Lục Phong hơi cả kinh, trong mắt lộ vẻ quái dị, không nhịn được liền hỏi:
- Tiền bối sẽ không sao chứ?
- Thúc thúc rất lợi hại, chuyện này không làm khó được thúc thúc đâu.
Cố Tinh Hải đáp. Nàng rất tin tưởng Tinh Hồn, bởi từ khi gặp hắn cho đến bây giờ, chưa có việc gì là hắn không thể làm cả.
Trốn thoát khỏi Hùng Kim bộ lạc, giết chết tộc trưởng Hùng Kim bộ lạc Thác Bạc Huy, bị Hứa Bân truy sát, rồi cả nhảy xuống Vĩnh Dạ Thâm Uyên thần bí khó lường mà không chết, và còn rất nhiều điều khác nữa…
Tuy nói không lo lắng cho hắn thì chính là nói dối, nhưng nội tâm nàng bất giác xuất hiện một sự tin tưởng đối với Tinh Hồn mà bằng lời nói khó mà giải thích được. Cố Tinh Hải có lẽ có một sự sùng bái Tinh Hồn rất lớn.
Lục Phong và Cố Tinh Hải ăn vào Ẩn Khí Đan, rồi dán vào đùi hai tấm Tật Phong Phù, dùng tốc độ nhanh nhất mà bỏ chạy.
Nhờ có tấm bản đồ được Tinh Hồn giao cho, thế nên so với những người khác, việc tìm chỗ trốn của hai người bọn họ thuận lợi hơn rất nhiều.
Quay trở lại với Dương Khai, hắn bây giờ phải đối đầu trực tiếp với Lục Nhãn Tử Văn Hạc hung hãn kia.
U Hải Quả chính là mấu chốt giúp hắn tiến vào giai đoạn kết phù, trở thành tiên giả Phù Tiên Cảnh.
Cũng giống như Lục Nhãn Tử Văn Hạc, Dương Khai vốn đã xem U Hải Quả chính là vật ở trong túi. Thế nhưng tất cả đều bị Tinh Hồn phá nát tất cả.
Nếu không có sự xuất hiện của Tinh Hồn, giờ phút này hắn đã hái xuống được U Hải Quả rồi. Trong lòng hắn cực kỳ căm ghét Tinh Hồn.
Chỉ thấy Lục Nhãn Tử Văn Hạc ầm ầm xông tới, Dương Khai căm hận, rốt cuộc lại lấy ra từ Nhẫn Trữ Vật một một tấm Phù Lục.
Khí tức bao hàm trong tấm Phù Lục này, dĩ nhiên so với mấy loại Phù Lục khác như Oanh Hỏa Phù, Tật Phong Phù hay Liệt Địa Phù mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Bởi vì phẩm chất của tấm Phù Lục trên tay Dương Khai cao hơn rất nhiều.
Mấy loại Phù Lục kia chỉ thuộc loại Hoàng phẩm hạ cấp, là loại Phù Lục rất thông thường mà ai cũng có thể mua được tại Thiên Kiếm Tông.
Còn Phù Lục trên tay của Dương Khai là Phù Lục Hoàng cấp đỉnh giai, có giá trị liên thành, không phải dùng tiền là có thể mua được.
Tại Dương gia của hắn, số lượng Phù Lục Hoàng cấp đỉnh giai này, số lượng cũng không vượt quá ngàn tấm. Dương Khai thuộc dòng chính Dương gia, vậy nên mới được cấp xuống ba tấm Phù Lục Hoàng cấp đỉnh giai để hộ thân.
Đây chính là một trong những con bài bảo hộ tính mạng, vạn bất đắc dĩ mới đem ra dùng.
Dương Khai không muốn trơ mắt nhìn Lục Nhãn Tử Văn Hạc tước đoạt đi cơ hội đột phá Phù Tiên Cảnh của mình, hắn liền cắn răng, đem tấm Phù Lục này ra sử dụng.
Nguyên lực truyền vào tấm Phù Lục, chỉ thấy uy lực phát ra tấm Phù Lục này cực kỳ mạnh mẽ, linh khí xung quanh như bị nó cắn nuốt vào, một luồng hơi lạnh như thổi ra từ băng nguyên đột ngột xuất hiện tại Thanh Nhai Trạch.
- Băng Phong Phù, bạo.
Dương Khai hét lớn một tiếng. Chỉ thấy Băng Phong Phù vỡ nát, hóa thành một cơn cuồng phong gió tuyết bay ập đến Lục Nhãn Tử Văn Hạc.
Phù Lục Hoàng cấp đỉnh giai đủ để đẩy lùi được cường giả Địa Tiên Cảnh. Dưới Địa Tiên Cảnh, không ai có thể chống đỡ nổi uy lực của Băng Phong Phù. Nói đây là con bài cứu mạng Dương Khai tuyệt đối không nói chơi chút nào.
Mà loại hoang thú quen sống tại vùng đầm lầy mát mẻ như Lục Nhãn Tử Văn Hạc, đối với không khí lạnh lẽo thì vô cùng khó chịu.
Hàn khí rét người ầm ầm xông đến như vũ bão, khiến cho không gian Thanh Nhai Trạch dần dần bị đông cứng lại.
Lục Nhãn Tử Văn Hạc gầm lớn, phát ra yêu lực để chống cự uy lực của Băng Phong Phù. Thế nhưng rốt cuộc cũng không thể chống cực được, trong vài hơi thở, Lục Nhãn Tử Văn Hạc hóa thành một bức băng điêu khổng lồ, trông rất đẹp mắt.
Một số đệ tử Thiên Kiếm Tông không may mắn trốn thoát, bị uy lực của Băng Phong Phù hóa thành khối băng điêu. Tình huống của những người kém vận này, chỉ sợ là thập tử vô sinh rồi.
Dương Khai từ trong một góc khuất đi ra, trông bộ dạng của hắn khá chật vật, đầu tóc rối loạn, y phục lấm lem.
Ngẩn đầu nhìn lên băng điêu khổng lồ, trong mắt lộ ra nét bất đắc dĩ.
Bạo Phong Phù mạnh mẽ là vậy, thế nhưng không thể giết chết nổi Lục Nhãn Tử Văn Hạc, mà chỉ có thể giam giữ nó trong một khoảng thời gian mà thôi.
Nuối tiếc cũng chẳng được gì, việc quan trọng chính là hái xuống U Hải Quả rồi mau chóng rời khỏi đây trước khi Lục Nhãn Tử Văn Hạc phá băng mà ra.
Nhìn lên U Hải Quả, lúc này sáu cái quả tròn xoe nặng trĩu, tản ra ánh hào quang cùng hương thơm tinh thuần. Do linh khí bị Bạo Phong Phù cắn nuốt gần như sạch sẽ, làm cho U Hải Chi Thụ không thể tiếp tục hấp thu, thế nên U Hải Quả chỉ kém một chút nữa là thành thục.
Nhưng như vậy thì cũng là đủ rồi, Dương Khai chuẩn bị nhảy lên thì đột nhiên trên không trung có một bóng người xuất hiện.
Đồng tử của Dương Khai co rút, có thể nhìn thấy được gân đỏ trong mắt xuất hiện.
Hắn dường như đã quên mất một người, chính là kẻ gây ra tất cả chuyện này, kẻ đó chính là Tinh Hồn.
Khi Dương Khai sử dụng Băng Phong Phù, Tinh Hồn nhanh trí tìm một chỗ trú ẩn, rồi nhân lúc Dương Khai còn chưa kịp định thần thì lập tức tiếp cận U Hải Chi Thụ.
Đến lúc Dương Khai phát hiện thì tất cả đã muộn rồi.
- Ngươi dám động vào U Hải Quả, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Tinh Hồn liếc nhìn Dương Khai, trong mắt lộ rõ sự khinh thường, cũng không thèm đáp lại mà nhanh tay hái xuống sáu khỏa U Hải Quả, rồi đem nó ném vào không gian Động Thiên.
Làm như vậy sẽ bị thất thoát linh khí của U Hải Quả, nhưng bây giờ không có hộp chứa tài vật, thà mất đi chút linh khí còn hơn là không thu hoạch được gì.
Trơ mắt nhìn bao nhiêu công sức mà mình bỏ ra, đến cuối cùng lại bị một kẻ hớt tay trên ngay trước mắt. Mà kẻ này lại do chính mình mang theo nữa mới đau.
Dương Khai rống lớn, giọng nói đầy sát khí:
- Tinh Hồn, ta phải giết ngươi.
Đầu óc điên cuồng, Dương Khai bộc lộ sức mạnh, búng người lên cao, trên tay cầm một thanh kiếm lao đến.
Tinh Hồn mặt không biến sắc, trên tay xuất hiện năm tấm Phù Lục màu đỏ.
- Ngươi chưa đủ tuổi.
Phù Lục màu đỏ này chính là Oanh Hỏa Phù mà đám đệ tử Thiên Kiếm Tông đã dùng để đối phó với Lục Nhãn Tử Văn Hạc. Oanh Hỏa Phù này chính là Tinh Hồn lấy của Triệu Cơ.
Năm tấm Oanh Hỏa Phù rơi xuống, Dương Khai gương mặt biến đổi, không thể không thu kiếm lại.
Vội vận chuyển nguyên lực, tạo thành một tấm khiêng che chắn trước người. *Ầm*, một tiếng nổ vang, năm tấm Oanh Hỏa Phù đồng loạt bạo tạc.
Dương Khai bị lực phản chấn ngược lại, cả người rơi xuống đầm lầy.
- Ngươi đáng chết.
Trong lúc rơi xuống, Dương Khai căm hận quát một câu.
Còn Tinh Hồn thì không thèm quan tâm, hắn biết đây không phải là lúc dây dưa. Bởi một khi để cho Lục Nhãn Tử Văn Hạc phá băng mà ra, chính hắn cũng không dám đảm bảo mình có thể bảo toàn tính mạng hay không.
Nhưng đúng lúc này, từ bên trong nước bùn, giọng nói của Dương Khai lại vang ra.
- Ta biết các ngươi còn ở đây. Giúp ta giết hắn, ta sẽ mang theo các ngươi trở về Thiên Kiếm Tông, đồng thời ban thưởng hậu hĩnh.
Dương Khai chính là đang ám chỉ những đồng môn Thiên Kiếm Tông. Tất nhiên những đồng môn đó chính là những tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ.
Sau khi Lục Nhãn Tử Văn Hạc phá vỡ Tiểu Thiên Kiếm Trảm Yêu Trận, trong số năm tiên giả Phù Tiên Cảnh hậu kỳ duy trì trận pháp, chỉ có một người kém may bị giết chết, bốn người còn lại đều bỏ chạy thành công.
Tuy nhiên nội thương trên người vẫn rất nặng, chỉ có thể cắn nuốt đan dược để tạm thời cầm cự, chờ đợi thời điểm quay trở lại tông môn rồi bế quan dưỡng thương.
Tấm bản đồ để ra vào Thanh Nhai Trạch tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên này chỉ có một tấm duy nhất, nó vốn ở trên người Triệu Cơ, nhưng bây giờ Triệu Cơ bị Tinh Hồn giết chết, nghiễm nhiên nó đã bị Tinh Hồn đoạt mất rồi.
Lộ trình tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên rất khó đi, đám bọn chúng di chuyển gần cả tháng trời mới đến được Thanh Nhai Trạch này. Đi đúng lộ trình thì không nói, nhưng nếu di chuyển sai một bước thì rất có thể đánh đổi bằng cả tính mạng.
Bởi không dám chắc, thế nên bốn người này lựa chọn ở lại, chờ đợi Dương Khai, hy vọng hắn có cách để giúp bọn chúng quay lại Thiên Kiếm Tông.
Nghe Dương Khai khẳng định chắc nịch, nguyên một đám mừng rỡ, lập tức hiện thân, ngăn cản Tinh Hồn lại.
Trong số bốn người này, dĩ nhiên cũng có Tô Đài đứng cùng. Tuy bị thương, thế nhưng dù sao cũng có tu vi Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, tốc độ so với Tinh Hồn nhanh hơn nhiều.
- Bó tay chịu trói, may ra ngươi có thể giữ được một mạng.
Tô Đài gương mặt có chút thiếu huyết sắc, tuy nhiên vẻ ma mị mê hoặc lòng người không hề bị thuyên giản, nhìn Tinh Hồn, trong thanh âm giống như có chút thương tiếc, nhẹ nhàng nói.
Mà Dương Khai cũng đã ra khỏi nước bùn, trèo lên một mỏm đá gần đó, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Tinh Hồn, sự thù hận không hề che giấu.
- Lấy đồ của ta, giết người của ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
*********
Cầu Nguyệt Phiếu, ủng hộ Đậu để con tác tăng động lực.
Vote truyện giúp tác tăng điểm.
Cảm ơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT