Edit: Cát Sung dung

Beta: Hy Hoàng Thái phi

"Vương gia, đã chết." Một thị vệ xoay người xuống ngựa, đặt tay lên chóp mũi kiểm tra, tiếc nuối lắc lắc đầu.

Sắc mặt Cảnh Vương âm trầm như đáy nồi, hắn nói ra một câu từ kẽ răng: "Thật sự là khinh người quá đáng!"

"Vương gia, nên chạy đi đâu?". Thị vệ chung quanh che chở hắn đồng thời nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đều tràn ngập thần sắc mê mang.

Cảnh Vương cắn răng một cái, thấp giọng nói: "Ra kinh đô, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt. Tạm thời thoát khỏi nơi này đã, ở vùng Yến Bắc còn có một ít binh lực, chúng ta có thể làm lại từ đầu."

Hắn đã tính kĩ đường lui cho mình, lần này hiển nhiên Hoàng Thượng hoàn toàn muốn đuổi tận giết tuyệt, cũng may hắn để lại một con đường sống.

"Đường ra kinh đều bị phá hỏng, đi đâu cũng chỉ sợ sẽ bị phát hiện." Có thị vệ chần chừ.

Cảnh Vương vẫy vẫy tay, hắn lấy bản đồ ra chỉ vào một con đường trong đó: "Con đường này bình thường không hiện ra trên bản đồ, đây là đường Tiên hoàng để lại cho ta chạy trốn. Ông ấy biết Hoàng Thượng là người không chấp nhận được kẻ khác, khẳng định sẽ giết chết ta, tuy rằng ông ấy không truyền lại ngôi vị hoàng đế cho ta, nhưng vẫn luôn có chút tình cảm phụ tử".

Vừa dứt lời, đoàn người liền một đường chạy như điên theo phương hướng hắn chỉ.

Con đường này ít người biết đến, có chút hoang vắng, cộng thêm muốn tránh đi đường chính, cho nên xoay chuyển đến bảy tám vòng.

"Con đường này là đúng, thuộc hạ thấy lá cờ ở giao giới bên ngoài kinh đô."

Thời điểm sắp rời kinh đô, có là cờ rất cao dựng ở nơi đó, đây là cột mốc để đánh dấu kinh đô, mỗi lần lúc ra khỏi kinh thành, chỉ cần nhìn đến lá cờ, sẽ cảm thấy cực kì tưởng niệm.

Cảnh Vương không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì hắn không tiết lộ con đường này, chỉ ở ngay từ thời điểm đầu hắn mở bản đồ tiên hoàng cho hắn tìm người nghiệm chứng qua, còn bản thân thì chưa từng đi qua.

May mắn là đi được, chỉ cần ra khỏi kinh thành, tất cả sẽ không có vấn đề gì.

Một đường chạy như điên, nơi cuối đường, bọn họ thấy được phong cảnh ngoài kinh đô, đồng thời cũng thấy được sắc mặt âm trầm ngôi cửu ngũ, và một đội nhân mã đang đợi bọn họ.

Cảnh Vương đột nhiên kéo chặt dây cương, nhìn Tiêu Nghiêu sớm đã chờ ở nơi đó, trên mặt toàn biểu tình ngạc nhiên.

"Lục hoàng đệ muốn đi đâu vậy? Trẫm ở chỗ này chờ đã lâu, ngươi tới cũng quá muộn rồi." Tiêu Nghiêu cong cong khóe môi, âm lãnh cười với hắn, biểu tình mang theo sự mỉa mai.

Cảnh Vương chỉ cảm thấy cả người rét run, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều làm hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Đầu tiên là chuyện ám sát Hoàng hậu, vốn dĩ nghĩ đã nắm chắc, kết quả đó lại là một chiếc xe ngựa không.

Hắn không chỉ không giết chết được Hoàng hậu và Thái tử, ngược lại bị Hoàng thượng bắt được hang ổ, thậm chí thời điểm lẩn trốn khỏi kinh đô, lại vẫn bị chặn được như cũ, vốn là con đường cứu mạng, hiện giờ xem ra là con đường chết.

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Thanh thản ổn định làm Vương gia không tốt sao? Một hai phải mộng tưởng đến thứ đã sớm không thuộc về ngươi, không phải ngươi muốn tìm chết thì là gì?"

Tiêu Nghiêu nhìn hắn đến bây giờ còn chưa khôi phục lại được không khỏi cười lạnh một tiếng.

"Tất cả mọi chuyện đều do ngươi tính kế tốt?" Cảnh Vương miễn cưỡng thu liễm trạng thái tiêu cực quanh thân, trầm giọng hỏi.

Tiêu Nghiêu gật đầu: "Đúng vậy, trẫm lập Thái tử là kích thích tâm tư muốn tạo phản của ngươi. Ngươi trù tính đã hơn một năm, trẫm biết lại không động đến ngươi. Bởi vì trẫm muốn mệnh của ngươi, mà không phải là mạnh mẽ cầm lấy, nhẹ nhàng buông tha. Nếu không phải sự thật ngươi tạo phản như ván đã đóng thuyền, những lão thần đó trên triều đình, nhất định phải cầu tình vì ngươi. Trẫm nhất ý cô hành[1] mà nói, đích xác có thể giết ngươi, nhưng sẽ lưu lại ô danh, làm Hoàng thượng mà chính huynh đệ ruột thịt của mình cũng không thể bao dung, tuyệt đối là nam nhân bụng dạ hẹp hòi."

[1] Nhất ý cô hành: Tự làm theo ý mình.

Hắn chậm rì rì mở miệng, tất cả đều nói từ đầu đến cuối, hiển nhiên ngay từ đầu tâm tình Cảnh Vương không cam lòng, cùng với trù tính chuẩn bị sau đó, ngôi cửu ngũ đều biết rõ ràng trong lòng.

Chẳng qua hắn cố ý không ngăn chuyện này lại, thậm chí còn quạt gió thêm củi, cho đến tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay.

Tiêu Nghiêu biết Cảnh Vương đã bố trí hơn một năm, vẫn luôn không động thủ, một phần để chuẩn bị lực lượng, một phần khác chính là đang chờ đợi một cơ hội.

Hiện giờ lực lượng Cảnh Vương đã chuẩn bị không sai biệt lắm, đến cả cơ hội hắn cũng đã tự mình đưa đến trên tay Cảnh Vương, lúc này mới có tương kế tựu kế, đưa Hoàng hậu và Thái tử ra cung, đúng là có thể dẫn Cảnh Vương ra, để hắn ta tự mình đi tới chỗ chết.

"Trẫm mặc kệ sau này có mang tiếng xấu trên lưng hay không, cho dù có cũng sẽ không vì ngươi mà mang. Bởi vậy ngươi mới có mấy năm nay chu toàn, nếu không phải ngươi gặp khó khăn, dằn lòng không nổi nên mới thả rắn độc vào cung, thì gần đây trẫm cũng muốn làm một ít chuyện để ngươi đi vào khuôn khổ."

Tiêu Nghiêu mặt lạnh nhìn hắn, hai anh em lớn lên không tính là rất giống nhau, chỉ có đôi mắt dài hẹp, là bắt nguồn từ Tiêu gia.

Nhưng giờ phút này, hai đôi mắt rất giống nhau, đồng thời phát ra thần sắc cừu hận đối phương.

Hai huynh đệ cùng cha khác mẹ, từ nhỏ tình cảm đã bất hòa, lúc trưởng thành càng tính kế với nhau, huống hồ đối với chuyện Tần Kiêu, không chỉ Tiêu Nghiêu mà ngay cả tiên hoàng cũng bị Cảnh Vương lừa dối.

Chuyện này Cảnh Vương cũng nên rõ ràng, từ nhỏ hắn đã biết phụ hoàng thích Tiêu Nghiêu, không phải bởi vì chính hoàng huynh này có bao nhiêu xuất sắc, mà là bởi vì hắn có mẫu thân tốt.

Người được chọn làm Thái tử lần này, quyết định của Tiên hoàng thực sự là trò đùa, đầu óc choáng váng.

Cố tình Tiêu Nghiêu lại là người thực sự xuất sắc, hắn không cô phụ sự bồi dưỡng và truyền ngôi của tiên hoàng, làm ngôi cửu ngũ này cực kì vững chắc.

"Trước kia phụ hoàng nói đúng, từ nhỏ ngươi đã là người giỏi mưu lược. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, ngươi dẫn ta ra khỏi Cảnh Vương phủ, đuổi theo xe trống. Ta không nhìn thấy Hoàng hậu và Thái tử, ngươi lại muốn giết hết Cảnh Vương phủ, lại cố ý thả ra một thị vệ, nửa chết nửa sống chạy đến chỗ ta mật báo, làm ta không thể trở lại Cảnh Vương phủ, trực tiếp chạy trốn đến con đường lui duy nhất này. Ta không rõ, vì sao một con đường sống phụ hoàng cũng không để lại cho ta, không chỉ truyền ngôi vị Hoàng đế cho ngươi, mà ngay cả con đường này cũng cho ngươi, chúng ta đều là con của ông ta, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?"

Cảnh Vương cực kì không cam lòng chất vấn, tới loại thời điểm này rồi, hắn cũng không còn gì tốt để che dấu, cuối cùng là muốn một trận chiến.

Hoàng thượng tự mình tới chặn hắn, chứng minh hắn đã không còn đường sống, chẳng sợ phải chết, hắn cũng muốn chết minh bạch.

"Thật sự phụ hoàng đã để lại đường sống cho ngươi, lúc trước ông ấy vẫn luôn không nói cho ta. Cho đến khi ngươi và Tần Kiêu thông đồng, ngay cả vợ cả của thiên tử tương lai cũng dám đoạt, vậy lần sau cũng chỉ sợ sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế đi. Cho nên ông ấy mới nói cho ta biết con đường sống đã để lại cho ngươi, ông ấy để lại đường sống này là để đề phòng bất trắc. Nếu một ngày nào đó, Triều Đại Diệp của Tiêu gia sụp đổ, ít nhất còn lưu lại một phần cốt nhục, trẫm thân là thiên tử, nhất định phải cùng triều Đại Diệp tồn vong, không được dùng đường sống này. Ngươi lại có thể dùng, đáng tiếc ngươi phạm vào sai lầm, cuối cùng vẫn là không dùng được!"

Tầm mắt Tiêu Nghiêu quét quét trên con đường, thần sắc trên mặt càng thêm nghiêm túc.

Phụ hoàng hắn là hoàng đế vĩ đại, chưa bao giờ sẽ mù quáng cho rằng triều Đại Diệp có thể muôn đời không ngã, cho nên mới để lại đường sống này.

Để cho một nhi tử khác có cơ hội sống sót, nhưng loại cơ hội này, chỉ có thể lúc triều Đại Diệp suy bại, mới có thể dùng tới.

Nếu như triều Đại Diệp phát triển không ngừng, thời điểm Hoàng Thượng chăm chỉ thương dân, Cảnh Vương dùng đường sống này, vậy nhất định hắn sẽ phải chết, bởi vì hắn không phải bảo tồn huyết mạch cho Tiêu gia, mà là trốn chạy.

Sắc mặt Cảnh Vương càng ngày càng kém, cho đến khi huyết sắc tan đi, hắn khó tin nhìn về hoàng huynh trước mắt, trong nội tâm nảy sinh ra vô số khủng hoảng cùng khó tin.

"Từ lúc rất sớm, ngươi đã tính kế ta. Tự để mình đội nón xanh là một chuyện, thế nhưng một mũi tên bắn mấy con chim. Thoát khỏi nữ nhân Tần Kiêu ngươi không thích kia, còn thuận tiện bôi đen ta trước mặt phụ hoàng. Thậm chí phụ hoàng đưa ta đường sống, cũng bị đoạn tuyệt."

Như vậy đếm trên đầu ngón tay, vì sự tình hôm nay Tiêu Nghiêu đã mưu tính ít nhất mười năm.

Nhìn bộ dạng chịu chấn động lớn của Cảnh Vương, Tiêu Nghiêu cười lạnh lắc lắc đầu: "Ta còn chưa thần cơ diệu toán như vậy. Phụ hoàng để lại đường sống cho ngươi là một chuyện, bản chất chính là tặng kèm một niềm vui khác. Ai bảo ngươi không thành thật như thế đến cả hoàng tẩu cũng muốn đoạt. Sau khi trẫm đăng cơ, sở dĩ một chút cũng chưa động đến các ngươi, chính là muốn cho các ngươi tự mình nhìn thấy bộ dáng mơ mộng của mình. Triều Đại Diệp này hưng suy vinh nhục như thế nào, cũng không có chút quan hệ với toàn bộ người Cảnh Vương phủ các ngươi."

Lời nói này của Tiêu Nghiêu thực sự không khách khí, sắc mặt Cảnh Vương cũng trở nên cực kì khó coi. Gương mặt hắn tức giận đến dữ tợn, cơ bắp mất tự nhiên mà run rẩy, giống như có thể nổi điên bất cứ lúc nào.

"Chẳng qua ngươi được đầu thai tốt, bởi vì ngươi bò ra từ trong bụng Cao Thái hậu, cho nên mới có thể lên làm ngôi cửu ngũ. Nếu mẫu phi của hai chúng ta đổi cho nhau, vậy đứng trên vị trí này chính là ta, cũng không phải ta không bằng ngươi, ngươi không có gì phải đắc ý. Chờ trăm năm sau, sách sử ghi lại ngươi, nhất định là người dựa vào mẫu thân để thành công đăng cơ."

Trên mặt Cảnh Vương đều là biểu tình trào phúng, giống như nói vài câu như vậy, có thể làm tâm tình của hắn dễ chịu đi rất nhiều.

Tiêu Nghiêu không nói chuyện, âm lãnh nhìn chăm chú vào hắn, trực tiếp rút trường kiếm bên hông ra, nói: "Từ nhỏ đến lớn ngươi đều không phục ta, ít nhất lần cuối cùng đưa ngươi đi, ta phải làm cho ngươi tâm phục khẩu phục, nếu không ngươi nằm dưới đất rồi cũng sẽ không an ổn. Ta làm hoàng huynh, đây là hành động dạy dỗ duy nhất ta dành cho ngươi."

Cảnh Vương nghe hắn đường hoàng như thế, không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng loại khiêu chiến một chọi một này, hắn lại không cự tuyệt.

Ở phương diện kiếm thuật và giết người, hắn chưa bao giờ nhận thua.

Đồng dạng, cũng giống như lời nói của Tiêu Nghiêu, Cảnh Vương chưa bao giờ cho rằng mình có chỗ nào thua kém hắn.

"Ong" một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, hai người đồng thời giật dây cương, hai con ngựa hướng về phía đối phương mà chạy.

Hai thanh bảo kiếm chạm vào nhau giữa không trung, trong mắt hai nam nhân, đồng thời phát ra một cỗ sát khí đằng đằng, tất nhiên đều mang theo quyết tâm đối phương phải chết.

Hai người chiến kịch liệt, Cảnh Vương thế thực mạnh mẽ, hoàn toàn không muốn sống, thậm chí sau khi xong mười chiêu, lần kiếm thứ nhất hướng vào cần cổ hắn, Tiêu Nghiêu lập tức lăn xuống ngựa.

Cảnh Vương theo sát sau đó, bảo kiếm chọc một cái để lại một lỗ thủng trên mặt đất, nhưng trước sau lại không đâm đến Tiêu Nghiêu.

Tiêu Nghiêu dùng sức đón đỡ, một chân đá vào trên cổ chân hắn, Cảnh Vương lảo đảo một cái, Tiêu Nghiêu liền nhân cơ hội này đứng lên.

Hai người lại lần nữa chiến đấu kịch liệt, đao quang kiếm ảnh, mang theo sát khí xưa nay chưa từng có.

"Ngươi đang mang theo nhi nữ tình trường, cho nên mới nóng nảy như thế, cuối cùng Tần Phiên Phiên trở thành uy hiếp trong lòng ngươi, một khi ngươi có nhược điểm, ngươi sẽ không thể bách chiến bách thắng."

Cảnh Vương từng bước ép sát, trên mặt hiện ra sát ý, hai mắt đều đỏ bừng.

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play