Thanh Phong sư thái vừa nói xong, trong điện toàn bộ lập tức đều trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn nhau.
"Yêu nghiệt xuất thế? Ai? Trong cung sắp có người mới vào sao?" Có người đặt câu hỏi.
"Không phải chứ, giờ cũng không phải lúc tuyển tú, xuất thế, Đào Phi..." Trong đó có một người phản ứng nhanh nhất.
Nàng chỉ nói nửa câu, phía sau cũng không dám nói, Hoàng thượng có bao nhiêu mong đợi đứa bé trong bụng Đào Phi, hầu hết người ở hậu cung đều rõ ràng.
Chỉ cần việc mỗi ngày Hoàng thượng đều chạy đi Thưởng Đào các, cũng đủ để thấy được mức độ được sủng ái của Đào Phi, cùng với đứa bé kia sau khi sinh hạ, nhất định càng thêm được sủng ái.
Cho nên câu nói kế tiếp, không ai dám nói, nhưng mà sắc mặt mọi người đều trở nên dị thường khó coi, hiển nhiên tất cả mọi người đều ý thức được vấn đề xảy ra ở trên người đứa bé kia.
"Thanh Phong sư thái, chuyện này ngài cũng không thể nói bậy, nếu như truyền ra ngoài, sẽ bị rơi đầu đấy." Trong đó có một người nhát gan, đã sợ tới mức khóc um lên, nàng trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, không bò dậy được.
Thanh Phong sư thái vẫn như cũ lần tràng Phật châu, trong miệng niệm một câu phật hiệu.
"Bần ni không có ý tứ này, lời này coi như bần ni chưa từng nói qua. Qua mấy ngày nữa bần ni phải xuất cung về Tĩnh Tư Am, các vị nương nương tự giải quyết cho tốt. Cáo từ." Bà ta nói xong liền rời đi.
Chỉ để lại mấy phi tần hai mặt nhìn nhau, các nàng không dám nói thêm gì nữa, lập tức liền tan, đáy lòng hoảng sợ.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, lời nói hôm đó của Thanh Phong sư thái không có lúc nào là không vang vọng ở bên tai các nàng, hơn nữa ác mộng vẫn không hết, thậm chí còn có trạng thái càng ngày càng nghiêm trọng.
Cuối cùng mọi chuyện vẫn bùng nổ, trong cung lời đồn đãi dần dần truyền khắp nơi.
Cái thai trong bụng Đào Phi nương nương chính là yêu nghiệt, hậu cung nhiều người bị ác mộng quấn thân như vậy, chính là bởi vì yêu nghiệt đang dần dần lớn lên, chờ sau khi nó xuất thế sẽ càng mang đến vận xui liên tục.
Ban đầu chỉ là truyền bá trong phạm vi nhỏ, đều là giữa những người bị ác mộng nói với nhau, nhưng về sau lại có càng nhiều người gặp phải ác mộng, mãi đến sau khi tin tức này không che giấu được nữa, trực tiếp bị truyền ra ngoài.
"Nương nương, không tốt rồi, bên ngoài toàn truyền những lời khó nghe, mấy người các nàng rõ ràng đang có mưu đồ gây rối, muốn gây bất lợi cho ngài." Liễu Âm vội vội vàng vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch.
Nếu cứ mặc kệ chuyện này phát triển, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng.
Những người này rõ ràng là muốn dồn đứa nhỏ trong bụng Tần Phiên Phiên vào chỗ chết, nói một đứa bé còn chưa chào đời là yêu nghiệt, đủ thấy đám người này súc sinh thế nào, ngay cả loại lời đồn này cũng có thể tung ra.
Tần Phiên Phiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt nàng mang theo vài phần lạnh lẽo, những người này đúng là khinh người quá đáng.
Nàng chau mày, không đợi nàng nghĩ ra cách đối phó Tiêu Nghiêu cũng đã nhanh chóng đi đến, trên mặt lạnh băng, đi đường đều mang phong [1], hiển nhiên là rất tức giận.
[1]: ý chỉ đi nhanh như gió
"Mấy lời đồn đãi bên ngoài ngươi nghe được chưa?" Sau khi đi vào nội điện hắn ho nhẹ một tiếng, thu liệm bớt sắc mặt khó coi lại.
Tần Phiên Phiên gật đầu, trên mặt hiện lên vài phần biểu tình lo lắng.
Tiêu Nghiêu ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, lại ôm nàng vào trong lòng, hoàn toàn là một bộ dáng ôn nhu như nước, gần như muốn hoà tan cả Tần Phiên Phiên.
Vốn là không khí khẩn trương, đông cứng, lại lập tức tiêu tan, trở nên ấm áp ngọt ngào.
"Ngươi đừng sợ, trẫm hiểu rõ. Việc này không thoát khỏi liên quan với Hoàng Thái hậu, trẫm quyết định không chịu đựng bà ta nữa, chẳng qua Chu gia có tham dự vào việc này hay không, trẫm còn phải quan sát một chút nữa, nhiều nhất là mười ngày, trẫm sẽ cho ngươi câu trả lời."
Ngữ khí của Tiêu Nghiêu mười phần kiên định, hiển nhiên là việc nhổ tận gốc cái đinh Hoàng Thái hậu này đã ở thế phải làm, nghe được hắn bảo đảm như vậy với nàng, Tần Phiên Phiên lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng là nàng sợ Hoàng thượng bị chuyện này ảnh hưởng, không chờ mong với đứa bé trong bụng nữa.
"Ngươi lại suy nghĩ tung tung cái gì?" Tiêu Nghiêu thấy nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi như thế, không khỏi duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng.
Tần Phiên Phiên cười cười hơi ngượng ngùng, cũng không trách nàng nghĩ nhiều được, chủ yếu là do chuyện đã được dự mưu tốt.
"Thần thiếp cũng cảm thấy việc này có liên quan với Hoàng Thái hậu, nói vậy lúc trước Thanh Phong sư thái tiến cung không lâu, Hoàng Thái hậu liền nói mơ thấy quỷ, thậm chí lúc tỉnh táo còn có thể thấy ma quỷ, về sau lại được Thanh Phong sư thái trị hết, những cái này chính là đang trải chiếu. Làm mọi người càng thêm tin phục bản lĩnh của sư thái, rồi đem chuyện lúc trước đổ hết tội lên đầu ta. Nói không chừng mấy lời đồn đãi về sau, cùng lúc trước Hoàng Thái hậu gặp quỷ, cũng là do đứa nhỏ trong bụng ta."
Tần Phiên Phiên bắt lấy tay hắn, bắt đầu thong thả ung dung mà phân tích.
Nếu trong lòng Hoàng thượng đều hiểu rõ, vậy không cần nàng phải lo lắng, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, tự nhiên sẽ có cách giải quyết.
Sau khi hai người nghị luận, không khí khẩn trương liền tiêu tan đi rất nhiều, Tần Phiên Phiên cũng hoàn toàn yên lòng, an tâm dựa vào trong lòng ngực hắn.
Trong điện lộ ra một cảm giác an bình bình tĩnh, cái ôm của nam nhân ấm áp lại rộng lớn, tràn ngập cảm giác an toàn, nàng cứ dựa vào hắn như vậy nhắm hai mắt lại, buồn ngủ ập đến.
Ngay ở lúc nàng sắp ngủ, bỗng nhiên bị bóp mũi, hoàn toàn không thở được.
Nàng cau mày, duỗi tay hất tay hắn ra, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
"Đừng ngủ, mau đứng dậy, hôm nay vẫn chưa đánh đàn. Đã mấy ngày rồi, mỗi ngày đều lừa gạt thôi." Tiêu Nghiêu tiếp tục bóp mũi nàng.
Tần Phiên Phiên vừa nghe nói lại phải học đánh đàn, cả người đều lười biếng, càng không muốn rời giường, đơn giản mặc kệ cho hắn nhéo mũi mình, nàng hé miệng hô hấp, rõ ràng là chống cự tiêu cực mà.
"Thần thiếp buồn ngủ lắm, dạo này đã nhiều ngày trong lòng không yên ổn, đều ngủ không ngon, cả ngày lo lắng sợ hãi. Bây giờ Hoàng thượng nói với ta như vậy, hơn nữa còn đồng ý nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện, ta mới thả lỏng được, liền cảm thấy đặc biệt buồn ngủ, thần thiếp muốn ngủ bù. Hoàng thượng cũng đừng bắt ta đánh đàn, ta vốn đã không có thiên phú rồi. Tuy nói ngón tay của ta lớn lên thon dài xinh đẹp, nhưng thật ra chỉ có bên ngoài đẹp, bên trong lại thô ráp vụng về như củ cải ý."
Nàng vì trốn tránh vận mệnh phải đánh đàn, liền hạ thấp bản thân mình.
"Được rồi, vậy trẫm đàn cho ngươi, ngươi nằm ngủ cho tốt. Nghe một chút cũng được rồi."Hắn nói xong liền ngồi trên ghế, đôi tay đặt ở trên đàn, chậm rãi gảy dây đàn, tiếng nhạc du dương truyền đến.
Tần Phiên Phiên cong môi cười, không cần nàng đàn nàng lại có tinh thần mười phần, vừa quay đầu liền nhìn chằm chằm Tiêu Nghiêu, chỉ cảm thấy Nhị Cẩu Tử vừa đánh đàn, cỗ khí chất lãnh lệ trên người biến mất không ít.
-----
Chuyện ác mộng quấn thân này không chỉ không biến mất, ngược lại càng ngày càng khẩn trương.
Ngày này Tần Phiên Phiên đang ở trong viện phơi nắng, lại bỗng nhiên nghe thấy cửa cung truyền đến tiếng ồn ào nhốn nháo, hiển nhiên là xảy ra chuyện gì đó.
Lúc này song bào thai chỉ có mỗi Hồng Y ở đây, nàng cũng không dám rời đi, ngược lại toàn thân căng chặt ở bên cạnh bảo hộ Tần Phiên Phiên.
Rất nhanh liền có một tiểu cung nữ chạy chậm lại đây, khuôn mặt trắng bệch nói: "Là có vị Quý nhân điên rồi, vừa rồi náo loạn muốn xông vào, bị người ngăn ở bên ngoài. Hiện giờ đã bị kéo đi rồi, nương nương ngài đừng sợ."
Liễu Âm nghe thấy lời này, mới hơi yên tâm, kéo đi rồi thì tốt, chẳng qua vẫn phải hỏi một hai câu: "Điên rồi thì phải để ý kỹ, cũng đã chạy đến tận Thưởng Đào các rồi, chẳng lẽ dọc theo đường đi những cung nhân đó đều không nhìn thấy sao?"
"Cung nữ hầu hạ vị Quý nhân này, bây giờ đang quỳ gối bên ngoài xin Vọng Lan cô cô tha cho, nói là ban đầu chủ tử bọn họ cũng không làm loạn đến mức này. Đã nhiều ngày vẫn luôn bị ác mộng quấn thân, lại nói nhìn thấy ai đó tới tìm nàng, sáng sớm hôm nay nói muốn ra ngoài đi dạo, kết quả liền dạo tới gần Thưởng Đào các, chờ phát hiện ra thì đã giống như phát điên muốn xông vào."
Tiểu cung nữ chưa nói câu kế tiếp, nhưng trong lòng mấy người đều rõ ràng, vị Quý nhân này chỉ sợ là vừa lao vào bên trong, vừa hung dữ mà mắng chửi, nếu không cũng không bị coi thành người điên.
"Được rồi, đi xuống đi, để Vọng Lan giao người cho Hoàng Quý phi, như vậy nàng ta sẽ cho ta một cái đáp án vừa lòng."
Sắc mặt Tần Phiên Phiên rất không tốt, mặc cho ai nghe thấy loại chuyện như vậy đều sẽ không vui.
Sự tình đã càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện ác mộng quấn thân này giống như một cái dao găm treo trên đầu các phi tần, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lúc rơi xuống trên đầu người khác, những người còn lại còn có thể an tĩnh mà xem diễn, nhưng mà lúc rơi xuống trên đầu chính mình, không chịu nổi liền sẽ muốn giết chết ngọn nguồn hại các nàng.
Mà ngọn nguồn này không phải ai khác, đúng là thai nhi trong bụng Tần Phiên Phiên theo như lời Thanh Phong sư thái nói.
Lúc trước những phi tần đó chỉ dám truyền lời, hoặc là thầm mắng to, hôm nay cuối cùng có người ngồi không yên, muốn tới công kích nàng, về sau loại chuyện này sẽ càng ngày càng trở nên ác liệt.
Từ phi tần tự mình xông tới muốn đánh nàng, biến thành phái cung nhân, thu mua người ở Thưởng Đào các, vô khổng bất nhập [2]
[2] 无孔不入: khổng là khe nhỏ, ý chỉ cần có một chút sơ hở liền chui vào, không buông tha chút cơ hội nào.
Nói không chừng thật sự bị các nàng tìm được một sơ hở, sau đó đột nhiên đâm vào Tần Phiên Phiên, vậy đứa nhỏ trong bụng nàng tám chín phần là không giữ được.
——
Hôm nay Tiêu Nghiêu thượng triều cũng không được tốt, rung chuyển trong hậu cung sớm đã truyền tới tiền triều, chẳng qua các triều thần đều cố gắng khắc chế.
Dù sao lúc trước Thái đại nhân bởi vì nhắc tới chuyện của Tô Uyển nghi, chọc giận Hoàng thượng, bị Hoàng thượng phạt trượng, bây giờ bọn họ cũng không dám nhắc đến việc của hậu cung, chẳng qua là hôm nay cuối cùng vẫn không nhịn được.
Trên điện vẫn có người nhắc đến, bất quá cũng không quá ép buộc, lúc trước hắn có hoài nghi Chu gia nhưng giờ cũng không thấy tham dự trong đó.
Rốt cuộc Chu gia liên tiếp có Hoàng hậu hai triều, thực lực vẫn rất mạnh mẽ, nếu là Chu gia ra tay, vậy sẽ không chỉ có thanh âm rất nhỏ như vậy.
Sau khi Tiêu Nghiêu bãi triều, Chu Quốc công chủ động cầu kiến Hoàng thượng, Tiêu Nghiêu cho hắn tiến vào.
Nào biết Chu Quốc công vẫn như cũ quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: "Vi thần có tội, còn xin Hoàng thượng cho tội thần quỳ đi."
"Ái khanh có tội gì?" Tiêu Nghiêu nhướng nhướng mày, thầm nghĩ không phải hắn ta định lạt mềm buộc chặt, hiện tại nhắc tới việc hậu cung nháo quỷ với hắn chứ.
Chẳng qua là hắn nghĩ sai rồi, Chu Quốc công một chữ cũng không nhắc tới việc nháo quỷ, ngược lại lại nhắc tới Chu Uyển.
"Tiểu nữ vào cung nhiều ngày, Hoàng thượng chưa từng chiêu hạnh, khẩn cầu Hoàng thượng thả nàng hồi phủ. Vi thần biết tiểu nữ tính tình quật cường, chọc giận Hoàng thượng, lúc trước nàng tiến cung trước tuyển tú, sau lại bị đưa về phủ, lão thần liền không nghĩ lại để nàng tiến cung, nhưng mà đứa nhỏ này ngốc, mượn lực lượng Hoàng Thái hậu lại tới tuyển tú, hơn nữa còn thông qua phục tuyển, nhưng mà dưa hái xanh không ngọt. Còn xin Hoàng thượng cho phép vợ cả vi thần tiến cung, đón tiểu nữ về phủ."
Chu Quốc công không hề vòng vèo, nói thẳng mục đích.
Hoàng thượng bất ngờ, hắn không nghĩ tới Chu gia là tới muốn Chu Uyển. Chẳng qua ngay sau đó cả người lại thả lỏng lại, chuyện này rất dễ nói.
"Trẫm đã sớm nói qua với Thái hậu, Chu cô nương tuổi còn nhỏ, xuất cung còn có thể tìm được nhà tốt, không cần lãng thời gian ở hậu cung. Chẳng qua Hoàng Thái hậu lại rất cố chấp, nhất định phải giữ nàng lại. Lại nói tiếp ái khanh hẳn là đã nhìn ra, trẫm hiện giờ đối với nữ sắc đã có chút phai nhạt, Đào Phi có thai, trẫm cũng có hậu, không cần phải lo lắng vì nối dõi tông đường nữa, cho nên năm nay có hai vị tú nữ mới vào cung trẫm cũng chưa chạm vào. Chu cô nương ở Trữ Tú cung, lúc nào Chu phu nhân mang nàng đi thì đây là việc nhà các ngươi."
Chu Quốc công nghe thấy như vậy, lập tức khấu tạ hắn, vội vã liền cáo lui, hiển nhiên là chuẩn bị đi làm phu nhân mình tới đón người.
Trương Hiển Năng nhìn hắn ta đi rồi, đáy lòng mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu chuyện nháo quỷ này Chu gia cũng tham gia, chỉ sợ sẽ khiêu khích Hoàng thượng nổi giận lôi đình, tuy nói lão Chu quốc công không còn, Thái Hoàng Thái hậu cũng không ở thế (gian), nhưng Chu gia dù sao cũng là nhà ngoại Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, Chu Quốc công làm như vậy, chính là biểu lộ thái độ của Chu gia, ít nhất ngài không cần phải lo lắng bọn họ ở sau lưng giúp đỡ Hoàng Thái hậu." Trương Hiển Năng thấp giọng nói một câu.
Tiêu Nghiêu khẽ thở dài một hơi, không khỏi gật gật đầu, thấp giọng nói: "Chẳng qua cũng không thể thiếu cảnh giác, Hoàng Thái hậu bên kia nhất định còn muốn gây chuyện xấu, trẫm muốn mời người, ngươi để tiểu tử Trương Thành đi một chuyến, bảo hắn thông minh một chút, đại sư chính là người có chút tính tình đấy."
Trương Hiển Năng lập tức đáp ứng, chỉ là không khỏi cảm thấy bi ai thay Trương Thành, Hoàng thượng lại muốn giao cho hắn đi xử lý vấn đề khó khăn rồi.
Không đến mấy ngày, Hoàng thượng mời Phương Trượng Đại sư của chùa Hộ Quốc đến, hơn nữa còn đưa hắn tới trong triều đình.
"Hôm qua trẫm cùng Phương Trượng đi hoàng cung một chuyến, đại sư, ngươi nói một chút, vì sao hậu cung liên tiếp xuất hiện chuyện ma quỷ vậy?" Tiêu Nghiêu ngồi ở trên long ỷ, trực tiếp mở miệng đặt câu hỏi.
Từ lúc hắn để Phương Trượng Đại sư xuất hiện ở Quang Minh điện, liền có không ít người trong lòng có vài phần suy đoán, hiện giờ nghe hắn đặt ra câu hỏi trắng ra như thế, lại càng thêm chứng thực ý nghĩ trong lòng.
"Hoàng thượng trẻ trung khoẻ mạnh, dẫn theo toàn bộ Đại Diệp triều phát triển không ngừng, đúng là thời cơ tốt nhất, long khí sung túc, quỷ quái không dám xâm nhập. Nhưng mà loại tình huống này ở hậu cung, e sợ là do phi tần tiên hoàng còn ở lại trong cung, quanh thân âm u quá mức dày đặc, cho nên mới ảnh hưởng tới người khác."
Phương Trượng này đến từ chùa Hộ Quốc, đáng tin cậy hơn so với Sư thái của Tĩnh Tư Am nhiều, rốt cuộc vị Thanh Phong sư thái kia đi lại hậu trạch quá nhiều, nam nhân bọn họ vẫn tin tưởng lời nói của Phương Trượng chùa Hộ Quốc hơn.
Huống hồ loại chuyện này, cũng không thể nghe lời nói từ một phía, dù sao việc này đều liên lụy đến Đào Phi cùng Hoàng Thái hậu, chỉ cần là người sáng suốt là có thể lập tức thấy rõ, đây là hai vị chủ nhân kia đang đánh cờ.
Thần tiên đánh nhau, người phàm không cần xen vào làm gì.
Các triều thần cảm thấy vô cùng may mắn lúc trước mình không giống như Thái đại nhân, lòng đầy căm phẫn mà nói gì đó, nếu không chỉ sợ cũng phải bị bắt ra cửa đại điện đánh một trận mới được bỏ qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT