Nhìn thấy Vĩnh Thành đế, Tần Diệu càng khẳng định với suy đoán trước đó của mình.
Hắn vẫn cho rằng Tần Nhạc là một con chó hắn nuôi, hiện tại xem ra dù là chó, cũng là chó biết cắn người!
Nghĩ cũng đúng, có thể ra tay giết chết hài tử của chính mình, tâm địa sao lại không ác?
Lúc trước, biết được chuyện Tô Minh Châu mang thai rồi sinh non, Tần Diệu hoàn toàn không để trong lòng, bởi vì hắn chắc chắn hài tử mà Tô Minh Châu hoài thai không phải của mình, trước đó cũng đã có bảy tám tháng hắn không đụng vào Tô Minh Châu rồi.
Thật ra hắn đối với Tô Minh Châu cũng không có nhiều yêu thích, thậm chí lúc trước chỉ cần có người ngăn cản một chút thì hắn cũng không đến mức làm ra loại chuyện này, nhưng lúc ấy rõ ràng trong Vinh vương phủ của Tần Nhạc không ai ngăn cản hắn...
Tần Diệu biết mình vô liêm sỉ với Tần Nhạc, đối với Tần Nhạc luôn mang tâm lý bồi thường, tìm cơ hội đề bạt Tần Nhạc một chút, đưa cho Tần Nhạc một ít cơ hội, mà lúc này hắn cảm thấy, hành động của mình đúng là ngu không tả được.
"Phụ hoàng!" Trong lòng Tần Diệu lóe lên rất nhiều ý niệm nhưng rất nhanh trấn định lại, hướng về Vĩnh Thành đế hành lễ.
"Diệu nhi." Vĩnh Thành đế vẫn chưa phát hiện ra sự kì lạ của Tần Diệu, đáp lại một tiếng, tâm tình cũng rất thoải mái.
"Phụ hoàng, người không sao chứ? Có bị thương không?" Tần Diệu quan tâm hỏi, hắn là nhi tử của Tiêu Quý phi, cùng Tiêu Quý phi mưa dầm thấm đất, đối với việc lấy lòng Vĩnh Thành đế rất quen thuộc.
Trước đó Vĩnh Thành đế bị cung nữ kia đụng phải có chút đau, tuy nói không có gì trở ngại nhưng được nhi tử quan tâm cũng vui vẻ, liền vừa đi vừa trò chuyện với Tần Diệu.
Quan hệ giữa Quách Phức và Tần Diệu vô cùng kém, nhưng ở trước mặt Vĩnh Thành đế sẽ không biểu hiện ra, nàng ta cười nói với Vĩnh Thành đế, còn cố ý học hỏi về Đạo giáo khiến Vĩnh Thành đế càng ngày càng vui vẻ.
Bọn họ cứ như vậy mà rời khỏi Thiên Điện, đi một hồi lâu thì gặp được Lục Di Ninh đang vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Vĩnh Thành đế, Lục Di Ninh liền nhớ hình như là phải hành lễ, nàng liền hành lễ một cái với Vĩnh Thành đế, cũng không chạy đi, mà học theo mấy nữ quyến hôm nay chậm rãi đứng lên.
Bởi vì không dụng tâm, cho nên nàng có chút nghiêng ngã không vững.
"Hoàng tẩu..." Chiêu Dương từ Thiên Điện bên cạnh đuổi theo đến nơi, vốn là muốn kêu Lục Di Ninh, kết quả lại thấy Vĩnh Thành đế, lúc này đoan đoan chính chính hành lễ.
Có Chiêu Dương ở phía sau thì động tác hành lễ của Lục Di Ninh trước đó quả thật phải gọi là rối tinh rối mù, Vĩnh Thành đế nhìn cảm thấy cực kỳ nhức mắt.
Hơn nữa, Lục Di Ninh và Chiêu Dương đều ở đây, không chừng Tần Dục cũng vậy... Phất phất tay, Vĩnh Thành đế trực tiếp rời khỏi nơi này.
Tần Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đi với Vĩnh Thành đế và Thanh Vân đạo trưởng đến phòng luyện đan, một đường nói nói cười cười, cho đến khi cáo lui, sắc mặt mới âm trầm hẳn.
Tình huống vừa rồi, tuy Quách Phức không biết cụ thể nhưng cũng biết Tần Diệu bị người ta tính kế, tuy nhiên, nếu không phải Tần Diệu chay mặn không kỵ gì, người khác làm sao có thể dùng việc này để tính kế với hắn?
Tẩu tử của mình, vậy mà hắn cũng có thể xuống tay! Nếu không phải vạch trần chuyện này không có lợi lộc gì với bản thân, Quách Phức sớm đã mượn chuyện này mà giáo huấn hắn một trận rồi!
Nhìn Tần Diệu, Quách Phức liên tục cười lạnh, quay đầu rời đi.
Tần Diệu chỉ ước gì Quách Phức nhanh chóng rời đi, giờ thấy Quách Phức đi thì thoải mái hơn rất nhiều, sau đó hắn hỏi người bên cạnh: “Tần Nhạc ở đâu?”
Không bao lâu sau, Tần Nhạc được một thái giám dẫn tới trước mặt Tần Diệu: “Tam hoàng đệ tìm ta có việc gì?”
Sau khi an bài Chiêu Dương y phục không chỉnh tề ở nơi Thiên điện của Tần Diệu, trừ Quách Phức, hắn chưa an bài thêm ai khác.
Hắn chỉ muốn làm Tần Dục và Tần Diệu đối đầu nhau, không tính sẽ khiến cho Tần Diệu rơi đài vào lúc này.
Chỉ là... Hiện tại với tình huống này, sự tình đến cùng là thành hay là không thành?
Người trong tay Tần Nhạc không nhiều, cũng không biết tình huống cụ thể sau đó, đương nhiên hiện tại hắn phải làm ra vẻ cái gì cũng không liên quan đến mình.
“Ngươi giỏi thật đó Tần Nhạc, thế mà dám tính kế ta!” Chân Tần Diệu nhấc lên, hướng về phía Tần Nhạc đá một phát.
Tần Nhạc không trốn, trúng một cước, mờ mịt nhìn về phía Tần Diệu: "Tam hoàng đệ, đệ nói cái gì đấy?"
Biểu tình của Tần Nhạc phải nói là không chỗ nào sơ hở, Tần Diệu không hề nhìn thấy cái gì từ trên mặt của hắn: “Chuyện trước đó, có phải ngươi tính kế ta hay không?”
Tần Diệu hỏi, Tần Nhạc lại là làm bộ như không biết gì khiến Tần Diệu bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân đã trách nhầm hắn không.
Thì ra là Tần Dục phát hiện được Chiêu Dương, phá hư chuyện của mình...Trong lòng Tần Nhạc buồn bực, trên mặt vẫn không lộ ra chút gì: “Tam hoàng đệ, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì tới huynh, không nói gì khác, nói phụ hoàng đi, huynh sao có bản lĩnh khiến phụ hoàng vừa lúc đến đó chứ?”
Tần Diệu nghĩ cũng thấy đúng, bên người Vĩnh Thành đế là Thanh Vân đạo trưởng, mà Thanh Vân đạo trưởng lại là người của hắn, Tần Nhạc sao có bản lĩnh sai khiến bọn họ?
“Tam hoàng đế, theo huynh thấy, chuyện lần này không chừng là do Tần Dục thiết kế, muốn châm ngòi ly gián chúng ta!” Tần Nhạc vội vàng đem chuyện đẩy lên đầu Tần Dục.
Ngay từ đầu hắn đã muốn đem chuyện này đẩy hết lên đầu của Tần Dục, lý do cũng nghĩ xong --- Gần đầy Tần Dục được Vĩnh Thành đế ưu ái, liền tính toán hi sinh chính Vương phi ngốc của mình để hãm hại Tần Diệu...
Sau này hắn không thể động thủ với Lục Di Ninh, đổi thành Chiêu Dương, lý do này vẫn dùng được, hi sinh một muội muội để đả kích Tần Diệu cũng là chủ ý không tệ.
Bị Tần Nhạc nói như vậy, Tần Diệu bán tín bán nghi đứng lên. Lập tức tính toán tạm thời bỏ qua cho Tần Nhạc, sau đó cẩn thận đi thăm dò chuyện này, chí ít phải tra rõ thân phận của hai cung nữ kia.
Tần Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi rồi rời đi, cúi đầu nhìn y phục bên trên có vết giày, không kìm được siết chặt nắm đấm.
Chớ khinh người thấp hơn, một ngày nào đó, những khuất nhục hắn phải trải qua hôm nay đều sẽ trả lại hết cho Tần Diệu!
Hắn ở bên người Tần Diệu sống như một con chó, còn không phải bởi vì tương lai thành công ư?
Tần Nhạc vô cùng thống hận Tần Diệu, hận Tần Diệu không xem mình là con người, ngược lại là chưa từng suy nghĩ, nếu hắn không tự mình dâng lên, Tần Diệu cũng không đến mức khó xử là một huynh đệ mà mình xem như người tàn hình, cũng không có cơ hội mà nhục nhã hắn.
Ít nhất, Tần Diệu chưa bao giờ đi tìm vị Tứ Hoàng tử kia gây phiền toái.
Mà lúc này, Chiêu Dương đã đánh thức hai nha hoàn của mình đang hôn mê dậy.
Hai người này không bảo vệ được chủ, dĩ nhiên Tần Dục muốn giáo huấn các nàng: “Đợi sau khi trở về, các ngươi liền đến chỗ quản gia nhận phạt, mỗi người đánh hai mươi bản tử cho nhớ rõ!” Ban đầu hắn còn muốn điều hai người này đi, nhưng sau khi nghĩ nghĩ thì quyết định bỏ qua.
Hai người này sau khi nhận giáo huấn, về sau lúc ở cạnh Chiêu Dương hẳn là sẽ cảnh giác hơn chút.
Đương nhiên, tốt nhất là nên an bài thêm hai người cho Chiêu Dương...ở nơi an toàn như ngoại thành đã lâu, quả thật Chiêu Dương có hơi quá mức đơn thuần.
"Tạ Vương gia." Hai nha hoàn nghe được Tần Dục nói vậy, lúc này quỳ nói cảm tạ, xảy ra chuyện như vậy, mới đầu các nàng còn tưởng bản thân chắc chắn sẽ chết, hiện tại chỉ có hai mươi bản tử, thật sự quá tốt rồi!
Chiêu Dương thiếu chút nữa là xảy ra chuyện, Tần Dục không muốn ở lại yến hội, dẫn theo Chiêu Dương đến cung điện của Triệu Hoàng hậu nghỉ tạm, chờ yến hội chấm dứt.
Dọc đường đi, Tần Dục vẫn đang suy tư cuộc đối thoại trước đó của Quách Phức với Tần Diệu, lại liên tưởng thái độ của hai người đó, cùng với Tần Nhạc, hắn mơ hồ cảm giác có gì đó không thích hợp.
Dù sao Tần Diệu cũng là trượng phu của Quách Phức, mặc dù hắn có chút trầm mê nữ sắc, Quách Phức đối với hắn hẳn cũng không đến mức chán ghét như vậy mới đúng…
Nghĩ đến Quách Phức, Tần Dục lại nhớ đến Tô Minh Châu, đời trước Tô Minh Châu hại Tần Nhạc như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì?
Bên trong này khẳng định có chuyện gì đó... Tần Dục nghĩ nghĩ, dặn dò Thọ Hỉ sau khi xuất cung thì lập tức đi thăm dò việc này.
Tần Nhạc và Tần Diệu an bài người trong phủ hắn, hắn cũng có qua có lại, an bài nhân thủ trong phủ hai người kia để lấy một vài tin tức.
Hôm nay là Trung thu, Tần Dục ở trong cung không thoải mái mấy, mãi cho đến khi trở lại Đoan Vương phủ, để cho hạ nhân mang bánh trung thu lên, hắn mới có chút cảm giác Trung thu.
Bánh Trung thu là do đầu bếp của Đoan vương phủ tự mình làm, nhân thịt là thứ Lục Di Ninh thích ăn nhất, cho nên bánh trung thu kia chủ yếu là thịt, đương nhiên ngọt cũng có.
Tần Dục không thích ăn ngọt, cũng không ăn thịt nhiều, chỉ đem bánh trung thu mở ra, mỗi loại bánh nếm một phần tư, ăn bốn loại.
Lục Di Ninh thì không giống vậy, chỉ mình bánh trung thu nhân thịt heo, nàng một hơi ăn bốn cái, ăn đến nỗi trên tay bóng nhẫy dầu mỡ.
Tần Dục kéo tay nàng qua tự mình lau, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Chiêu Dương ngồi bên cạnh thấy một màn này, biểu tình có chút rối rắm, rốt cuộc cũng nói: “Hoàng huynh, huynh đừng khi dễ hoàng tẩu.” Buổi tối Hoàng tẩu nàng, thế nhưng bị... chuyện này không tốt lắm.
Tần Dục khó hiểu nhìn về phía Chiêu Dương, nhưng Chiêu Dương lại không nói gì nhiều.
Bởi vì tháng ba sang năm có một kì thi hội, sau Trung thu, các thư sinh khắp nơi ở Đại Tần lục tục đến Kinh Thành.
Nhóm thư sinh vô cùng để ý kỳ thi hội, khi Tần Dục làm Nhiếp chính vương, thuế thu của Giang Nam bên kia đã hoàn toàn không thu được, nhưng thời điểm cử hành thi hội, thư sinh bên kia vẫn ngàn dặm xa xôi đến đây.
Trước mắt Vạn Thư Lâu còn chưa xây xong, Tần Dục liền để cho Ngô Thiên Dương đi tiếp xúc với những thư sinh đó, mà đối với chuyện này, Ngô Thiên Dương làm vô cùng tốt, ra sức tuyên truyền một chút cho Tần Dục.
Thư sinh đến Kinh Thành hầu như đều biết chuyện Đoan Vương cải tiến kỹ thuật in ấn, còn có rất nhiều thư sinh đã hạ quyết tâm tương lai sẽ đến thôn trang của Đoan Vương, thuận tiện có thêm kiến thức từ Vạn Thư lâu.
Mà lúc này, Tần Dục để người đi thăm dò chuyện của Tần Diệu và Tần Nhạc, rốt cuộc cũng đã có manh mối.
Không quản chuyện gì, chỉ cần đã làm thì dù sao cũng lưu lại chút dấu vết.
Tư liệu điều tra giao cho Tần Dục cũng không viết tình huống cụ thể, nhưng Tần Dục nhìn tin Tần Diệu vài lần say rượu ở lại trong quý phủ của Tần Nhạc, lại xem tin tức sau khi Tần Diệu đi Vương phi liền sinh bệnh, trong lòng cả kinh.
Chuyện này... Thật có chút ngoài dự kiến của hắn.
Nếu điều hắn nghĩ là thật, dưới tình huống như vậy mà Tần Nhạc có thể chịu đựng không tìm Tần Diệu gây phiền toái, quả thật không phải là nam nhân.
Hoặc là, chuyện như vậy vốn dĩ là Tần Nhạc ngầm đồng ý? Chung quy thì biết được chuyện này, trên tay hắn lại có một thêm một thứ để dồn Tần Diệu vào chỗ chết, hơn nữa...
Người giống như Tần Nhạc, sợ là chưa bao giờ để ý đến Tô Minh Châu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT