Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 14: Linh thức cường đại

Ti Mệnh nhìn bóng lưng A Công, bất chợt hỏi một câu.

- Có những thứ không nên nói ra thì hơn. Kỳ ngộ của ngươi, A Công không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Nghỉ ngơi cho tốt đi.

Tuy Ti Mệnh không nhìn thấy gương mặt của A Công như thế nào, nhưng hắn cảm nhận được A Công rất quan tâm mình. Lại âm thầm nhắc nhở hắn, có những điều nên giữ làm bí mật, đừng nên tiết lộ với bất kỳ ai, cho dù đó có là người thân cận nhất với mình đi chăng nữa.

Ti Mệnh đặt Đạo Thần Điển xuống giường, rồi sau đó đứng dậy bước tới gần khung cửa sổ, phóng tầm mắt quan sát không gian bên ngoài. Loại không khí ấm áp trong mùa đông giá rét này không dễ gì cảm thụ được làm cho nội tâm hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Nhìn vườn tài dược đang hấp thu thiên địa linh khí, chậm rãi sinh trưởng kia, trong lòng hắn chợt trở nên nao nao. Hắn tưởng tượng nếu như mình nắm giữ một chút ít thần thông âm dương kia, một nhấc tay có thể khiến cho vườn tài dược này trong giây lát lột xác thành linh dược.

Bỗng hắn đảo mắt nhìn về một hướng, nơi đó nhàn nhạt có vầng hào quang rực lên, tựa như ánh sao nhỏ bé trong đêm đen vô hạn, lọt vào tầm mắt của Ti Mệnh khiến cho nó trở nên nổi bật. Đồng thời thiên địa nguyên khí hội tụ nơi đó cũng dao động mạnh mẽ hơn hẳn.

- Ồ, là Bạch Nha Hoa lột xác thành linh dược trăm năm.

Nơi đó là có một đóa hoa màu trắng, trông hình dạng giống như một cái răng nanh của dã thú vậy, Ti Mệnh vừa liếc nhìn một cái liền nhận ra. Nhưng ngay khoảng khắc đó, Ti Mệnh lập tức giật mình.

- Hả, tại sao mình có thể nhìn thấy nó rõ ràng như vậy?

Nơi Bạch Nha Hoa lột xác tiến giai cách chỗ mà Ti Mệnh đang đứng cũng phải hơn gần hai trăm thước. Tuy nói khi Bạch Nha Hoa lột xác thì có vầng hào quang rực lên, nhưng nó rất nhạt, phải để ý kỹ lắm thì mới phát hiện ra được. Lại thêm một điều kỳ lạ nữa là Ti Mệnh cảm nhận rõ ràng thiên địa nguyên khí dao động khá mạnh mẽ ngay tại vị trí Bạch Nha Hoa lột xác. Trước đây hắn hoàn toàn không có năng lực này.

Ti Mệnh ánh mắt chợt sáng rực lên, muốn kiểm chứng lại năng lực này của mình. Hắn bắt đầu đảo tầm nhìn của mình, và hắn chợt phát hiện, đừng nói là những thứ trước mắt, toàn bộ những vật thể nằm trong phạm vi hơn hai trăm thước đều không lọt qua khỏi tầm mắt của hắn. Ngay cả những con côn trùng nhỏ bé, trên lưng có bao nhiêu đôi cánh cũng bị Ti Mệnh trông thấy rõ ràng.

- Không lẽ đây chính là linh thức mà các dị sĩ thường hay nhắc đến?

Theo như những gì mà Ti Mệnh biết được, khi Man tộc mở Thiên Khải, trở thành dị sĩ thì các giác quan sẽ được cường hóa. Đồng thời trong thân thể sẽ sinh ra thêm những năng lực khác nữa, thông thường nhất chính là lực lượng linh thức.

Linh thức một khi triển khai, trong phạm vi bị linh thức bao trùm thì sẽ bị dị sĩ đó nhìn thấy toàn bộ. Ngoài ra, khi linh thức đạt đến một trình độ nhất định thì liền có khả năng câu thông với vũ khí của bản thân, những vũ khí này còn được gọi là Man khí.

Sẽ không có gì lạ nếu như Ti Mệnh là dị sĩ cả. Ở đây, hắn chưa mở Thiên Khải, chưa trở thành dị sĩ, thế nhưng lại có linh thức cường đại đến như vậy. Phạm vi hai trăm trượng thế này chỉ có dị sĩ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu mới đạt đến được.

- Không lẽ trong lúc vô tình ta đã mở được Thiên Khải, còn được kỳ ngộ đột phá đến Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sau sao?

Ti Mệnh bán tín bán nghi, sau đó lập tức kiểm tra thân thể của mình.

- Hoàn toàn bình thường? Không thể nào?

Thân thể hắn không có gì khác biệt so với lúc trước cả, vẫn là một người bình thường. Nhưng một người bình thường tại sao lại có thần thức cường đại đến thế này?

- Là Đạo Thần Điển?!

Hắn sực tỉnh ngộ, lập tức chạy đến cầm Đạo Thần Điển lên, rồi mở nó ra quan sát. Hắn ngạc nhiên không thôi, những thượng cổ văn tự hình vuông cổ quái này lúc trước làm cho hắn vò đâu bức tóc nghiên cứu điên cuồng, vậy mà bây giờ hắn lại có thể lờ mờ hiểu được ý nghĩa của nó.

Đại khái Đạo Thần Điển này nói về linh thức của dị sĩ. Nhưng nó lại nói rất mơ hồ, hoặc nói chính xác hơn thì là do hắn không thể thông thuộc hết ý nghĩa của thượng cổ văn tự.

- Linh thức à, tu luyện nó có ý nghĩa gì chứ?

Một lúc sau, Ti Mệnh khuôn mặt lộ rõ sự thất vọng. Bởi vì linh ngoài việc giúp dị sĩ quan sát xung quanh ra, có thể gây áp lực đối với người khác ra thì hoàn toàn không còn tác dụng gì khác cả. Trừ phi cảnh giới hai bên chênh lệch rất nhiều, ví dụ như cường giả Tẩy Cốt cảnh và Dẫn Huyết cảnh từ tầng thứ ba trở xuống thì mới có thể cách không giết chết được. Còn giữa hai cường giả tu vi ngang nhau, linh thức hoàn toàn chẳng có chút tác dụng.

Sau khi chán nản, hắn vốn định vứt Đạo Thần Điển sang một bên, nội tâm nhủ rằng bây giờ đi quan sát những dược thư có ý nghĩa hơn. Nhưng không hiểu sau trong lòng lại do dự, lại quay sang nhìn Đạo Thần Điển đang nằm ở một góc giường kia, mường tượng đến viễn cảnh nhìn thấy trong giấc mơ, rốt cuộc cười khổ một tiếng:

- Xem ra nếu không biết được ý nghĩa của Đạo Thần Điển thì nội tâm không thể nào yên ổn được.

********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Đọc nhanh nhất tại mht.vn

Cùng thời gian đó, đa số người tại Phong Tuyết bộ lạc đều đang tập trung ở hướng tây, noi đó có một ngọn tiểu sơn gọi là Thường Sơn. Nghe người Phong Tuyết bộ lạc kể rằng, Thường Sơn này bên ngoài tồn tại một phong ấn mạnh mẽ, dùng để trấn áp hoang thú. Những hoang thú trong Thường Sơn rất khác biệt ở bên ngoài, theo như phỏng đoán thì những hoang thú này trúng phải một loại độc vật nào đó khiến cho bọn chúng bị hủ hóa thành hung vật.

Những hung vật này cực kỳ hung ác, so với hoang thú bình thường mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nếu như bọn chúng thoát ra bên ngoài, chỉ sợ khiến cho Phong Tuyết bộ lạc và những tiểu bộ lạc lân cận bị hủy diệt.

Phong ấn này cứ cách một đoạn thời gian thì bị suy yếu, làm cho một số hung vật bên trong thoát ra bên ngoài. Vậy nên khi phong ấn bị suy yếu thì liền có người đến Thường Sơn trấn thủ.

Về sau, Phong Tuyết bộ lạc lấy khoảng thời gian phong ấn bị suy yếu này tiến hành đại điển, để cho đám Dị sĩ của các bộ lạc tiến vào bên trong Thường Sơn săn giết hung vật.

Phong Tuyết bộ lạc luyện chế ra một loại ngọc giản có chứa một truyền tống trận, vừa đủ để truyền một người trong Thường Sơn trở ra hòng bảo hộ đám dị sĩ thiên tài này.

Lúc này đã trải qua được ba ngày kể từ khi bắt đầu rồi. Ở dưới chân núi Thường Sơn có một bia đá rất lớn, cao đến gần mười thước. Tại mặt trước của bia đá này xuất hiện rất nhiều cái tên, xem qua thì đúng là mấy tên thiên tài của các bộ lạc tập trung về Phong Tuyết bộ lạc.

Tại vị trí cao nhất là Hầu Quân Lâu. Người này nghe nói là cháu ngoại của Thượng man Mạnh Hạ, năm nay mười sáu tuổi, thế nhưng tu vi chính là Dẫn Huyết cảnh tầng thứ tám, trời sinh thể chất Băng Phong Linh Thể, khiến cho tốc độ tu luyện của hắn vượt xa những người đồng lứa.

Thậm chí khi Hầu Quân Lâu đối đầu chính diện với dị sĩ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ chín còn có cơ hội thủ thắng. Có thể nói, Hầu Quân Lâu này tuyệt đối là thiên tài ngàn năm có một của Phong Tuyết bộ lạc, tương lai khó mà có thể định lượng được.

Với thực lực như vậy, ngay từ đầu Hầu Quân Lâu này đã được tiên đoán sẽ trở thành quán quân.

Đi sau Hầu Quân Lâu không phải là tộc nhân Phong Tuyết bộ lạc, mà là một tộc nhân của Mộ Lan bộ lạc, tên là Hoằng Khương. Kẻ này trước giờ không có danh tiếng gì trong vùng, thế nên bây giờ bất ngờ lại xếp ở vị trí thứ hai làm cho người ta kinh nghi.

Vị trí thứ ba là Chu Lạc, cũng là một tộc nhân Phong Tuyết bộ lạc.

Trong mười vị trí đầu tiên, Phong Tuyết bộ lạc chỉ sáu bảy. Nói như vậy là bởi vì mỗi lần đại điển trước đây, Phong Tuyết bộ lạc chiếm hết cả mười vị trí, hoặc ít nhất là tám vị trí. Bốn vị trí còn lại, một là của Mộ Lan bộ lạc, một là của Dạ Anh bộ lạc, còn hai vị trí còn lại, không ngờ lại thuộc về U Đô bộ lạc.

Hai vị trí này dĩ nhiên chính là Tang Tương cùng Kha Thiên Lạc.

Tang Tương thì xếp ở vị trí thứ chín, còn Kha Thiên Lạc thì vị trí thứ năm. Xem ra kỳ đại điển lần này có rất nhiều điểm thú vị.

Đứng ở trên cao, nơi mà những người ở bên dưới không nhìn thấy được có hai bóng người, một người đàn ông trung niên và một ông lão mặc áo bào đen.

- Tên tiểu tử Kha Thiên Lạc này thực không tồi, thực lực của hắn có lẽ không dưới Chu Lạc. Bảy ngày sau, không biết chừng có thể lên thêm được một hai bậc.

Thượng man Mạnh Hạ nhìn vào bia đá lớn kia, nhàn nhạt nói một câu.

- Một hai bậc, chỉ thế thôi sao?

A Công râu trắng khẽ lay động, mở miệng nói. Thượng man Mạnh Hạ ánh mắt khẽ biến, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.

- Không lẽ ta đoán sai?

- Nếu ta nói Kha Thiên Lạc chỉ thua mỗi một mình Hầu Quân Lâu của Phong Tuyết bộ lạc, ông có tin không?

*********

Đọc nhanh nhất tại mht.vn

Facebook: Ảnh Nguyệt sơn trang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play