Sát cơ ập đến, Mã Vệ giật mình, hắn lập tức chuyển người lại, triệu hoán ra một thanh đao lớn. Cây đao này vừa rút ra khỏi vỏ đã bức ra một luồng sóng nhiệt, thân đao là một màu đỏ rực, ẩn hiện bên trong cây đao khắc khoảng tầm mười đạo cấm chế, chính là một kiện pháp khí hạ phẩm.
Mã Vệ vận chuyển nguyên lực, khí thế hùng dũng trảm xuống một đường.
- Ma Viêm Phá.
Đường đao uy lực kinh hồn, ẩn hiện khí tức hung bạo, nhưng muốn thiêu đốt không gian, bạo tạc ầm ầm.
Đao khí và kiếm khí chạm nhau, không gian vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Linh khí hỗn loạn, cuồng phong tán ra xung quanh, làm cho cây cối tại nơi này rung chuyển dữ dội.
Uy lực khiến cho Mã Vệ bức lùi về phía sau mấy chục thước, còn cô gái kia thì cũng bị cuốn bay ra xa. Cái dây thừng mà Tinh Hồn dùng để trói nàng treo lên cây không thể chịu nổi uy lực do hai tiên giả trung kỳ Phàm Tiên Cảnh tạo thành.
Mã Vệ từ trong đám khói bụi chui ra, sắc mặt có chút bất ổn, đương nhiên không phải do kiếm khí của Hạng Hạo gây nên, mà là do xà độc trong cơ thể đang có dấu hiệu muốn bộc phát.
- Tên kia nhìn rất quen mắt.
Mã Vệ hai mắt âm trầm, sau đó vận chuyển kình lực, thổi bay làn khói bụi, khung cảnh trước mặt lại hiện ra.
- Ngươi là… Hạng Hạo của Thiên Kiếm Tông?
Chỉ thấy Hạng Hạo lúc này đang đến gần cô gái, giúp nàng tháo dây thừng ra.
Tuy nói cả hai tu vi ngang nhau, nhưng luận về thực lực, Hạng Hạo vẫn trên cơ so với Mã Vệ một chút.
Một chiêu giao thủ vừa rồi, Mã Vệ trông có chút chật vật, vậy mà Hạng Hạo không hề có chút xuy xiển nào.
- Ngươi biết Hạng mỗ? Ồ, là đệ tử Bá Đao Tông.
Hạng Hạo sau khi cởi trói cho cô gái, tiếp đó nhìn Mã Vệ, âm thầm đánh giá.
Bởi vì trên ngực áo của Mã Vệ có cái tông huy hình cây đao màu tím, đó chính là tông huy của Bá Đao Tông, một trong năm tông môn tại Phong Lâm Thành.
- Ngoại môn thập đại thiên kiêu Thiên Kiếm Tông. Tại Đằng Long Chiến ba trăm năm trước giành tiến vào bát cường, tại hạ làm sao không nhận thức được.
Mã Vệ cười nhạt, nói.
- Không ngờ danh tiếng của Hạng mỗ lại được đệ tử Bá Đao Tông biết đến, hổ thẹn rồi.
Hạng Hạo ngữ điệu khách khí trả lời.
- Không nghĩ đến ngay tại Hằng Nhạc Sơn Mạch lại gặp được Hạng huynh, thật đúng là có duyên. Có điều, không biết vì cớ gì lại xuất thủ đánh lén tại hạ?
- Hạng mỗ vốn không quen việc nhìn thấy cảnh một cô gái bị một nam nhân hà hiếp ép bức. Thấy một đánh một, thấy mười đánh mười, tính cách của tại hạ khác cực đoan, thế nên dù là đánh lén đi chẳng nữa, miễn là giết được kẻ tâm thuật bất chính, không bằng lang sói thì vẫn đáng.
Hạng Hạo cười nhạt, tuy ngữ điệu khách khí ôn hòa, thế nhưng trong lời nói lại chứa đầy ẩn ý.
Trông gương mặt Mã Vệ trầm xuống.
- Hạng huynh, ta không cần biết ngươi là chính nhân quân tử thế nào, nhưng tiện nhân kia cướp đi đồ của ta, lại còn hạ độc thủ với ta nữa, thù này không trả, ta làm sao cam tâm. Hạng Hạo, mau giao ả ta ra đây.
- Thằng kia, ngươi chửi ai tiện nhân. Ngươi có tin ta chém xuống đầu chó ngươi xuống đem cho chó ăn không hả?
Cô gái kia đang phủi phủi bụi bẩn trên người, bỗng nghe hai chữ “tiện nhân” thì lại nổi đóa lên, chửi ầm ĩ ì xèo.
- Có ngon thì đừng nấp sau hắn, giỏi thì đến lấy đầu của ta xem.
Mã Vệ gương mặt thách thức cười nói.
- Này, ngươi biết giải cấm chế không?
Bỗng cô gái quay sang hỏi Hạng Hạo.
- Ta không giỏi về cấm chế lắm, nhưng có thể thử.
- Vậy thử đi. Còn ngươi, ngoan ngoãn đứng yên đó.
Cô gái giọng điệu rắn rỏi đanh đá, chỉ thẳng vào mặt Mã Vệ, quát.
- Hừ, ta không có thời gian rảnh thế đâu.
Mã Vệ hừ lạnh một tiếng, kế tiếp lại vận chuyển nguyên lực, cây đao màu đỏ lại rực lên, sóng nhiệt bức ra phà vào mặt vô cùng khó chịu.
- Ma Viêm Phá.
Chỉ nghe từ trong cây đao ngâm lên một tiếng ghê rợn, nghe như âm thanh lửa đốt, không gian trong giây lát trở nên vặn vẹo, linh khí trong thiên địa như bị cây đao thôn phệ, hóa thành một lưỡi đao màu đỏ khổng lồ trừ trên cao trảm xuống.
Hạng Hạo gương mặt trịnh trọng, trong mắt lóe hàn mang.
- Nhất Kiếm Phá Kình.
Kiếm trong tay Hạng Hạo cũng là một kiện pháp khí hạ phẩm, nhưng thanh kiếm này được gia cố đến mười ba đạo cấm chế công kích, so với cây đao của Mã Vệ thì uy lực cao hơn đôi chút.
Kiếm khí xuất ra, không gian như bị một lực lượng vô hình sắc bén nào đó trảm xuyên qua, một tiếng rít ngọt tai rít lên, va chạm với thanh đao lửa khổng lồ.
Bầu trời trong thoáng chốc như bị phân ra làm hai nửa, ánh ráng chiều dường như cũng bị uy lực do hai tiên giả trung kỳ Phàm Tiên Cảnh làm cho náo loạn.
Chấn động này ngay lập tức hấp dẫn các tiên giả đang trên đường rời khỏi Hằng Nhạc Sơn Mạch. Thế nhưng nhìn thời gian đang dần về đêm, vậy nên hầu như đều không muốn đi dò xét tình hình, bởi nơi chấn động diễn ra nằm khá sâu trong bờ rìa Hằng Nhạc Sơn Mạch.
Lúc này, Trần Sơn cũng đang mở rộng truy tìm, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sóng ba động. Hắn ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ bắn lên cao, kế đó nổ tung tóe.
- Là Mã Vệ.
Trước đó khi ước hẹn với nhau, khi gặp được kẻ cướp Thương Lan Thảo thì phát Oanh Hỏa Phù để thông báo cho những người khác.
Ngay khi nhìn thấy hỏa hiệu, Trần Sơn cười lạnh một tiếng, dường như trong lòng đang rất kích động, muốn gặp được kẻ đã giết đi đạo lữ, cướp đi Thương Lan Thảo, và còn hạ độc thủ với hắn nữa.
Ở một nơi khác, Đoàn thị tam huynh đệ cũng nhìn thấy được dấu hiệu.
- Đại ca, có pháo hiệu kìa.
Đoàn Chính ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, sau đó nói.
- Từ từ, nghe đại ca nói một chút.
- Sao vậy đại ca?
- Một lát nữa khi đến đó, trước hết từ từ hẵn ra mặt, xem tình hình trước đã. Nếu không có gì thì xuất hiện, còn nếu không ổn thì rút lui, chạy về Thanh Giang Trấn rồi cầu xin lão già kia một lần.
- Mọi chuyện đều nghe theo đại ca.
- Tốt lắm. Nghe lời đại ca là không bao giờ chịu thiệt, đi thôi.
Sau khi bàn bạc một lúc, ba huynh đệ này liền kéo nhau đi đến chỗ Mã Vệ bắn ra hỏa hiệu.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Sự xuất hiện của Hạng Hạo khiến cho Tinh Hồn vốn mang ý định bỏ chạy ngay lập tức khựng lại.
Hạng Hạo trước đây Tinh Hồn vô tình gặp qua một lần, đối với người này có ấn tượng khá sâu.
Hạng Hạo trông như người mang bệnh, nhưng thực lực rất mạnh, dù thời điểm gặp mặt ấy, Hạng Hạo đã có tình ẩn dấu đi tu vi, nhưng bằng Thiên Ma Nhãn, dù là Địa Tiên Cảnh hắn cũng nhìn thấu được tu vi.
Cũng nhờ vào Thiên Ma Nhãn, Tinh Hồn mới nhìn ra được căn nguyên bệnh tật của Hạng Hạo.
Trong cơ thể của Hạng Hạo có một cái cổ chủng tồn tại trong trái tim. Cổ chủng này nhìn như vô hình vô sắc, cực kỳ khó nhận thấy, bởi vì Tinh Hồn có tinh thần lực đặc thù nên mới nhận ra được. Còn những người khác, trừ khi chính kẻ đã gieo xuống cổ chủng, ngoài ra không một ai có thể cảm nhận được cái cổ chủng này.
Cổ chủng không hề làm ảnh hưởng đến tu vi của Hạng Hạo, trái ngược lại còn khiến cho thực lực của hắn mạnh hơn so với tiên giả đồng cấp. Nhưng ngược lại, thọ mệnh của Hạng Hạo lại tiêu hao nhanh hơn so với tiên giả đồng cấp, tu vi càng mạnh thì thọ nguyên càng giảm xuống.
Đoán chừng, trừ phi có chuyện bất khả kháng cự, hoặc bị kẻ gieo chủng đột ngột thu lại cổ chủng, bằng không khi Hạng Hạo đột phá đến Địa Tiên Cảnh thì cũng là lúc Hạng Hạo này vong mạng.
Kẻ gieo chủng này thực sự là rất có tâm tư, bởi sau khi Hạng Hạo chết thì cổ chủng trưởng thành, phá vỡ cơ thể vật chủ rồi quay về với chủ nhân, mang theo lực lượng của vật chủ để chủ nhân của nó nâng cao sức mạnh.
Việc gieo cổ chủng này làm cho Tinh Hồn hơi thích thú, bởi nó có chút giống với một loại công pháp mà trước đây hắn trong lúc vô ý xem qua, tuy nhiên đến giờ vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm nó.
Quay trở lại với vấn đề chính, ít nhất với sự xuất hiện của Hạng Hạo, tạm thời bản thân không nhất thiết phải quay đầu bỏ chạy.
Hắn muốn ở lại xem xét tình hình, dù sao thì tại chỗ hắn đang bế quan với nơi Hạng Hạo và Mã Vệ đánh nhau có khoảng cách khá xa, thế nên không có quá nhiều điều để lo lắng.
Vả lại trước đó Mã Vệ đã có nói, hắn vẫn chưa hề giải được độc Xích Tuyến Xà, sở dĩ trụ đến được bây giờ là nhờ sử dụng Ích Độc Đan để tạm thời đè ép xuống độc xà.
Hiện tại nhìn sắc mặt Mã Vệ có chút tái xanh, nhất là chính giữa mi tâm xuất hiện một cái chấm nhỏ màu đỏ, chính là dấu hiệu độc xà sắp phát tác.
Nếu như tiếp tục dây dưa, thế nào Mã Vệ cũng sẽ bị độc của Xích Tuyến Xà làm cho tử vong. Độc Xích Tuyến Xà tuy thời gian phát tác khá chậm, nhưng một khi phát tác, để cho độc chạy vào tim, dù là thượng tiên giáng xuống cũng đừng hòng cứu được.
Thiết nghĩ, Mã Vệ này nên lựa chọn bỏ chạy thì hơn, nhưng đột nhiên Mã Vệ lại bắn pháo hiệu lên trời, dĩ nhiên là có viện binh.
Viện binh này cũng không quá khó đoán, chính là những kẻ cùng tham gia tranh đoạt Thương Lan Thảo.
Dĩ nhiên Tinh Hồn không quên chú ý đến cô gái kia. Cô gái này tính cách rất ương ngạnh đanh đá, dù rơi vào tình huống nguy hiểm cũng không tỏ ra sợ hãi, Tinh Hồn rất muốn biết được rốt cuộc thân phận của cô gái này to lớn đến thế nào, để biết đường sau này trông thấy còn bỏ chạy kịp. Bằng không rơi vào tay cô ta thì kiếp này thảm rồi.
Mã Vệ và Hạng Hạo chiến đấu rất kịch liệt, một thân tu vi đều triển lộ ra cả. Hạng Hạo càng chiến càng mạnh, mỗi kiếm xuất ra đều uy lực vô cùng, Mã Vệ phải chật vật lắm mới phòng thủ được. Thậm chí hiện tại, hắn chỉ có thể co cụm phòng thủ, không cách ra xuất chiêu đánh lại được.
Thập đại thiên kiêu ngoại môn Thiên Kiếm Tông quả thực không phải là cái danh hão huyền.
- Ma Long Trảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT