Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 149: Song Đầu Thanh Lân Mãng

Một ngày trôi qua, Tinh Hồn sử dụng ba viên Phục Khí Đan do Thiên Kiếm Tông ban thưởng thì khôi phục lại nguyên lực tại đan điền lẫn không gian động thiên thứ nhất. Nghỉ ngơi một ngày, thực lực của hắn đã khôi phục lại bình thường, tiếp theo chính là đi săn hậu thiên hoang thú cấp ba rồi.

Muốn gặp được hậu thiên hoang thú cấp ba thì phải tiếp tục tiến vào sâu hơn, ước chừng khoảng tám trăm thước thì mới bắt gặp chúng được.

Mặc dù nơi Tinh Hồn đang đứng ngẫu nhiên cũng xuất hiện một vài hậu thiên hoang thú cấp ba, thế nhưng tỷ lệ rất thấp. Thời gian tuy rằng còn đến ba tháng, nhưng Tinh Hồn cũng không có thời gian ngồi im một chỗ chờ đợi chúng xuất hiện trước mặt mình.

Càng đi vào sâu bên trong Hằng Nhạc Sơn Mạch thì cây cối mọc càng nhiều, không khí rất ẩm thấp, khác biệt rất nhiều so với một ngàn thước bên ngoài. Nơi đây, dù là ban ngày nhưng không gian vẫn rất âm u, thỉnh thoảng xuất hiện những cái chướng khí, không cẩn thận là bị trúng độc như chơi.

Bắt đầu tiến vào khu vực xuất hiện hậu thiên hoang thú cấp ba, Tinh Hồn bèn thu liễm khí tức bản thân lại, hành động cẩn trọng hơn rất nhiều so với trước đây.

Dù sao thì hậu thiên hoang thú cấp ba rất mạnh, trừ khi hắn sử dụng toàn bộ con bài tẩy thì mới có thể diệt sát được chúng, thậm chí không cẩn thận là mất luôn cái mạng nhỏ như chơi.

Thu liễm bản thân lại, vậy nên tốc độ của Tinh Hồn vì thế mà giảm theo. Trước mặt hắn xuất hiện một màn chướng khí màu xám đục kỳ dị.

Tinh Hồn thử đem thần thức xuyên qua màn sương xám đó để thử thăm dò, thế nhưng màn sương này lại có dị năng kỳ lạ làm cho thần thức của hắn bị phản chiếu ngược lại. Chân mày nhướng lên, bản năng cho thấy màng sương kia có gì đó không bình thường.

Tinh thần căng lên như dây đàn, Đồ Lục xuất hiện trên tay, sự cảnh giác tăng lên cao nhất, từng bước một tiếng vào bên trong màn sương.

Bởi vì màng sương này quá dày đặc, thế nên Tinh Hồn dù là thần thức hay bằng mắt thường vẫn không thể quan sát được các hướng xung quanh.

- Cẩn thận, ngươi đang bị một con mãng xà nhắm vào.

Tiểu Ứng Long mở miệng nhắc nhở.

- Mãng xà?

- Phải, là hậu thiên hoang thú cấp ba, đúng thứ ngươi cần đấy.

- Có cần bổn long tương trợ không?

Tiểu Ứng Long cười âm tà, hỏi.

- Tạm thời chưa cần, chuyện đi săn này vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, khi nào thực sự nguy hiểm ta sẽ triệu hồi ngươi.

- Hắc hắc, vậy mới phải.

Đối với câu trả lời của Tinh Hồn, Tiểu Ứng Long dường phi thường ưng ý. Có lẽ Tinh Hồn phần nào cũng đang cảm giác được rằng, con rồng mập này đang muốn thăm dò mình. Bất quá, hắn cũng không để tâm đến, nó muốn làm gì thì mặc nó.

Khi tiến vào bên trong vùng sương mù, tự nhiên Tinh Hồn nội tâm sinh ra một cảm giác lạnh lẽ, y phục đột nhiên có dấu hiệu muốn tan chảy.

“Sương mù có độc?”

Chớp mắt, hắn liền cảm thụ được sương mù này có độc tố. Cũng may, Tinh Hồn tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, ngưng tự được Trấn Ngục Huyền Thai, thế nên nhiêu đó độc tố không thể làm khó được hắn.

Con mãng xà này cũng thật thông minh, lợi dụng sương mù tại Hằng Nhạc Sơn Mạch thả vào độc tố của bản thân, nếu ai đó bất cẩn không để ý đến chi tiết này, chỉ sợ vừa hô hấp một cái là lập tức trúng độc ngay.

Bước vào cũng đã được hơn hai mươi bước, thế nhưng con mãng xà vẫn chưa chịu xuất hiện, xem ra nó vẫn rất cảnh giác với hắn.

Chợt trong đầu lóe lên vệt linh quang, chỉ thấy làn da của Tinh Hồn dần dần chuyển sang màu tái nhợt, cơ hồ như đang bị trúng độc vậy. Đồng thời thân thể đột ngột khựng bước, cả người rũ rượi, sức mạnh toàn thân trông giây lát biến mất.

Tinh Hồn sắc mặt biến đổi.


- Không ổn.

Hắn hô lớn, chuẩn bị xoay người chạy ra khỏi màng sương mù thì bỗng nhiên không gian truyền đến một tiếng kêu rít rít lạnh người, trong màn sương mờ ảo một bốn ngọn đuốc màu đỏ xuất hiện.

Màn sương mù bị khoáy động dữ dội, bay tán loạn trong không gian.

Nghe thấy tiếng động từ đằng sau lưng, Tinh Hồn nguyên lực vận chuyển, cước bộ quái dị di chuyển. Chỉ thấy trong không gian một cái đại thụ bay xẹt qua, ầm một tiếng khiến cho đất đá bay đầy trời.

Cách đó khoảng chừng ba mươi bước chân, bóng ảnh Tinh Hồn hiện ra. Hắn vừa rồi thi triển Quỷ Ảnh Thần Hành tránh né trong tức khắc, nhưng không ngờ tốc độ của con mãng xà này lại nhanh đến như vậy, khiến cho một góc áo bị xé rách.

- Song Đầu Thanh Lân Mãng.

Tinh Hồn ngẩn mặt nhìn lên trên, chỉ thấy trước mặt là một con mãng xà khổng lồ có hai chiếc đầu lớn, toàn thân được bao bọc bởi một tầng thanh lân cứng rắn.

Song Đầu Thanh Lân Mãng, hậu thiên hoang thú cấp ba, thuộc về loại hoang thú đẳng cấp chí tôn, thực lực so với tiên giả Linh Tiên Cảnh không hề thua kém.

Bốn đôi mắt đỏ rực như máu nhìn chằm chằm Tinh Hồn, hai có miệng phát ra âm thanh khè khè, hai cái lưỡi chẻ đôi không ngờ đưa ra thụt vào, giống như đang muốn thưởng thức tư vị của con mồi bé nhỏ trước mặt.

Tinh Hồn gương mặt trầm xuống, nếu như chỉ là hậu thiên hoang thú cấp ba phổ thông, hắn có thể đối phó bình thường được, nhưng không ngờ lại đụng phải hậu thiên hoang thú cấp ba chí tôn, thuộc vào loại khó đối phó nhất.

- Có chút khó khăn, nhưng cũng chỉ như vậy. Hỏa Công Công.

Tinh Hồn lại một lần nữa gọi ra Hỏa Công Công, xuất hiện bay lơ lửng bên cạnh hắn.

- Hợp.

Lại hô một tiếng, Hỏa Công Công thân thể biến thành những đóa hoa lửa dung nhập vào thân kiếm Đồ Lục.

- Hắc Mang.

Nguyên lực từ đan điền và không gian động thiên thứ nhất điên cuồng rót vào, khí thế của hắn theo đó bạo tăng. Vốn dĩ bình thường, hắn đã không kém hơn tiên giả Địa Tiên Cảnh, nhưng ngay sau khi dùng bí pháp hợp nhất với Hỏa Công Công, thực lực của Tinh Hồn nhảy vọt lên Linh Tiên Cảnh.

Mái tóc trắng chuyển sang màu tím, cơ thể như được một ngọn lửa viễn cổ bao phủ, trong đôi hồng nhãn lóe lên chiến ý kinh người.

- Ma Viêm Trảm.

Nguyên lực từ không gian động thiên thứ hai lại được khu động, điên cuồng rót vào Đồ Lục. Tinh Hồn cầm Đồ Lục chỉ thiên, một đạo kiếm khí nóng bỏng xông thẳng lên trời, sau đó trảm xuống một kiếm, uy lực như muốn xẻ đôi mặt đất vậy.

Song Đầu Thanh Lân Mãng giật mình, không ngờ con mồi của nó trông giây lát lại có thể biến mạnh. Bản năng của hoang thú so với nhân loại thính hơn rất nhiều, Song Đầu Thanh Lân Mãng cảm giác được nhân loại phía trước khiến nó cảm thấy bị uy hiếp.

Tuy nhiên, bị uy hiếp là một chuyện, hung ý của nó trái ngược không hề thuyên giảm, ngược lại giống như bị xem thường kích thích.

- Pi xà… pi xà…

Cái đuôi khổng lồ của Song Đầu Thanh Lân Mãng bỗng từ bên dưới đánh tới chỗ Tinh Hồn, trong lớp thanh lân sáng lên ánh lục quang, tựa hồ như lớp thanh lân đã được cường hóa lên. Ầm một tiếng, Ma Viêm Trảm bị đánh tan, Tinh Hồn thân thể lùi lại phía sau.

Song Đầu Thanh Lân Mãng không ngờ cái đuôi cũng bị đánh bật lại, trên cái đuôi xuất hiện một vết kiếm nhàn nhạt. Trông thấy tầng thanh lân bị tổn thương, Song Đầu Thanh Lân Mãng cả giận, hai cái đầu giận dữ rít lên, trong bốn đôi mắt tràn ngập hung quang, cái miệng há rộng ra, đỏ rực như mấy cái chậu máu, xông tới muốn ngặm Tinh Hồn vào trong miệng.

- Đến đây.

Tinh Hồn ổn định lại thân hình, gương mặt không chút tỏ ra kinh biến, thậm chí chiến ý trong mắt dâng trào lên, há miệng gầm lớn.

Chỉ thấy gân xanh trên trán nổi lên, áo ngoài bị kình lực chấn nát thành tro bụi, để lộ ra cơ thể chắc nịch được bao phủ bởi một tầng lực lượng màu đen huyền, chính là Hư Không Chiến Thể gia trì nên.

- Kiếm Trảm Tinh Thần.

Nguyên lực từ ba không gian động thiên còn lại đều điên cuồng vận chuyển, một khí thế khủng bố như muốn hủy thiên diệt địa.

Tiểu Ứng Long bên trong không gian động thiên quan sát đột nhiên chấn kinh, đứng bật dậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Hình ảnh… hình ảnh này, sao quen thuộc đến như vậy?

Giọng nói của Tiểu Ứng Long lắp bắp, vừa là kinh ngạc, vừa là sợ hãi úy kỵ. Phảng phất bên trong đôi mắt đen láy của nó, đằng sau lưng Tinh Hồn như có một bóng người, y toàn thân mặc áo giáp màu đen, mái tóc đen huyền bay tán loạn trong gió, đôi tử nhãn lóe lên sự điên cuồng, tay cầm cổ kiếm trảm xuống một kiếm.

Tinh Hồn kiếm ý tầng thứ hai dâng trào, gia trì vào Kiếm Trảm Tinh Thần, hắn chính là muốn lấy cứng đối cứng với Song Đầu Thanh Lân Mãng, thành bại trong một chiêu này, hoặc là hắn chết, hoặc là Song Đầu Thanh Lân Mãng vong.

Ở trong tình huống ngặt nghèo, nhưng gương mặt Tinh Hồn rất tự tin, giống như hắn đã nắm chắc được phần chiến thắng.

Ầm một tiếng, thiên địa rền vang như muốn sụp đổ, một làn khói bụi ngập trời bay lên, kèm theo đó là một cơn chấn động nhè nhẹ khiến cho cây cối rung động dữ dội.

Máu tươi bắn ra tung tóe, không gian vang lên âm thanh ầm ầm, chính là do thân thể của Song Đầu Thanh Lân Mãng gây ra.

Nó đã bị Tinh Hồn chém thành ba phần, hai cái đầu bay lăn lông lốc trên đất, còn thân thể thì uốn éo giẫy dụa trước khi chết. Khoảng chừng vài phút sau, cơ thể khổng lồ của nó mới thôi cử động, hoàn toàn trở thành một cái xác lạnh.

Từ trong bụi mờ, Tinh Hồn chậm rãi bước ra, trên tay cầm kiếm trông rất uy phong. Có điều, gương mặt hắn tái nhợt, khóe miệng xuất hiện tia máu tươi, cơ thể cũng bị những vết thương nhỏ. Cũng may Hư Không Chiến Thể rất vi diệu, giúp hắn khép miệng những vết thương nhỏ đó. Bất quá, đó chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, nội thương mới quan trọng.

Lực lượng phản chấn truyền lại cơ thể khiến cho bên trong căn cơ sinh ra bất ổn, nếu không điều trị hợp lý sẽ tạo thành thương tổn trong quá trình tu luyện sau này.

- Tiểu tử, ngươi lợi hại thật, không ngờ còn có thể tru sát được cả con rắn lục hai đầu.

Tiểu Ứng Long khôi phục lại dáng vẻ bình thường, sau đó không ngừng khen ngợi Tinh Hồn.

- Quá khen.

Tinh Hồn lãnh đạm đáp, sau đó bỗng đi tới chỗ phần thân thể bị chặt đứt, máu tươi hôi tanh không ngừng bốc lên, trông rất khó chịu.

- Tiểu tử, ngươi định làm gì đấy?

- Chỉ là muốn mạnh lên thôi. Hỏa Công Công.

Tinh Hồn song thủ kết ấn, tinh thần lực chậm rãi buông ra, phảng phất trong không gian xuất hiện một bàn tay vô hình vậy, cơ hồ muốn chụp lấy một tồn tại vô hình nào đó.

Hỏa Công Công vốn trở nên hư nhược sau khi dung hợp với Tinh Hồn, đột nhiên hai mắt nó sáng lên, bay lên trên cao. Gương mặt vốn không có miệng không ngờ bị xé ra làm hai, nói chính xác hơn là do nó chủ động há ra, cắn nuốt tồn tại vô hình đang giẫy dụa, biểu cảm trên gương mặt tràn đầy sự hưng phấn.

- Linh hồn của Song Đầu Thanh Lân Mãng khá mạnh, để Hỏa Công Công cắn nuốt sẽ khiến cho nó tiến bộ. Có điều, thủ pháp của tiểu tử nhà ngươi cũng khá nhanh, suýt chút nữa là linh hồn con rắn hai đầu này tiêu tán rồi.

Không bận tâm đến Tiểu Ứng Long lảm nhảm, Tinh Hồn ngồi xếp bằng xuống đất, mặc cho máu tươi dưới đất bám vào người vừa khó chịu vừa hôi hám, bàn tay đặt lên vị trí vết chém, hai mắt lóe hàn mang, hô lớn:

- Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết – Thôn Phệ.

*********

Đa tạ Tạch tặng 26 nguyệt phiếu /ngai

Up trước một chương trả nợ /chet

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play