Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 62: Tiên Long Thuật – Đồ Lục tái xuất

Kế đó, Hoàng Tiểu Ngư lại cầm song kiếm tiếp tục xông đến, trong mắt hắn lóe lên sát ý, dường như có ý định giết chết Tinh Hồn.

Đúng lúc này, Tiểu Ứng Long hô vang:

- Được rồi, tiểu tử, dựa hết cả vào ngươi đấy.

- Tiên Long Thuật – Hoán Long.

Tiểu Ứng Long sử dụng ý chí của viễn cổ Ứng Long, mặc dù chỉ là một tia khí linh vô tình tách khỏi khí linh bản thể, nhưng viễn cổ thần thú vẫn là viễn cổ thần thú, khi được ý chí của viễn cổ Ứng Long triệu hoán, bỗng nhiên khí huyết trong cơ thể Tinh Hồn đột ngột sôi trào.

- Lấy chí ý của viễn cổ Ứng Long, ta lệnh cho kẻ đang có huyết thống Long Tộc chảy trong huyết quản – loại huyết thống tôn quý nhất, đứng đầu muôn vạn sinh linh, hãy thức tỉnh đi.

Tiểu Ứng Long như biến thành một người khác vậy, biểu tình gương mặt nghiêm túc, không có bỡn cợt như ban đầu.

Trên người nó phản phất khí chất của một vị quân vương, không còn là một tiểu khí linh nhỏ bé, mà nó thực sự và một đầu viễn cổ Ứng Long trong truyền thuyết có địa vị vô cùng tôn quý.

Giọng nói của nó như một loại thần thông thuật pháp, trong truyền thuyết mà những tiên giả thường gọi là ngôn xuất pháp tùy.

Câu nói của nó vang lên trong đầu Tinh Hồn, khiến cho huyết thống Long Tộc sôi trào điên cuồng. Không những thể, âm vang của câu nói này ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Bọn họ cảm giác có một loại thần uy bá khí đang muốn nghiền ép họ. Hoàng Tiểu Ngư khí thế như vũ bão lập tức bị âm vang thần bí kia đánh vỡ chiến ý, thế công liền đó bị đình chỉ lại.

- Chuyện gì xảy ra?

Hoàng Tiểu Ngư sợ hãi thốt. Đã từ rất lâu, kể từ khi tiến nhập Linh Lôi Tông, hắn đã lâu chưa có trải nghiệm lại cảm giác run sợ này.

Một tiếng ngâm đột nhiên vang lên, âm hưởng truyền lên cả bầu trời Hư Thần Tinh, làm cho phong vân tán loạn,

Tiếng ngâm này như có uy áp nào đó ảnh hưởng lên hoang thú tại Hằng Nhạc Sơn Mạch, bọn chúng nghe thấy thì cơ thể run rẩy, thậm chí không dám gầm rú đáp lại, chỉ biết chạy thật nhanh về hang ổ của mình để tránh né.

Âm thanh đó, từ sâu trong huyết mạch của đám hoang thú có tác dụng áp chế. Cũng dễ hiểu thôi, bởi tiếng ngâm đó của tiếng ngâm thuộc về Long Tộc – dù là yêu loại hay thú loại đều phải chịu quỳ gối dưới uy áp của chân long mà thôi.

Chịu áp lực gần nhất, dĩ nhiên áp lực mà đám Hoàng Tiểu Ngư đang phải gánh chịu vô cùng khủng khiếp. Cứ có cảm giác rằng ngay trên đầu mình là một tòa núi khổng lồ, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Mặt mày người nào người nấy tái mét, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi mồ kê đầy mình. Áp lực mạnh đến nỗi, một số tên đệ tử Linh Lôi Tông thổ huyết, nằm ngất ngay giữa đương trường.

Kinh biến này quy mô rất lớn, ngay cả tại Phong Lâm Thành dù rất xa Hằng Nhạc Sơn Mạch, một số tiên giả tu vi cao cường cũng cảm giác được áp lực khủng bố do Tinh Hồn tạo thành.

Còn Thanh Giang trấn thì khỏi phải nói, ai nấy đều xôn xao sợ hãi, vị tiên giả tọa trấn Thanh Giang trấn cũng buộc phải ra mặt trấn an tinh thần chúng nhân.

Đây là một người ông lão râu tóc trắng xóa, gương mặt xuất hiện tang thương năm tháng. Tu vi đỉnh phong Phù Tiên Cảnh, đây đã là cực hạn của ông ta, không cách nào đột phá thêm nữa. Vậy nên mới bị đẩy đến Thanh Giang trấn làm thủ hộ giả.

- Hoang thú sau khi lột xác sẽ rơi vào trạng thái suy yếu nhất. Nếu bắt được đầu hoang thú này, như vậy ta liền đạt được tư cách quay về tông môn, thậm chí con ban thưởng hậu hĩnh.

Trong mắt lão ta lóe lên một tia tham lam, liếm mép một cái, sau đó truyền lệnh xuống:

- Đóng cửa Thanh Giang trấn, không cho phép bất kỳ ai ra vào, nếu làm trái, giết bất luận tội.

Tại Thanh Giang trấn, trừ khi có sứ giả Phong Lâm Thàng đến, nếu không quyền lực của lão ta là cao nhất.

Mệnh lệnh vừa truyền xuống thì lập tức được thi hành, những cánh cổng xung quanh Thanh Giang trấn đều bị đóng lại cả. Số lượng tiên giả thực hiện nhiệm vụ tại đây cấp tốc xuất hiện để làm nhiệm vụ gác cổng.

Sở dĩ ông ta làm vậy là để giảm bớt số người muốn tranh đoạt hoang thú kia với lão. Với uy hiếp đến từ Phong Lâm Thành, lão ta tin rằng không một kẻ nào dám thách thức làm trái mệnh lệnh đâu.

Làm xong, lão ta liền lấy ra một pháp bảo thiết phiến, trên mặt thiết phiến được gia cố những đạo cấm chế phi hành. Dĩ nhiên thiết phiến này là một loại pháp bảo chuyên dùng để ngự không, chỉ cần cho vào một số lượng tinh thạch nhất định là có thể thôi động nó được.

Chỉ thấy thiết phiến biến hóa lớn lên, lão ta nhảy lên mặt thiết phiến, kế tiếp điều khiển thiết phiến chạy đến chỗ xảy ra dị tượng.

Đương nhiên suy nghĩ giống lão ta có rất nhiều người. Mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau, và những người như thế đều hướng về phía Tinh Hồn cả.

Thậm chí ngay cả những tiên giả cảm giác được uy áp tại Phong Lâm Thành cũng không nhịn được mà âm thầm rời khỏi tông môn, chạy đến Hằng Nhạc Sơn Mạch xem xét tình hình.

Quay trở lại vị trí Tinh Hồn đang đứng, Tiểu Ứng Long nhìn thấy sự biến đổi của Tinh Hồn quá kinh khủng, mồm há rộng hét toáng lên:

- Tiểu quỷ, ngươi rốt cuộc là quái vật gì vậy?

Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Ứng Long sử dụng thần thông này, bởi trong quá khứ nó đã thực hiện qua vô số lần.

Nhưng những lần đó, trong trí nhớ của nó không có kinh khủng đến mức này. Tựa hồ trong huyết thống của Tinh Hồn có một sự bất thường nào đó mà Tiểu Ứng Long không cách nào giải thích nối.

Mà ngay cả chính bản thân Tiểu Ứng Long, đối với uy áp mà Tinh Hồn tạo thành cũng tràn ngập sự úy kỵ.

Dị tượng biến mất ngay sau đó, sự việc nói thì dông dài, bất quá chỉ diễn ra trong vài nhịp thở mà thôi.

Có điều vài nhịp thở ấy cũng đủ để làm cho việc này xảy ra rất nhiều tình huống.

Sương bụi mờ mịt tiêu tan, bóng dáng Tinh Hồn hiện ra. Hắn lúc này, trông thực sự rất điên cuồng và hung hãn.

Mái tóc trắng đã chuyển sang màu đỏ rực, dựng ngược lên, bay phập phồng trong gió loạn.

Đôi mắt bị màu tím đen lấn át hoàn toàn, thậm chí không thể nhìn thấy được con ngươi, từ trong đôi mắt tản ra một loại uy hiếp đáng sợ.

Áo bào đã bị xé nát, bởi cơ thể hắn giờ đây được bao bọc bằng một tầng lân phiến màu đen, rất ư là dị biệt. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là đôi cánh sau lưng, đôi cánh này dường như không thuộc về loài rồng, không giống cánh của tộc Ứng Long, cũng không giống đôi cánh của tộc Minh Long, dường như nó thuộc về một chủng tộc khác cao cấp hơn Long Tộc rất nhiều.

- Cái quái quỷ gì thế này. Tiểu tử, nghe bổn long nói gì không?

Tiểu Ứng Long nhìn bộ dạng của Tinh Hồn thì thập phần sợ hãi, nó là người thi pháp, nên nó cảm nhận được rất rõ sức mạnh của Tinh Hồn lúc này.

Đừng nói là tiên giả Địa Tiên Cảnh, chỉ sợ ngay tiên giả Thiên Tiên cũng chưa chắc đã đủ sức chống chọi với Tinh Hồn. Trạng thái này quá mức mạnh mẽ, quá mức cuồng bạo, và quá mức đáng sợ, nó hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Tiểu Ứng Long.

Mà một khi đã như vậy, thần trí của Tinh Hồn khó mà giữ được nữa.

- Tên tiểu tử này điên rồi. Cứ thế này, hắn sẽ đánh nhau đến chết mất.

Chỉ thấy Tinh Hồn thở ra một tiếng, hơi thở băng lãnh như muốn nhốt người ta vào địa ngục hàn băng. Hắn cầm cây thương trong tay, biểu tình như xuất hiện một tia khinh thường, tựa hồ cây thương này không xứng để hắn sử dụng vậy.

Tinh Hồn không giữ được thần trí, nhưng dường như hắn cảm nhận được hắn đang sở hữu một kiện thần binh rất mạnh mẽ, và chỉ có thần binh đó mới xứng đáng để hắn sử dụng.

Cây thương bị Tinh Hồn cắm xuốn đất, liên kết với hắn và Tiểu Ứng Long vì vậy mà biến mất.

- Không được, tiểu tử, mau tỉnh lại đi, lần này thực sự bổn long không cố ý, tiểu tử…

Giọng nói của nó hoàn toàn bị Tinh Hồn gạt ra ngoài tai. Thần niệm khẽ động, bỗng nhiên hắn gầm lên một tiếng, tựa hồ như đang cưỡng ép kêu gọi một vật nào đó.

Từ trong linh đài, cổ kiếm Đồ Lục đang bị phong ấn đột nhiên nghe tiếng kêu gọi, nó rung chuyển dữ dội, như muốn phá tan gông xiền để xuất hiện bên cạnh chủ nhân của nó.

Không biết là do nguyên nhân gì, thế nhưng gông xiền phong ấn tự nhiên bị cởi bỏ. Một vầng hào quang màu xanh lam tỏa sáng rực rỡ.

Bất kỳ ai trông thấy, nhất định sẽ nghĩ rằng là dị bảo xuất thế. Vậy nên số lượng người đến đây càng lúc càng đông.

Ánh hào quang chói mắt biến mất, cổ kiếm Đồ Lục hiện ra, lơ lửng trước mặt Tinh Hồn. Lúc này đây, cổ kiếm Đồ Lục toàn thân một màu xanh biếc, hệt như màu sắc của tầng trời.

Chỉ khi bị Tinh Hồn nắm lấy, từ sắc xanh tuyệt đẹp, cổ kiếm Đồ Lục bỗng nhiên chuyển sang màu xanh tím, rồi màu tím đên, và cuối cùng dừng lại ở màu đen huyền, chính là trạng thái trước đây của nó.

Đồ Lục trong tay, khí thế của Tinh Hồn càng trở nên mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, giờ chỉ sợ cả tiên giả Thiên Tiên cũng sẽ bị hắn trảm chết.

Vô tình phất một kiếm, cảnh quang trước mắt bỗng nhiên biến mất không một dấu tích. Nguyên nhân chính là bởi bị một kiếm mà hắn vung ra hủy diệt chỉ trong một hơi thở.

Hoàng Tiểu Ngư biến sắc, sự sợ hãi khắc sâu vào tận xương tủy. Hắn nhìn khung cảnh trống trơn đối diện, rồi nhìn sang Tinh Hồn.

- Hắn là quái vật gì vậy?

Nữ tử họ Mai cũng kinh hoảng không thôi, nếu một kiếm vừa rồi mà đánh về phía họ, có lẽ chẳng có một cơ may nào sống sót.

- Nhân lúc hắn không để ý, trốn mau.

Không ai không nhận thức rõ tình huống này, lập tức xoay lưng mà bỏ chạy thật nhanh. Hoàng Tiểu Ngư cũng đồng dạng, bởi hắn biết rằng, mình đã không còn là đối thủ của Tinh Hồn nữa.

Ánh mắt vô thần liếc nhìn những kẻ bổn trốn, chỉ thấy hắn nhích người, vị trí hắn vừa đứng chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh. Tốc độ Tinh Hồn quá nhanh, so với thần thông thuấn di cơ hồ không sai biệt gì nữa.

Hắn xuất hiện bên cạnh một gã đệ tử Linh Lôi Tông. Trong mắt hắn lộ vẻ tuyệt vọng, hét lên một tiếng thảm thương:

- Không.

Tiếng hét của hắn không nhận được sự đồng cảm của Tinh Hồn, bởi Tinh Hồn đã rơi vào trạng thái vô thức, chỉ biết giết và giết.

Kế tiếp nhìn những kẻ khác, dường như lười truy đuổi, Tinh Hồn điều khiển Đồ Lục, đột nhiên Đồ Lục biến hóa thành vô số kiếm ảnh, phóng thẳng lên bầu trời.

Khi ấy cảnh tượng rất kinh dị, bầu trời lấy Tinh Hồn làm trung tâm biến thành một tòa kiếm giới. Hắn chỉ tay lên trời, sau đó nhẹ nhàng chỉ ngón tay xuống. Tòa kiếm giới rung động, rốt cuộc hóa thành một trận kiếm vũ, trong phạm vi trăm trượng đều bị kiếm vũ công kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play