“Hừ! Cứ cười đi rồi sẽ biết!”

Thiên ngạo nghễ bước lên bậc thềm nơi các vị giám khảo đang đứng, nộp bài rồi đảo lưng quay về chờ ngày báo điểm.

“Thí sinh Vương Nhật Thiên! Đừng quay về vội, chúng ta sẽ chấm điểm trực tiếp cho ngươi ngay tại đây.”- Một trong các vị giám khảo nói.

Nể mặt vị giám khảo, hắn đành quay lại ngồi chờ. Sau một lúc, những vị giám khảo kia bắt đầu vây quanh bài của hắn và thảo luận.

“Không thể tin được, lão phu thấy tên này hí hoáy bài thi một lúc rồi ngủ cả buổi, có làm gì đâu, mọi người có nghĩ tên này gian lận?”

“Có lí, nhưng gian lận cũng không thể đúng hết ngần ấy câu được, trừ phi…”

“Trừ phi hắn là thiên tài đúng nghĩa, 500 câu lướt qua câu nào là biết đáp án câu đó, lại có những câu có những đáp án còn rõ ràng hơn cả những quyển sách có trong thư phòng của trưởng lão Quang Minh Giả Kim hội. Ngay cả chúng ta cũng chưa chắc giải được hết 500 câu này.”

“Không cần nghĩ ngợi nhiều nữa! Tuyển thẳng tên này vào Quang Minh Giả Kim hội bồi bổ tài năng, mai này khả năng sẽ trở thành đệ nhất thiên tài làm rạng danh Nhân Tộc.”

Thiên đang ngồi phè phỡn gác chân lên bàn uống trà sữa nơi phòng chờ thì đột nhiên cánh cửa bỗng mở ra, hai người mặt đồ trắng viền đen xông vào rồi đứng nơi hai bên cửa. Một lão già cũng mặc đồ trắng viền đen nhưng có nhiều họa tiết sắc sảo uy nghiêm bước vào sau.

“Ngươi là Vương Nhật Thiên?”- Lão già hỏi.

“Đúng! Là ta, ông là…”

“Lão phu là Cửu Nam Hoa, trưởng lão của Quang Minh Giả Kim hội. Nay lão phu đích thân đến đây là để thông báo và chúc mừng vị thí sinh đã thủ khoa cuộc khảo sát kiến thức Vương Nhật Thiên.”

“Giờ thi vẫn chưa kết thúc, sao ông có thể nói vậy được, biết đâu còn có người cao điểm hơn ta thì sao?”

“Không đâu! Bài làm của ngươi đúng chính xác 500 câu hoàn toàn, chắc chắn không còn người nào cao điểm hơn. Tiện thể, vì là một nhân tài hiếm có, ta có ý muốn mời ngươi gia nhập vào Quang Minh Giả Kim hội, ngươi có đồng ý không?”

Lúc trước Thiên có nghe Như My nói Quang Minh Giả Kim hội là một nơi rất nổi tiếng, chuyên nghiên cứu về cách làm cũng như sáng tạo ra các bảo vật, bảo cụ mới. Nghe sơ qua thấy nơi này thú vị nên Thiên cũng định tham gia vào nơi này sau khi hoàn thành kì khảo sát tư chất và kiến thức, không ngờ lại có trưởng lão đích thân đến mời hắn gia nhập, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn. Không mất công nghĩ ngợi nhiều, hắn đồng ý gật đầu chấp nhận lời mời hấp dẫn.

Nhưng nếu tin một tên Bạch sắc phế nhân gia nhập vào Quang Minh Giả Kim hội lan ra ngoài thì sẽ gây không ít rắc cho công hội. Thiên đành nhờ Cửu Nam Hoa giữ kín chuyện này và cho hắn theo học một học viện nào đó, vừa từ từ tìm cách tu luyện, vừa bí mật ra sức đóng góp cho công hội, như vậy ít nhiều sẽ giảm bớt sự chú ý của mọi người với hắn, đề phòng bất trắc.

Trao đổi xong xuôi, Cửu Nam Hoa trực tiếp dẫn tiễn hắn ra đến cổng dịch chuyển dẫn về khu vực khảo sát tư chất lúc trước. Nhìn thấy tên tiểu tử phế vật đi chung với Nam Hoa trưởng lão, những người vẫn còn đang làm bài kiểm tra trợn mắt ngạc nhiên.

“Chắc tên này lại gây chuyện với lão già Nam Hoa rồi, phen này hắn chết chắc.”- Một đứa lẻo mép.

Mặc dù nói nhỏ nhưng vẫn đủ to để Thiên nghe được, tên này sau khi nghe vậy liền liếc mắt đến nơi phát ra câu nói, nhếch mép cười khinh bỉ, hắn bắt đầu đi với nghênh ngang qua hàng thí sinh vẫn đang còn làm bài khiến bọn chúng ngơ ngác ngạc nhiên.

“Ha! Cố gắng lên nhé các cháu!”- Hắn nói một câu trêu tức.

Nam Hoa lắc đầu cười thầm: “Vậy mà dám bảo không muốn bị chú ý cơ đấy.”

Rồi hắn và Nam Hoa bước qua cổng dịch chuyển. Vì Như My vẫn còn đang dự thi nên hắn đành đi loanh quanh để giết thời gian trong lúc chờ đợi. Trong lúc đi ngang qua hàng cây lá đỏ trước cổng quảng trường, hắn tình cờ nhìn thấy một cô bé mặc chiếc áo tứ thân màu xanh đang ngồi trên một chiếc ghế đá gần đó. Ngẩng mặt nhìn lên cao, có vẻ nàng đang ngắm lá rơi.

"Thiên thần! Nàng ta là Thiên Thần!"

Thiên như bị hút hồn vào bức tranh tuyệt đẹp ấy, hắn vô thức tiến đến gần nàng. Giật mình vì tiếng động, nàng quay lại và nhìn thấy hắn. Mắt chạm mắt, mọi thứ như bất động, thời gian như ngừng lại, cả thế giới này như chỉ còn hắn và nàng.

Nàng mỉm cười với hắn.

Hắn mỉm cười đáp lại.

Chợt có tiếng gọi làm vỡ tan không khí lãng mạng giữa hai người.

“Thanh Hoa tiểu thư! Nam Hoa trưởng lão cho gọi người.”

Một nữ nhân mặc đồ đồng phục trắng viền đen giống hai người đệ tử của Nam Hoa cuối đầu cung kính. Nghe tiếng gọi, Thanh Hoa liền vẫy tay mỉm cười tạm biệt hắn rồi đi theo nữ nhân kia vào trong quảng trường nơi diễn ra cuộc thi lúc trước.

Hắn chạy theo hai người, nhìn thấy họ bước qua cổng dịch chuyển, hắn cũng bước qua theo. Nhưng kì lạ thay, khi hắn vừa bước qua cánh cổng, bóng dáng 2 người phụ nữ đã biến mất, thay vào đó là khu vực khảo sát kiến thức. Hắn hoang tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy.

“Có thể nàng đi gặp Nam Hoa, lúc nãy mình có nghe nữ nhân kia nói vậy.”- Hắn nghĩ thầm.

Hắn đến khu vực giám khảo đang coi thi, thấy lão Nam Hoa đang ngồi đó. Hắn tiến đến tra hỏi thì biết nàng vừa rời đi, lão bảo nàng vẫn còn ở đây, ở trong một căn phòng nào đó xung quanh nơi này, nếu hắn nhanh chân đi tìm thì có lẽ vẫn có thể gặp được.

Hắn vội tìm kiếm các căn phòng xung quanh nhưng vẫn không thấy, chỉ còn lại phòng cuối cùng.

Tấm bảng phía trên căn phòng ghi: “Toa lét nữ.”

Hắn nuốt nươc bọt lưỡng lự có nên vào hay không, cuối cùng hắn quyết định tiến vào dù biết chốn bồng lai tiên cảnh này cực kì nguy hiểm, có thể hắn sẽ một vào không trở ra.

“Này! Ngươi đang làm gì ở đâu vậy? Tên BẠI HOẠI, BIẾN THÁI!”

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng hắn, với cái điệu chua chát này thì Thiên nhận ra ngay đó là Như My.

“Kiếm người! Không thấy sao còn hỏi?”

“Kiếm người? Ai cơ?”

“Một nữ nhi xinh đẹp tầm 12 tuổi, ngươi có thấy nàng ở đâu không?”

“Nữ nhi xinh đẹp thì không có, ở đây chỉ có mỹ nữ Như My thôi!”

Chát! Ái…!

Binh! Au…!

Bốp! Hự…!

Nghe một câu sặc mùi tự sướng từ Như My, Thiên không khỏi biểu hiện sặc sụa nôn mửa các kiểu. Đúng là Như My dễ thương thật, nhưng sau khi sống cùng nhau trong mấy tháng huấn luyện của Ma Vương tiền nhiệm thì hắn không còn nghĩ như vậy nữa. Con gái con đứa gì mà bạo lực, hở tí là đánh người, mồm miệng thì chua chát, nghiêm túc mà nói thì bây giờ hắn xem Như My như một người con trai điển hình.

Đã chọc My thì chắc chắn Thiên sẽ bị đánh, hắn bị nàng quần cho vài trận giáo huấn đến chập tối mới đi tìm một chiếc nhà trọ thuê tạm để đợi ngày thông báo kết quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play