"Ta cho rằng Quốc sư kia dùng lời lẽ giả dối mê hoặc mọi người, không nghĩ tới hắn lại thực sự có bản lĩnh." Sắc mặt Thôi Anh Nam vô cùng khó coi, nhìn Lý Sùng An.
Hắn vẫn cảm thấy chướng mắt tên Lý Sùng An cổ hủ, càng chướng mắt Đoan Vương là một tên phế nhân, dù có người nói tên quốc sư kia rất lợi hại hắn cũng không để vào mắt.
Chưa từng nghĩ, chính vì sự kiêu ngạo của bản thân mà hắn lại ngã xuống.
Hắn thực sự đã coi thường người khác.
"Thôi Anh Nam, không thể ngờ ngươi lại là loại người này!" Lý Sùng An nhìn Thôi Anh Nam nói.
"Ngươi đã biết." Thôi Anh Nam nhìn về phía Lý Sùng An.
"Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình không làm." Lý Sùng An nói.
Ngay từ đầu hắn không thể tin được là Thôi Anh Nam sẽ trợ giúp những gian thương kia buôn lậu, những chuyện như vậy, thực sự muốn tra, tra ra cũng không khó.
Thôi Anh Nam trầm mặc, hắn đột nhiên xoay người đứng lên, chạy tới phía tường, nổi lên suy nghĩ muốn tự sát.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng Lý Sùng An đã kịp kéo áo hắn lại.
"Thôi Anh Nam, tất cả người nhà của ngươi đang ở trong tay ta." Lý Sùng An nói.
"Cái gì!" Sắc mặt Thôi Anh Nam đại biến, vừa rồi hắn muốn lao người vào tường, đó là hy vọng mình chết đi có thể bảo toàn cho người nhà, không nghĩ tới....
"Sau lưng ngươi có phải còn có người khác?" Lý Sùng An đột nhiên hỏi, Thôi Anh Nam muốn tự sát, rất có thể bởi vì có người đang nắm thóp của hắn?
"Không có." Thôi Anh Nam lập tức nói.
Lý Sùng An nhìn Thôi Anh Nam một lúc lâu, sau đó nhìn về phía cửa: "Hai vị công công, ta đã hỏi xong."
Hắn vừa dứt lời, liền có hai thái giám từ bên ngoài đi vào, cùng lúc đó có người trói chặt Thôi Anh Nam.
Ngày hôm sau, Tần Dục nhận được lời khai của Thôi Anh Nam.
Phía sau Thôi Anh Nam xác thật có người chống lưng, mà người kia chính là tri phủ Quảng Ninh.
Tri phủ Quảng Ninh lại dám tham gia vào chuyện như vậy... sắc mặt Tần Dục lập tức trầm xuống. Mà lúc này, sắc mặt tri phủ Quảng Ninh cũng vô cùng khó coi.
Đoan Vương kia đi ngang qua phủ Quảng Ninh, không vào thành mà lại trực tiếp đi biên quan, còn tiếp nhận tổng binh doanh, hiện tại hắn còn đi Đông đại doanh nữa!
Hắn làm ăn đã lâu, mãi mới có thể ở Đông đại doanh mở một con đường, ấy vậy mà bị Đoan Vương làm hỏng. Chỉ là một phế nhân, làm sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy?
Lúc trước cũng có phụ tá nhắc nhở điều này cho tri phủ, nói là Tần Dục có dã tâm, chỉ là lúc đó tri phủ không quan tâm, cho đến lúc này mới biết mình quá khinh thường, lập tức tìm tất cả các phụ tá đến để hỏi.
“Đoan vương kia không dễ chọc, xem hành động của hắn, chỉ sợ dã tâm bừng bừng, nói không chừng sau này còn muốn có được quân Tây Bắc, đưa quân vào Kinh thành!”
“Đúng vậy, chúng ta phải nhắc nhở Bệ hạ!”
“Nói với Bệ hạ là Đoan Vương cùng quốc sư có quan hệ, hai người họ đi lại thân mật, quan hệ rất sâu, Bệ hạ cũng sẽ có tâm tư đề phòng.”
Mỗi người một câu, rất nhanh cấp cho Tần Dục một ít tội danh. Bọn họ biết Tần Dục có dã tâm, nhưng không cảm thấy Tần Dục có ý muốn đánh vào Kinh thành, rốt cuộc Tần Dục chỉ là một phế nhân, điều này ai cũng biết, hắn có đánh vào Kinh thành cũng không đảm đương được ngôi vị hoàng đế.
Dù vậy, vẫn có thể dùng để li gián quan hệ giữa Hoàng Đế và Tần Dục.
Không có Hoàng đế nào sẽ vui khi huynh đệ của mình nắm binh quyền cao.
Tri phủ Quảng Ninh lập tức viết tấu chương, hắn đem những lời phụ tá nói viết hết vào sổ con, còn thêm mắm dặm muối, sau đó cho người ra sức thúc ngựa đưa về Kinh thành.
Tần Dục không quá quan tâm chuyện này, thậm chí không đi tìm phiền toái cho Tri phủ Quảng Ninh. Đương nhiên không phải hắn sợ tri phủ Quảng Ninh, đơn giản là hiện tại hắn chưa muốn thu thập tên tri phủ này. Hiện giờ hắn có rất nhiều việc phải hoàn thành, việc trước mắt là đem Đông đại doanh thu vào trong tay.
Tuy hắn tạm thời không rảnh đi tìm tri phủ Quảng Ninh, nhưng hắn vẫn phái người nhìn chằm chằm, nếu có bất cứ động tĩnh gì đều có người đến báo với hắn.
Không chỉ có vậy, Tần Dục còn phái một ít Cấm vệ quân qua bên kia, cho bọn hắn một vài nhiệm vụ, một khi trong phủ có người đi ra liền bắt người đó đưa đến nơi này.
Nếu có cách bắt được người trong phủ tới nơi này, Tần Dục tin tưởng sau này tri phủ Quảng Ninh sẽ có những ngày tháng khó chịu.
Sau khi Tần Dục an bài, liền đi thu thập binh lính ở tổng doanh, sau đó xử lý binh lính ở Đông đại doanh.
Tại Đông đại doanh, người đối đầu hắn càng nhiều hơn, cũng may chỉ cần đánh thương một vài người, những người đó liền nghe lời, lại không dám chống đối.
Tần Dục đem phụ binh cùng binh sĩ tách ra, lại bắt đầu kiểm kê lương thực của quân doanh.
Lương thực ở Đông đại doanh còn nhiều hơn so với lương thực của tổng binh doanh, tướng lãnh nơi này là một đám giàu đến chảy mỡ.
Trước đám người Lý Sùng An vẫn luôn cho rằng, cuộc sống ở Đông đại doanh rất tốt bởi vì có thể lên núi đào nhân sâm, xuống hồ mò ngọc trai, nhưng cẩn thận tra ra, mới phát hiện căn bản không phải như thế.
Nhân sâm cùng ngọc trai không phải dễ tìm như vậy, khi tìm được cũng bị Thôi Anh Nam đoạt mất để tặng người khác, cuộc sống bọn họ quá tốt, tất cả đều là vì có các thương nhân biếu kính.
Tần Dục xem như đã chán ghét đến cực điểm đối với Thôi Anh Nam, đồng thời có người còn chán ghét Thôi Anh Nam hơn cả hắn, đó chính là Lý Sùng An. Thôi Anh Nam đã chết trên tay Lý Sùng An. Thời điểm Thôi Anh Nam chết, thống lĩnh Tây đại doanh Miêu Tân Xuân mang theo người chủ động đến bái kiến Tần Dục.
Thống lĩnh Tây tổng doanh Miêu Tân Xuân vẫn luôn ghen ghét Lý Sùng An, biết được vị trí tổng binh lại phân cho Lý Sùng An mà không phong cho bản thân mình liền vô cùng tức giận, bởi vậy vẫn luôn không đến bái kiến Đoan Vương cùng tổng binh mới. Dù sao bên Đông đại doanh cũng không có động tĩnh lớn, hắn cảm thấy mình không đi bái kiến Lý Sùng An cũng không có việc gì.
Hắn nghĩ như vậy, sau lại thấy tổng binh bên kia vẫn luôn không có động tĩnh, càng cảm thấy mình bị bỏ qua, lại càng không muốn chủ động đi bái kiến.
Tuy vậy hắn vẫn luôn quan tâm đến tình huống bên tổng binh doanh. Phát hiện có Đoan Vương giúp đỡ, binh lính tổng doanh có thể được ăn uống no đủ, hắn liền cảm thấy hối hận, muốn đi bái kiến Đoan Vương nhưng vẫn cố tình kéo dài để không bị yếu thế.... Đúng lúc này, hắn nghe được tin tức, nghe nói Đoan Vương cùng Lý Sùng An đi Đông đại doanh.
Đoan Vương rốt cuộc cũng ngồi không yên? Đây là muốn chịu thua bọn họ (Thôi Anh Nam & Miêu Tân Xuân)?
Miêu Tân Xuân thở dài nhẹ nhõm, còn nghĩ phải đợi Đoan Vương tới Tây đại doanh cho mình chút mặt mũi, chính mình sẽ nhận lại chức tổng binh từ Lý Sùng An. Không, nói không chừng hắn còn có thể ở trước mặt Đoan Vương biểu hiện tốt một chút, sau đó đoạt vị trí tổng binh Tây Bắc từ tay Lý Sùng An.
Thật ra Miêu Tân Xuân cũng biết, vị trí tổng binh cũng không phải muốn đổi là đổi được, nhưng hắn ngẫm lại như vậy cũng không phải là không tốt?
Miêu Tân Xuân nghĩ thật tốt, nhưng hiện thực cùng với những suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn không đúng.
Đoan Vương và Lý Sùng An xác thật là đi Đông đại doanh, nhưng không như hắn nghĩ là đi Đông đại doanh đến mời Thôi Anh Nam mà là....hai người Đoan Vương cùng Lý Sùng An chém Thôi Anh Nam, tiếp nhận quân Tây Bắc!
Tuy rằng ở bên ngoài nói Thôi Anh Nam là thông đồng với địch bán nước nên bị giết, nhưng rốt cuộc là như thế nào thì không ai biết, không chừng... chỉ là tùy tiện tìm một lý do!
Miêu Tân Xuân càng nghĩ càng sợ hãi, e sợ bản thân sẽ có kết cục giống Thôi Anh Nam, cuối cùng không đợi được Đoan Vương trở lại tổng binh doanh, liền mang theo thủ hạ, mất hai ngày đi qua Đông đại doanh quy phục.
Mà lúc này, Tần Dục vừa mới dàn xếp tốt binh lính ở Đông đại doanh thì binh lính ở Tây đại doanh đến... Tuy Tần Dục không cần tự tay phải làm mọi việc nhưng cũng bận bịu không chịu nổi.
Bởi vì thực sự bận quá, trong lúc nhất thời Tần Dục quên không để ý tới tri phủ Quảng Ninh. Mà đúng lúc này, tấu chương của tri phủ Quảng Ninh về Tần Dục cũng đã đến ngự tiền.
Ở Kinh thành, sau khi Vĩnh Thành Đế qua đời, Tần Tề liền đăng cơ làm tân Đế.
Đối với chính sự trong triều, hắn thực sự là dốt đặc cán mai, rất nhiều chuyện đều ỷ lại vào nội các, cuối cùng tình huống triều đình không khác gì với tình hình lúc Vĩnh Thành Đế còn sống. Tuy rắc rối như thế, cuối cùng vẫn chưa có một chút nhiễu loạn nào xảy ra.
Ban đầu Tần Tề không nghĩ sẽ thành Hoàng đế, nhưng sau khi thực sự ngồi xuống ngôi vị Hoàng đế, hắn cũng tận tâm tận lực, chỉ là dù có thế nào, trong thời gian ngắn như thế, hắn cũng không học được quá nhiều, thế nên thường xuyên có người cảm khái, nói hắn không bằng Đoan Vương.
Đời trước Tần Dục nâng đỡ Tần Diễn lên ngôi, cũng bởi vì những lời nói như vậy, cuối cùng Tần Diễn đối với Tần Dục càng ngày càng phòng bị, nhưng Tần Tề lại không giống người thường. Mỗi lần có người nói như vậy, hắn sẽ đều nhìn về đối phương: “Trẫm cũng cảm thấy như vậy... Ái khanh, ngươi có biện pháp nào làm Đoan Vương trở về giúp trẫm?”
Tần Tề luôn nói như vậy, cuối cùng không còn ai đứng trước mặt hắn nói gì nữa. Bệ hạ thành thật, bọn họ còn cái gì mà nói tốt nữa? Huống chi, bọn họ nói như vậy, nhưng thật ra cũng không muốn Đoan Vương trở về....
Trước khi Đoan Vương rời kinh đã giết chết rất nhiều quan viên trong kinh, là một sát tinh, ai sẽ hy vọng hắn trở về? Không ai hy vọng Đoan Vương trở về, còn có người âm thầm hận Đoan Vương, vì vậy tấu chương của tri phủ Quảng Ninh được người ra roi thúc ngựa đưa tới, liền lập tức có người ở trên triều công kích Đoan Vương, cảm thấy Đoan Vương có rắp tâm bất lương.
Từng chuyện những người này đề cập đều nói có sách mách có chứng, Tần Tề nghe nhiều không thể tránh khỏi chút hoài nghi, may mắn hắn từ chỗ Triệu Hoàng Hậu biết được một chút sự tình. Ví như Tần Dục đi Tây Bắc là vì ngăn cản người Nhung. Huống chi tấu chương của Tần Dục cũng đưa tới có nói tri phủ Quảng Ninh kia có vấn đề, thế nhưng trái lại đi chỉ trích Tần Dục, thật là buồn cười!
Tần Tề nghĩ, cuối cùng lưu loát viết một phong thư dài gửi Tần Dục, lại gửi Tần Dục một đạo mật chỉ, hai thứ này đều được người ra roi thúc ngựa đưa đến chỗ Tần Dục, mà sau khi Tần Dục nhận được, nhìn hai thứ đó, trong lòng không nói lên được cảm giác gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT