Edit: Halina

Beta: Nhược Vy

Vĩnh Thành Đế có chút hoài nghi, nhớ lại những chuyện từ rất lâu về trước, cũng đột nhiên nghĩ đến... Sau khi ông gặp Tần Dục thì thường thường xảy ra chuyện không tốt!

Gần đây thì không nói, ngay cả trước kia... Mỗi lần nhìn thấy Tần Dục thì tâm trạng ông cũng kém hơn một lúc lâu.

Nghĩ như vậy, Vĩnh Thành Đế nhớ lúc trước Thanh Vân đạo trưởng đã từng nói qua có người gây cản trở số mệnh ông, chẳng lẽ... Ông và Tần Dục thật sự tương khắc?

Vĩnh Thành Đế càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, lập tức nổi lên ý niệm sau này sẽ hạn chế gặp mặt Tần Dục.

Mà lúc này, sợ là Tần Dục cũng đã biết bản thân sắp gặp vận hạn rồi.

Kiếp trước lúc Thanh Vân đạo trưởng khiến cho Vĩnh Thành Đế cảm nhận mình tương khắc với hắn thì Vĩnh Thành Đế càng ngày càng chán ghét hắn, lần này hẳn là cũng không ngoài ý muốn.

Dù sao thì hắn là nhi tử của Vĩnh Thành Đế, Vĩnh Thành Đế sẽ không đến mức giết hắn, nhưng phỏng chừng sau này sẽ không gặp hắn nữa... Có trời mới biết kiếp trước Vĩnh Thành Đế đã đổ toàn bộ những điều xui xẻo mà mình gặp phải lên người hắn.

Tần Dục biết bản thân mình bị oan uổng, nhưng không cảm thấy chuyện này có gì không tốt, thậm chí hiện tại còn đang cân nhắc buông bỏ quyền thế trong tay.

Năm ngoái lúc vừa trở về, hắn khẩn cấp nghĩ cách cầm quyền là vì có quá nhiều chuyện phải làm, cần phải sắp xếp, mà hiện tại, chuyện hắn cần phải làm đều đã hoàn thành rồi, nên có cầm quyền hành thì cũng không có ý nghĩa gì nữa, so ra thì ngược lại hắn càng muốn dọn dẹp toàn bộ triều đình một phen hơn.

Mà muốn dọn dẹp triều đình thì không thể không khiến những người đó phạm vào sai lầm, như vậy sẽ có được lý do tốt để đối phó...

Tần Dục nghĩ không sai, Thanh Vân đạo trưởng thật sự đã làm một vài chuyện khiến Vĩnh Thành Đế không thích hắn.

Chờ khi Vĩnh Thành Đế tiếp tục tìm Thanh Vân đạo trưởng lý giải một ít chuyện liên quan đến số mệnh, biết được nếu không có số mệnh thì con người làm cái gì cũng đều sẽ không thuận lợi, mà sau khi biết số mệnh của mình vẫn sẽ bị người chung quanh gây trở ngại thì lại càng chán ghét Tần Dục.

Ai mà đi thích một kẻ gây trở ngại cho mình được?

Vĩnh Thành Đế không muốn gặp Tần Dục, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Tần Dục.

Ngày đó sau khi gặp Vĩnh Thành Đế thì Tần Dục liền bắt đầu bận rộn nhiều việc, vội vàng thành lập Vạn Thư Lâu.

Đất ở Kinh thành có giá rất cao, Tần Dục cũng không tính toán xây dựng Vạn Thư Lâu ở nội thành mà chọn cách tu sửa thôn trang ở ngoại thành, nhưng mà dù vậy cũng phải tốn rất nhiều tiền.

Vĩnh Thành Đế cũng biết việc thành lập Vạn Thư Lâu phải tiêu nhiều tiền, nhưng ông không muốn tiêu tiền vào một chỗ như vậy nên làm bộ như không biết, thế cho nên việc thành lập Vạn Thư Lâu đều do Tần Dục tự bỏ tiền của mình ra.

Đúng lúc vừa mới lấy được một khoản tiền từ chỗ Vinh Dương trưởng công chúa, Tần Dục suy nghĩ rồi chi số tiền đó vào đây.

Thật ra hắn có thể mượn cớ xây Vạn Thư Lâu để đòi tiền phú thương[1] trong Kinh, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên chờ xây xong rồi mới đòi sẽ tốt hơn.

[1]Phú thương: người buôn bán giàu có

Tất cả phòng trong thôn trang đó đều được tân trang lại, xây thành những căn phòng nhỏ, tính toán sau này sẽ làm nơi cư trú cho những thí sinh lên Kinh thành tham gia thi cử, trừ điều này ra thì cũng muốn xây dựng thành nơi lưu trữ sách...

Tần Dục đã biết được lợi ích của công tượng (công nhân) nên đến Công bộ [2] để mượn rất nhiều công tượng giúp mình xây phòng.

[2] Công bộ: Công bộ có thể xem như tương đương với Bộ Xây dựng, Bộ Giao thông Vận tải ngày nay

Thượng Thư Tôn Văn Nghĩa của Công bộ cấp tốc đến gặp Tần Dục, sau khi Tần Dục đề nghị thì liền đưa công tượng cho Tần Dục mượn, sau này lúc Tần Dục trả trở về dù thiếu hẳn một nửa công tượng thì hắn cũng không lên tiếng.

Sau đó, người đã lừa gạt lấy mấy một nửa số công tượng của hắn tìm đến, hi vọng có thể mua lại số công tượng kia, hắn cũng đồng ý.

Lúc trước hắn đã được Thái Bình đạo nhân nhắc nhở, khi phát hiện Hoàng lăng có vấn đề thì không biết phải bắt đầu giải quyết từ đâu và làm như thế nào, cuối cùng là do Đoan vương giúp hắn tra ra kẻ đã vơ vét tiền là ai, rồi lấy lại tiền thì chuyện này mới được giải quyết, phần nhân tình hắn nhất định phải thừa nhận.

Nếu như thế thì việc Đoan vương lấy đi công tượng của Công bộ, hắn cũng dứt khoát mắt nhắm mắt mở.

Tốc độ xây dựng Vạn Thư Lâu rất nhanh, mà trước khi nó được xây dựng xong thì Tần Dục đã dùng những cô nhi mà mình thu dưỡng để in ấn sách cho thôn trang, vén bức màn bí ẩn lên cho các học trò ở Kinh thành biết.

Lúc trước Tần Dục nói sẽ cho người đến tham quan thì chắc chắn sẽ giữ lời, vì vậy nên đã sớm tiếp đãi tốt các học trò trong Kinh rồi, nhóm đầu tiên đến thôn trang của hắn tham quan chính là Ngô Thiên Dương cùng với rất nhiều bạn tốt của hắn.

Thôn trang này của Tần Dục cũng đẹp, tuy là thôn trang có ôn tuyền nhưng không có nhiều cột trạm trổ, núi giả đá thạch xa hoa lộng lẫy như những thôn trang khác, ngược lại xây dựng rất nhiều phòng ở thực dụng thu lưu cô nhi.

Ở trong này, đại hài tử sẽ được tiếp thu giáo dục, tiểu hài tử sẽ được chăm sóc, mỗi người trên mặt đều đầy nụ cười...

Ngô Thiên Dương nhìn thấy thì liền sửng sốt, chờ khi hắn nói chuyện với một lão bà đang chăm sóc mấy hài tử khoảng hai ba tuổi xong thì lòng đầy cảm khái: "Ta vẫn luôn hướng về một chốn bồng lai, không ngờ lại thật sự có thể nhìn thấy một chốn bồng lai như vậy."

Tiên sinh (Thầy giáo) của Ngô Thiên Dương xuất thân nghèo hèn, từng làm quan trong triều, sau này chịu không nổi cảnh tham ô bẩn thỉu nên mới từ quan, cuối cùng làm một tiên sinh dạy chữ, rất nhiều năm trước cũng là một nhà Nho tri thức.

Mà thân là một người tôn sùng đạo Nho, Ngô Thiên Dương cũng có chủ trương chính trị của mình --hi vọng có thể thành lập sự bình đẳng giữa người với người, người già được chết yên lành, người khỏe mạnh có chỗ để dùng, điều kiện của hài tử tốt hơn, trong xã hội, mọi người thân nhau như người một nhà.

Mà mọi thứ trước mắt có chút tương tự với những gì hắn đã tưởng tượng.

Lão bà vừa rồi trò chuyện với hắn là dân chạy nạn đến Kinh thành, chồng con không phải đã chết thì là thất lạc, bà vốn tưởng rằng chính mình cũng chỉ có một con đường chết đói, chưa từng nghĩ đến thôn trang của Đoan vương sẽ thu lưu bà.

Điều bà phải làm chỉ là chăm sóc hài tử trong thôn Trang mà thôi, đối với bà thì không hề khó.

Tiên sinh của Ngô Thiên Dương họ Vương, tên Thanh Khoát, rộng rãi phóng khoáng. Hắn nhìn thấy Đoan vương thật lòng chăm sóc đám hài tử đó thì tâm trạng có chút kích động, chờ sau khi nhìn thấy xưởng in ấn thì càng cảm khái liên tục.

Đương nhiên cũng không phải mọi người đều tán đồng việc làm của Đoan vương giống hắn, đại đệ tử của Vương Thanh Khoát đã hơn bốn mươi tuổi, sau khi vào xưởng in ấn thì rất bất mãn -- trong xưởng in này lại có nữ tử, quả thực không ra gì cả!

Nữ tử thì nên ở nhà giúp phu dạy con mới đúng, sao có thể xuất đầu lộ diện ở trong xưởng để làm việc?

Người này có chút cổ hủ, trong lòng nghĩ vậy nên cũng nói như vậy.

Vương Thanh Khoát khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

"Chư vị, cái này không trách được Vương gia chúng ta, thật sự người có thể dùng được quá ít." Quản sự nói: "Nếu không có những nữ tử này giúp đỡ thì sản lượng sách mỗi ngày xưởng có thể in ấn sẽ giảm đi ít nhất một nửa."

Cho đến nay, nữ nhân làm việc trong xưởng in ấn, ngoại trừ vài nữ tử cô nhi khá trưởng thành ra thì còn có Chiêu Dương công chúa và nha hoàn bên cạnh, cùng với một vài nữ nhi xuất thân nhà nông mà Chiêu Dương công chúa chọn ra từ thôn trang. Mới đầu quản sự cũng cảm thấy để các nàng đến làm việc có chút không thỏa đáng, nhưng dùng lâu thì lại cảm giác dùng những nữ tử này thật sự rất tốt.

Không nói cái khác, chỉ riêng tính cẩn thận thì nữ nhân đã hơn nam nhân rồi.

"Tiên sinh, đa số nữ tử đều là Chiêu Dương công chúa tự mình dạy chữ, cũng vì công chúa muốn góp một phần sức lực cho học trò trong thiên hạ." Ngô Thiên Dương nói, hắn vốn có ấn tượng vô cùng tốt với Chiêu Dương công chúa, sau lần trước gặp mặt thì càng ngưỡng mộ Chiêu Dương công chúa hơn.

Đương nhiên cảm giác ngưỡng mộ của hắn rất đơn thuần, không phải là tình cảm nam nữ với Chiêu Dương công chúa, thậm chí sự ngưỡng mộ với Chiêu Dương công chúa còn ít hơn đối với Đoan vương.

"Đây vốn là thôn trang của Đoan vương, có nữ tử làm việc bên trong cũng là bình thường." Vương Thanh Khoát nói, vài nhà giàu cũng giao một ít việc nhỏ cho nha hoàn, vừa nghĩ như vậy hắn liền không cảm thấy nơi này kỳ quái nữa.

Vương Thanh Khoát nói ra thì không còn ai truy cứu nữa, lực chú ý của mọi người đều nhanh chóng bị các loại sách hấp dẫn.

Nơi này in ấn rất nhiều sách, đều là những loại trước kia bọn họ chưa nghe bao giờ, chưa bao giờ gặp qua!

Nhóm học trò này đột nhiên đứng im không động đậy.

Sau này Tần Dục biết được có người có ý kiến với việc nữ tử làm công, bấy giờ mới phát hiện ra mình sơ sót.

Hắn không ngại để nữ tử làm việc nhưng lại có vài người để ý... Nhưng tuy hắn đã biết điều này thì cũng không tính thay đổi.

Sau khi đám người Vương Thanh Khoát xem thôn trang của Tần Dục xong, không bao lâu thì lại có người khác đến đây, bên trong cũng không thiếu người của Duệvương, Vinh vương.

Bọn họ phái người tới đây là vì muốn bắt thóp Tần Dục, nhưng Tần Dục lại hoàn toàn không có cái thóp nào để bọn họ bắt, ngược lại còn khiến bọn họ quay về tay không.

Về phần kỹ thuật in ấn... Tần Dục vốn cũng không tính dấu giếm nên thoải mái để bọn họ nhìn.

Không bao lâu sau đã đến Trung thu, Tần Dục trở về đã được một năm.

Mùa hè của quá khứ, Tần Dục đều rất đau khổ. Thân thể suy yếu cho nên hắn rất sợ nhiệt, nhưng cũng không chịu nổi lạnh, chỉ cần dùng nhiều đá một chút là sinh bệnh ngay.

Người hắn đầy mồ hôi, không bao lâu thì kêu người hầu hạ mình thay quần áo, đừng nói người khác cảm thấy hắn phiền phức mà ngay cả hắn cũng cảm thấy bối rối.

Nhưng mùa hè năm nay hắn lại trôi qua không tệ.

Giấc ngủ của hắn trở nên rất tốt, trên người không đau, thân thể lại có sức lực...

Mỗi ngày hắn đều cảm nhận được mình khỏe lên từng chút một, khiến hắn tràn ngập hi vọng với tương lai, thần thái cả người sáng láng.

Đương nhiên, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ cảm nhận được một chút đau khổ, là đau khổ ngọt ngào.

Lục Di Ninh thật sự rất thân cận với hắn, mùa hè lại mặc quá ít.

"Gần đây trời lạnh, về sau nàng mặc áo lót đi ngủ đi." Tần Dục sớm đã cho người chuẩn bị tốt một chiếc áo lót và tiết khố dày.

Lúc trước, tuy Lục Di Ninh ngủ có mặc y phục nhưng vì trời nóng, y phục đều là tơ lụa cho nên dây lưng luôn lơ đãng bị tuột ra, thậm chí đôi lúc sau khi tỉnh lại thì không biết y phục đã biến đi đâu, mặc cũng như không mặc.

Hiện tại thời tiết lạnh, rốt cuộc có thể bắt nàng mặc dày thêm một chút.

"A..." Lục Di Ninh ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lúc nhận y phục thì rõ ràng có chút mất hứng.

Nàng không muốn mặc y phục, nàng thích không mặc gì rồi cùng ôm Tần Dục ngủ.

Trên người Tần Dục lành lạnh, ôm rất thoải mái, thậm chí nàng chán ghét vị thuốc, nhưng vì nó tỏa ra từ người Tần Dục nên nàng cũng thích.

Chỉ cần ôm Tần Dục nàng liền cảm giác thật cao hứng, cũng sẽ không nhớ tới những chuyện trước kia nữa...

Nhưng mà Tần Dục lại bắt nàng mặc y phục, nàng không mặc thì Tần Dục sẽ không vui...

Vì để Tần Dục vui vẻ nên nàng chỉ có thể ép chính mình mất hứng một chút.

Mặc xong y phục thì Lục Di Ninh bắt đầu làm chuyện mà ngày nào trước khi ngủ cũng phải làm -- đó là trị thương cho Tần Dục.

Nàng rót toàn bộ nội lực của mình vào trong cơ thể Tần Dục, sau đó liền cảm thấy thân thể không còn hơi sức, cả người rất buồn ngủ... Lục Di Ninh cũng không gắng gượng mà trực tiếp ngã ra phía sau.

Tần Dục đã sớm chuẩn bị tốt, vươn tay đỡ được nàng nên mới để nàng ngủ trên cánh tay mình.

"Di Ninh, nàng cảm thấy thế nào?" Tần Dục nhìn Lục Di Ninh, sau đó liền thấy tẩm y của nàng trượt xuống, lộ ra bả vai mượt mà.

Do nửa khuôn mặt bị che nên càng mê người.

Tần Dục hít sâu một hơi, cảm thấy đồng tình với mấy tên thái giám, cũng có chút đồng tình với mình không khác gì thái giám.

Kéo y phục của Lục Di Ninh lại đàng hoàng, cột dây lưng cho chặt, lúc này Tần Dục mới an tâm nằm xuống.

Buổi tối trước khi ngủ hắn vốn sẽ uống chén thuốc an thần, hơn nữa nhờ Lục Di Ninh trị liệu nên gần đây hắn ngủ rất ngon, hôm nay cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngủ thì Lục Di Ninh lại không ngủ, nàng còn đang tu luyện.

Luyện hai canh giờ, nội lực của nàng trở lại, đồng thời, tuy nàng chưa từng ngủ nhưng cả người không hề mệt, rất có tinh thần.

Xoay người rót toàn bộ nội lực của mình vào trong cơ thể Tần Dục, ngay sau đó, Lục Di Ninh liền bắt đầu cởi vạt áo của mình.

Nàng cởi y phục xong lại nằm vào trong lòng Tần Dục, thuận tiện cũng kéo bớt y phục của Tần Dục ra, cuối cùng còn kéo tay Tần Dục đặt lên ngực mình.

Làm xong thì Lục Di Ninh mới an tâm ngủ. Lúc nàng làm điều này cực kỳ cẩn thận, đúng là Tần Dục không hề hay biết, thậm chí còn ôm chặt người trong lòng theo bản năng...

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tần Dục phát hiện tay mình đang đặt ở nơi không nên đặt, nửa người trên của Lục Di Ninh còn không mặc áo, trần trụi nằm ở trong lòng hắn.

Nhìn Lục Di Ninh ngủ say sưa, hắn không nhịn được cười khổ.

Hắn đã sống rất nhiều năm, tự nhận đã sớm xem nhạt nữ sắc, ngay cả Thiên tiên đứng ở trước mặt cũng không đáng lo, nhưng thực tế...

Ở cạnh Lục Di Ninh, hắn lại giống như một tên tiểu tử, tim sẽ nhịn không được mà đập nhanh, buổi tối còn chiếm tiện nghi người ta.

Yên lặng rụt tay về, Tần Dục hít sâu một hơi.

Lục Di Ninh... Càng lúc càng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play