Trong Quang Minh điện các triều thần đều gắng kéo khóe miệng, kéo sang hai bên, nỗ lực lộ ra vài phần tươi cười.
Nhưng mà có vài người trời sinh không thích cười, mặt cứng đơ hơn phân nửa đời, hiện giờ cứng rắn ép bọn họ cười, quả thực chính là làm khó người khác, cười lên nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Còn có mấy lão thần râu trên cằm run run lên, biểu tình trên mặt không khác gì lúc trước.
Tiêu Nghiêu trầm mặc nhìn một lát, lập tức vừa lòng gật gật đầu, hắn cảm thấy tất cả mọi người trở nên vui vẻ, là bởi vì con của hắn mà cảm thấy vui vẻ.
"Các vị ái khanh cao hứng, trẫm đã cảm nhận được. Mới vừa rồi, Đào Phi sinh hạ Đại Hoàng tử, rốt cuộc trẫm đã làm phụ hoàng. Nhìn bộ dáng nhỏ gầy của hài tử nằm trong tã lót đáng yêu như vậy, trẫm liền cảm thấy chính mình phải càng thêm nỗ lực, vì hậu thế sáng tạo Đại Diệp triều càng thêm cường đại, đây là chức trách của trẫm cùng các vị ái khanh. Về sau lúc giao vào trong tay bọn họ, mới có thể yên tâm."
Hắn nói nói, lại là có chút xúc động.
Thanh âm mười phần dõng dạc hùng hồn, các vị đại thần rất ít khi nhìn thấy Hoàng thượng để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, nên không nhịn được lòng hiếu kỳ mà ngẩng đầu nhìn trộm hắn.
Liền thấy Hoàng thượng nhẹ nhàng nâng đầu lên, tay cũng không kìm được mà giơ lên, một bộ nâng ly mời trăng sáng [1], đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong chứa vô số hy vọng, cả người đều lộ ra một cỗ khí thế ý chí chiến đấu sục sôi.
[1] một câu trong bài thơ "Nguyệt hạ độc chước kỳ 1" - Lý Bạch. Nguyên văn là: "cửu bôi yêu minh nguyệt".
Các vị đại thần đều nói thầm trong lòng: Má, không phải có đứa con trai sao, cần phải kích động đến như vậy à? Ta ngay cả tôn tử cũng sắp có rồi được không?
Ngẫu nhiên liền có mấy đại thần liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có một tầng ý tứ: Xem, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ có giống tên thiểu năng trí tuệ không?
Cực kỳ giống!
Đương nhiên bọn họ phản ứng vẫn rất nhanh, chờ đến lúc tỉnh táo lại, bỗng nhiên phát hiện mới vừa rồi bên trong câu nói kia của Hoàng thượng có bẫy rập.
Sau khi làm Đại Diệp triều trở nên càng cường đại hơn giao vào trong tay bọn họ. Bọn họ là ai?
Không phải là Đại Hoàng tử đấy chứ?
"Hoàng thượng, xin ngài cân nhắc. Đại Hoàng tử mới sinh ra còn chưa trăng tròn [2], tính tình cũng chưa định hình, tương lai như thế nào còn chưa biết được, ngài muốn lập Đại Hoàng tử làm Thái tử sao?"
[2] đầy tháng.
Trong đó có một triều thần vội vã bước ra khỏi hàng, một bộ vì nước vì dân.
Có một mẫu phi độc sủng thật tốt, mới sinh ra đôi mắt còn chưa kịp mở to, cũng đã bắt được vị trí Thái tử vào tay, vì sao không phải là nữ nhi của mình chứ, hắn cũng muốn để nàng sinh cho Hoàng thượng đứa con trai làm Thái tử.
Tiêu Nghiêu đang cao hứng, vừa nghe thấy lời nói như vậy, tức khắc như cảm thấy bị một chậu nước lạnh dội xuống, tất cả tâm tình tốt đều vỡ nát.
Sắc mặt của hắn lập tức lạnh xuống, âm trầm cười một tiếng, nói: "Trẫm còn chưa có nghĩ như vậy, hài tử còn nhỏ như vậy, trẫm lại không phải hôn quân, sao có thể lập tức lập nó làm Thái tử. Huống hồ trẫm thật vất vả mới có đứa con trai, còn sợ tám ngày phú quý này áp hỏng nó mất. Chẳng qua trẫm nghe ái khanh nói như vậy, hình như có chút gấp không chờ nổi rồi, nếu không trẫm liền như ngươi mong muốn, Đại Hoàng tử vừa trăng tròn liền phong làm Thái tử?"
Lúc Tiêu Nghiêu nói lời này, cả người đều lộ ra một vẻ "Ta rất không vui".
Vị thần tử đưa ra kiến nghị này, bị lời nói của hắn chặn đến á khẩu không trả lời được, sắc mặt tái nhợt.
Rõ ràng là hắn phản đối, sao Hoàng thượng lại nói là hắn gấp không chờ nổi? Hơn nữa nếu không phải Hoàng thượng vui mừng quá mức đối với việc có Đại Hoàng tử, há mồm ngậm miệng đều là muốn đem Đại Diệp triều giao cho thằng nhóc còn bú sữa, hắn cũng không nói như vậy chứ.
Kết quả cuối cùng trách hắn sao?
Cả triều văn võ đều dùng một loại ánh mắt khiển trách nhìn hắn, vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh này sắc mặt càng thêm khó coi.
"Hoàng thượng, Đại Lý Tự Thiếu Khanh chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, hắn là vui mừng cho ngài. Sau khi có đứa bé đầu tiên, tất nhiên là muốn đem hết thứ tốt cho nó rồi. Nhưng mà Đại Hoàng tử tuổi quá nhỏ, mới được một ngày, gánh vác trọng trách thiên hạ này quá mức nặng nề, nó lại quá non nớt đợi thêm mấy năm nữa đi."
Tả thừa tướng lập tức bước ra khỏi hàng giải vây, lời nói khẩn thiết.
Lúc này vẻ nghiêm túc trên mặt Tiêu Nghiêu mới hòa hoãn chút, khẽ hừ một tiếng nói: "Lời này của Tả tướng còn nghe lọt tai, vậy để thêm chút thời gian nữa đi."
Thấy cuối cùng Hoàng thượng cũng đồng ý, không bị kích thích đến cứng rắn muốn để Đại Hoàng tử chưa đầy một ngày tuổi làm Thái tử, các vị triều thần đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết rằng Tiêu Nghiêu làm Hoàng thượng, cần chính nghiêm minh, tuyệt đối là một minh quân.
Chẳng qua có đôi khi hắn nổi nóng lên, vậy thật sự có thể làm toàn thể triều thần mất hết mặt mũi, cho nên ở loại thời điểm này chỉ có thể thuận theo, kiên quyết không thể trái với ý hắn.
Nếu không đến lúc đó nhất định không có trái tốt mà ăn, hắn khó khăn lắm mới nghênh đón Đại Hoàng tử, đang là bộ dáng khắp chốn mừng vui lại có người giội cho hắn một chậu nước lạnh, vậy hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
May mắn Tả thừa tướng dỗ được hắn, mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Trẫm vẫn là câu nói kia, nhi tử trẫm sinh ra, rất nhanh liền phải tìm tiên sinh. Các vị ái khanh có thời gian nên gom góp hết tri thức lại, Lư Thiếu khanh mới vừa rồi đề nghị trẫm lập Thái tử, trẫm nhớ rõ ngươi là thám hoa năm các ngươi thi, trẫm rất thích ngươi, làm thái phó của Thái tử ngươi có hứng thú không?"
Tiêu Nghiêu nghiêm mặt, rất nghiêm túc mà nói.
Kết quả hắn thốt ra lời này, các vị đại thần đều giật mình.
Đùa cái gì? Nhi tử ngươi vừa mới sinh ra còn chưa được một ngày, ngươi liền vội vã tìm Thái phó cho Thái tử, nhi tử ngươi là yêu quái sao? Vừa sinh ra là phải học《 Tam Tự Kinh 》?
Vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn là danh hiệu Thái tử?
Xong rồi xong rồi, đầu óc Hoàng thượng căn bản không ở trong triều đình, toàn tâm toàn ý đều bay đến trên người con của hắn rồi.
Lư Thiếu khanh hối hận đến xanh cả ruột, ai bảo ngươi miệng tiện nói nhanh như vậy, trong đại điện này nhiều triều thần như vậy, để cho bọn họ đi nói Hoàng thượng đi, hắn lại cố tình gấp gáp xông lên làm gì.
Kỳ thật cũng không trách hắn, chủ yếu là do hắn không có phe phái, chỉ một lòng hướng về Hoàng thượng, bình thường Hoàng thượng đều cho hắn mấy phần thể diện.
Người một nhà sao, nhất định muốn chiếu cố hơn một chút.
Hôm nay là hắn cảm thấy Hoàng thượng quyết đoán quá mức hấp tấp vội vàng, nên sợ là bởi vì mới vừa nhìn thấy Đại Hoàng tử, nhất thời kích động thuận miệng nói chơi, nếu thêm chút thời gian cảm giác mới mẻ qua đi, Hoàng thượng vẫn muốn lập Thái tử, Lư Thiếu thanh nhất định sẽ ủng hộ.
Hắn tuyệt đối là vì tốt cho Hoàng thượng.
Nhưng mà nam nhân trên long ỷ này, ngày hôm nay đặc biệt mẫn cảm, ai cũng công kích, mặc kệ ngươi là phe phái nào.
Tiêu Nghiêu vì nhi tử, có thể dỗi thiên dỗi địa, lúc tức giận lên, chính mình cũng dỗi.
"Thần tuân chỉ, nhất định dụng công đọc sách, không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng." Lư Thiếu khanh tâm như tro tàn nói.
Tiêu Nghiêu trầm mặc nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng chép miệng nói: "Trẫm nhớ rõ còn có vài vị ái khanh là Trạng nguyên cùng Bảng nhãn nữa, đến lúc đó đều cạnh tranh công bằng đi, trẫm không thiên vị. Nhi tử của trẫm nhất định là học sinh tốt nhất thiên hạ, trẫm chân thành hy vọng các ngươi đều đào lý khắp thiên hạ [3]!"
[3] 桃李满天下:ý chỉ một vị trưởng bối hoặc lão sư bồi dưỡng ra được đông đảo hậu bối cùng học sinh tài giỏi, trải rộng khắp thiên hạ.
Toàn thể triều thần vẻ mặt vô dục vô cầu, nhưng nội tâm lại là vạn mã lao nhanh [4].
[4] 万马奔腾: chỉ sự kích động, sôi trào, nhiệt liệt. Còn có ý nói châm biếm tả tâm trạng lúc nhìn ngàn con ngựa lao đi mà không làm được gì. Trong tiểu thuyết đa số dùng nghĩa châm biếm
Chân thành cả nhà ngươi ý!
"Về sau trẫm sẽ làm gương tốt, càng thêm cần cù làm một Hoàng thượng tốt, các vị ái khanh tùy thời giám sát. Các ngươi cũng phải như thế, vì Đại Diệp triều dốc hết toàn lực. Canh ba ngọn đèn dầu canh năm gà, đúng là thời gian tốt để nam nhi đọc sách [5]. Tất cả vì Đại Hoàng tử!"
[5] Mỗi ngày nửa đêm đến tảng sáng gà gáy, là thời gian tốt nhất để nam nhi đọc sách. Trong bài thơ: 正是男儿读书时 - 颜真卿.
Tiêu Nghiêu càng nói càng kích động, nghĩ đến nhi tử đang nằm trong tã lót, hắn liền cảm thấy trong lòng nhảy nhót đến mức không dừng được.
Có hài tử thật tốt, hắn nhất định phải làm một phụ hoàng tốt.
Toàn bộ Quang Minh điện, trừ bỏ Hoàng thượng đang phấn khởi như thuốc phiện, nhảy nhót lung tung hận không thể lập tức ôm nhi tử đến trên long ỷ ngồi cùng với hắn.
Còn lại các triều thần đều đang đắm chìm bên trong một loại tiêu cực áp suất thấp.
Mới vừa rồi Hoàng thượng nói câu cuối cùng, có phải là tất cả vì Đại Hoàng tử hay không? Nghe lầm rồi đúng không?
Trương Hiển Năng tay cầm phất trần đứng ở một bên, bộ dáng thật nghiêm trang, chẳng qua hắn biết trong lòng Hoàng thượng yêu thích nhất là chính là Đại Hoàng tử.
Đinh —— Đại Hoàng tử của ngài đã online, xích chó con đã chuyển đến.
Cẩu Hoàng đế sở hữu về: Đại Hoàng tử sinh ra chưa đầy một ngày.
_____
Lúc Tần Phiên Phiên tỉnh dậy, liền cảm thấy bụng cùng đùi bắt đầu đau lên.
Khó trách người ta thường nói sinh hài tử giống như đi dạo quỷ môn quan một chuyến, cái thai này của nàng sinh rất thuận lợi, ngay cả thời gian đau từng cơn cũng ít.
Hách cô nương đều nói, là Đại Hoàng tử thương nương nương, nàng đỡ đẻ nhiều lần như vậy, Đại Hoàng tử tuyệt đối là sinh dễ nhất, mẫu tử đều không phải chịu khổ.
"Tỉnh?" Một thanh âm mềm mại vang lên.
Tần Phiên Phiên vừa mở mắt liền nhìn thấy Cao Thái hậu ngồi ở mép giường nàng, chẳng qua đôi mắt hồng hồng, có vẻ vô cùng ủy khuất [6].
[6] không cam lòng, không vui.
"Mẫu hậu, ngài đã tới." Nàng ôn nhu mở miệng.
Nào biết nàng vừa dứt lời, Cao Thái hậu liền đỏ mắt, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn nàng.
Tần Phiên Phiên trong lòng cả kinh, xảy ra chuyện gì, nàng rõ ràng bình bình an an mà sinh con, Cao Thái hậu khóc cái gì?
Nàng cúi đầu, bé con vẫn an ổn ngủ ở bên cạnh nàng, tất cả thoạt nhìn đều rất tốt đẹp mà.
"Có phải ngày thường ai gia đối xử không tốt với các ngươi hay không? Hay là ai gia quá không đáng tin cậy?" Cao Thái hậu ủy ủy khuất khuất mà mở miệng.
Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Mẫu hậu, sao ngài lại nói như vậy, ngài không thương ta ai thương ta chứ. Lúc trước ta cùng Hoàng thượng giận dỗi, vẫn là ngài thu giữ ta. Nếu ngài không đáng tin cậy, vậy thần thiếp sao có thể cùng Hoàng thượng làm lành nhanh như vậy được, cũng càng không có tiểu gia hỏa này."
Nàng nhất định phải nói rõ ràng với Cao Thái hậu, Cao Thái hậu đối nàng đúng là tốt không còn lời gì để nói, mặc kệ Tiêu Nghiêu nói nương hắn không đáng tin cậy thế nào, Cao Thái hậu đối Tần Phiên Phiên vẫn luôn là hậu thuẫn kiên cường nhất.
"Vậy lúc ngươi đau bụng muốn sinh, sao lại không nói với ai gia một tiếng. Ngươi sinh xong rồi, ai gia cũng không phải người biết đầu tiên. Cuối cùng vẫn là Hoàng Quý phi báo tin vui cho ai gia kìa. Muốn Muốn đợi ngươi sinh hơn nửa đêm, lâm triều đi muộn như vậy, cũng không nghĩ đến nói với ai gia một tiếng, các ngươi có phải cảm thấy ai gia dư thừa hay không?"
Cao Thái hậu càng nói càng thương tâm, móc ra khăn gấm từ ống tay áo liền lau lau nước mắt cho mình, thuận thế xì nước mũi luôn.
Kia hiển nhiên là rất ủy khuất.
Tần Phiên Phiên vẻ mặt phát ngốc, tình huống như thế nào? Sao lại không ai đi báo cho Cao Thái hậu một tiếng vậy?
Nàng ở phòng sinh dùng sức sinh hài tử, đương nhiên không có khả năng nhớ rõ cái này rồi?
"Vọng Lan, Vọng Lan!" Nàng vội vàng gọi một tiếng.
Vọng Lan lập tức bước nhanh đến, một bộ cụp mi rũ mắt, trên thực tế Cao Thái hậu khóc lóc kể lể, nàng ở bên ngoài phòng đã nghe thấy được, trên trán đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đừng nói Cao Thái hậu, ngay cả mọi người trong cung này các nàng cũng chưa thông báo.
"Xảy ra chuyện gì? Chuyện lớn như vậy vì sao không có thông báo cho mẫu hậu một tiếng?" Tần Phiên Phiên có chút sốt ruột, lại có chút tức giận.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu là nàng không biết con dâu mình sinh con, chắc cũng phải tức chết.
Đã thế đây còn là đứa bé đầu tiên của Hoàng thượng, chuyện quan trọng như thế, Cao thái hậu ủy khuất là đúng.
"Ngài động thai trước mười ngày, tất cả mọi người đều hoảng hốt, vội vội vàng vàng nên quên mất. Lúc ấy Hoàng thượng đã sắp xếp mọi mặt chu đáo, nô tỳ liền quên mất, nô tỳ đáng chết, còn xin Thái hậu cùng nương nương trách phạt."
Vọng Lan lập tức quỳ rạp xuống đất nhận sai, căn bản không dám phản bác, chuyện này đúng là nàng sai.
Nàng là cô cô quản sự Thưởng Đào các, những việc vặt vãnh này vốn dĩ là do nàng quản, lúc ấy tìm một cung nữ đi Duyên Thọ cung báo một tiếng là được, nhưng nàng lại quên mất.
Cao Thái hậu lại bắt được trọng điểm, lập tức ồm ồm nói: "Mọi mặt chu đáo? Muốn Muốn đều sắp xếp thỏa đáng cho các ngươi, ai vào việc nấy, nhưng lại không nhớ rõ hắn còn có người nương này. Chờ hắn tới, ai gia muốn tính sổ với hắn!"
Mấy người trong phòng đều im tiếng, đúng là không phúc hậu.
Cuối cùng vẫn là Tần Phiên Phiên cười giải vây: "Mẫu hậu, Hoàng thượng là lần đầu tiên có con, hắn quá khẩn trương, sắc mặt đều trắng bệch. Vẫn luôn đứng ở ngoài phòng, chắc là bị đông lạnh đến mức hồ đồ. Ngài liền đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân đi, tha cho hắn một lần. Ngài còn chưa có xem qua Đại Hoàng tử đâu."
Nàng vừa nói vừa cười muốn ôm đứa bé qua, Cao Thái hậu lập tức thật cẩn thận mà đón lấy.
"Ai gia nhìn xem, lớn lên giống Muốn Muốn, nhăn nhúm dúm dó. Muốn Muốn lúc còn nhỏ rất thông minh, lại ngoan ngoãn. Chẳng qua càng trưởng thành lại càng ngày càng thâm trầm, cũng không thích nói chuyện. Ngươi nhìn xem, ngươi sinh hài tử mà hắn cũng quên mất cả ai gia."
Thái hậu ôm hài tử động tác rất quen thuộc, tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, một chút cũng không cảm thấy khó chịu.
Vốn bà còn đang cao hứng nhớ lại lúc còn nhỏ Hoàng thượng đáng yêu thế nào, kết quả nói nói lại nghĩ tới mình bị bỏ quên, lập tức lại buồn rầu.
"Mẫu hậu, ngài đừng khóc. Ta trộm nói cho ngài một chuyện này, kỳ thật nếu không phải đứa nhỏ này ở trong bụng thần thiếp, ngay thần thiếp Hoàng thượng cũng không nhớ nổi." Nàng hạ thấp giọng nói, vẫy vẫy tay với Cao Thái hậu.
Mẹ chồng nàng dâu hai người ghé vào cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm, Cao Thái hậu nghe nàng nói như vậy, trên mặt đều là vẻ khó có thể tin.
"Không thể nào, trong hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, Muốn Muốn thích ngươi nhất, đối với ngươi cũng là tốt nhất. Hắn không hổ là hài tử của ai gia, đến ánh mắt cũng giống nhau!" Cao Thái hậu rõ ràng không tin.
Tần Phiên Phiên ra vẻ khó xử một lát, mới nói: "Câu cửa miệng nói có tức phụ liền quên nương. Nhưng mà mẫu hậu ngài nói xem, thần thiếp tiến cung lâu như vậy, Hoàng thượng đã lần nào vì ta mà quên ngài đâu. Hắn vĩnh viễn đều đặt ngài đặt ở vị trí thứ nhất, bởi vì ngài là mẫu hậu hắn kính yêu nhất. Nhưng mà thần thiếp cảm thấy Hoàng thượng là có nhi tử liền quên nương cùng tức phụ, hắn chỉ là ở lúc Đại Hoàng tử sinh ra quên thông báo cho ngài. Ngài cũng không biết, hắn ở trước mặt ta, nói qua vô số lần, hài tử là lễ vật tốt nhất mà ông trời, Bồ Tát ban cho, hài tử chính là cao hơn tất cả."