắt tay hợp tác không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play