Tang Tương lúc này cứ như một con thú hoang, nhìn chằm chằm Hoằng Khương, tựa hồ như đang nhìn con mồi vậy. Không dừng lại lâu, Tang Tương lại tiếp tục thừa thắng xông tới, không để cho Hoằng Khương cơ hội hoàn thủ.
Hoằng Khương hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng không phải là kẻ lần đầu đánh nhau, tuy hơi ngạc nhiên khi không hiểu sao Tang Tương lại có lực lượng rất mạnh, nội tâm của hắn không hề loạn.
Nếu muốn, hắn có thể sử dụng thủ đoạn dùng để đối phó với Kha Thiên Lạc ra sử dụng với nàng, tuy nhiên chỉ mới lâm trận, Hoằng Khương không muốn bỏ phí vật kia.
Vả lại hắn là một kẻ kiêu ngạo, hắn không tin bản thân lại có thể thua kém nha đầu này.
Chỉ thấy Hoằng Khương gầm lên một tiếng, khí lưu xung quanh chấn động, tạo thành một làn gió mạnh thổi ra xung quanh.
Quanh cơ thể hắn xuất hiện một luồng khí lưu màu xanh, trông rất quỷ dị, đôi mắt trần ngập sát khí, nhìn Tang Tương quát lớn:
- Sát!
Theo tiếng gầm, đoàn khí lưu màu xanh dần hội tụ ở hai bên cánh tay, kéo dài ra chừng một xích, màu sắc xanh lục dần rõ ràng hơn, như biến thành thực chất, dần dần biến thành hai ngọn chủy thủ.
Vung hai tay chém ra hình chữ thập, một tiếng rít gió lạnh lùng vang lên, đường kiếm khí vô cùng sắc bén trong giây lát bay thẳng về phía trước. Ẩn ẩn sát lục mạnh mẽ khiến cho người ta biến sắc.
Tang Tương hai mắt biến đổi, bởi vì đang lao nhanh về phía trước với tốc độ rất nhanh, thế nên không thể nào tránh né được. Tuy cảm giác được sự sắc bén của kiếm khí chữ thập màu lục kia, Tang Tương vẫn không hề tỏ ra kinh loạn.
Nàng được A Công bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, tuy nói thân là con gái nhưng vào lúc luyện tập, A Công hoàn toàn không chút nhân nhượng, nhiều lần cứ tưởng rằng không còn được nhìn thấy mặt trời nữa.
Tình huống trước mắt nhìn thì nguy hiểm, nhưng so với những gì nàng từng trải thì không là gì cả. Lại nói, từ khi bắt đầu cho đến giờ, nàng chưa hề vận chuyển sức mạnh man lực, những quyền cực mạnh ban đầu kia đều là sức mạnh cơ bắp thuần túy mà thôi.
Đến lúc này nàng mới bắt đầu phát huy sức mạnh thật sự của mình. Khí huyết trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, lực lượng man lực từ trong huyết mạch bắt đầu phát sinh ra bên ngoài. Đó là một luồng khí màu đỏ rực mang theo hơi thở cuồng bạo.
Tay nắm lại thành quyền, vung thẳng về phía trước mà không hề tránh né đạo kiếm khí kia. Đùng một tiếng, tiếng gió gào thét lan ra xung quanh, kình lực sót lại thổi mạnh lan ra Đại Đấu Trường.
Một bóng dáng mảnh mai bị đẩy lui lại, chính là Tang Tương.
Nàng chưa kịp ổn định thân hình thì lập tức cảm nhận được sát khí đang tiến đến. Bởi đang bị phản chấn đẩy lùi sau đòn công kích ban nãy, vậy nên nàng liền thuận thế, mũi chân vừa mới chạm đất thì đẩy nhẹ một cái, thân thể thuận theo thế mà lùi ngược về phía sau.
Đúng lúc đó thì một đường kiếm lạnh lẽo chém ngang qua, tuy không chạm vào được Tang Tương, thế nhưng nó lại khiến cho một vài sợi tóc mềm mại bị đứt đi.
Hoằng Khương mắt lóe sáng, đòn kích sát bất ngờ vậy mà nàng có thể thoát được nhẹ nhàng như vậy làm cho nội tâm của hắn hơi ngạc nhiên.
Tang Tương sau khi lùi lại được, đôi mắt đẹp nhìn xuống mái tóc vốn bồng bềnh tuyệt đẹp của mình bây giờ trở nên khiếm khuyết đôi chút, liền trừng mắt nhìn Hoằng Khương.
- Ngươi tưởng chỉ có ngươi mới biết trò đó sao.
Nàng lạnh giọng nói, sau đó man lực màu đỏ cuồng bạo theo điều khiển của nàng bắt đầu tụ hội lại, trong giây lát liền biến thành một thanh kiếm màu đỏ rực.
Từ trong thanh kiếm, người ta có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, tựa hồ như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
- Man lực hóa binh. Một kẻ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu, một kẻ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy mà có thể làm được chuyện này, thật khiến cho người ta kinh ngạc.
Man lực hóa binh chính là đem lực lượng man lực trong huyết mạch, phối hợp với niệm của bản thân mà biến thành thực chất. Binh khí biến hóa muôn vạn hình dạng, tuy nhiên uy lực lại khác nhau. Trong cùng một cảnh giới, binh khí biến hóa từ man lực của ai càng mạnh thì chứng tỏ lực lượng man huyết trong cơ thể càng tinh thuần.
Mà man lực hóa binh này chỉ có dị sĩ Tẩy Cốt cảnh mới có thể làm được. Vậy nên khi chứng kiến man lực hóa binh của Tang Tương và Hoằng Khương, Địch Vũ Hàn mới tỏ ra kinh ngạc như vậy. Tuy nhiên, tại Mông Đan bộ lạc, việc dị sĩ dưới Tẩy Cốt cảnh cũng có không ít người làm được. Chỉ là những người này đại bộ phận đều là dị sĩ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ chín, nửa bước tiếp cận Tẩy Cốt cảnh.
Sự chán nản từ đầu cho đến giờ ngay lập tức đã bị trận đấu này thay thế hoàn toàn, Địch Vũ Hàn hai mắt lóe sáng, khóe miệng nở một nụ cười.
Kha Thiên Lạc quan sát trận chiến mà trong lòng chấn động. Không nghĩ đến hai người kia lại có thể thực hiện man lực hóa binh. Tuy nói hắn có tu vi ngang với Hoằng Khương, nhưng hắn lại không thể làm ra được loại chuyện này.
Tuy vậy, hắn không hề tỏ ra chán nản, ngược lại chiến ý trong mắt càng tỏ ra nồng đậm.
Khán giả hai bên khán đài thì càng tỏ ra phấn khích. Tiếng hò hét, bàn luận vang vọng khắp nơi, thậm chí nhìn thấy một số người gào khàn cả cổ để hò hét cổ vũ, đến nỗi mặt mày đỏ cả lên.
Sở dĩ trở nên hỗn loạn như vậy, công lớn nhất chính là nhờ Cổ Thái cả. Hắn ở trên khán đài này, sau khi bán hết toàn bộ những vật cần bán, thu lại một số tiền khá lớn, sau đó, dường như cảm thấy số tiền này vẫn không đủ, hắn liền xuất hiện ý nghĩ tạo ra một trận cá cược.
Cổ Thái làm chủ sòng, để cho những con bạc đặt cược cho người mình thích. Bởi vì Hoằng Khương tu vi cao hơn Tang Tương, vậy nên tỉ lệ ăn thua là một mười.
Hoằng Khương là một nhân vật danh tiếng không tồi, còn Tang Tương thì trong mắt mọi người không có gì nổi bật, vậy nên đại đa số đều đặt cược cho Hoằng Khương cả. Ở một góc lớn nơi Cổ Thái tổ chức đặt cược này đều gào thét để cổ vũ cho Hoằng Khương.
Trái ngược với bọn họ, Cổ Thái chỉ cầu mong sao cho Tang Tương chiến thắng. Quả thật lần này không nghĩ đến đa số người đặt cược cho Hoằng Khương, dù sao hắn là người mới đến đây, không tìm hiểu gì nhiều cả.
“Đại tỷ, ngươi nhất định phải thắng à. Nếu không Cổ ta sẽ trở thành ăn mày mất.”
Tiếng ầm ầm từ giữa Đại Đấu Trường vang lên kịch liệt. So với những trận khác thì kịch liệt hơn không biết bao nhiêu lần.
Cả hai người đều rất cẩn thận, đều nhắm vào vị trí hiểm yếu của đối phương. Tuy thế trận nhìn thì Hoằng Khương áp đảo, thế nhưng trong lòng hắn đang thầm than, tiểu cô nương này sao lại có thể khủng bố như vậy.
Mỗi lần công kích đều nhằm vào sơ hở của hắn, khiến cho đại bộ phận tuyệt chiêu bị giảm phân nửa uy lực. Sự tấn công sắc bén này không ít lần làm hắn rơi vào nguy hiểm.
Bỗng một tiếng rít chói tai, chủy thủ và xích kiếm trảm vào nhau, dường như thực lực ngang nhau, cả hai đồng thời bị đẩy lùi về hai hướng.
Y phục của Tang Tương nhiều chỗ bị chém rách, làm lộ ra làn da trắng nõn nà khiến người ta mê hoặc.
Sắc mặt nàng hơi tái nhợt, tuy nhiên nó không hề làm vơi đi vẻ đẹp xuất trần của nàng.
Sau một hồi vẫn không phân được thắng bại, Hoằng Khương liền thu hồi lại luồng khí xanh lục lại. Sắc mặt của hắn cũng hơi tái đi, nguyên nhân chính là do sử dụng man lực hóa binh. Dù sao với tu vi của cả hai thì khó có thể duy trì được man lực hóa binh trong một thời gian dài được.
Cuối cùng, Hoằng Khương quyết định xuất ra man khí của bộ tộc mình. Chỉ thấy hắn lấy ra từ trong tay áo một cây kim nhỏ, một luồng lục khí rực lên, cây kim nhỏ trong chớp mắt liền hóa thành kiếm câu.
Cầm kiếm câu trong tay, khí thế của Hoằng Khương bỗng chốc trở nên mạnh mẽ hơn. Sử dụng man khí, dù là bình thường không huyết tế thì vẫn hao tổn khá nhiều thể lực, vậy nên trừ khi gặp phải đối thủ mạnh, bằng không rất ít khi sử dụng đến nó.
Thực lực của Tang Tương nằm ngoài ngoài sự dự đoán của Hoằng Khương, ngay cả khi vận dụng man lực hóa binh, hắn vẫn không thể đánh bại được nàng, thế nên cuối cùng đưa ra quyết định phải sử dụng đến kiếm câu này.
Đương nhiên kiếm câu này chỉ nằm ở trạng thái bình thường, được Hoằng Khương sử dụng bằng cách truyền man lực của mình vào. Từ kiếm câu toát lên một luồng hơi lạnh, xung quanh hắn dần dần có một tầng vụ khí lạnh lẽo.
- Không thể không công nhận ngươi rất mạnh, nhưng cũng chỉ tới đó thôi. Một khi ta đã lấy ra kiếm câu, ngươi đừng hòng có cơ hội tẩu thoát.