Đó là một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt thâm sâu che giấu năm tháng tang thương, chiếc mũi thẳng, trên mép miệng là bộ râu kẽm ấn tượng, đối chiếu với Tiêu Y Y thì gương mặt của nàng có vài nét tương tự với ông ta.
Người đàn ông trung niên này mặc một bộ y bào nhìn rất bình dân, khiến cho người ta dễ dàng liên tưởng đến một nhà nho dạy học vậy.
- Đây là người mà ngươi muốn gặp?
Đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy trước đó là một vườn cây xơ xác ngập tràn tử khí, ở nơi cuối cùng, có một pho tượng một gã thanh niên hướng ánh mắt nhìn về phía đông, nhìn biểu cảm trên mặt dường có một chút tang thương, một chút hoài niệm, và cuối cùng là đau khổ buông bỏ một thứ gì đó rất quan trọng.
Tiêu Y Y gật nhẹ đầu, bất quá không đáp lại. Người đàn ông nho sinh im lặng một lúc, tựa đang tưởng niệm, sau đó nói tiếp:
- Y nhi, có lẽ thời gian qua phụ thân đã quá lãnh đạm. Sau này, hãy ở bên cạnh phụ thân đi.
Người đàn ông nho sinh, không ngờ lại chính là phụ thân của Tiêu Y Y, người mà trong lời nói của Nguyên Tử chân nhân cực kỳ đáng sợ. Chỉ thấy Tiêu Y Y gật đầu, khe khẽ đáp:
- Phụ thân, Y Y muốn trở nên thật mạnh mẽ.
- Như ý muốn của ngươi. Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhìn Tiêu Y Y gương mặt u sầu, ông ta khẽ thở ra một hồi, sau đó xoay người lại, nhấc chân lên bước đi. Tiêu Y Y ngắm nhìn cái bóng lưng pho tượng người thanh niên kia một lần nữa, miệng lẩm bẩm khe khẽ gì đó, lời lẩm bẩm của nàng, âu là cả người đàn ông nho sinh cũng không nghe thấy được.
Cuối cùng, Tiêu Y Y bước theo sau lưng người đàn ông, cả hai chậm rãi tiêu biến nơi chân rời.
Sau khi hai phụ thân Tiêu Y Y rời đi không lâu thì lại có thêm ba bóng người nữa xuất hiện. Lần lượt đó là Lục Phong, Hạng Hạo và Bắc Cung Thanh Đan.
Cả ba trên gương mặt đều có biểu tình nghiêm trọng, nhất là Bắc Cung Thanh Đan và Hạng Hạo. Hai người bọn hắn chính là người bị đột quỵ, được đem đi đến Linh Đan Phong trị thương, suýt chút nữa đã bị mất mạng rồi.
Hai người bọn hắn đến đây là bởi vì trực giác báo cho họ biết, chuyện này nhất định có gì đó liên quan đến Tinh Hồn. Mà có lẽ, người rõ chuyện bên trong nhất chính là Hạng Hạo. Còn về Lục Phong, trên đường đi chỉ là ngẫu ngộ mà thôi.
Khi đến nơi, trông thấy Tinh Hồn như trở thành một pho tượng vô hồn, cả người lạnh lẽo chẳng khác gì một kẻ đã chết.
- Tinh Hồn huynh ấy chưa chết, chỉ là đang rơi vào một trạng thái kỳ lạ mà thôi. Có thể gọi nôm na là chết giả cũng được.
Xem xét tình huống, đồng thời bói xuống một quẻ, Bắc Cung Thanh Đan mới khẳng định, bất quá ý tứ của hắn cũng chỉ năm mươi năm mươi mà thôi.
- Như vậy thì tốt quá.
Nghe xong, Lục Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Tiếp theo, hai người có ý định gì chưa?
Hạng Hạo trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi.
- Ta dự định quay lại Phong Lâm Thành, có chuyện cần giải quyết.
Bắc Cung Thanh Đan nói.
- Ta thì muốn bế quan tiềm tu, trước khi viên mãn Phù Tiên Cảnh thì không xuất quan.
Đến lượt Lục Phong đáp.
- Ta cũng đang có ý định phản hồi gia tộc. Như vậy đi, đợi thêm một đoạn thời gian nữa đến lúc Lục Phong xuất quan, chúng ta liền tập hợp lại đến mộ địa tiên nhân kia lịch lãm tìm cơ duyên. Còn Tinh Hồn, nếu huynh ấy tỉnh lại trong thời gian đó thì cùng nhau đi,còn không thì đành bỏ qua vậy. Thời gian Đằng Long Chiến đã không còn nhiều cho chúng ta nữa.
- Được, quyết định như vậy đi.
Sau khi thống nhất ý kiến, cả ba định chia tay thì bỗng Bắc Cung Thanh Đan trong đầu nảy ra một ý tưởng.
- Nhân tiện hôm nay cũng không có việc gì làm, có muốn ta bói cho hai người một quẻ không?
- Ta không cần đâu.
Hạng Hạo lắc đầu nhã nhặn từ chối. Còn Lục Phong, hắn thì lập tức gật đầu ngay. Thế là Bắc Cung Thanh Đan liền sử dụng pháp bảo mà hắn thường dùng để bói toán, đó là mấy đồng xu và một cái mai rùa đen. Bỏ đồng xu vào mai rùa, Bắc Cung Thanh Đan xốc bảy cái, sau đó lật mai rùa xuống thả đồng xu xuống.
- Quẻ tượng thế nào?
Lục Phong hiếu kỳ hỏi. Chỉ thấy Bắc Cung Thanh Đan gương mặt nghi hoặc, tựa như biết mà lại như không biết, hắn nhìn Lục Phong, rồi lại nhìn Tinh Hồn, cuối cùng nhìn xuống ba đồng xu.
- Trong tương lai, trong gia tộc của huynh xuất hiện một người quen. Quẻ tượng này kỳ lạ, chỉ nói đến đó thôi.
- Hay là quẻ tượng bị nhầm?
- Không sai đâu, lần này tuyệt đối không sai. Có lẽ do tu vi của ta chưa đủ, nên chỉ biết được nhiêu đó.
Bắc Cung Thanh Đan lắc đầu, nhưng trong mắt của hắn vẫn thôi chưa hết nghi hoặc, nếu không phải không đủ khả năng, có lẽ Bắc Cung Thanh Đan đã muốn tìm hiểu đến cùng cái quẻ tượng kỳ lạ này. “Phản hồi Phong Lâm Thành, nhất định phải hỏi sư tôn mới được.”
******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Thời gian một trăm năm, đối với một tu tiên giả chỉ là một thoáng chớp mắt. Dĩ nhiên, tuế nguyệt tang thương, trong một trăm năm cũng khiến cho vô số người ngã xuống, có thiên tài đoản mệnh bị sát hại, có cường giả vẫn lạc khi tầm bảo, khi giao chiến, cũng có người vì hết thọ nguyên mà vẫn lạc.
Trong một trăm năm, đã có rất nhiều sự kiện lớn nhỏ diễn ra, dù là ở bất cứ đâu.
Hư Thần Tinh, Thiên Kiếm tông, một trăm năm trôi qua cũng có kha khá những sự kiện diễn ra. Cho đến một ngày, tại một khu vực bị người ta quên lãng, nơi mà sinh cơ dường như không tồn tại, chẳng khác gì một khu tử địa.
Tại chỗ đó, có một pho tượng ngày đêm trải qua sương gió phong ba hướng mặt trầm tư nhìn về hướng đông, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Trước đây, đã có một đoạn thời gian, có không ít trưởng lão và các đệ tử trong tông môn đến để quan sát pho tượng người thanh niên này.
Và rồi trong số đó, có một vài người nhận ra, pho tượng này, từng một lần đã xuất hiện rồi. Cái pho tượng đó, cũng chính là pho tượng hiện tại. Thế nên dần dà, cũng như lần trong quá khứ, nó cũng dần dần bị người ta rơi vào quên lãng. Nơi đây, cũng vì vậy mà chẳng ai đến nữa.
Đến một ngày, trong lúc chẳng hề có ai hay biết, đột nhiên từ bên trong pho tượng xuất hiện một luồng sức mạnh kỳ dị.
Rồi sau đó, từ pho tượng xuất hiện rất nhiều vết nứt, nhìn chi chít như mạng nhện chạy khắp xung quanh. Một tiếng nổ vang, tro bụi bị đánh tan nát, từ bên trong xuất hiện một gã thanh niên.
Hắn ta, ngoài Tinh Hồn thì còn ai vào đây nữa.
Một trăm năm tiến vào vô minh chi cảnh lần thứ ba – ái chi biến, thực lực của Tinh Hồn biến động mạnh mẽ. Bên trong cơ thể, tại linh đài, Thể Đạo Liên phát triển mạnh mẽ, tán ra năng lượng màu cam khiến cho Tinh Hồn không ngừng luyện hóa.
Cuối cùng, Thể Đạo Liên trùng sinh, quay trở lại trạng thái nhỏ bé như trước đây. Tuy nhiên, tuy nhỏ bé, nhưng sinh cơ của nó vô cùng dồi dào. Trên đài sen, mầm cây cũng tương tự phát triển mạnh mẽ, giờ đây nó đã phát triển thành một gốc cây con rồi.
Về phần Tinh Hồn, sau khi trải qua lần vô minh thứ ba, hắn đã mở ra được thêm hai cái không gian động thiên nữa, nhờ vào năng lượng màu cam mà Thể Đạo Liên sinh ra, hai cái không gian động thiên còn lại đều đã được lấp đầy linh khí.
- Vẫn thiếu một chút, chỉ cần bế quan một đoạn thời gian nữa là có thể ngưng kết tiên phù.
Chậm rãi cảm nhận sức mạnh sau khi trải qua lần vô minh thứ ba, Tinh Hồn trong lòng rất ưng ý. Ngẫm lại, lần vô minh này, hắn phải cảm tạ Tiêu Y Y rất nhiều mới phải.
Lúc đầu, khi hắn không còn bất kỳ một sự xúc động nào nữa, hắn đã nghĩ rằng muốn tiến vào vô minh lần thứ ba là điều không thể. Nhưng rốt cuộc, nhờ vào câu nói của nàng, cũng nhờ vào vườn hoa anh đào lụi tàn, Tinh Hồn mới bước vào được cánh cửa vô minh.
Không những vậy, thông qua thần cổ mà Dương Thiên Quân lưu trên người Tiêu Y Y, mục đích là để nô dịch Tinh Hồn, nhờ vậy mà Tinh Hồn mới đánh cắp được toàn bộ bí mật về công pháp của Dương Thiên quân.
Chính là Đại Thiên Chủng, công pháp vô thượng theo lời sư tôn Dương Thiên Quân đã nói. Toàn bộ pháp quyết đều bị Tinh Hồn sao chép không sai nửa chữ.
- Thiệt thòi nhất vẫn là Tiêu Y Y. Nhưng đó là cái giá mà cô ta phải trả khi giúp Dương Thiên Quân.
Từ lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn lưỡng lự có nên lợi dụng Tiêu Y Y để giúp hắn xông vào cánh cửa vô minh hay không. Lúc đầu, hắn đã định từ bỏ, nhưng Tiêu Y Y lại chủ động tìm đến hắn. Nàng ta đã có mục đích xấu, vậy nên Tinh Hồn chẳng có lí do gì mà không dựa vào đó mà lợi dụng nàng cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT