Trầm Dung Dương chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.
Nếu như y phái một người lúc nào cũng túc trục bên cạnh nàng, nếu như y ngay từ đầu đã tiếp nhận nàng, không để Tấn vương thừa cơ hội…
Không có nếu như.
Tất cả mọi chuyện trên đời này, luôn luôn không thuận theo ý người.
Bản thân y một đời đều ôm bệnh tật, kiếp trước là tim có vấn đề, kiếp này ngay cả tư vị xuống đất đi lại y cũng chưa từng được nếm thử, ông trời từ trước đến giờ không hề đối xử công bằng với y.
Nếu trời đất đã bất công như vậy, y cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, cho nên y đã từng thề trước mặt Triệu Đông Kiều, nói muốn dùng năng lực của chính mình để bảo hộ người bên cạnh.
Nhưng mà…
Đầu tiên là Tô Cần, sau đó là Kỷ thị.
Trầm Dung Dương nhắm mắt lại, mặc cho cỗ bi thương dưới đáy lòng chậm rãi lan tỏa.
Kỷ thị đối với y là thực lòng thực dạ, nàng là người duy nhất trên đời này biết rõ lai lịch và thân thế của Trầm Dung Dương, cho nên nàng cảm thấy chính mình đã làm liên lụy y, chỉ cần nàng chết, thì không còn ai có thể lấy thân thế ra để áp chế y.
Thế nhưng Kỷ thị không biết, tất cả nguyện vọng của y cho tới bây giờ, chính là không muốn bất cứ ai vì y mà phải mất mạng.
Tại sao lúc ta đã có đủ năng lực rồi, vẫn không thể nào bảo hộ được người bên cạnh?
“Tư tỷ tỷ…” Nhạc Vân bưng mâm cơm cơ hồ chưa được chạm qua bao nhiêu, nhìn người ở cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng.
“Công tử vẫn không ăn được nhiều?”
Ai Tư không khỏi nhíu mày, với võ công của công tử, một hai bữa không ăn cũng chẳng hề gì, nhưng nếu cứ tiếp tục mãi như vậy, hiển nhiên không có lợi đối với thân thể.
Trầm Dung Dương cũng không phải mất ăn mất ngủ, y vẫn xử lý công việc như cũ, cùng mọi người nghị sự như cũ, nghỉ ngơi và dùng cơm như cũ. Thế nhưng có một điều hết sức rõ ràng, Trầm Dung Dương đã mất đi dáng vẻ tươi cười, thay vào đó là khuôn mặt ngày càng lạnh lùng nghiêm nghị, hại bọn họ lo lắng không ngớt.
Nhạc Vân khẽ cắn môi, đi qua đi lại, tầm nhìn chậm rãi thu trở về, vành mắt cũng ửng đỏ.
Nếu người nọ ở đây, nói không chừng có thể giúp công tử hóa giải khúc mắc …
Nhưng người nọ hiện tại đang ở nơi nào?
Cách các nàng một khoảng không xa, bạch y nhân lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ánh mắt xuyên thấu qua cành lá xanh nhạt, nhìn về phía chân trời xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt không vui cũng không buồn.
*****
Sở Diệp Thiên đã duy trì tư thế cầm bút lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ngay cả mực từ đầu ngòi bút cũng bắt đầu nhỏ giọt rơi xuống, loang ra thành một vòng đen kịt trên giấy viết thư.
“A cha.”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, người bước vào là nhi tử của Sở Diệp Thiên – Sở Tắc, là một thiếu niên vừa tròn mười chín tuổi, mày rậm mắt to, thoạt nhìn rất hoạt bát và lanh lợi.
Thư phòng không lớn, Sở Tắc liếc mắt một cái liền thấy bộ dáng đang muốn hạ bút của Sở Diệp Thiên, vội vàng đến gần xem, nhưng chỉ thấy trên giấy viết thư trống rỗng, ngoài một vòng mực đen ngòm thì không có bất cứ chữ nào.
“A cha, giấy này không thể dùng tiếp được rồi, đổi tờ khác đi.” Hắn định đổi giấy, lại bị Sở Diệp Thiên ngăn cản, ngẩng đầu lên, thấy phụ thân đang nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt nghiêm túc khác thường.
“Nhị lang, ngươi có nhớ kỹ, từ thế hệ của a cha trở đi, gia huấn của Sở gia chúng ta là cái gì hay không?
Trong Sở gia, Sở Tắc đứng hàng thứ hai, nhưng bởi vì huynh trưởng lúc sáu tuổi bệnh nặng đã qua đời, thế nên mặc dù chỉ là Nhị lang, trên thực tế hắn chính là đích trưởng tử được Sở gia gửi gắm toàn bộ hy vọng.
Sở Tắc sửng sốt, lập tức nói: “Đương nhiên nhớ kỹ, a cha đã từng nói, phải khôi phục danh vọng và địa vị của Sở gia chúng ta trên giang hồ.”
Sở Diệp Thiên gật đầu, vươn tay vuốt tóc hắn, yêu thương mà giáo huấn: “Nhớ kỹ là tốt rồi, ngươi năm nay cũng không còn nhỏ nữa, sau này nếu như a cha không còn, ngươi phải có trách nhiệm phụng dưỡng mẫu thân, chăm sóc muội muội và chấn hưng Sở gia chúng ta.”
Sở Tắc nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút cổ quái khó nói thành lời, nhưng lại không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu, đành phải nói: “A cha yên tâm, Nhị lang nhất định sẽ không khiến người thất vọng.”
Hiện tại với hắn mà nói, gánh vác Sở gia là một chuyện còn rất xa vời, Sở Diệp Thiên đang lúc sung mãn, hiển nhiên không tới lượt hắn lao tâm khổ trí, cho nên mười chín năm nay, ngoại trừ luyện công ra, mỗi ngày trôi qua không ngày nào là không khoái hoạt.
“A cha đang viết cái gì?” Di chuyển tầm nhìn, thấy phụ thân lại đổi giấy, một lần nữa nhấc bút, hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
“Thư ước chiến.” Sở Diệp Thiên không ngẩng đầu mà tiếp tục viết nội dung trong thư, cuối cùng ký tên rồi dừng bút.
Sở Tắc giật nảy người, không phải bởi vì lời của Sở Diệp Thiên, mà bởi vì cái tên được nhắc đến trong thư.
“A cha muốn ước chiến với Như Ý lâu lâu chủ?”
Sở Diệp Thiên gật đầu, thở dài nói: “Lúc nhỏ, ta đã từng kể cho ngươi nghe chuyện của thúc phụ, ngươi có còn nhớ không?”
*Thúc phụ: chú.
Sở Tắc đương nhiên biết ân oán giữa Sở gia và Trầm Dung Dương, năm đó dưới chân núi Ngọc Tuyền, thúc phụ cũng chính là Sở gia gia chủ đương nhiệm đã chết dưới tay Như Ý lâu lâu chủ. Từ đó danh tiếng của Sở gia hoàn toàn sụp đổ, địa vị giang hồ cũng ngày càng lụn bại, hiện tại khi mọi người đề cập đến các thế gia vọng tộc trong chốn võ lâm, hầu như đã đem Sở gia xếp vào hạng cuối cùng. Tất nhiên một phần là do Sở gia thiếu nhân tài, nhưng căn nguyên của nó, vẫn là bởi vì trận chiến trên Ngọc Tuyền sơn năm đó. Sở Phương Nam vừa chết, Sở gia cũng không còn xuất hiện thêm nhân vật kỳ tài mỹ ngọc nào nữa.
Hắn không biết Như Ý lâu lâu chủ tại sao phải giao chiến với thúc phụ, hắn chỉ biết, từ sau khi hắn có thể nhận thức, phụ thân mỗi ngày đều tìm cách khôi phục lại quang vinh ngày trước của Sở gia.
Thế nhưng, tư chất của Sở Diệp Thiên lại rất bình thường, cho dù có tiếp tục cố gắng cỡ nào đi nữa, võ công cũng chỉ thuộc loại trên trung bình. Mắt thấy thời gian ngày càng trôi qua, Sở gia dưới tay hắn không chỉ không chấn hưng lên, trái lại dường như còn dần dần suy yếu đi, lại nhớ đến cái chết bi thảm của đệ đệ và tình cảnh phụ thân mỗi ngày đều than vắn thở dài, tâm của Sở Diệp Thiên cũng khó chịu tựa như bị hỏa thiêu.
Sở Tắc ngập ngừng, lúng túng nói: “A cha, với võ công năm đó của thúc phụ mà còn…, người…”
Sở Diệp Thiên phát cáu: “Bộ dạng của ngươi như vậy thì làm thế nào để chấn hưng Sở gia, Sở gia mà giao cho ngươi thì, thật sự là, thật sự là…”
Sở Diệp Thiên cảm thấy vô cùng lo lắng cho Sở Tắc không ra hồn và tiền đồ sau này của Sở gia, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cấp thiết của nhi tử thì lại chẳng nói được gì, không khỏi thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Sở Tắc, chắp tay sau lưng mà bước ra ngoài.
Sở Tắc nhìn bóng lưng đã dần lộ vẻ cằn cỗi của phụ thân, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, trong thoáng chốc tâm tư cũng nặng trĩu hơn vài phần.
*****
Gần đây, Nhạc Vân mỗi ngày đều thức dậy rất sớm, bởi vì nàng biết có người thức dậy còn sớm hơn cả nàng.
Quả nhiên, lúc nàng vừa đẩy cửa tiến vào phòng nghị sự, người nọ đang vùi đầu phía sau chồng công văn, bên cạnh là Thị Cầm xiêu xiêu vẹo vẹo ngủ gật trên ghế.
Đè nén nỗi lo lắng trong lòng, nàng nhẹ nhàng bước qua, đối phương ngẩng đầu, thấy người đến là nàng liền nở nụ cười, chỉ chỉ vào Thị Cầm, ý bảo nàng nhỏ giọng một chút.
“Ngươi lại thức trắng đêm?” Nhạc Vân đè thấp thanh âm, tầm nhìn đảo qua chồng công văn đã được phê tốt bên tay y.
Trầm Dung Dương thuận tay với lấy tờ công văn gần nhất, nói: “Ta muốn đi Liêu quốc một chuyến.”
Thị Cầm bị thanh âm của nàng làm kinh động, vừa thay đổi tư thế, vừa lẩm bẩm trong miệng: “Công tử, tại sao ngươi còn chưa ngủ a…”
Hiện tại rõ ràng là ban ngày rồi, hai người đều cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhạc Vân đẩy Trầm Dung Dương ra sân, nàng cũng không hề kiêng nể, vội vàng hỏi: “Công tử tại sao lại muốn đi Liêu quốc?”
“Võ công của Hỉ tổng quản như thế nào ngươi là người rõ ràng nhất, người có thể đả thương hắn, không phải là không có, nhưng mà cũng không nhiều lắm, trong thư hắn không nói tỉ mỉ, chắc là vì không thể nói, bên này Kỷ lão phu nhân cũng vừa được hạ táng xong, đúng lúc ta có thể tranh thủ thời gian đi Liêu quốc xem thử.”
Nhạc Vân trong lòng phản đối, nhưng lại không nghĩ ra được lý do nào tốt. Võ công của Trầm Dung Dương cực cao, y lại thông minh mưu trí, nếu lấy lý do “việc này nguy hiểm” để ngăn cản, chắc chắn là không thể được.
Nhạc Vân đang do dự thì gia nhân ở cửa viện đã đến bẩm báo: “Công tử, ngoài phủ có một vị công tử vô cùng lạ mặt, nói muốn được gặp người.”
Người của Trầm phủ trước giờ ít giao thiệp với bên ngoài, cũng hiếm khi có người lạ đến thăm hỏi, hơn nữa gia nhân còn đặc biệt dùng bốn chữ “vô cùng lạ mặt”.
Nhạc Vân cảm thấy kỳ quái, liền thuận miệng hỏi: “Vị công tử kia có bộ dạng như thế nào?”
Gia nhân gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới dùng vốn từ nghèo nàn của mình để miêu tả: “Đội ngọc quan, mặc hoàng y, đẹp thì có đẹp, nhưng mà có chút lãnh đạm, thoạt nhìn không giống với người bình thường.”
Khóe miệng Trầm Dung Dương khẽ nhếch, để lộ nụ cười phấn khởi thật lòng đầu tiên trong nhiều ngày qua, tuy người ngoài không nhìn ra, nhưng Nhạc Vân lại thấy rõ ràng, nàng đột nhiên cảm thấy rất buồn bực, nói không rõ là tư vị gì.
“Mau mời hắn tiến vào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT