Lý Minh Chân nhìn bộ dạng này của y, nghĩ đối phương chắc là đang buồn bực xấu hổ, không khỏi cười nói: “Hiện giờ ngươi cứ yên tâm ở đây, cùng ta điên loan đảo phượng một phen, vị Lục giáo chủ kia, lúc này chỉ sợ đã nằm trong lòng mỹ nhân rồi, không còn thời gian để nhớ tới ngươi đâu.” Bàn tay thuận theo mái tóc hướng xuống dưới, dời tới bên tai, nhẹ nhàng đảo quanh, vuốt ve đường viền của vành tai, vô cùng khiêu khích, nhìn Trầm Dung Dương cả người vô lực ngã ngồi trên luân ỷ, trong lòng càng đắc ý, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên má trái của y.
Thị Cầm thấy thế, sốt ruột đến mức đôi mắt cũng sắp phát hỏa, bất quá á huyệt của hắn bị điểm, mở to mồm cũng không thể nói được gì, chỉ có thể lo lắng ở trong lòng, tâm như lửa đốt.
“Lý huynh là người của Thương Hải môn, chẳng lẽ không sợ Như Ý lâu và Thương Hải môn biến thành tình trạng thủy hỏa bất dung?” Trầm Dung Dương nhẹ giọng nói, lông mi run rẩy, cằm hơi ngẩng lên, tầm mắt đối diện với hắn, ánh mắt bình tĩnh, rồi lại tựa hồ không biết nên làm như thế nào, Lý Minh Chân nhìn thấy trái tim lại càng ngứa ngấy khó chịu.
“Thương Hải môn ra sao, cùng ta không quan hệ, ta bất quá chỉ là bởi vì sư môn có chút giao tình với bọn chúng, không thể không tiếp nhận một chức vụ nhàn tản ở trong đó, nếu ngươi muốn tìm bọn họ tính sổ, ta cũng không phản đối, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi một phen.” Lý Minh Chân cười khẽ ra tiếng, ngón tay dao động trên cổ của y, cảm nhận mạch máu đập có quy luật bên dưới làn da mỏng manh. “Lục Đình Tiêu kia thật đúng là một thứ phiền phức, cũng không biết cách làm cho người trong lòng vui vẻ, nếu như ngươi và ta thành đôi, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi thuận lý thành chương bước vào phủ chính của An quốc công, chẳng những nhận tổ quy tông, mà còn là áo gấm trở về, ngươi nói xem có được hay không?”
Thanh âm thấp đến mức giống như tiếng nỉ non, ngay cả Thị Cầm cũng không nghe được rõ ràng lắm, duy nhất chỉ có Trầm Dung Dương đem lời của hắn nghe hết vào trong tai, không lọt một chữ.
Vạt áo tuyết trắng bị đẩy đến lộn xộn, đường cong và da thịt ưu mỹ bên dưới nửa lộ ra ngoài, Trầm Dung Dương hơi ngẩng đầu, cũng không biết là bởi vì dược hiệu hay vì quẫn bách, từ lỗ tai tới khuôn mặt đều đỏ ửng, khuôn mặt vốn đoan chính giờ phút này thoạt nhìn lại tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Mê hương này còn có tác dụng thúc giục tình dục, Trầm lâu chủ hôm nay cứ thoải mái hưởng thụ đi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử.” Lý Minh Chân nổi lên sắc tâm, cơ hồ sắp khống chế không được, nhưng lại sợ sau khi dược hiệu qua đi y lại thẹn quá thành giận không buông tha cho hắn, đành phải nhẫn nại, tỉ mỉ khiêu khích âu yếm, hy vọng có thể khiến Như Ý lâu chủ hoàn toàn phục tùng dưới tay mình, sau này cũng không thể rời khỏi hắn.
***
Gia Luật Tư Tề suy đi nghĩ lại, cuối cùng nghĩ ra được một ý tưởng chẳng mấy hay ho: Giả bệnh.
Chiêu này thực sự có hiệu quả, tuy những nô bộc trước cửa được lệnh coi chừng hắn, nhưng cũng không dám có nửa phần chậm trễ, vừa nghe thấy hắn lớn tiếng kêu rên ở trong phòng, liền không chút nghĩ ngợi mà báo cáo cho quản gia, quản gia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài mời một thầy lang đưa vào phòng bắt mạch cho Gia Luật Tư Tề.
Ai ngờ lần này Gia Luật Tư Tề lại rắp tâm mưu tính, âm thầm hối lộ vị đại phu nọ, mua mấy bao mê dược, lặng lẽ giấu đi. Vài ngày sau, thật vất vả đợi được đến thời điểm đêm khuya vắng người, hạ mê dược đám nô bộc canh giữ ở ngoài cửa, lén lút chạy trốn ra ngoài.
Người mà bọn họ trông coi là thiếu gia nhà mình, cũng không phải phạm nhân, ai lại nghiêm túc làm gì, cho nên lúc Gia Luật Tư Tề chuồn ra ngoài chẳng có một người nào phát giác. Hắn tùy tiện băng qua đình viện, vào trong phòng của vị quản gia đang nghỉ ngơi, từ trong miệng của hắn ép hỏi tung tích của nhóm người Trầm Dung Dương, còn bắt buộc quản gia làm nhân chứng, sau đó vội vội vàng vàng rời phủ chạy về phía huyện nha. Gia Luật Tông Thịnh ở phía sau giận đến mức liên tục giậm chân mắng “gia môn bất hạnh”.
Huyện nha cũng không dễ xông vào như vậy, cho dù Gia Luật Tư Tề cậy mạnh, cũng không thể đỡ được ba bốn đòn của đám nha dịch, nhưng đám nha dịch này cũng không dám thật sự đả thương thiếu niên quý tộc trước mắt, trong lúc đánh nhau có chút lưỡng lự, Gia Luật Tư Tề nhìn thấy không ít chỗ sơ hở, dựa vào đó mà náo loạn một đường tới tận đại sảnh.
Bên kia ồn ào huyên náo, đại sảnh bên này hiển nhiên cũng nghe được vài phần, Lý Minh Chân đang muốn xuống tay, lại bị những tạp âm này quấy nhiễu, trong lòng cực kỳ không thoải mái, hắn nhíu nhíu mày, đang muốn gọi người, đã thấy một gã nha dịch vội vàng chạy vào, ghé sát lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Hắn nghe xong chẳng những không giận mà khóe miệng còn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Vậy cứ để cho hắn vào đi, các ngươi không cần ngăn cản.”
Thị Cầm không biết hắn đang ám chỉ cái gì, cho là Lục giáo chủ đến cứu công tử nhà mình, nhịn không được vươn cổ về phía cửa, dõi mắt mong chờ.
Chỉ thấy một thiếu niên thân mặc phục sức Khiết Đan, mày rậm mắt to, thở hồng hộc xông vào, người này đúng là Gia Luật Tư Tề. Lúc nhìn thấy mấy người trước mặt, hắn không khỏi sửng sốt, ánh mắt di chuyển từ Thị Cầm đang nằm xụi lơ trên mặt đất, đến Trầm Dung Dương đang ngồi bất động, vạt áo lộn xộn, cuối cùng dừng lại trên gương mặt hoa đào đang tươi cười đến sáng lạn của Lý Minh Chân.
“Là ngươi!” Hắn hiển nhiên nhận ra Lý Minh Chân, ngày đó ở trên đường, người này chính là người đã bảo hắn quỳ ở cửa khách điếm, cầu cao nhân thu hắn làm đồ đệ.
“Gia Luật tiểu thiếu gia, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?” Lý Minh Chân bước thong thả lại gần, phe phẩy cây quạt cười nói.
“Ngươi làm gì bọn họ?” Gia Luật Tư Tề không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhìn thấy được tình trạng của hai người còn lại, giật mình sững sờ hồi lâu mới tìm về được phản ứng, lập tức giận tái mặt chất vấn.
“Ngươi còn chưa nhìn ra sao?” Tiếng cười nhẹ nhàng xẹt qua bên tai, mang theo ám muội khó có thể nói rõ, khiến Gia Luật Tư Tề đột nhiên đỏ mặt. Cho dù là người không hiểu phong tình, cũng không thể không thừa nhận người có dung mạo cử chỉ và phong thái như Lý Minh Chân, thật sự là vô cùng hiếm có trên thế gian.
“Mau thả bọn họ!” Gia Luật Tư Tề vĩnh viễn là người hành động nhanh hơn suy nghĩ, vừa mới lên tiếng, nắm đấm cũng đã vừa vặn tung ra ngoài, đáng tiếc hắn đã chọn sai đối thủ.
Nửa cánh tay duỗi tới bị Lý Minh Chân tóm được, người nọ chẳng qua chỉ dùng một bàn tay, hơn nữa thần sắc thoải mái, nhưng lại khiến Gia Luật Tư Tề cảm thấy nắm đấm của mình giống như bị đối phương bóp nát một nửa, tiếng xương cốt vang lên răng rắc, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, thật vất vả mới thốt ra được một chữ: “Buông…”
Lý Minh Chân mỉm cười, buông ra theo lời của hắn, Gia Luật Tư Tề còn chưa kịp bình ổn hơi thở đã bị điểm huyệt đạo, cộng thêm dược hiệu của mê hương trong đại sảnh, khiến hắn không thể động đậy dù chỉ là một chút.
“Hôm nay coi như là ngày lành, ta và huynh trưởng của ngươi động phòng hoa chúc, nếu ngươi đã đến đây, vậy liền ở trong này nhìn cho rõ, nói không chừng qua hôm nay, ngươi còn phải gọi ta là tỷ phu nha.” Nếu luận da mặt dày, Lý Minh Chân tự xưng đệ nhất, trong thiên hạ chỉ sợ không có người nào dám nhận vị trí thứ hai.
*Tỷ phu: Anh rể.
Trong đầu Thị Cầm xuất hiện vô số lời chửi mắng thô bỉ, nhưng miệng không thể nói, đành phải trừng mắt nhìn Lý Minh Chân, biểu tình giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lý Minh Chân thấy Gia Luật Tư Tề sau khi nghe xong hai từ huynh trưởng vẻ mặt liền trở nên mờ mịt, không khỏi ôn nhu nói: “Ngươi còn chưa biết sao, đáng thương, suốt hai mươi năm chẳng hay biết gì, vị Trầm lâu chủ trước mắt này, người mà ngươi muốn bái sư học nghệ, chính là do phụ thân của ngươi sinh ra, huynh trưởng thân sinh của ngươi.”
Gia Luật Tư Tề lớn như vậy lần đầu tiên mới nghe nói phía trên mình còn có một người huynh trưởng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, tựa như bị ngũ lôi oanh đánh, lại thấy Lý Minh Chân cười tủm tỉm, không biết hắn nói thật hay nói giả, nhịn không được nhìn về phía Trầm Dung Dương.
Tầm mắt của đối phương cũng vừa vặn nhìn về phía hắn, Gia Luật Tư Tề chỉ cảm thấy thần sắc của người nọ vô cùng bình tĩnh, tựa như một hồ nước nhu hòa và ấm áp dưới ánh dương quang chói lọi, nhưng bên dưới lại là dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, khiến người ta hoàn toàn nhìn không thấy sâu cạn, bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của nó, chỉ cần không cẩn thận liền bị nó cắn nuốt.
“Nói bậy, ngươi…” Gia Luật Tư Tề cảm thấy nhiệt độ thân thể đột nhiên tăng lên, môi cũng có chút khô ráo, đành phải nuốt nuốt nước bọt, cũng nuốt xuống nửa câu sau, tuy miệng phản bác, nhưng hắn vẫn bởi vì lời nói của Lý Minh Chân mà bắt đầu tinh tế đánh giá người nam nhân đang ngồi ở trước mặt mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT