Chiêu Dương trưởng công chúa Tần Lạc đã hòa ly, nếu ở lại Kinh thành, nữ nhân như nàng sẽ trở thành đề tài cho người ta dị nghị.
Nhưng ở Tây Bắc lại không giống vậy.
Tây Bắc rất ít nữ nhân, nguyên nhân của việc này là vì có nhiều gia đình rất nghèo, có đôi khi không muốn nuôi con gái, còn nguyên nhân khác là bởi vì trong mấy năm nay, dù hàng năm đều có nam tử từ bên ngoài đến gia nhập quân đội Tây Bắc nhưng lại có rất ít nữ nhân đến nơi này.
Huống chi khi người Nhung đến cướp bóc Đại Tần, chúng lại thích chơi đùa nữ nhân nhất.
Ở chỗ này có rất nhiều nam nhân hoàn toàn không cưới được nương tử, chỉ cần có nữ nhân tình nguyện gả thì sẽ không ai thèm quan tâm nàng ta có từng thành thân hay chưa!
Đồng thời bởi vì nữ nhân ở Tây Bắc sống một mình sẽ rất khổ sở, không có trượng phu bên cạnh nên sẽ đi tìm nam nhân...
Tần Dục đến đây đã mở ra một đường sống cho nữ nhân nơi này, cho các nàng cơ hội để có thể cố gắng làm việc nuôi sống chính mình, nhưng Tây Bắc vẫn ở trong tình trạng nam thừa nữ thiếu, phần lớn nạn dân từ Hà Tây tới đây cũng là nam nhân, bởi vậy nữ nhân bất giác trở nên quý giá.
Mà nữ nhân quý giá nhất Tây Bắc lúc này chính là Đoan vương phi và Chiêu Dương trưởng công chúa Tần Lạc, mọi người đều rất tự giác không dám liếc nhìn Đoan vương phi quá nhiều, nhưng Tần Lạc lại không giống vậy.
Không cần biết là cấm vệ quân, quân đội Tây Bắc hay là quan viên ở Tây Bắc, chỉ cần là người chưa thành thân thì đều sẽ đối xử ân cần với Tần Lạc, Kim Nham chính là một trong số đó.
Chiêu Dương trưởng công chúa thiện lương lại xinh đẹp, bọn họ đều rất thích nàng.
Lúc này thấy Chiêu Dương có chuyện muốn hỏi mình, Kim Nham vui mừng không chịu được.
"Công chúa, người muốn hỏi thần cái gì?" Kim Nham hỏi.
"Ta muốn hỏi một chút chuyện của ca ca." Tần Nhạc nói: "Hình như gần đây ca ca rất vui vẻ, ngươi có biết nguyên nhân không?"
Trước kia lúc ở Kinh thành Tần Dục vẫn luôn để Tần Lạc ở cùng với mình, lúc ở trong phủ còn ăn cơm với Tần Lạc, nhưng từ khi đến Tây Bắc...
Tần Lạc cảm thấy quan hệ giữa mình và ca ca càng ngày càng xa cách.
Lúc này trong Vương phủ có rất nhiều nơi nàng không được vào, cũng có rất nhiều chuyện nàng không được biết, mà gần đây...
Nàng có thể cảm nhận được gần đây ca ca rất vui vẻ, nhưng dù hỏi thế nào cũng không hỏi được gì.
"Công chúa, chuyện của Vương gia không thể truyền ra ngoài." Kim Nham nói, hắn rất thích Tần Lạc, nhưng Vương gia đã dặn dò, chuyện của ngài không thể để lộ ra ngoài.
Tuy rằng ở vài khía cạnh thì có vẻ Kim Nham rất non nớt, nhưng một khi đã nói được thì sẽ làm được, tuy rằng lúc đứng bên cạnh Vương gia, hắn nghe thấy được rất nhiều mệnh lệnh hoặc vài chuyện đáng nghi, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không hề nói một câu nào ra ngoài.
Còn về chuyện gần đây Tần Dục vui vẻ thì hắn cũng cảm nhận được, nhưng... hắn cũng không biết nguyên nhân.
Bây giờ trừ người thân cận của Vương gia ra thì hoàn toàn không có ai được đi vào nơi Vương gia ở.
"Vậy quốc sư thì sao? Khoảng thời gian gần đây không hề thấy mặt quốc sư, ngươi có biết quốc sư đang ở đâu không?" Tần Lạc lại hỏi, nàng cực kỳ sùng bái quốc sư, đáng tiếc quốc sư xuất quỷ nhập thần, bình thường nàng cũng không gặp được.
"Chuyện của quốc sư sao thần biết được?" Kim Nham lẩm bẩm một câu, quốc sư xuất quỷ nhập thần, hắn cũng không hề biết chút gì về tình hình của quốc sư.
Đương nhiên hắn cũng biết được chút ít, ví dụ như... Quan hệ giữa quốc sư và Vương gia không được bình thường.
Hắn mơ hồ nhận thấy mình đã phát hiện được một bí mật lớn, nhưng lại không thể nói cho người khác biết.
"Hỏi ngươi mà cái gì ngươi cũng không biết." Tần Lạc trừng mắt nhìn Kim Nham, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định đi hỏi Lục Di Ninh.
Thật ra vị tẩu tử này của nàng không hề ngốc chút nào, ngược lại còn rất thông minh, nhưng mà lúc nhỏ không được dạy bảo nên trong vài trường hợp vẫn cực kỳ đơn thuần.
Tuy rằng Tần Lạc không thể tùy tiện vào Đoan vương phủ, nhưng chỉ cần thông báo một tiếng vẫn có thể đi vào, nàng nói muốn tìm Lục Di Ninh, sau đó liền được thái giám dẫn đến hậu viện của Vương phủ.
"Tẩu vừa mới ngủ dậy sao?" Tần Lạc có chút kinh ngạc, trước kia Lục Di Ninh vẫn luôn thức dậy rất sớm, lần này... Sao lại dậy trễ như vậy? Tuy rằng giờ này ăn trưa thì có hơi sớm nhưng mà ăn sáng thì lại quá trễ!
"Gần đây hơi thích ngủ." Lục Di Ninh nói, không biết nghĩ đến cái gì lại cười hi hi hai tiếng.
Nàng dậy muộn như vậy đương nhiên không chỉ đơn giản là vì cảm thấy buồn ngủ, thật ra chủ yếu là vì sáng hôm nay Tần Dục lại đè nàng xuống quấy rối một hồi.
Đây là lần đầu tiên nàng trải qua chuyện sinh con như vậy, cảm giác rất không dễ chịu, nhưng sau này trải qua nhiều lần hơn thì sẽ khá hơn, sau đó... Tần Dục cũng rất thích.
Hiện tại thân thể Tần Dục gần như đã hồi phục, hai người sinh con cả ngày, con thì không thấy đâu nhưng chắc chắn là rất thoải mái, một thời gian dài về sau, Lục Di Ninh cũng không chấp nhất chuyện sinh con nữa.
Trong lòng Lục Di Ninh vui vẻ, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn, sau khi ăn xong thì nhìn Tần Lạc: "Muội tìm tẩu tẩu có việc gì sao?"
"Cũng không có gì." Tần Lạc nói: "Tẩu tử, muội chỉ cảm thấy gần đây ca ca rất vui vẻ, có phải có chuyện tốt gì không?"
“Gần đây đều đánh thắng trận nên chàng rất vui vẻ." Lục Di Ninh nói.
Là như vậy sao? Tần Lạc cảm thấy chắc lúc trước là do mình nghĩ nhiều, bèn hỏi sang chuyện quốc sư: "Tẩu tử, đã lâu không thấy quốc sư, tẩu có biết ngài đi đâu rồi không?"
Hắn đang ở trước mặt muội đây... Lục Di Ninh nhìn bộ dạng của Tần Lạc thì lại cười hi hi vài tiếng.
Đã mấy tháng rồi nàng không giả trang thành quốc sư để đi ra ngoài, mà điều này cũng có nguyên nhân.
Mấy ngày nay Tần Dục luôn ở nhà rèn luyện thân thể, cũng không đi đâu xa, đương nhiên nàng cũng phải ở trong nhà với Tần Dục mỗi ngày rồi.
Nhưng gần đây mùa thu hoạch sắp kết thúc, quân đội Tây Bắc vừa thu mua lương thực vừa điều động lực lượng phòng thủ. Tần Dục rất bận rộn, ngược lại nàng có thể tự ra ngoài đi dạo một mình, tốt nhất là đi xem thử người khác sinh hài tử thế nào.
Tại sao con của Lý Sùng An đã sinh ra rồi mà nàng thì vẫn chưa mang thai vậy!
Lục Di Ninh và Tần Lạc hàn huyên không được bao lâu thì Tần Dục đã trở về.
Lúc này đã đến giữa trưa, cũng nên ăn cơm rồi, Tần Dục kêu Tần Lạc ở lại ăn cơm, Tần Lạc nhìn thấy mấy món Lục Di Ninh vừa mới ăn thì vui vẻ ngồi xuống, sau đó nhanh chóng dùng bữa.
Khẩu vị của đại tẩu nàng thật tốt!
Qua vài ngày nữa Tần Dục muốn tuần tra một vòng ở Tây Bắc, Lục Di Ninh suy nghĩ một chút rồi thay trang phục quốc sư đi theo.
Sau đó... Trong lúc vô ý Kim Nham nhìn thấy quốc sư vào phòng Vương gia mà mãi vẫn không đi ra.
"Triệu đại nhân, sao quốc sư lại vào phòng Vương gia?" Kim Nham nhịn không được hỏi.
"Nhất định là quốc sư và Vương gia có chuyện muốn nói." Triệu Nam nói.
"Vậy cũng không nhất thiết nói lâu như vậy..."
"Nói không chừng quốc sư đã sớm nhảy ra khỏi cửa sổ rồi, là do ngươi không biết mà thôi." Triệu Nam liếc nhìn Kim Nham.
Kim Nham có thể phát hiện dấu vết như vậy, không phải do Vương gia cố ý thì là gì? Nếu hắn thể hiện tốt thì có lẽ Vương gia sẽ nói cho hắn biết một số việc, còn nếu hắn thể hiện không tốt...
Triệu Nam đứng thẳng người, không hề chớp mắt.
Lần này Tần Dục tính đi đến từng nơi ở Tây Bắc để quan sát một chút, quy định của hắn là không được làm phiền dân chúng, không chỉ như thế, hắn còn phái một ít người đi đến những nơi đó điều tra trước.
Không thể tránh khỏi việc có không ít quan viên vì muốn được Tần Dục coi trọng mà sai thuộc hạ buộc dân chúng đi xây vài công trình, chung quy cũng vì muốn nở mày nở mặt, nhưng tất cả những quan viên làm như vậy đều bị Tần Dục cách chức.
Hắn không cần những quan viên không biết xử lý tình huống thực tế như vậy.
Đương nhiên hắn cũng sẽ không giết đám quan viên này, bây giờ hắn cực kỳ, cực kỳ thiếu người nên thường thì sẽ không giết những quan viên phạm tội.
Những kẻ phạm tội nhẹ thì giáng chức, lại bắt đầu từ chức nhỏ đi lên, những kẻ phạm tội nghiêm trọng thì sẽ đưa hết vào quân đội Tây Bắc.
Có rất nhiều tướng sĩ trong quân đội Tây Bắc không biết chữ, vì vậy cứ để đám người này vào đó làm Phụ binh [1], dạy mấy tướng sĩ kia đọc sách nhận chữ cũng tốt!
[1] Phụ binh: phụ việc, hỗ trợ binh sĩ.
- --
Lúc Tần Dục sắp xếp từng chuyện một xong xuôi thì Lục Di Ninh lại tìm cơ hội nghe trộm ở góc tường, sau đó học được vài cái... Khụ khụ, tư thế mới.
Vì thế đêm nào Tần Dục cũng đều rất vui sướng thoải mái.
Những trong lòng cũng có chút khó chịu.
Vương phi của mình lại đi nhìn người khác...
Tần Dục cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện nghiêm chỉnh với Lục Di Ninh một chút, hắn không thích Lục Di Ninh đi nhìn thân thể nam nhân khác.
Khụ khụ, Lý Sùng An là ai chứ, dáng người tuyệt đối tốt hơn mình rất nhiều, nếu Di Ninh ghét bỏ mình thì làm sao đây?
"Di Ninh, sau này nàng đừng đến đó nữa."
"Vì sao?" Lục Di Ninh khó hiểu, lại nói: "Chàng yên tâm, ta sẽ không để cho người khác phát hiện!"
Vấn đề ở đây không phải là có bị phát hiện hay không... Tần Dục nói: "Di Ninh, nếu ta đi nhìn nữ nhân khác thì nàng có cảm thấy không vui không?"
Lục Di Ninh suy nghĩ một chút rồi lập tức cảm thấy không thể nhịn.
Nếu Tần Dục dám đi nhìn nữ nhân khác thì nàng liền khiêng hắn về giam lại!
"Nàng sẽ không vui đúng không, cho nên nàng cũng không thể đi nhìn nam nhân khác." Tần Dục nói.
"Vậy được rồi, ta không đi nhìn người khác nữa." Lục Di Ninh gật đầu, lại nghiêm túc nhìn Tần Dục: "Chàng nhất định không được đi nhìn nữ nhân khác, biết chưa?"
"Ta nhất định không nhìn." Tần Dục cười nói.
Tần Dục hoàn toàn không có hứng thú với những nữ nhân khác, người hắn hứng thú... chỉ có một mình Lục Di Ninh, bởi vậy nên hắn cũng không thèm.
Mọi thứ hắn có đều do Lục Di Ninh cho, nếu hắn làm chuyện có lỗi với Lục Di Ninh thì tự hắn cũng sẽ khinh bỉ chính mình.
Huống chi hắn thật sự rất thích Lục Di Ninh, đây là người đã cứu rỗi cuộc đời hắn.
Tần Dục đồng ý với Lục Di Ninh, thề sẽ không đi nhìn nữ nhân khác, nhưng ngày hôm sau hắn lại nuốt lời.
Không ngờ lại có kẻ dám sắp xếp nữ nhân vào phòng hắn, ngoại trừ một tấm lụa mỏng trên người, còn lại không mặc gì cả!
Tần Dục: "..."
Quốc sư đi sát ở phía sau: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT