Hai người này có huyết mạch Vu Tộc, thế nên ngay lập tức Cố Tinh Hải nhận ra được sự quen thuộc. Có điều, không phải cùng tộc thì đối tốt với nhau. Tỉ như trước đây, Hứa Bân đã từng truy sát nàng và Tinh Hồn, buộc hai người phải nhảy xuống Vĩnh Dạ Thâm Uyên.
Nếu không phải nhờ có Tinh Hồn thủ đoạn phi thường, chỉ sợ bản thân đã quay lại kiếp làm nô lệ cho bộ tộc của Hứa Bân rồi.
Mà dường như hai người kia cảm nhận được sự nghi kỵ từ Cố Tinh Hải, nội tâm không khỏi kinh ngạc.
- Vu Tộc đồng hành cùng Nhân Loại, quả là chuyện lạ.
Trung niên nam tử nhìn Cố Tinh Hải, rồi lại nhìn Tinh Hồn, bỗng nói.
Chỉ thấy Tinh Hồn vẫn rơi vào trầm tư im lặng, đôi mắt nhìn vào đống lửa hồng đang cháy tí tách. Còn Cố Tinh Hải, nếu Tinh Hồn không nói gì, nàng cũng đồng dạng lặng im.
- Ta tên Tư Dịch Tầm, còn vị này là Cốc Chi Lam. Không biết tên gọi của tiểu huynh đệ là gì?
Người trung niên tự xưng là Tư Dịch Tầm tự giới thiệu, sau đó lại hỏi.
- Cứ gọi là A Cẩu đi.
Tinh Hồn ngắn gọn đáp lại.
Cái tên A Cẩu này hắn đã dùng từ lúc bị Hùng Kim bộ lạc bắt giam làm nô lệ, cho đến giờ, ngay cả Cố Tinh Hải cũng không có biết qua tên thật.
Tư Dịch Tầm có lẽ đoán được Tinh Hồn đang suy nghĩ điều gì, nhưng y không có nói thẳng ra, mà làm như ngầm chấp nhận.
- A Cẩu huynh đệ, ngươi đã có dự định gì chưa?
Tư Dịch Tầm lại hỏi.
- Ta dự định đi đến Phong Lâm Thành.
- Phong Lâm Thành.
Tư Dịch Tầm lẩm nhẩm.
- Đó cũng là một sự lựa chọn, nhưng tiểu huynh đệ cứ như vậy mà đem theo cô bé này sao?
- Ta không biết làm cách nào mà tiểu huynh đệ có thể giúp cô bé này che dấu đi khí tức Vu Tộc, nhưng chỉ có thể qua mắt được những tiên giả Linh Hậu. Một khi gặp tiên giả Linh Tiên, chỉ sợ không chỉ tiểu huynh đệ gặp nguy hiểm, mà cả cô bé cũng khó mà sống sót nổi.
Tư Dịch Tầm chậm rãi nói.
- Chắc tiểu huynh đệ cũng biết rằng, Vu Tộc và Nhân Loại không ưa thích gì nhau, mỗi lần chạm mặt dù không phải ta sống ngươi chết, nhưng một hồi giao đấu nhất định là sẽ diễn ra. Tiểu huynh đệ, ý tứ của ta, cậu hiểu chứ?
Tinh Hồn ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn ngọn lửa đang cháy kia. Hắn làm sao không hiểu ý tứ của Tư Dịch Tầm là gì.
Cố Tinh Hải ngồi một bên, bất giác trong lòng sinh ra một cảm giác không ổn. Tựa hồ, giống như rằng nàng sắp phải xa cách với Tinh Hồn.
- Thúc thúc…
Thanh âm khe khẽ thốt nên, bên trong ẩn chứa một sự bi thương.
Nhưng Tinh Hồn làm như không nghe thấy. Hắn nhắm mắt thở dài, rồi sau đó nhìn Tư Dịch Tầm và Cốc Chi Lam, nói:
- Các ngươi định đưa Tinh Hải đi đâu?
Nghe câu nói này của hắn, Cố Tinh Hải giống như bị rơi vào hố sâu vạn trượng, cảm xúc nhất thời không thể kìm chế được, nước mắt rưng rưng trên mắt. Nàng đứng dậy, giọt nước mắt tràn ly, nhìn thẳng vào Tinh Hồn:
- Thúc thúc, người không cần Tinh Hải nữa phải không?
Tinh Hồn chỉ thở dài, nhưng gương mặt vẫn một mực lạnh lùng không lộ nửa điểm cảm xúc.
- Thúc thúc…
- Tinh Hải, ngươi phải biết, Vu – Nhân lưỡng tộc vốn không thể hòa hợp, ta và ngươi đồng hành cùng nhau, đó chỉ là điều bất đắc dĩ.
- Nhưng mà…
- Chuyện này không cần nói nữa. Ngươi hãy đi cùng với hai người họ.
Ngữ điệu rất quyết đoán. Một câu này của hắn như muốn xé bỏ quan hệ giữa hắn và Cố Tinh Hải.
Cố Tinh Hải nước mắt giàn dụa, nàng xoay người bỏ chạy vào khu rừng. Không gian vươn lại những giọt pha lê óng ánh cùng tiếng khóc nấc bi thương.
- Chi Lam, bảo vệ cô bé.
Mỹ phụ tên Cốc Chi Lam hiểu ý, liền đứng dậy, nàng từ nãy giờ vẫn không có lên tiếng, tựa hồ đối với Nhân Loại đặc biệt không ưa thích. Tuy nhiên, nàng vẫn ôm quyền về phía Tinh Hồn, sau đó mới mau chóng đuổi theo Cố Tinh Hải.
- Cốc Chi Lam, nàng ta đối vưới Nhân Loại không có ấn tượng tốt, hy vọng tiểu huynh đệ không để bụng.
Sợ Tinh Hồn có ấn tượng xấu, Tư Dịch Tầm liền hướng hắn giải thích.
Có điều, Tinh Hồn không quá quan tâm đến thái độ của Cốc Chi Lam, mà hắn nhắc lại câu hỏi trước.
- Ta muốn biết, các người sẽ đưa Tinh Hải đi đâu?
Ánh mắt nhìn thẳng vào Tư Dịch Tầm, hỏi:
- Tiểu huynh đệ, cậu biết Chiến Thần Điện chứ?
“Chiến Thần Điện?” Tinh Hồn trong đầu ghi nhớ ba chữ này.
- Chiến Thần Điện không nằm tại Hư Thần Tinh, cũng không thuộc Trác Lộc Tinh Vực này. Với tu vi hiện tại của cậu, dù có biết đến Chiến Thần Điện cũng vô dụng. Nhưng ta có thể đảm bảo, lấy danh nghĩa Vu Thần tối cao, ta nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cô bé.
Tư Dịch Tầm ngón tay chỉ thiên, đột nhiên trong thiên địa xuất hiện một luồng lực lượng thần bí, lực lượng này vô hình vô tướng, không thể nhìn thấy được hay sờ được, nhưng đích thực là nó có tồn tại.
Lực lượng thần bí này xuất hiện sau lời thề của Tư Dịch Tầm, nó hướng cơ thể hắn ta mà xâm nhập vào.
- Ta nhất định sẽ chăm sóc cô bé thật tốt.
- Khi nào các ngươi lên đường?
- Có lẽ là ngày mai.
Tư Dịch Tầm ngữ điệu ôn hòa, nói tiếp:
- Cô bé có tình cảm rất tốt với cậu, điểm này khiến ta có chút hiếu kỳ. Ta hy vọng cậu ngày mai có thể gặp nó một lần, coi như là tiễn biệt. Được chứ?
- Tùy ngươi.
Một đêm dài trôi qua.
Tinh Hồn không ngủ, Cố Tinh Hải đồng dạng cũng như vậy, gương mặt vốn tươi tắn luôn nở nụ cười nay lại trở nên điều hiu buồn bã. Cũng may có Cốc Chi Lam ở bên cạnh chăm sóc, nàng ta đối xử với Cố Tinh Hải rất tốt, dần dần cũng sinh ra một cảm giác thân thiết.
Còn Tư Dịch Tầm, trong đêm ấy ngồi nói chuyện với Tinh Hồn về một số điển sự về Hư Thần Tinh này.
Cho đến sáng hôm sau, ánh mặt trời xuất hiện nơi hừng đông.
Cố Tinh Hải sau một đêm dài, từ những lời an ủi của Cốc Chi Lam, tâm tình dường như đã khá hơn đôi chút.
Đứng đối diện với Tinh Hồn, gương mặt nàng hơi cúi xuống, như muốn nói câu gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn bị một thứ gì đó chặn lại.
Tư Dịch Tầm nhìn Cốc Chi Lam, lặng lẽ lắc đầu.
Bỗng nhiên Tinh Hồn bước tới, bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng xoa đầu, giống như trước đây hắn đã từng làm.
- Đừng lo lắng gì cả. Nếu sau này có cơ duyên, tự nhiên sẽ gặp lại. Ngươi thiên phú dị bẩm, hy vọng đến lúc gặp lại không khiến ta thất vọng.
- Tinh Hải nhất định sẽ cố gắng.
Được lời cổ vũ của Tinh Hồn, Cố Tinh Hải như lấy lại được sức sống, nụ cười đẹp lại xuất hiện trên đôi môi.
- Cũng nên rời đi thôi.
Tinh Hồn nhìn Tư Dịch Tầm và Cốc Chi Lam gật đầu. Hai người kia hiểu ý, liền bước đến bên cạnh Cố Tinh Hải.
- Thứ này tặng cậu, hy vọng có thể giúp ích trên con đường tu hành. Tạm biệt.
Tư Dịch Tầm ném qua cho Tinh Hồn một chiếc hộp gỗ, hắn liền đưa tay ra chụp lấy. Sau đó, Cốc Chi Lam ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Cố Tinh Hải, nhấc bổng nàng lên, cùng với Tư Dịch Tầm bay thẳng lên trên bầu trời.
Trong giây lát liền hóa thành một vầng lưu tinh bay thẳng về phía chân trời.
Lúc khuất đi, dù xa xăm, Tinh Hồn vẫn cảm nhận được ánh mắt của Cố Tinh Hải đang nhìn về phía mình.
- Như vậy cũng là một chuyện tốt. Không còn phải vướn bận gì nữa!
Bất giác, hắn đưa tay lên sờ lấy mặt dây chuyền đeo trên cổ. Một cảm giác yên bình từ mặt dây chuyền truyền ra, dần dần mới khiến tâm tình hắn dần bình ổn trở lại.
Về phần vật mà Tư Dịch Tầm đem đưa cho hắn, tạm thời hắn chưa muốn tìm hiểu, liền cho vào Nhẫn Trữ Vật.
Nhìn về hướng Vĩnh Dạ Thâm Uyên thần bí, trong mắt hắn lộ ra nét suy tư. Chuyến hành trình tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên, hắn trong lòng vẫn luôn có cảm giác canh cánh khó chịu. Nếu không phải tu vi yếu ớt, không cho phép hắn tìm hiểu nhiều, bằng không hắn đã quay trở lại để tìm hiểu bí mật của Vĩnh Dạ Thâm Uyên rồi.
- Một ngày nào đó, ta sẽ quay trở lại.
Gió nhẹ thổi qua làm mái tóc trắng tung bay, Tinh Hồn tự nhủ một câu. Một cảm giác cô độc và tịch mịch một lần nữa quay trở lại.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Cùng thời gian đó, tại Phong Lâm Thành – Dương gia.
Bên trong một gian phòng lớn, ngồi chính giữa phòng là một thanh niên gương mặt anh tuấn, mắt sáng như sao, mỗi một động tác đều toát lên phong độ của một vị trích tiên, khiến cho bao thiếu nữ lập tức ôm mộng khi phải nhìn thấy.
Hắn đứng xoay người nhìn về phía bức tranh phong thủy, nhưng tâm tư thì có lẽ đang suy nghĩ về một chuyện khác.
Đứng đằng sau lưng y, dĩ nhiên lại chính là Dương Khai. Sắc mặt so với khi tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên đã tốt hơn hẳn, thương thế hẳn là đã phục hồi hoàn toàn. Có điều, Dương Khai dường như đang rất áp lực, bởi có lẽ hắn đang đối diện với vị nhị sư ca của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT