Trên chiến đài, Tinh Hồn bây giờ trở nên lóa mắt hơn bao giờ hết. Lóa mắt không phải bởi hắn xếp hạng thứ mười chiến thắng người đứng hạng sáu, mà là bởi một câu nói của hắn.
Một mình chấp tất cả, bao gồm cả siêu cấp yêu nghiệt như Bạch Trường Cầm, chấp mọi thể loại từ đấu đơn đến quần chiến, rốt cuộc có chịu để ai vào trong mắt?
Lục Phong nhìn Tinh Hồn, con ngươi cơ rút không thôi, miệng tặc lưỡi thán: “Chậc chậc, chơi lớn vậy!”
“Có chút phong phạm của bổn long, không uổng công bổn long chỉ dạy.” Tiểu Ứng Long cũng hơi ngạc nhiên, thế nhưng nhiều hơn là đang tự sướng tâng bốc bản thân lên mây.
Tào Tuyết Dương cũng không nhịn được mà nhìn Tinh Hồn bằng một cặp mắt khác, thiên kiêu chi tử ai cũng có kiêu ngạo của mình, thế nhưng trong ấn tượng của nàng thì, cơ hồ từ trước dến giờ chưa từng có người nào ngạo mạn đến cỡ này.
Ma Luân ngồi xếp bằng ở một góc, vốn không có quá nhiều hứng thú với cái gì Tinh Vương Chiến, đến đây cũng là để cho có mặt mà thôi, thế nhưng một câu nói của Tinh Hồn lại khiến suy nghĩ của hắn có hơi cải biến.
Trong đôi đồng tử quỷ quyệt lóe lên một đạo ám quang, miệng nở nụ cười, đây không phải là nụ cười ôn hòa như bình thường, nếu như là người hiểu rõ ràng tính cách của Ma Luân thì liền phát hiện, gã ác tăng này đã ghim một ai đó rồi.
Liễu Nguyệt Nga ở trong hàng ngũ của Huyết Y môn, trông thấy Tinh Hồn kiêu ngạo đến mức ngu ngốc thái quá như vậy, thậm chí không đem Bạch Trường Cầm, nam nhân của nàng vào trong mắt.
“Hừ, cứ tưởng là một gã lợi hại, không ngờ là một tên bị hỏng đầu.” Trước đây vô tình gặp Tinh Hồn khi Bạch Trường Cầm mới đến Kỳ Xà thành này, nàng tin tưởng Bạch Trường Cầm cho rằng Tinh Hồn rất lợi hại, quả nhiên Bạch Trường Cầm đã dự đoán chính xác, thế nhưng, có mạnh mẽ nhưng ngu ngốc thì cũng là loại phế vật bỏ đi mà thôi.
“Thú vị!” Huyết Y môn môn chủ Viêm Lôi đại tiên miệng nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn xuống vị trí của Tinh Hồn mà thốt hai chữ.
“Không nghĩ đến, đệ tử mới thu nhận của Huyết Luân đạo hữu, cơ hồ lại khí phách như vậy, toàn bộ thiên kiêu chi tử, không một người nào được hắn đặt vào mắt, ha ha…” Quỷ tông tông chủ Dạ Vương tiếng cười trầm bổng quỷ dị.
“Kiêu ngạo cũng tốt, thế nhưng đây không phải là kiêu ngạo nên có của một thiên tài, mà chính là ngu ngốc à.” Nam Độc hộ pháp tự nhiên cũng không ngồi yên quan sát, lão ta với Huyết Luân hộ pháp quan hệ chẳng mấy tốt đẹp, tự nhiên cũng không ưa thích mấy tên đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, bao gồm cả Tinh Hồn.
Đương nhiên câu nói này của lão cũng là đại đa số suy nghĩ của mọi người, nói ra mấy chữ kiêu ngạo hay khí phách, cũng chỉ là xem trọng mặt mũi Huyết Luân hộ pháp mà thôi.
Trên chiến đài kia, nếu như thay bằng Bạch Trường Cầm thì có lẽ suy nghĩ sẽ khác biệt, dĩ nhiên vẫn sẽ có người khinh bỉ, thế nhưng đa số đều cho rằng Bạch Trường Cầm hắn có khả năng này,
Thế nhưng Tinh Hồn, hắn đúng là thực lực chiến đấu rất mạnh đã bày ra trước mắt, nhưng muốn tiếp cận siêu cấp thiên tài chiến lực vô song quét ngang cảnh giới như Vân Phi Ưng, nhưn Bạch Trường Cầm? Có khả năng sao? Sẽ không có người nào nguyện ý tin tưởng.
Bên ngoài đại đấu trường, phía trên khán đài, sau một giây im bặt thì tiếng cười trào phúng vang lên liên hồi.
“Ha ha ha, chọc cười chết lão tử mất. Hắn nghĩ hắn là ai vậy?”
“Một mình chấp tất cả, hắn nghĩ chính mình là Bạch Trường Cầm sao? Đầu của tên này bị thiếu nếp nhăn à, như thế nào lại nói ra câu ngu ngốc như vậy?”
“Đánh bại mấy tên thiên kiêu, thực sự cho rằng bản thân vô địch?”
“Để xem lúc bị đá bay khỏi chiến đài, trông gương mặt của hắn như thế nào, ha ha ha…”
“Ai đó đánh cho tên tiểu tử ngu ngốc ngông cuồng này, đánh cho hắn xịt hết khói ngu ra.”
“………”
Mặc dù bên trên chiến đài được ngăn cách với khán giả bên ngoài bằng kết giới, thế nhưng liếc mắt một cái, nhìn khẩu hình miệng là đủ biết khán giả đang cười vào mặt Tinh Hồn như thế nào.
Hồng Sam tiên tử ngồi kế bên Chu Thiên Tử, âm thầm sử dụng thủ đoạn truyền âm hỏi: “Phu quân, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Như thế nào là như thế nào?” Chu Thiên Tử từ đầu đến cuối quan sát, thế nhưng gương mặt chưa một lần lộ ra một tia sắc thái khác thường nào cả, tựa hồ không chút quan tâm với chuyện vừa rồi.
“Còn đợi ta nói thẳng?” Hồng Sam tiên tử hừ nhẹ một tiếng.
“Aizz, nói gì đây, chính vi phu cũng không nhìn thấu được tên tiểu tử này, ta phải trả lời thế nào mới phải?” Chu Thiên Tử thở ra một hơi, sau đó đáp.
Chỉ thấy đằng sau lớp lụa mỏng, gương mặt Hồng Sam tiên tử xuất hiện một tia kinh nghi: “Không thể nào, ngươi nói ngươi không nhìn thấu được hắn? Hắn chỉ là một tên tiểu bối thôi mà.”
“Vi phu cũng đang nghi hoặc, từ biểu hiện bên ngoài, hắn đúng là một tiểu bối hậu kỳ Phù Tiên cảnh, ngưng tụ ra tiên phù cao một thước, thế nhưng thực lực chân chính lại rất sai biệt. Vi phu cảm nhận được rằng sức mạnh nhục thân của hắn rất mạnh, ngoài ra còn được trời ban cho đồng thuật kỳ dị kia nữa, chỉ là một hậu bối Phù Tiên cảnh làm sao có thể luyện ra được nhục thân cường đại đến như vậy?”
Chu Thiên Tử chậm rãi giải thích. Quả không hổ là cường giả mạnh nhất trên Loạn Tiên Hải, có thể nhìn thấy được bí mật trên người Tinh Hồn, sức mạnh cường đại đến từ nhục thân phi phàm, thế nhưng cũng không bằng Bạch Ly lão nhân gia thần bí kia, đem mọi bí mật trên người Tinh Hồn nhìn thấu hết thảy.
“Tin tức điều tra tiểu tử này, có lẽ vài ngày nữa sẽ được xác thực rõ ràng, đến khi đó lại tìm hiểu cũng không muộn.” Chu Thiên Tử lại tiếp tục nói trấn an phu nhân của mình.
Trở lại trên chiến đài, ngay sau Tinh Hồn một câu thách thức toàn bộ, ngoại trừ Bạch Trường Cầm ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, ngoài ra không có biểu hiện gì khác biệt thì những người còn lại, bao gồm cả Vân Phi Ưng bên trong cũng há miệng cười lớn.
“Ngươi cho rằng mình thật sự đã là vô địch trong cùng cảnh giới sao?” Người xếp hạng thứ tư, cũng là đồng môn Địa Ngục giáo, tam sư huynh của Tinh Hồn, Mộ Ngọc cười khẩy một tiếng tràn đầy khinh miệt.
“Mộ Ngọc, đệ tử Địa Ngục giáo, tên nào cũng bị hỏng óc như vậy à?” Đứng đối diện với Mộ Ngọc, người xếp hạng thứ bảy Chiến Viêm lớn tiếng hỏi.
“Ngu ngốc thì cũng có một vài, thế nhưng ngu ngốc cỡ này thì chỉ có mỗi một mình hắn ta mà thôi.” Mộ Ngọc tiếu ý đáp.
“Mới chiến thắng tên phế thải Công Tôn Lưu, lại cho rằng ở đây không có ai chiến đấu lại ngươi?” Chỉ thấy phía trên chiến đài một bóng người y phục màu đen, sau lưng áo có thêu hình thanh kiếm màu đỏ như màu máu, trông rất đáng sợ, chính là môn huy của Huyết Y môn. Người vừa mới lên chiến đài chính là tuyệt đại thiên tài của Huyết Y môn, được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng thứ năm Vũ Nguyên Chiếu. “Để bản công tử lĩnh hội xem, rốt cuộc ngươi có được bao nhiêu phân lượng.”
Dứt lời, trên người Vũ Nguyên Chiếu kiếm ý bộc phát không hề che dấu, chính là kiếm ý tầng thứ hai. Vũ Nguyên Chiếu, hắn không chỉ tu luyện Cửu Diễm Huyền Hỏa Công đến tầng thứ năm, mà còn lĩnh ngộ được kiếm ý tầng thứ hai, phối hợp với nhau tạo thành uy lực phi thường cường đại.
Chỉ thấy Vũ Nguyên Chiếu sử dụng kiếm ý tầng thứ hai áp chế lên người Tinh Hồn, thế nhưng sẽ có tác dụng? Tinh Hồn hắn cũng là một kiếm tu, cũng lĩnh ngộ được kiếm ý, lại còn là kiếm ý tầng thứ ba, kiếm ý tầng thứ hai có khả năng làm gì hắn được sao? Đó là còn chưa nói đến, Tinh Hồn còn có cả kiếm tâm thông minh, thứ mà mọi kiếm giả đều thiết tha mơ ước. Lúc này cho dù Vũ Nguyên Chiếu có sử dụng cả kiếm ý tầng thứ tư để đối phó Tinh Hồn thì cũng chẳng có nửa điểm tác dụng, huống hồ chi chỉ là kiếm ý tầng thứ hai rẻ mạt.
“Mùi vị kiếm ý của bản công tử như thế nào. Ngươi yên tâm, sẽ nhanh thôi bản công tử sẽ kết thúc, thế nhưng trước khi kết thúc, bản công tử để ngươi biết cái giá của sự ngu ngốc là như thế nào, hắc hắc…” Nhìn gương mặt Vũ Nguyên Chiếu trầm xuống, trong mắt huyết quang tất lộ, hắn nhìn thấy Tinh Hồn đứng y nguyên một chỗ, dĩ nhiên cho rằng Tinh Hồn đã bị kiếm ý của mình áp chế đứng mức không thể động đậy nổi.
Vũ Nguyên Chiếu miệng cười lớn một tiếng tràn đầy khinh thường khinh bỉ, hắn thậm chí còn không thèm xuất kiếm, vì cho rằng Tinh Hồn sẽ làm bẩn kiếm của hắn.
Thân thể gia tốc về phía trước, nguyên lực vận hành, tay hóa thành quyền kình lập lòe sóng nhiệt hỏa, bắn ra ánh sáng màu đỏ hồng khá đẹp mắt.
“Một đấm này để cho ngươi nhớ kỹ, tên của bản công tử là…”
Rầm… Một âm thanh chói tai vang lên, một quyền quả thật đã đánh ra, nhưng không phải là của Vũ Nguyên Chiếu, mà quyền đó chính là xủa Tinh Hồn đánh ra, mà lại đánh thẳng vào giữa gương mặt anh tuấn phong lưu của Vũ Nguyên Chiếu.
Chỉ thấy Vũ Nguyên Chiếu gương mặt như bị lõm vào trong, sóng mũi gãy nát, răng môi lẫn lộn, máu tươi túa ra, cơ thể rơi thẳng về phía sau, đập mạnh vào vách kết giới, tạo thành một âm thanh chấn động rất lớn.
Còn Tinh Hồn, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phủi phủi hai tay, gương mặt thản nhiên, vẫn cái biểu cảm vô hồn lãnh đạm, miệng nói: “Người tiếp theo!”
********
P/s: - Bận quá nên lên chương trễ /met
- Đến hẹn lại xin, ngày mai có nguyệt phiếu, cầu các sư huynh tặng phiếu /llanh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT