Vĩnh dạ hàng lâm, bóng đêm bao trùm vạn vật. Trên bầu trời, những đám mây đen âm u quái quỷ che khuất đi bầu trời đầy ánh sao tuyệt đẹp. Nhìn lên bầu trời chỉ còn thấy lờ mờ ánh trăng tròn lấp ló đằng sau đám mây đen dày đặc đen kịt, ánh nguyệt quang yếu ớt không thể nào xuyên qua được.
Gió lạnh từ hư vô thổi qua Thiên Kiếm Tông uy nghiêm lộng lãy.
Tại một khu sâm lâm thuộc lãnh địa Thiên Kiếm Tông, vốn bình thường nơi đây rất tịch mịch lãnh đạm, không gian lạnh lẽo đầy mùi ẩm ướt khó chịu, ngoại trừ sâu bọ côn trùng ra thì hiếm khi có bước chân con người lưu lại.
Đột nhiên, có những âm thanh tiếng người khe khẽ vang lên, để ý kỹ lại, trong khu vực không bóng người này chẳng biết từ đâu xuất hiện một nhóm người.
- Biểu ca, huynh chắc chắn Huyết Tâm Bảo sẽ phát huy tác dụng chứ?
Giọng nói dễ nghe tựa âm thanh tiếng chim hót, nghe ngữ điệu này dường như là giọng nói của một nữ nhân. Ý tứ của nàng trong câu nghi vấn, hình như đang vừa chờ đợi, vừa lo lắng.
- Điền Diệp, muội an tâm. Cẩu tạp chủng đó đã trúng độc Hồng Uyên kiếm, chỉ cần sử dụng Huyết Tâm Bảo khống chế, nếu hắn muốn sống thì nhất định phải chạy đến đây quỳ lạy chúng ta xin tha.
- Muội thấy hắn đến giờ vẫn chưa đến, thế nên…
Nhóm người xuất hiện tại khu vực này, dĩ nhiên lại chính là hai huynh muội Điền Thanh, Điền Diệp.
Điền Diệp bị Tinh Hồn giữa thanh thiên bạch nhật, trước ánh mắt vô số người tát vào mặt, không những tát một cái mà đến tận hai cái. Bị thương chỉ là bên ngoài, nhưng vết thương nội tâm mới là điểm trọng yếu. Một nữ tử trước mặt bao nhiều người bị một gã đàn ông tát thẳng một cách không thương tiếc, thể diện bị ảnh hưởng nghiêm trọng, làm sao mà chịu đựng nổi được chứ?
Nàng cực kỳ căm ghét Tinh Hồn, nhưng càng nhiều hơn là oán hận Tiêu Y Y. Bởi vì Tiêu Y Y, nàng không chỉ bị Tinh Hồn đánh, mà còn bị Dương Thiên Quân – thần tượng trong lòng nàng ghét bỏ.
Nhưng không sao cả, hiện tại, dường như Tiêu Y Y đã bị Dương Thiên Quân vứt bỏ, vì vậy nên nàng ta mới bám theo Tinh Hồn, chỉ ngặt một nỗi chính là Điền Diệp không rõ nguyên nhân là vì chuyện gì mà thôi. Bất quá, cái điểm nghi hoặc này chỉ thoáng qua, bởi ngay lập tức đã bị hận thù che khuất mất rồi.
Tiêu Y Y thì chưa có cơ hội để ra tay, thế nên Điền Thanh mới lợi dụng địa vị cao cấp của bản thân tại nội môn, hấp dẫn sự tham lam của Đoạn Hải, rốt cuộc đã thành công khiến cho Tinh Hồn trúng độc. Sự việc diễn ra một cách công khai, nhưng dù là Nguyên Tử chân nhân cũng không hề phát giác ra được.
Điền Thanh trong lòng vô cùng đắc ý, trong đầu đang tưởng tượng đến viễn cảnh Tinh Hồn quỳ gối, liên tục dập đầu xuống đất với gương mặt thảm hại, miệng không ngừng van xin nài nỉ hai huynh muội bọn hắn. Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến cho cơ thể Điền Thanh dâng trào một loại cảm giác vui sướng thống khoái.
Bất quá, Điền Thanh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì so với thời gian dự tính thì có vẻ như Tinh Hồn đến hơi trễ.
- Độc của Hồng Uyên kiếm rất lợi hại, ngay cả Luyện Dược Sư cấp tôn sư chưa chắc có khả năng giải được. Có lẽ cẩu tạp chủng này có bí quyết nào đó để cầm cự được huyết độc.
- Vậy phải làm thế nào?
- Để biểu ca thử thúc giục Huyết Tâm Bảo, mặc dù hao tổn không ít nguyên lực, thế nhưng không sao cả.
Thấy Điền Diệp gương mặt lo lắng, Điền Thanh ben nhỏ nhẹ an ủi, đồng thời đưa bàn tay vuốt ve gương mặt trắng trẻo mị hoặc của Điền Diệp, đồng thời ánh mắt lóe lên một tia dị quang. Hành động này của hắn, Điền Diệp có lẽ đã quen thuộc nên không có phản ứng nào cả, ngoại trừ gương mặt hơi chút ửng hồng lên, nhìn thập phần kích thích.
Trong bóng tối mờ ảo, đột nhiên một ánh hồng quang quái dị chợt lóe lên. Vật phát ra ánh hồng quang đó, dĩ nhiên chính là Huyết Tâm Bảo – tà vật do quá trình huyết luyện mà thành.
Dù đây là lần thứ hai tiếp xúc với Huyết Tâm Bảo, thế nhưng trái tim bên trong lồng ngực Điền Diệp vẫn đập lên thình thịch liên hồi, bộ ngực căn tròn không ngờ nhấp nhô, nếu chỉ nhìn bình thường thì trong đầu không khỏi sinh ra một thứ hình ảnh âm tà.
Không chỉ có mỗi Điền Diệp có cảm giác như vậy, những thuộc hạ của Điền Thanh cũng tương tự. So với Điền Diệp, bọn họ được tiếp xúc với Huyết Tâm Bảo nhiều hơn, nhưng bởi vì được nhìn thấy nhiều hơn nên trong lòng bóng ma sợ hãi so với Điền Diệp khủng bố hơn rất nhiều.
Chỉ thấy Điền Thanh gương mặt biểu cảm âm tà, đột ngột một luồng khí lạnh bao trùm không gian, Huyết Tâm Bảo lơ lửng giữa trước mặt Điền Thanh, ánh hồng quang hắt vào mặt hắn, mái tóc đen mượt không gió tự bay, tạo thành một cảnh tượng rất ghê rợn.
Điền Thanh song thủ kết ấn, đồng thời cắn đầu lưỡi ra một giọt tinh huyết, phun vào bên trong Huyết Tâm Bảo, nguyên lực không ngừng thôi động, hai bàn tay đánh ra mấy đạo thủ ấn.
- Trấn.
Điền Thanh miệng hô một tiếng, chỉ thấy đột nhiên bên trong Huyết Tâm Bảo như đang chứa một trái tim còn sống, không ngừng vang ra âm thanh thình thịch đáng sợ. Ánh hồng quang mỗi lúc càng thêm mạnh mẽ, lóe lên như một con quái thú vừa mới bừng tỉnh.
Hàn khí lạnh lẽo mỗi lúc một nhiều hơn, từng cành cây ngọn cỏ ở gần sát Điền Thanh trên bề mặt xuất hiện một tầng băng vụ. Không gian càng lúc càng trở nên quỷ dị. Nếu không phải trước khi tạo thành trường cảnh quái dị này, Điền Thanh đã bố trí một trận pháp ẩn tàng, nếu không chỉ sợ đã bị đệ tử Thiên Kiếm Tông phát hiện ra rồi.
Sau khi làm xong, Điền Thanh thu hồi lại thủ quyết, nhìn gương mặt không giấu sự mệt mỏi thở dài ra một hơi.
- Biểu ca vẫn ổn chứ?
Điền Diệp trông thấy Điền Thanh trên trán lấm tấm mồ hôi thì bèn nhẹ giọng hỏi thăm, đồng thời tiến sát tới gần, dùng tay áo giúp hắn lau đi những giọt mồ hôi đó, trông vô rất thân thiết.
- Ta không sao. Muội cứ đợi thêm nửa khắc nửa, nếu hắn không chịu xuất đầu lộ diện, vậy thì biểu ca liền tiễn vong hắn.
- Ta tin biểu ca, đợi thêm một chút cũng không sa…
Điền Diệp khẽ cười tà mị nói, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên một cái bóng đen mờ ảo chẳng rõ từ nơi nào xuất hiện. Từ trong bóng đen tản ra sát khí kinh thiên động địa, đôi mắt màu đỏ tràn đầy lệ khí, tựa hồ phàm là nơi bóng đen này xuất hiện thì sinh linh sẽ chịu thảm cảnh tịch diệt.
- Ngươi làm ta khó chịu!
Từ cái bóng đen phát ra âm thanh khàn khàn lạnh lẽo, mang hàm ẩn đang muốn giết người. Điền Thanh, Điền Diệp và những tên thuộc hạ đi cùng với họ sóng lưng chạy xuống một luồng lãnh khí, so với khoảng khắc Điền Thanh huy động Huyết Tâm Bảo còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều.
Phảng phất như trước mặt bọn họ chính là quỷ môn quan, và cái bóng đen đó chính là tử thần muốn lấy mạng bọn chúng vậy.
- Ngươi là… Tinh Hồn.
Giọng nói khàn khà này, chính là giọng nói khiến cho Điền Diệp oán hận, khiến Điền Thanh bất mãn, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Trước đây, Điền Thanh đối với Tinh Hồn không quá đặt chủ ý, chỉ là hành động tiện tay để giúp Điền Diệp trút xuống tức giận mà thôi. Trong mắt Điền Thanh thì Tinh Hồn chả là cái thá gì cả, một con sâu con kiến tùy tiện một ngón tay nghiền nát.
Nhưng Điền Thanh đã sai lầm, Tinh Hồn so với những gì hắn tưởng tượng đáng sợ hơn vô số lần. Đến lúc này, Điền Thanh mới chợt phát hiện, những gì Tinh Hồn biểu hiện trên lôi đài, nào là kịch chiến với Kim Đồng Phúc, Đoạn Hải… đều là biểu hiện giả dối cả. Tinh Hồn khi đó đã cố ý che giấu thực lực.
Điền Thanh nội tâm cả kinh, thế nhưng dù sao hắn bản thân chính là cao thủ nội môn, dưới tay đánh bại vô số đối thủ, tuy kinh nhưng không loạn, ngay lập tức bạo phát tu vi.
Điền Thanh thực lực so với Túy Kiếm tuy kém, nhưng cách biệt cũng không quá xa.
- Phong Âm Loạn.
Điền Thanh hô lớn, nguyên lực trong thân thể mãnh liệt cuồng cuộng như trường giang đại hải. Điền Thanh phát hiện Tinh Hồn rất đáng sợ, vậy nên hắn liền vận dụng toàn bộ sức lực, không chút che dấu hay nương tay.
Chỉ thấy gió lớn mãnh liệt thổi lên, tạo thành vô số phong nhận ẩn tàng âm khí bay tán loạn ra xung quanh. Lúc này Điền Thanh chỉ lo cho an nguy của bản thân, còn lại những thuộc hạ của hắn, thậm chí là Điền Diệp sống chết thế nào, hắn cũng không buồn quan tâm đến.
Cũng may Điền Diệp thân thủ không tồi, ngay lập tức tế ra thanh tiên kiếm phẩm chất cao cấp, nguyên lực luân chuyển tạo thành một tầng bảo hộ bản thân. Những tên khác cũng hành động tương tự, bất quá thực lực bọn hắn nào so sánh được với Điền Thanh, kẻ nào may mắn thì thoát chết, kẻ thiếu may mắn thì tay chân đứt đoạn, còn kẻ xuôi xẻo thì chết ngay tại chỗ.
Điền Thanh thân thủ nhanh nhẹn xuất hiện bên cạnh Điền Diệp, trên tay Hồng Uyên Kiếm tế ra. Hắn không cho rằng một chiêu vừa rồi sẽ giết chết được Tinh Hồn, vậy nên mới tiếp tục xuất thủ tiếp, không cho Tinh Hồn bất kỳ cơ hội nào.
- Huyết Thực Không.
Dưới màn đêm u tối, ánh sáng màu hồng quỷ dị từ Hồng Uyên Kiếm tán ra xung quanh, tạo thành một cảnh tượng huyễn hoặc khó ta. Điền Thanh gương mặt dần tái đi, nhưng bất chấp vẫn xuất thủ, một kiếm chém xuống, màu đỏ như máu càng khuếch tán mãnh liệt, tựa hồ muốn nuốt trọn cả một mảnh không gian này.
*Roạt roạt…* Âm thanh như tiếng động vật ngấu nghiến vang lên, không tạo ra cảnh tượng gì huy hoàng đẹp mắt, trái ngược lại rất ghê tởm đáng sợ. Nét mặt Điền Thanh hưng phấn cười lớn:
- Cẩu tạp chủng, cho ngươi biết sự lợi hại của bản công tử, hắc hắc…
Ban đầu ý định của Điền Thanh là buộc Tinh Hồn quỳ xuống khóc lóc van xin, nhưng đáng tiếc là việc Tinh Hồn giấu diếm thực lực nằm ngoài dự kiến. Điền Thanh xem ra cũng là người rất quyết đoán, cảm thấy nguy hiểm liền ưu tiên việc giết Tinh Hồn lên làm đầu, không sử dụng Huyết Tâm Bảo để khống chế Tinh Hồn nữa. Bởi dù sao sử dụng Huyết Tâm Bảo rất tiêu hao nguyên lực và khí lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT