"Trẫm thật sự nghĩ như vậy, ngươi đừng cảm thấy buồn. Chỉ cần ngươi sau này làm tốt việc của mình thì trẫm sẽ không cướp hài tử đi."
Tiêu Nghiêu thấy Tần Phiên Phiên lạnh mặt thì nói thêm một câu. Thẳng thắn mà nói thì thà đừng thêm vào, càng thêm càng khiến người khác giận.
Tần Phiên Phiên vốn không muốn nói chuyện với hắn, dù sao hiện tại nàng không hề sợ hãi. Nàng có hài tử, việc gì phải sợ!
"Lúc nãy ngươi muốn nói cái gì với trẫm?" Hắn nhẹ giọng hỏi một câu.
"Không có gì." Nàng nhàn nhạt trả lời.
Tiêu Nghiêu nhăn mày, bất mãn nói: "Nói bậy, rõ ràng lúc nãy ngươi muốn nói gì đó? Tâm tình ngươi lại làm sao vậy?"
"Tần thiếp đã quên." Nàng đáp trả "đúng lý hợp tình".
"Tần Phiên Phiên, lá gan của ngươi thật không nhỏ!" Ngữ khí của Tiêu Nghiêu cũng trở nên mất bình tĩnh, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Tần Phiên Phiên cong môi cười lạnh, trong ánh mắt mang theo ý khiêu khích. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, còn nhân tiện nâng cái bụng nhỏ của mình ra phía trước, bày ra bộ dạng "dâng tận cửa".
Ngươi thuộc họ cẩu, có bản lĩnh thì cắn ta đi!
"Đào Tiệp dư, ngươi có ý gì?" Tiêu Nghiêu rống lên với nàng.
Cuối cùng hắn cũng không nghe được câu trả lời từ Tần Phiên Phiên, tức giận đến nỗi trợn mắt nhưng lại không có cách nào trừng phạt nàng.
Hoàng thượng nổi giận đùng đùng rời khỏi Thưởng Đào các, trực tiếp ngồi long liễn quay về Long Càn cung.
Hắn ngồi trên long liễn, dọc đường đi không có phút nào ngừng oán niệm.
"Nàng cho rằng nàng là ai mà dám uy hiếp trẫm, mang long chủng thì ghê gớm lắm sao?"
Giọng nói khi tức giận của hắn có thể rống lên rung trời. Nhìn không khác mấy với những người bụng dạ nhỏ nhen.
Trương Hiển Năng thật sự cạn lời. Dù sao hắn cũng đi trước dẫn đường, Cẩu hoàng đế không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bởi vậy mới trợn mắt không chút khách khí, thầm nghĩ: Mang long chủng đương nhiên ghê gớm, loại người như ngươi muốn cũng không mang được!
"Nàng ấy dám dùng bản lĩnh gì để ưỡn bụng, trẫm cũng ưỡn được! Hiện giờ bụng nàng ấy vẫn còn rất bình thường, một chút lực uy hiếp cũng không có..." Hắn vốn đang tức giận, sau khi nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, dường như nhớ tới cái gì đó, rồi thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Nhưng bên trong là một hài tử đang chậm rãi lớn lên, sau đó được sinh ra, hẳn là rất thú vị."
Hắn do dự chọn lựa giữa "thần kỳ" và "thú vị" một lát, cuối cùng lại chọn cái sau.
Âm thanh của nam nhân rất trầm thấp, lộ ra mười phần ôn nhu. Lúc này những cung nhân đi xung quanh mới giám thả lỏng tâm trạng căng cứng.
Thực ra Tiêu Nghiêu vốn không phải một Hoàng đế vui giận bất chợt, bình thường hắn vẫn hay xụ mặt duy trì vẻ uy nghiêm.
Chỉ có lúc cố ý hù dọa hoặc trị tội ai đó, hắn mới bày ra trạng thái nửa âm nửa dương, cười như không cười để nói chuyện làm họ kinh sợ.
Về chuyện này, Đại tổng quản Trương Hiển Năng đương nhiên hiểu rõ, chỉ là từ lúc Đào Tiệp dư vào cung, Hoàng đế cũng trở nên vui giận thất thường.
Nhưng sự chuyển biến cảm xúc này lại không dùng để đả thương người khác, thậm chí không có mục đích gì, chỉ giống biểu lộ cảm xúc thông thường.
Hiện tại hắn xúc động trước một sinh mệnh, điều này khiến Trương Hiển Năng ngây ngẩn cả người, thở dài trong lòng: Hoàng thượng vẫn vô cùng chờ mong hài tử trong bụng tiểu yêu tinh.
"Hoàng thượng không cần sốt ruột, nhiều nhất là chờ chín tháng nữa, đứa bé đầu tiên của ngài sẽ ra đời."
Trương Hiển Năng đi chậm vài bước, nhìn sát vào long liễn, thấp giọng nói một câu.
Kết quả lại thấy Hoàng thượng vốn đang cao hứng bỗng nhiên lạnh mặt cau mày nhìn về phía hắn, trong ánh mắt có vài phần bắt bẻ.
"Trẫm nhớ đã sai ngươi nhắc trẫm phạt tát tai, kết quả là trẫm bị Thái hậu đấm, còn bị Đào Tiệp dư uy hiếp. Ngươi ở bên cạnh mà không nhắc nhở nổi cái rắm! Trẫm muốn hỏi rốt cuộc ngươi có tác dụng gì!"
Hoàng thượng bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của mình, lập tức tìm hắn tính sổ.
Trương Hiển Năng trầm mặc, hắn rất muốn tát mình hai cái, ai bảo ngươi cảm thấy hôm nay Hoàng thượng đặc biệt mềm mỏng, muốn trấn an hắn một chút, cực kỳ thông cảm với tâm trạng của Hoàng thượng. Kết quả Hoàng thượng biến thành cẩu, nói lật mặt thì đã lật mặt.
"Hoàng thượng, chúng ta chưa tới Long Càn cung, ngài đợi khi nào trở về rồi hẵng tức giận, đừng để cho những cung nhân khác nghe được, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt."
Trương Đại tổng quản tuy là "ngựa mất móng trước", nhưng hắn vẫn luôn có biện pháp khống chế Hoàng thượng.
Quả nhiên hắn vừa nói xong, Tiêu Nghiêu liền câm miệng không đáp nữa. Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí cao vô thượng, nhất định không thể bị người khác nhìn thấy bộ dạng tức giận lung tung.
Long liễn đi đến một chỗ thì bỗng nhiên ngừng lại, nơi này là hoa viên nhỏ, xung quanh đều là vườn hoa, bên trong có một thảm cỏ xanh mơn mởn.
Hoàng cung được thiết kế vô cùng độc đáo, lúc rải hạt giống hoa cỏ thì chừa ra một lối đi nhỏ, mục đích là để mỗi khi đi ngang qua nơi này có thể cảm nhận được sự tươi mát.
Đường từ Thưởng Đào các về Long Càn cung tương đối gần chỗ này, đồng nghĩa với việc Hoàng thượng phải đi ngang nơi này.
Chỉ là giờ phút này lại có một tiểu cô nương đang ngồi trên con đường nhỏ, tay nàng bịt mắt, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt. Đôi môi đỏ tươi hé mở, yêu kiều nói: "Các ngươi mau trốn đi, ta đếm tới năm mươi thì sẽ đi bắt các ngươi. Đừng có trêu đùa ta, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của các ngươi đó, nhiều người đang ở đây phải không? Hì hì."
Tiểu cô nương mặc cung trang của Trữ Tú, màu sắc vàng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của nàng, cái mũi cao thẳng xinh đẹp lại càng hấp dẫn người khác. Nói vậy, nếu đôi tay kia buông xuống, đôi mắt được che khuất nhất định cũng sẽ rất đẹp.
Tiêu Nghiêu nhíu mày, Trương Hiển Năng duỗi tay chỉ vào con đường nhỏ bên cạnh, ý bảo đám người khiêng kiệu đổi hướng.
Tiểu cô nương chơi trốn tìm ở chỗ này không phải việc mà hắn có thể quản, cho dù nàng ta có phải là đang câu dẫn Hoàng thượng hay không, hắn đều không thể giúp đỡ mà càng phải tránh xa.
Dù sao Hoàng thượng cũng mới bước ra khỏi Thưởng Đào các, nếu thật sự coi trọng vị tú nữ nào ở đây thì chính là đánh vào mặt Đào tiệp dư.
Hiện tại Đào Tiệp dư còn đang mang long chủng, là lúc được sủng ái nhất. Trong lòng Trương Đại tổng quản vẫn cực kỳ xem trọng Đào Tiệp dư, tóm lại so với vị tú nữ không rõ lai lịch này vẫn tốt hơn nhiều, hắn vẫn nên tránh đi một chút.
Mấy thái giám nâng kiệu hiểu ý rất nhanh, rẽ lối muốn đi hướng khác.
Tất cả mọi người đều rất hiểu ý nhau, bước chân thật nhẹ, thậm chí có kẻ nhát gan không dám thở, không muốn quấy rầy vị cô nương này.
Hoàng thượng vẫn không mở miệng, chứng tỏ đối với nàng ta không có điểm gì đặc biệt. Nếu đụng tới nàng ta, sau đó chuyện này truyền tới tai Đào Tiệp dư, chỉ sợ mấy người bọn họ không cần phải sống nữa.
"Bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi!" Tiểu cô nương kia tiếp tục đếm số.
Trương Hiển Năng trợn mắt, đã đếm tới số bốn mươi mấy rồi, vậy lúc nãy ngươi nói mấy câu vô nghĩa kia làm gì, cứ trực tiếp đi bắt người thôi.
Sau khi nàng ta niệm xong thì lập đứng dậy đi về phía bọn họ, vừa lúc bắt được cánh tay của Trương Đại tổng quản, nàng ta lập tức kéo miếng vải bịt mắt xuống.
"Hừ, ai bảo các ngươi trêu cợt ta, bị ta bắt được..." Nàng ta mở to mắt, đắc ý cười đùa, nhưng lúc nhìn rõ người trước mắt mình là một thái giám thì vội vàng rút tay về.
Thần sắc trên mặt nàng ta đột ngột biến đổi, vội theo bản năng nhìn đến long liễn và người đang ngồi trên long liễn.
Đây không phải kiệu liễn bình thường, trên mặt có khắc hình kim long ngũ trảo. Nàng ta đương nhiên biết, nam nhân có thể ngồi trên kiệu khắc rồng tại hậu cung chỉ có duy nhất một người.
"Thần nữ gặp qua Hoàng thượng, thần nữ không biết Hoàng thượng đến đây, va chạm thánh giá, thỉnh Hoàng thượng bớt giận." Nàng lập tức quỳ gối xuống đất, hoảng hốt hành đại lễ.
Tiểu cô nương đó có giọng nói rất hay, giống như dưa hấu mát lạnh vào mùa hè, ngọt thanh ngon miệng, làm cho người khác cảm thấy thoải mái.
"Ngươi không va chạm đến trẫm, chỉ đụng vào Đại tổng quản, xin lỗi hắn đi." Tiêu Nghiêu không cúi đầu liếc nhìn nàng ta một cái, giống như nàng ta là một đồ vật gì đó không liên quan, vẫy tay cho người rời đi.
Long liễn được chậm rãi nâng đi, chỉ để lại tiểu cô nương ngây ra như phỗng cùng với Trương Hiển Năng đang lặng lẽ đánh giá nàng.
Cô nương này nhìn rất xinh đẹp. Cũng không có gì ngạc nhiên, những người được lưu lại trong cung chờ phục tuyển thì không có ai xấu.
"Đại tổng quản, sẽ không sao đâu phải không? Thần nữ không cố ý, có phải đã chọc Hoàng thượng tức giận rồi hay không?" Tiểu cô nương phản ứng cực nhanh, thần sắc mất mát chưa kịp biểu lộ cũng đã thu lại, nhìn hắn đầy lo lắng.
Trương Hiển Năng vỗ vỗ ống tay áo, bộ dạng thong thả, trên mặt mang ý cười, thấp giọng nói: "Ta "da dày thịt béo", tiểu chủ có lỡ va chạm thì cũng không sao. Ngược lại tiểu chủ được nuôi lớn trong phủ, đừng bị gì là tốt rồi."
Tiểu cô nương thấy thái độ Trương Hiển Năng tốt như vậy, không khỏi cười cong môi, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.
Ai da, mệnh của Nhị Cẩu Tử thật tốt, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp này đi, thật dễ khiến người khác cảm thấy thân thiết.
"Xin hỏi tiểu chủ là cô nương nhà ai?" Trương Hiển Năng hỏi một câu.
Trên mặt tiểu cô nương hiện lên vài phần vui sướng, có thể được Trương Đại tổng quản xem trọng, đó chính là thành công một nửa. Ít nhất thì trước mắt có thể lấy lòng người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, sau này hắn có thể nói giúp một câu trước mặt Hoàng thượng thì nàng sẽ càng dễ dàng thành công phục tuyển.
"Thần nữ là đích ấu nữ của nhà Hộ Bộ Thị Lang Thái đại nhân, tên chỉ có một chữ "Hân"." Thái Hân thướt tha hành lễ, nàng vẫn cực kỳ nể mặt hắn.
Ánh mắt Trương Hiển Năng chợt lóe, cao giọng: "Hóa ra là cô nương nhà Thái đại nhân, quả nhiên tướng mạo tiểu chủ rất hoàn hảo."
"Từ nhỏ thần nữ đã học cầm kỳ thi họa, thơ từ vũ nhạc. Tuy tư chất ngu dốt nhưng cũng may gặp được tiên sinh dạy dỗ rất tốt, cũng có thể biết đôi chút." Thái Hân thấy Trương Hiển Năng khen nàng như vậy, trên mặt vui vẻ, lập tức đề cử chính mình một cách tích cực.
Trương Hiển Năng lập tức gật đầu: "Tiểu chủ tài mạo song toàn như thế, sau này ắt sẽ thành châu báu! Ta nhớ kỹ rồi, ngài về đi, lần sau đừng đến chơi đùa chỗ này nữa, Hoàng thượng sẽ không vui."
Thái Hân nghe lời này xong, vẻ mặt nghiêm lại, biết Trương Hiển Năng đang coi trọng mình, lập tức ngàn ân vạn tạ [1] mà rời đi, không luộm thuộm lằng nhằng thêm chút nào.
[1] Ngàn ân vạn tạ: ý nói mang ơn sâu nặng
Nhìn bóng dáng tiểu cô nương nhanh chóng rời đi, Trương Hiển Năng cười âm hiểm một cái.
Khó trách trước đây Thái đại nhân cật lực muốn Hoàng thượng tuyển tú năm nay. Hoá ra là vì Thái gia bọn họ ẩn giấu một bảo bối như vậy. Quả nhiên rất xuất sắc, hắn là một thái giám mà cũng muốn sủng nàng ta một lần.
Chẳng qua là nàng ta vẫn có chút vội vã.
Lúc hắn trở lại Long Càn cung, Tiêu Nghiêu đã ngồi uống trà trước long án.
"Cái bánh nướng kia thế nào?" Hắn thấy Đại tổng quản trở về, không khỏi hỏi một câu.
Trương Hiển Năng khựng chân, trên mặt có một khoảnh khắc bị dại ra, rõ ràng không hiểu ý. Sau đó mới phản ứng lại, nhớ tới chuyện trước đây Hoàng thượng từng trào phúng Thái đại nhân mở cửa hàng bánh nướng, chê cười cô nương Thái gia là bánh nướng, không định mang bánh nướng mặt rỗ vào cung.
"Theo lão nô nhìn thì mặt không bị rỗ, tướng mạo không tồi, nhưng tính tình lại có chút nóng nảy." Đại tổng quản trả lời thẳng vào vấn đề.
Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Nàng ta coi trẫm là kẻ ngốc sao? Đến đó chơi trốn tìm nhưng xung quanh không có một bóng người, nàng ta trốn tìm với quỷ hay sao?"
Trương Hiển Năng im lặng không nói thêm điều gì.
Hoàng thượng năm nay hai mươi tám tuổi, đã từng trải qua nhiều màn câu dẫn của nữ nhân. Vị Thái cô nương này muốn tìm cách quyến rũ theo kiểu tươi mới thoát tục, xinh xắn đáng yêu nhưng rất tiếc Hoàng thượng không thích loại nữ nhân này.
Nhiều năm trôi qua như vậy, nữ nhân có thể giữ chân Hoàng thượng, hơn nữa còn thành công kéo hắn lên giường, mang thai long chủng chỉ có một mình Đào tiệp dư.
Bởi vì trước đó nàng từng bày tỏ rõ ràng: Ta không biết xấu hổ, ngươi xem ta dạng chân đẹp như vậy, không ngủ với ta thì chắc là mắt ngươi mù rồi phải không?
Hoàng thượng chắc chắn không mù cho nên nàng dụ dỗ thành công. Hoàng thượng không chỉ ngủ với nàng một lần.
"Có lẽ là nhưng chủ tử khác sợ va chạm thánh giá, trốn tránh không ra ngoài." Trương Hiển Năng cảm thấy không khí có chút xấu hổ, nói tiếp một câu.
"Ngươi đã từng gặp nữ nhân nào ở hậu cung nhìn thấy trẫm mà trốn chưa? Tất cả đều nhào tới giống như mèo thấy chuột. Có phải ngươi nhận đồ gì tốt từ chỗ nàng ta rồi hay không? Trước kia ta cũng chưa từng thấy ngươi nói đỡ giúp Tần Phiên Phiên một câu?" Tiêu Nghiêu khinh thường cười lạnh một tiếng, nhìn hắn cực kỳ hoài nghi.
Trương Hiển Năng quả thật vô cùng oan ức, hắn có cái rắm mà nhận đồ tốt! Cũng không biết vị Thái cô nương kia ngượng ngùng không lấy bạc từ trong túi ra, hay là không biết điều biết ý, tóm lại một đồng tiền hắn cũng chưa lấy được.
"Đào Tiệp dư là tốt nhất, đâu cần nô tài nói đỡ giúp nàng." Trương Hiển Năng lập tức giải vây cho mình, mẹ nó, lại lắm miệng.
"Cũng đúng, ngươi ăn nói vụng về, nói đỡ cũng không tốt." Tiêu Nghiêu gật đầu, nhanh chóng mở tấu chương, bắt đầu phê duyệt.
Trương Hiển Năng muốn đánh chó nhưng lại không dám!
Tiểu yêu tinh gần như đã hoàn toàn thuần phục được hắn. Gần đây Nhị Cẩu Tử quá mức hung hăng ngang ngược, không phải là do mới biết tiểu yêu tinh đang mang long chủng trong bụng hay sao? Chỉ hận không thể thâu tóm trời cao!
Chuyện Thái Hân câu dẫn Hoàng thượng mau chóng truyền khắp hậu cung, phản ứng của các nơi cũng không giống nhau, hiển nhiên hậu cung lại trở nên náo nhiệt một lần nữa.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu tử: Hôm nay chỉ số thông minh của ta thật là cao!!! Mau khen ta! Ta không bị sắc đẹp mê hoặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT