“Với tính cách của Tư Mặc sư huynh, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Chọc ai không chọc, lại đi chọc vào huynh ấy. Tinh Hồn, phen này nếu như Hạo Côn tôn giả không giúp đỡ thì ngươi khó mà toát được ma trảo của y.” Nguyên Tử chân nhân thở dài một tiếng.
Người ngoài chỉ biết đến uy danh hiển hách của Tư Mặc kiếm tiên, nhưng tính cách của y lại khá cực đoan với những người đối địch. Phàm là địch nhân, dù mạnh mẽ hay yếu kém, chỉ cần ở trong tầm kiểm soát, Tư Mặc kiếm tiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho.
Chuyện này dù làm rõ ràng, nhưng thế nào đi nữa Tư Mặc kiếm tiên cũng sẽ tìm cách gây khó dễ cho Tinh Hồn. Trừ khi hoặc là Hạo Côn tôn giả, hoặc là bản thân Nguyên Tử chân nhân chịu thu nhận Tinh Hồn thành đệ tử thì may ra Tư Mặc kiếm tiên mới nhắm mắt cho qua.
Nhưng chuyện thu nhận Tinh Hồn, Nguyên Tử chân nhân không có mấy hứng thú lắm, vậy nên chỉ đành phụ thuộc vào tính tình Hạo Côn tôn giả ra sao mà thôi.
Lắc đầu thở dài, tạm thời chỉ có đành đáp ứng Tư Mặc kiếm tiên điều tra tung tích Điền Diệp. Nói đến, việc Điền Diệp mất tích khiến cho Nguyên Tử chân nhân cũng thập phần hiếu kỳ. Nếu biến mất bên ngoài tông môn thì không quá rắc rối, dù sao thế giới bên ngoài tràn đầy biến động, cho dù là cường giả một phương, nhưng cuộc sống khắc nghiệt sống nay chết mai, không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, thế nhưng nếu biến mất một cách vô thanh vô tức trong tông môn thì đó lại là một câu chuyện khác.
Nếu là đệ tử bình thường, tiện tay điều ra một chút, không có kết quả cũng không sao. Nhưng đằng này, đầu tiên Điền gia là một trong những gia tộc lánh đời thanh danh hiển hách; thứ hai, Điền Diệp lại chính là nữ đồ đệ duy nhất của Tư Mặc kiếm tiên, chỉ cần hai điều này cũng đủ khiến Nguyên Tử chân nhân không thể không điều tra rõ ràng được.
- Trần trưởng lão.
- Trần Hạc nghe lệnh.
Nguyên Tử chân nhân bỗng nói, từ hàng ghế ngoại môn trưởng lão, một ông lão râu tóc trắng xóa, da dẻ nhăn nheo, dáng người gầy ốm, xem ra thọ nguyên chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa.
- Trần trưởng lão giúp ta đưa thứ ngọc giản này đến Hình Kiếm Đường.
Trần Hạc trưởng lão nhận lấy ngọc giản, sau đó ném ra phi kiếm ngự lên đó rồi rời đi. Việc Điền Diệp đột ngột mất tích, Tinh Hồn chính là người đáng nghi nhất, bởi gần đây nhất Tinh Hồn chính là người xung đột với nàng ta. Bất quá, hành tung của Tinh Hồn rất rõ ràng, thế nên tạm thời chỉ có thể âm thầm điều tra.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Trở về động phủ, Tinh Hồn lại tiếp tục xuống tầng thứ hai, hắn không tiếp tục tu luyện mà đi đến phòng linh trùng để kiểm tra tình trạng của bầy Quỷ Diện Trùng. Nhìn gốc cây màu vàng kia, sau khi được nuôi dưỡng bởi linh khí đậm đặc từ linh mạch bên dưới, so với trước đây cơ hồ đã phát triển hơn một chút.
Đối với gốc cây này, Tinh Hồn thập phần hiếu kỳ, hắn đã thử vào tàng kinh các tại Thiên Kiếm Tông ngoại môn để điều tra xem thử, đáng tiếc lại không có bất kỳ tin tức nào cả. Chỉ biết một điều, nếu không có gốc cây này, bầy Quỷ Diện Trùng không thể tồn tại được.
Nhìn bên dưới gốc cây có vô số hạt tinh thể đủ màu, đó chính là trứng của Quỷ Diện Trùng sau khi được đầu Quỷ Diện Trùng đầu đàn sinh ra. Những cái trứng này phát triển rất tốt, không biết sau khi nở ra, bọn chúng sẽ có bộ dáng như thế nào đây.
Thu lại tâm tư, Tinh Hồn rời khỏi phòng linh trùng, hắn định tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Với tâm trạng hiện tại, Tinh Hồn bây giờ chẳng có tâm tư để mà tu hành, thứ cần nhất là ổn định tâm trạng mà thôi. Đột nhiên, ở bên ngoài có tiếng vọng truyền vào.
Tinh Hồn chân mày nhướng lên, tăng nhanh cước bộ tiến ra bên ngoài động phủ, ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy đứng bên ngoài kết giới động phủ có một gã thanh niên cao gầy, chính là Lục Phong.
Nhìn gương mặt Lục Phong có chút xanh xao uể oải, rất thiếu sức sống. Tinh Hồn thần niệm khẽ động, kết giới xung quanh động phủ bèn mở ra, tạo thành một lối đi để cho Lục Phong tiến vào.
- Tinh Hồn sư huynh, ta muốn trở nên mạnh mẽ, xin hãy thu nhận ta. Dù huynh muốn ta lên núi đao xuống biển lửa, ta tuyệt đối không than vãn nửa câu.
- Ta từ chối.
Tinh Hồn thẳng thừng từ chối, nghe xong câu này, Lục Phong gương mặt sững sờ trắng bệch, tựa như vừa mới bị dội vào mặt một gáo nước lạnh vậy. Bên tai, giọng nói Tinh Hồn vẫn tiếp tục vang lên:
- Ngươi không có thứ gì đáng để ta phải đánh đổi cả, vì sao ta phải thu nhận ngươi?
- Chẳng phải huynh nói, ta có thiên phú sao?
- Đúng là như vậy, thế nhưng có thiên phú thì như thế nào?
Tinh Hồn lại nghiên đầu hỏi. Đến đây, Lục Phong cổ họng như bị mắc nghẹn, hắn không biết nên nói thế nào mới phải. Đúng như Tinh Hồn nói, hắn trong tay chẳng có gì cả, chỉ là một tên đệ tử quèn tại Thiên Kiếm Tông mà thôi. May mắn được kết bạn với Bắc Cung Thanh Đan, Hạng Hạo nên được Nhân Hội ưu ái cấp cho nhiều tài nguyên tu luyện hơn một chút mà thôi.
Còn lại, hắn đúng là một kẻ trắng tay chẳng có một chút vốn liếng nào cả. Lúc hắn đến đây, hắn định dựa vào cái thiên phú mà Tinh Hồn nói, níu lấy chút hy vọng để khiến bản thân biến mạnh, nhưng nào ngờ…
- Ta muốn biến mạnh, ta muốn gặp lại Cố Tinh Hải. Tinh Hồn, xin hãy cho ta cơ hội.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Lục Phong thay đổi đột ngột, nếu như ban đầu từ một kẻ chiềm sau vào vực thẳm tuyệt vọng, thì bây giờ ánh mắt của hắn tràn đầy quyết tâm. Tinh Hồn nội tâm khẽ động, đây mới là thứ hắn muốn nhìn thấy.
Lục Phong thực sự rất có tài, chỉ là bản thân hắn không phát hiện ra mà thôi. Lục Phong trước giờ luôn để bản thân sống trong vùng an toàn, chính vì vậy khiến cho thiên phú không được tận dụng, không được phát huy.
Đương nhiên, thiên phú của Lục Phong mặc dù không tồi, nhưng vẫn không đáng để Tinh Hồn lưu tâm đến. Chỉ là, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một cái ý tưởng điên rồ.
- Cơ hội, ta không phải không cho ngươi.
Vừa nói, Tinh Hồn trên tay xuất hiện một cái mộc hạp nho nhỏ. Chiếc mộc hạp này chính là vật trước đây trung niên vu tộc Tư Dịch Tầm trước khi đưa Cố Tinh Hải rời đi đã tặng cho hắn.
Tinh Hồn cũng chẳng biết bên trong chiếc mộc hạp nào chứa thứ gì, nói chung là hắn cũng lười quan tâm đến, vì vậy trước giờ ném vào một góc. Bây giờ, thiết nghĩ có thể tận dụng chiếc mộc hạp này được rồi.
- Mộc hạp này là vật trước khi Cố Tinh Hải rời đi đã đưa cho ta. Ta không biết bên trong chứa cái gì, trước hết ngươi cầm nó đi.
Vừa nói, Tinh Hồn vừa ném mộc hạp đưa cho Lục Phong. Lập tức Lục Phong giơ hai tay chụp lấy, cẩn thận quan sát mộc hạp, truyền một tia thần thức vào trong để tìm hiểu. Nhưng ngay lập tức, thần thức của hắn bị mộc hạp phản ngược lại. Cũng may cấm chế rất ôn hòa, ngoại trừ khiến cho Lục Phong giật mình thì không còn tạo thành ảnh hưởng gì khác.
“Cấm chế thật mạnh.”
Lục Phong hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ.
- Đến khi đủ năng lực, tự nhiên ngươi sẽ mở được mộc hạp ra. Hiện tại hãy giữ nó cẩn thận, nếu không chết lúc nào cũng không biết đấy.
Nhìn cái bảo hạp này, Lục Phong đã biết nó không phải vật tầm thường. Cổ nhân có câu hoài bích có tội, hắn tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này.
- Tinh Hồn sư huynh, ta cần phải làm gì để biến mạnh?
- Muốn biến mạnh, đích thực có rất nhiều cách. Thế nhưng cách nhanh nhất, khiến ngươi biến mạnh nhất, đó là đi vào con đường tà đạo. Ngươi có dám không?
“Tà… tà đạo?” Lục Phong biến sắc. Hắn từ lúc trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông, trong đầu luôn hướng đến tư tưởng trở thành một gã kiếm tu đầu đội trời chân đạp đất, được người người ngưỡng mộ, trở thành một vị kiếm tiên trừ gian diệt ác.
- Ngươi có thể lựa chọn… hoặc từ chối, tùy thuộc vào ngươi cả.
Tinh Hồn một bên lại nói tiếp, vừa lắc đầu nhún vai. Có lẽ đối với Lục Phong cần phải suy nghĩ thêm một đoạn thời gian, chuyện này ban đầu có lẽ với hắn khó mà chấp nhận được. Nhưng còn Tinh Hồn, bản thân hắn cũng là một gã ma tu tà đạo, đám đệ tử của hắn cũng là ma tu tà đạo. Tuy rằng hơi cực đoan, nhưng còn đường tu ma chính là khiến cho con người ta biến mạnh nhất, cả về thực lực lẫn tâm tính.
Chỉ thấy Lục Phong siết chặt hai tay lại, trong giây lát, đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng, dường như trong đầu đã thể hiện rõ quyết tâm.
“Tu ma? Chỉ cần biến mạnh, chỉ cần gặp lại được Tinh Hải, trở thành ma tu thì như thế nào!”
- Tinh Hồn sư huynh, ta đồng ý.
- Tốt, tạm thời ta cần phải chuẩn bị một chút. Bốn ngày nữa ngươi quay trở lại đây.
Lục Phong đứng dậy, không quên ôm quyền cảm tạ Tinh Hồn, sau đó cầm theo mộc hạp rời đi mất. Nhìn Lục Phong rời đây, bỗng nhiên đôi mắt Tinh Hồn trầm xuống, trong ánh mắt toát ra một tia sát cơ.
- Thiên phú của hắn, có lẽ dùng để thử nghiệm công pháp mới cũng không tệ.
Công pháp mà Tinh Hồn nhắc đến, dĩ nhiên chính là bổ sung khiếm khuyết, tu bổ để cho Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết trở thành một công pháp hoàn chỉnh nhất. Phần cần bổ sung, dĩ nhiên chính là khả năng thôn phệ kết hợp với Hấp Huyết Ma Công, tạm thời hắn gọi khả năng này là Phệ Huyết Thuật.
Mấy ngàn năm tu hành, bản thân hắn chưa từng sử dụng bất kỳ loại công pháp tu luyện nào khác ngoại trừ Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết do bản thân tự sáng tạo ra dựa trên nền tản của những loại công pháp khác mà thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT