Cơ bản sử dụng khá thuần thục Thanh Long Phệ Không, uy lực mơ hồ chạm đến tiểu thành cảnh giới, thu lại công pháp, tính toán thời gian, có lẽ cũng gần muốn đến lượt Lục Phong xuất chiến.
Bây giờ đã bái nhập Huyết Luân hộ pháp làm lão sư, chịu sự bảo vệ của Huyết Luân hộ pháp, trên lý thuyết thì Lục Phong chính là sư huynh, thêm nữa, hắn cũng muốn xem thử những năm qua, Lục Phong đã đem Phệ Huyết Thuật tu hành đến trình độ như thế nào.
Kết thúc bế quan, Tinh Hồn rời khỏi phủ đệ, hướng về phía trung tâm Kỳ Xà thành, nơi đang tiến hành Tinh Vương Chiến.
Lúc này đang có rất đông người, âm thanh ồn ào vang vọng khắp nơi, không khí thập phần náo nhiệt, đặc biệt nhất là ở quầy mở cá cược, người xuất hiện ở chỗ đó rất đông, không ngừng bàn tán xem ai mới có khả năng trụ vững trên sàn đấu cuối cùng.
Tinh Hồn lặng lẽ đi vào bên trong, bất quá ngày hôm qua một phen kinh biến, hắn chính là nhân vật trung tâm, thành ra không ít người nhận thức được hắn, vừa mới trông thấy thì liền nhận ra ngay.
“Ồ, đó chẳng phải là đệ tử mà Huyết Luân hộ pháp mới thu nhận đó sao?”
“Hôm qua trên sàn đấu hắn đánh bại người được đánh giá cao nhất trên sàn đấu, đồng thời cũng là một trong số những nhân vật được Vượn Tài bảo điếm xếp vào hàng những người có khả năng trở thành Tinh Vương quán quân nhất.”
“Đệ tử Huyết Luân hộ pháp thu nhận há có phải nhân vật tầm thường, mặc dù tu vi của hắn có chút thấp kém, thế nhưng chiến lực phi thường cường đại, chỉ là nghe nói, hắn chỉ ngưng kết tiên phù một thước mà thôi, có chút đáng tiếc.”
“Hừ, hôm qua hắn ta hành vi bỉ ổi, xuất thủ đánh lén, bằng không làm thế nào Trịnh Ngọc Tiêu lại bại dưới tay hắn được. Theo ta thấy cũng chỉ là một gã dựa vào Huyết Luân hộ pháp mà thôi, chỉ sợ lúc giao đấu sử dụng hành vi đê tiện nào đó.”
“………”
Có người đối với Tinh Hồn có chút thưởng thức, cũng có người đối với hắn cực kỳ bất mãn, ẩn ẩn nội tâm còn muốn ghen ghét, dĩ nhiên nguyên nhân là do hắn lọt vào mắt xanh của Huyết Luân hộ pháp.
Mấy câu bàn tán đó, Tinh Hồn có nghe thấy, cũng là lười quan tâm, ánh mắt hướng về phía mấy tên đệ tử của Huyết Luân hộ pháp đang tập trung.
Lục Phong không đứng bên trong hàng ngũ, nhưng Ma Luân thì có, vậy nên Tinh Hồn nhanh chóng tìm được chỗ cần đến.
“Bái kiến các vị sư huynh.” Đến nơi, Tinh Hồn hướng mấy tên Ma Luân ôm quyền lễ nghi.
Huyết Luân hộ pháp đến bây giờ, nếu như không tính Tinh Hồn là ký danh đệ tử thì hết thảy có bốn người, lần lượt là Ma Luân, Tào Tuyết Dương, Mộ Ngọc và Lục Phong. Lẽ ra Tinh Hồn là người thứ năm, chỉ là hắn từ chối bái sư, đối với Huyết Luân hộ pháp chỉ mang danh lão sư mà thôi.
Có lẽ Huyết Luân hộ pháp, hoặc là do coi trọng Lục Phong, hoặc là do quý tài, thậm chí là cả hai, thế nên mới miễn cưỡng thu hắn làm đệ tử ký danh.
“Sư đệ đã đến, giới thiệu một chút, đây là nhị sư muội Tào Tuyết Dương, còn đây là tam sư đệ Mộ Ngọc, các ngươi làm quen đi.” Ma Luân mỉm cười ôn hòa nói.
Tào Tuyết Dương tuy gương mặt đeo một chiếc khăn mỏng, thế nhưng từ đôi mắt lẫn khí chất trên người, mái tóc đen mềm mại tựa khói sương, tuyệt đối là một mỹ nữ hạng nhất. Lại thêm cơ thể dáng dấp hoàn mỹ, cặp bình phong đẩy đà trắng muốt, mông nở rộ, đôi chân thon dài, phản phất như tiên nữ hạ phàm.
Đằng sau lớp khăn mỏng, Tào Tuyết Dương khóe miệng nở một nụ cười, tên tiểu tử trước mắt, tướng mạo tuy không tính là quá xuất chúng, lại thêm hình như có phần cứng rắn, bất quá ăn nói cũng rất dễ nghe à.
Tinh Hồn nghi lễ, sau đó lại quay sang Mộ Ngọc, tiếp tục: “Ra mắt tam sư huynh.”
Mộ Ngọc mặc một bộ y phục màu đen, mắt đen, tóc đen, tuổi tác vẫn còn rất trẻ, thế nhưng anh tuấn dị thường, so với Trịnh Ngọc Tiêu còn có phần hơn, trong đôi mắt đen phản phất ẩn chứa mị lực, liền khiến cho người ta nhìn trúng là không muốn rời đi.
“Tiểu sư đệ.” Mộ Ngọc mép nhếch lên một nụ cười tà dị, đôi mắt tà mị thâm sâu hơi liếc nhìn Tinh Hồn, nói tiếp: “Thực lực không tồi, bất quá không nên quá cuồng ngạo, lấy ngươi sau này, nếu như đắc tội quá nhiều người liền không có kết quả tốt. Hảo hảo giữ khí tiết một chút, sư tôn không phải lúc nào cũng có khả năng bảo vệ ngươi.”
Mộ Ngọc thanh âm quái dị, đứng bên cạnh, Tào Tuyết Dương đôi chân mày mỏng như lá liễu khẽ nhíu lên. “Tam đệ, ngươi cũng không nên quá gay gắt.”
“Đệ chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi, hiện tại đang ở Kỳ Xà thành, sau này ra bên ngoài chọc giận người khác, bị người khác phế bỏ thì lại khiến sư tôn mất mặt.” Nhún vai một cái, Mộ Ngọc thanh âm nhàn nhạt nói, tựa như chuyện tự nhiên.
“Tạ tam sư huynh chỉ điểm, ta sẽ nhớ kỹ.” Tinh Hồn thái độ lãnh đạm đáp.
“Biết vậy thì tốt.” Mộ Ngọc nhếch mép cười, không quên liếc nhìn Tinh Hồn thêm một cái nữa, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Cũng không biết vì cái gì mà Mộ Ngọc có thái độ lạnh lùng với Tinh Hồn như vậy, hắn nội tâm cũng hơi hiếu kỳ, thế nhưng cũng là lười để ý đến, Mộ Ngọc tốt xấu gì cũng là mang danh tam sư huynh, đương nhiên cái tam sư huynh này không đi chọc vào hắn, thái độ như thế nào cũng được, nhưng nếu đi chọc vào hắn thì lại là một chuyện khác à.
“Tam sư huynh ngươi tính cách chính là như vậy, không cần phải để ở trong lòng.” Nghĩ rằng Tinh Hồn sẽ khó chịu với tính khí khó ở của Mộ Ngọc, Tào Tuyết Dương mỉm cười nhìn hắn nói.
“Nhị sư tỷ yên tâm, ta không sao.” Tào Tuyết Dương ẩn ẩn có thái độ khá tốt với hắn, Tinh Hồn liền dùng thái độ khách khí đáp lại.
“Trận chiến của tứ đệ bắt đầu rồi, quan sát một chút.” Đúng lúc đó, vị đại sư huynh Ma Luân mở miệng nói.
“Hy vọng đừng để sư tôn mất mặt.” Đứng bên cạnh, Mộ Ngọc thái độ kiêu ngạo nói.
Mộ Ngọc này hình như không có thái độ tốt lành gì với Lục Phong thì phải, Tinh Hồn chú ý kỹ thái độ của hắn liền cảm giác bên trong có sát khí tồn tại. Tinh Hồn đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm, ban nãy nói chuyện với chính mình, Mộ Ngọc trong ý tứ cũng tồn tại loại sát khí tương tự.
Ma Luân và Tào Tuyết Dương sớm đã quen với thái độ này của Mộ Ngọc, vậy nên cũng không muốn nói thêm vào. Tinh Hồn tính tình lãnh đạm thờ ơ với những việc ngoài thân, thành ra càng thêm không muốn tỏ thái độ, mặc cho Mộ Ngọc muốn gì đó thì làm.
Phía trên sàn đấu, Lục Phong chính là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, một thân ma công được trui rèn, đích thân Huyết Luân hộ pháp chỉ điểm, bất quá tu vi của hắn có hơi thấp, chỉ là trung kỳ Địa Tiên cảnh mà thôi, mà trên sàn đấu này có đến bốn vị hậu kỳ Địa Tiên cảnh, thậm chí có một người muốn tiến nhập Linh Tiên cảnh giới, thiếu thêm một chút cơ duyên nữa mà thôi.
Tuy vậy, Lục Phong vẫn được Vượn Tài bảo điếm xếp thứ ba, tỉ lệ đặt một ăn bốn.
“Vượn Tài bảo điếm chết tiệt, dám xếp lão tử hạng ba, kỳ này lão tử cho các ngươi một phen sạt nghiệp cho biết mặt.” Sau khi nhận được danh sách xếp hạng những người trong cùng sàn đấu với mình, Lục Phong thiếu điều máu dồn lên não, hắn bây giờ khá là coi trọng mặt mũi, so với trước đây hoàn toàn khác biệt.
Một phen tức giận, Lục Phong không tiết đem hết tài sản của mình, thậm chí còn đi “mượn nhẹ” đám huynh đệ của hắn, đem đổ dồn hết vào đặt cược cho mình, chơi lớn một vố. Nếu thắng thì ăn lớn, cơ mà xuôi xẻo thua là phen nào Lục Phong chỉ có nước ôm nợ bỏ chạy.
Bất quá cũng có chút vốn liếng, thành ra trông hắn khá tự tin.
“Tiểu sư đệ, ngươi có đặt cược cho tứ sư đệ không?” Đứng trên đài quan sát, bỗng nhiên Tào Tuyết Dương thanh âm nhẹ nhàng hỏi.
“Đặt cược?” Tinh Hồn gương mặt nghi hoặc.
Thấy biểu hiện này của hắn, Tào Tuyết Dương có chút ngạc nhiên, trái lại Mộ Bạch thì ngập tràn sự khinh thường.
“Tinh Vương Chiến tuy rằng là do Địa Ngục giáo chúng ta tổ chức, nhưng bên trong kỳ thực được nhận sự tài trợ của Vượn Tài bảo điếm, đổi ngược lại Vượn Tài bảo điếm sẽ tổ chức cá cược, không chỉ ở bên trong Kỳ Xà thành mà cả ở bên ngoài cũng như vậy, Tinh Vương Chiến này được chiếu ảnh lại ở rất nhiều địa điểm trên Loạn Tiên Hải do Vượn Tài bảo điếm nắm giữ, dĩ nhiên cũng đều tổ chức cá cược cả. Tại vòng quần chiến, Vượn Tài bảo điếm sẽ dựa theo thực lực của mỗi người, theo đó phân ra tỷ lệ, người có khả năng đứng đầu tỷ lệ ăn thấp nhất, ngược lại người có khả năng trụ lại cuối cùng thấp nhất thì tỷ lệ sẽ cao nhất. Còn nhớ tòa phủ đệ mà tứ sư đệ mua tặng cho ngươi không, đó chính là tiền mà hắn ăn được từ Vượn Tài bảo điếm.”
Vừa nói, Tào Tuyết Dương vừa cười khẽ một tiếng, tựa như muốn nhìn xem thái độ của hắn trông như thế nào, chỉ là khiến cho nàng hơi thất vọng rồi, Tinh Hồn gương mặt không hề xuất hiện qua bất kỳ một cái gợn sóng.
“Sư tỷ có đặt cho hắn chứ?” Tinh Hồn hỏi.
“Đặt một ít, coi như điểm cổ vũ. Chỉ khoảng… ân, bốn vạn linh thạch hạ phẩm thôi.” Tào Tuyết Dương đáp. Bốn vạn linh thạch hạ phẩm, nói ra mà gương mặt không biến sắc, Tinh Hồn nếu không phải có trong tay bảo khố Thần Thiết môn chỉ sợ đã biến sắc rồi, bất quá cũng không khỏi cảm thấy Tào Tuyết Dương tài lực thật mạnh.
“Bần tăng nghèo hèn, thế nên cũng chỉ đặt khích lệ tứ sư đệ khoảng năm vạn linh thạch hạ phẩm. Thiện tai thiện tai, bần tăng chỉ khích lệ tứ sư đệ, lòng không ma chướng, a di đà phật.” Ma Luân miệng niệm một tiếng.
Lại một cái đại sư huynh tùy tiện vung xuống năm vạn linh thạch hạ phẩm, mà miệng lại còn than nghèo hèn, ác tăng này nghèo hèn, người khác sẽ thành cái dạng gì đây, không khéo liền trở thành ma đói cũng nên.
Tinh Hồn hô hấp bắt đầu có chút hơi biến loạn, một cái đại sư huynh, một cái nhị sư tỷ cũng thật không khách khí. Trước khi có được bảo khố của Thần Thiết môn, số lượng linh thạch trong người hắn cũng chưa đến một vạn linh thạch hạ phẩm. Không hiểu sao Tinh Hồn có cảm giác, nếu Lục Phong chiến thắng thì không sao, hai người họ dĩ nhiên sẽ mỉm cười ôn nhu với hắn, cơ mà nếu chiến bại, một hơi sút bay chín vạn linh thạch hạ phẩm, hậu quả chỉ sợ sẽ rất tàn khốc.
“Ta cũng có đặt, đặt bảy vạn linh thạch hạ phẩm thôi, bất quá không phải Lục Phong, mà là đặt cho Vũ Văn Cực.” Mộ Ngọc cũng lên tiếng, nhưng trái với hai người kia, hắn không đặt cho Lục Phong, mà là đặt cho cái tên gọi là Vũ Văn Cực, người được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT