Dịch Phong bước ra mở cổng, thì thấy trước mặt hắn là một mỹ phụ, nàng chính là Âu Dương Sở Liên.

Nàng lộ vẻ vui mừng nói:

- Đại phôi đản, ta vừa mới học xong một khúc "Túy Hồng Nhan" kia, muốn đàn ngươi nghe thử, có chỗ nào thiếu sót, hi vọng chỉ điểm.

Dịch Phong đầu đầy hắc tuyến nói:

- Cứ gọi thẳng tên ta được rồi, mời vào!

Hắn mỉm cười, dẫn nàng đến tiểu đình giữa hồ. Mạc Tuyết đang ngồi ở đấy, thấy hai người đến lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút tức giận.

- Là ngươi, nữ nhân xấu xa, sao ngươi lại đến đây?

Mạc Tuyết hừ lạnh nói.

- Ta đến đây thì liên quan gì đến ngươi.

Sở Liên trong lòng thập phần khó chịu, có chút kỳ quái hỏi.

- Thôi nào, chuyện cũ chúng ta nên bỏ qua, dĩ hòa vi quý.

Dịch Phong cười khổ.

Mạc Tuyết bất mãn nói:

- Hừ, muội không thích cô ta.

Mạc Tuyết dậm chân, nàng toan xoay người rời đi.

Dịch Phong vội túm lấy tay nàng, giật lại ôm lấy nàng. Mạc Tuyết thoáng có chút thất thần, rồi sắc mặt trở nên đỏ hồng, mỉm cười vui vẻ.

Âu Dương Sở Liên thấy thế bất giác phương tâm trở nên buồn bã, nàng thở dài nói:

- Ài, xem ra nơi này không hoan nghênh ta, cáo từ!

- Nàng cũng đứng lại cho ta!

Dứt lời Dịch Phong tay vung lên, đem nàng ôm luôn vào lòng.

Âu Dương Sở Liên trong lúc nhất thời bị hành động của hắn làm sợ ngây người.

- Ai là nữ nhân của ngươi, thật bá đạo!

Hai gò má của nàng đỏ bừng chưa từng có, trống ngực đập thình thịch. Hồi tưởng lại quá trình nàng và hắn gặp gỡ, kiều đồn bị hắn đánh, bị tiếng sáo của hắn làm rung động, nhớ lại khi hắn ôn nhu tận tình dạy nàng khúc nhạc hay kia. Bất giác nàng nở nụ cười ngọt ngào, đây là vị ngọt của tình yêu sao.

- Mông cũng tét rồi, còn ngại ngần cái gì. Người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt. Sau này hai nàng là nữ nhân của ta, không được tiếp tục cãi nhau, phải nghe lời vi phu nghe chưa.

- Ân

Cả hai nàng như đồng thời thốt ra tiếng.

- Tốt, chúng ta đi tấu đàn.

Dịch Phong cười vui vẻ, trái ôm phải ấp ngồi xuống cạnh bàn đá.

Âu Dương Sở Liên lấy từ giới trạc ra một chiếc đàn tranh. Vén mái tóc dài đen bóng, mười ngón tay thon dài như ngọc bắt đầu gảy đàn. Gương mặt nàng thanh lệ vô cùng, nước da trong suốt như ngọc, đường nét trên mặt tràn ngập mỹ cảm. Con mắt rực rỡ lóng lánh quyến rũ tựa ngân hà, mày liễu cong cong, sống mũi thẳng thanh tú, đôi môi hồng nhuận mà mềm mại, cái cổ thon đài đẹp như thiên nga.

Vóc dáng đầy đặn lung linh rực lửa, eo thon, hương đồn nở nang, song phong cao vút, da thịt nõn nà trắng như tuyết, phong tư thướt tha, kiều diễm như hoa, mặc dù đã gần tứ tuần nhưng nhìn bề ngoài chỉ giống như một mỹ phụ hơn hai mươi tuổi.

Mỗi động tác dơ tay nhấc chận của nàng cũng mang theo vẻ đẹp không sao tả được, vô tình toát ra ngàn vạn phong tình, toàn thân tràn ngập phong vị của một nữ nhân thành thục.

Dịch Phong ánh mắt say mê, lại nhìn sang Mạc Tuyết mà so sánh. Mạc Tuyết nàng lại là giống như một tiểu tiên nữ chốn nhân gian. Mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt long lanh như thu thủy, môi anh đào. Cả người tràn ngập sức sống thanh xuân.

Mỗi người có một vẻ đẹp riêng, Dịch Phong lòng như nở hoa, cười nham nhở.

Sau khi đàn xong, hắn mời nàng ở lại ăn cơm, nàng vui vẻ đồng ý, lại còn xung phong vào bếp nấu ăn.

Thoáng một cái bữa tối đã xong, trên bàn tràn ngập món ăn hết sức đẹp mắt, mùi thơm phức hấp dẫn tỏa ra.

- Chàng ăn đi, xem thử tài nghệ nấu ăn của thiếp như thế nào.

Sở Liên gắp cho hắn một món, mỉm cười nói, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.

Dịch Phong từ từ ăn, nhất thời sắc mặt liên tục biến đổi.

Cuối cùng ánh mắt hắt tỏa sáng, gật đầu lia lịa tấm tắc khen:

- Ngon tuyệt!

Nói xong lại gắp lấy gắp để, sắc mặt âm thầm biến hóa.

- Ngon thật sao, để muội thử!

Mạc Tuyết nói, nàng gắp lên một món cho vào miệng nhai từ từ.

- Ọe!

Sắc mặt Mạc Tuyết bỗng chốc cuồng biến, nôn thốc nôn tháo ra.

- Mùi vị thật kinh khủng, vừa mặn lại vừa đắng, lại còn chua chua, thật khó diễn tả.

Mạc Tuyết mặt mày nhăn nhó nói.

- Sao lại như thế được, chẳng phải chàng ăn rất ngon miệng hay sao?

Sở Liên nghi hoặc hỏi, sau đó gắp một miếng cho vào miệng. Ngay lập tức sắc mặt lộ vẻ khó coi, nhổ ra.

Nàng nhìn Dịch Phong, xấu hổ nói:

- Thiếp xin lỗi, sau này thiếp sẽ cố gắng hơn.

Dịch Phong cười ha hả, thâm tình nói:

- Cái mà ta cảm nhận là tấm chân tình của nàng, đồ ăn này ta cảm thấy rất ngon.

Sở Liên ánh mắt rưng rưng, sắc mặt phớt hồng, mỉm cười đầy ngọt ngào.

- Ách, ta phải đi nôn cái đã!

Dịch Phong chạy đi như bay trong tiếng cười khúc khích của hai nàng.

Sau khi dùng xong bữa tối do Mạc Tuyết nấu lại, Sở Liên từ biệt ra về.

- Để ta đưa nàng về.

Dịch Phong cười cười nói.

- Thiếp tự về được mà.

Sở Liên mỉm cười nói.

- Ta không ngại đưa nàng về, ta chỉ cần có lý do thôi!

Dịch Phong nghiêm túc nói.

Sở Liên sắc mặt ngượng ngùng, nở một nụ cười ngọt ngào, nhu thuận gật đầu.

Xuyên qua mấy con đường, rất nhanh đã đến phủ thành chủ.

- Chúc nàng ngủ ngon!

Dịch Phong cười nhẹ, vẫy tay nói.

"Ân!", Sở Liên khẽ đáp một tiếng, ánh mắt chợt lộ một tia tinh nghịch, nàng lớn mật hôn lên môi hắn một cái, tức thì hương thơm như lan tỏa ra khiến Dịch Phong say mê.

Hắn dùng sức ôm lấy eo nàng, như không muốn tách rời, tham lam cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng.

- Âu Dương Sở Liên, con đang làm gì vậy!

Một tiếng kêu uy nghiêm vang lên, hai người giật thót tách nhau ra.

Thì ra là thành chủ Âu Dương Hải.

Sở Liên khuôn mặt đỏ như trái táo, vô cùng lúng túng.

Ngoài thành chủ ra còn có hai người nữa, đó là một trung niên nam tử và một thanh niên, bộ dáng có vài phần giống nhau.

Thanh niên áo lam, có thể coi như một mỹ nam tử, đang dùng mục quang tràn đầy sát khí đang nhìn chằm chằm Dịch Phong.

Âu Dương thành chủ ánh mắt nghi hoặc hỏi:

- Hai đứa bắt đầu có quan hệ từ khi nào!

Sở Liên khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, nàng ấp úng.

Dịch Phong gãi đầu, cười nhăn nhở vội nói:

- Thưa nhạc phụ đại nhân, hai chúng con chính là tâm đầu ý hợp, vừa gặp đã yêu a hắc hắc.

- Ách!

Thành chủ đầu đầy hắc tuyến, khóe môi co quắp nghĩ thầm: "Mụ nội nó, tưởng nhặt được một mãnh tướng, ai ngờ lại là một hiền tế."

- Sở Liên, hắn ta là ai.

Thanh niên áo lam thở hắt ra một hơi, sắc mặt âm trầm hỏi.

- Hàn Vân Sơn, là ai thì cũng không liên quan đến ngươi.

Âu Dương Sở Liên sắc mặt phát lạnh. Cái tên Hàn Vân Sơn này hơn một năm nay cứ muốn tán tỉnh nàng khiến nàng vô cùng chán ghét, nàng vốn không thích hắn, thường xuyên tránh mặt hắn.

- Hôm nay ta đến đây là muốn bàn chuyện hai nhà chúng ta kết thành thông gia đấy.

Hàn Vân Sơn ánh mắt lóe lên.

- Cha...!

Sở Liên chau mày nhìn thành chủ.

- Ách, ta là chưa có đồng ý nha!

Thành chủ ho khan, giơ tay lộ vẻ vô tội.

- Hừ, Hàn Vân Sơn, ngươi cút xa ta ra, ta đã có người yêu rồi.

Nói xong, nàng thân mật khoác lấy tay Dịch Phong.

- Hừ, tiểu tử, ta không cần biết ngươi là ai, khôn hồn thì tránh xa Sở Liên ra, nếu không...

Hàn Vân Sơn cười gằn, ánh mắt đầy sát khí.

- Nếu không thì sao? Nếu không ngươi sẽ mách cha sao?

- Tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn!

Trung niên nam tử có nét giống Hàn Vân Sơn hừ lạnh, uy áp đấu Quân tràn ra.

- Hàn huynh, nơi này là phủ thành chủ.

Thành chủ khẽ hừ một tiếng, vung tay đánh tan uy áp của trung niên nam tử.

- Âu Dương huynh, thất lễ rồi.

Trung niên nam tử cười nhạt.

- Tiểu tử, ngươi có giám chiến với ta một trận không, nếu ngươi thua thì nàng thuộc về ta.

Hàn Vân Sơn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hắn có tu vi lục tinh đấu sư, cũng coi như là thiên tài số một số hai trong Viêm thành. Hắn xem Dịch Phong theo như cha hắn truyền âm, chỉ là tam tinh đấu sư mà thôi, hắn tự tin có thể đánh bại dễ dàng.

- Nàng không phải món đồ để ngươi đem ra cá cược.

Dịch Phong lạnh lùng nói, tay hắn nắm chặt tay nàng.

- Bất quá, ta có thể dạy cho ngươi một bài học, để biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Dịch Phong nhàn nhạt nói.

- Tốt, ba ngày sau, ta và ngươi đến Viêm lôi đài, chiến một trận, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Khóe môi Hàn Vân Sơn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Sau đó cáo từ thành chủ hậm hực ra về, sắc mặt nam tử trung niên cũng chính là phụ thân của hắn kia cũng lộ vẻ cực kỳ âm trầm, ánh mắt lóe lên hàn ý, ôm quyền với thành chủ, leo lên xe ngựa mà đi.

- Hai người các ngươi vào đây!

Giọng nói trầm thấp của thành chủ vang lên, lão chắp tay đi vào đại sảnh. Dịch Phong và Sở Liên lúng túng đi theo.

Lão nheo mắt lại chăm chú quan sát Dịch Phong, như muốn nhìn kỹ hắn một lần nữa, lộ ra sự trầm tư. Lão từ từ nói:

- Hàn gia, một trong tam đại gia tộc của Viêm Thành, sản nghiệp chiếm một phần ba Viêm Thành, cũng là một gia tộc có truyền thống võ đạo. Người lúc nãy chính là Hàn Vân Long, gia chủ của Hàn gia, tu vi nhị tinh Đấu Quân. Con trai độc nhất của hắn là Hàn Vân Sơn, lục tinh đấu sư.

Nói đến đây lão hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục nói:

- Ngươi có nắm chắc đánh bại hắn không?. Nếu không ta có thể giúp ngươi và Liên nhi lánh đi một thời gian, đợi chuyện này lắng xuống...!

- Tiền bối không cần quá lo lắng, vãn bối tự biết chừng mực.

Dịch Phong ánh mắt tràn đầy cảm kích, khuôn mặt thanh tú tràn đầy tự tin, trong nét thanh tú lại ẩn chứa vài phần kiên nghị, cương nhu hài hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play