Chỉ cần là người bình thường, dưới tình huống bình thường, không có ai là không sợ chết, địa vị càng cao, sẽ càng như vậy.
Từ quân đội, cấm quân, đến ngự tiền thị vệ, bất quá chỉ là vật phẩm trong tay Hoàng đế, muốn bảo vệ quốc gia xã tắc, tức là càng phải bảo hộ an toàn cho Hoàng đế. Ngoại trừ những hộ vệ ở bên ngoài này, bên cạnh Hoàng đế hiển nhiên cũng cần an bài một hai ám vệ, xem như là phòng tuyến cuối cùng vào thời khắc mấu chốt, Đông Doanh Nhẫn giả chính là như vậy mà có.
Nhẫn thuật ban đầu có nguồn gốc từ Trung Quốc, xuất phát từ Binh pháp Tôn tử, về sau lại nổi danh hơn Đông Doanh của người Oa, nguyên nhân không phải do người Trung thổ giỏi hơn người Oa, mà do các triều đại của vùng Trung Nguyên khống chế người Oa đem Nhẫn thuật giữ làm của riêng. Những thứ mình sử dụng, nếu muốn ưu thế của nó được phát huy lớn nhất, đương nhiên đó phải là thứ càng ít người biết càng tốt, suy nghĩ này dẫn đến hậu quả là: Rất nhiều cổ nhân tuy có tài năng ưu tú xuất sắc, nhưng không muốn truyền lại cho hậu thế, kẻ thống trị càng xem nó như vật bảo mệnh, hiển nhiên sẽ không tiết lộ ra ngoài, vì vậy sau thời Chiến quốc, Nhẫn thuật ở Trung thổ từng bước bị suy thoái.
*Đông Doanh: giống như thuật Ninja, Người Oa: Người Nhật cổ.
Kỳ thực, nói thẳng ra cũng không phải thần bí gì, ba gã ám vệ trước mặt Mạnh Huyền Tình, bất quá chỉ là người biết một chút Nhẫn thuật mà thôi. Năm đó, sau khi Hậu Thục bị đánh bại, rất nhiều cung nữ thái giám lưu lạc trong dân gian, một vài thị vệ hoặc là đầu hàng, hoặc bị giết, hoặc sẽ chạy đến giang hồ tìm chỗ ẩn náu. Trong đó, cũng có vài người được Mạnh Huyền Tình thu lưu, trở thành tình báo hoặc trợ thủ đắc lực nội ứng cho hắn. Những người này, bởi vì thân phận có chút đặc thù, lại biết khá nhiều việc cơ mật, sau khi Thục quốc diệt vong, bọn họ cùng đường, chỉ còn cách thuần phục Mạnh Huyền Tình, hoặc giả có thể xem bọn họ như là tử sĩ.
Bản thân Mạnh Huyền Tình, công lực vốn đã rất cao, bằng không cũng chẳng nổi danh trên giang hồ lâu như thế. Từ cái tên Vấn Kiếm sơn trang, có thể thấy được trình độ hiểu biết của hắn với kiếm đạo thâm sâu cỡ nào, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cam tâm tình nguyện tự mình xuất trận, cùng Lục Đình Tiêu giao chiến.
Phòng thủ của Vấn kiếm sơn trang cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi trạm kiểm soát đều bố trí một người trong giang hồ, tất cả đều là cao thủ. Lục Đình Tiêu lại có thể một đường thuận lợi vào đến đây, chứng tỏ thực lực của Lục Đình Tiêu còn cao hơn cả hắn, Mạnh Huyền Tình càng nguyện ý tin tưởng là do nữ nhân họ Tạ trước đó đã an bài tất cả.
Vừa rồi nhất thời chưa kịp nghĩ tới tiện nhân bên cạnh, chỉ vô cùng kinh ngạc khi thấy Lục Đình Tiêu tới nhanh như vậy, người bên ngoài còn chưa kịp vào thông báo. Mãi đến khi bản thân định thông qua cơ quan ngầm để thoát thân, Tạ Yên Nhiên ám sát hắn từ phía sau, khi đó hắn mới đem tất cả đầu mối xâu chuỗi lại với nhau.
Ánh mắt Mạnh Huyền Tình đảo qua người Tạ Yên Nhiên, ở trong lòng hắn, nữ nhân này đã sớm bị thiên đao vạn quả, ăn tươi nuốt sống, thế nhưng lúc này chưa thể trị tội nàng, đối thủ trước mắt vẫn quan trọng hơn.
Cơ quan ngầm đã bị chặn, phía sau không còn đường lui, chỉ có thể mở đường máu mà đi. Vừa nghĩ như vậy, trong tay áo liền xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, hắn đứng một bên, vẫn không hề động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn ba gã ám vệ đang giao đấu cùng Lục Đình Tiêu.
Nói là giao đấu, bất quá chỉ trong vòng năm chiêu, ba người kia đã bị cắt đứt gân tay. Nhẫn thuật ưu thế ở chỗ địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, thừa dịp lúc người khác còn chưa sẵn sàng mà ám toán, nhưng lại không thiên về tấn công, huống hồ đối thủ trước mặt là Lục Đình Tiêu.
Mạnh Huyền Tình hừ lạnh một tiếng giương kiếm lên, thân hình khẽ lay động, thế tới mãnh liệt, nhắm thẳng hướng mục tiêu.
Bất quá chỉ trong chớp mắt, hắn đã thay đổi đến mấy bộ kiếm pháp, trong đó có Lôi Đình Vạn Quân của Giang Tô – Lâm gia, Phất Hoa Lược Ảnh của phái Nga Mi, thậm chí còn có vài chiêu kiếm pháp kỳ lạ khó lường của Tây Vực, toàn bộ những thứ này, mục đích chính là muốn làm nhiễu loạn tầm nhìn của Lục Đình Tiêu.
Cho đến khi mũi kiếm tiến tới sát người đối phương, kiếm phong lại đột nhiên thay đổi, trở nên mộc mạc chậm chạp.
Đây mới chính là thực lực chân chính của hắn.
Trong mắt Lục Đình Tiêu hiện lên một chút kinh ngạc, tuy nhiên khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.
Tạ Yên Nhiên là một nữ nhân rất đáng thương, nhưng cũng rất khó hiểu.
Khó hiểu ở chỗ, thứ mà nàng muốn theo đuổi, thật sự không phù hợp với thời đại này.
Năm đó ngẫu nhiên gặp mặt Vu Tố Thu, thiếu niên tiêu sái lỗi lạc lại có võ công cao cường khiến trong lòng thiếu nữ lưu lại ấn tượng khó quên, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp cũng chẳng có gì kỳ lạ. Sau đó nàng đau khổ chờ đợi, nhưng phu quân lại không tới, còn bị tai nạn mất đi hài tử, nếu đổi lại là một nữ tử khác, có lẽ cũng chỉ sầu não không vui một chút, lấy nước mắt rửa mặt rồi lại tiếp tục chờ đợi tên nam nhân thất hẹn kia. Nhưng Tạ Yên Nhiên cứ khăng khăng lựa chọn một con đường khác, từ một nữ tử nhu nhược yếu đuối trở thành các chủ của Hoán Hoa các. Nỗ lực của nàng, có lẽ không thể sánh bằng Trầm Dung Dương, tâm tính của y vẫn trầm ổn hơn nàng rất nhiều, sau y lại gặp được lương sư – Triệu Đông Kiều, cho nên mặc dù hai người đều là vì báo thù, nhưng phương hướng cũng hoàn toàn bất đồng.
Cái gọi là tính cách quyết định số phận, không phải là không có đạo lý. Tạ Yên Nhiên ẩn nhẫn hơn mười năm, rốt cuộc vào đại hội kế nhiệm Võ Đang chưởng môn, nàng đả kích Vu Tố Thu đến thân bại danh liệt, phải tự sát mà chết. Nhưng bản thân nàng cũng không nhận lại được cái gì tốt, với lai lịch của nàng, muốn thành Hoán Hoa các các chủ, hiển nhiên phải phụ thuộc vào Mạnh Huyền Tình. Mạnh Huyền Tình một lòng muốn phục quốc, lại phong lưu đa tình, bảo hắn phải quan tâm một người không còn khả năng sinh hài tử như nàng, cho dù mỹ mạo của nàng vẫn như ngày nào, nhưng đối với hắn mà nói thật sự là không đáng.
Đầu thời Tống, chớ nói đến quân nhân quan lại, người bình thường cho dù cưới một thê một thiếp cũng không có gì lạ. Gia đình nào nghèo túng đến không có gì ăn, mới phải cùng một lão bà sống qua ngày. Còn đối với người trong giang hồ mà nói, tuy tình nghĩa phu thê sâu nặng, nhưng chỉ có vài người là không muốn cưới thiếp thất. Loại chuyện có uyên ương nên không cần ao ước thêm tiên nữ này, nếu nói trăm năm có một, tuyệt đối không hề khoa trương, nếu không cưới thiếp thất, cái giá phải trả chính là áp lực từ gia tộc trưởng bối, còn bị người khác ở sau lưng cười nhạo là sợ vợ.
*Thiếp thất: vợ lẽ.
Một đời một kiếp một đôi. Dưới bối cảnh của thời đại này, Tạ Yên Nhiên mong muốn như thế, hiển nhiên chỉ là ảo tưởng.
Nàng sao có thể cam tâm?
Năm đó khổ như vậy, chịu đựng cũng quá nhiều, nhưng hai nam nhân lần lượt xuất hiện trong cuộc đời nàng, đều không phải là phu quân.
Tính tình của nàng, ngoài mềm trong cứng, thà chịu thiệt chứ không cúi đầu. Năm đó, nàng hoài thai hài tử của Vu Tố Thu, ấy thế mà còn bị hắn vứt bỏ, như vậy, đối với Mạnh Huyền Tình lại càng là chuyện chẳng đáng gì.
Cho nên lúc nàng nhận nhiệm vụ dẫn hai người Lục Trầm tới biệt viện dưới chân núi Võ Đang, thấy mưu kế của mình không bị Mạnh Huyền Tình kiểm soát, trong lòng liền xuất hiện vài suy tính khác.
Hỏi thế gian tình là gì?
Nếu không có được, thà rằng hủy diệt.
Lại nôn ra một ngụm máu tươi, váy áo hoa lệ từ lâu đã dơ bẩn đến không chịu nổi, tóc tai mất trật tự che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Lúc ở biệt viện, võ công của nàng bị Lục Đình Tiêu phế bỏ, vừa rồi lại trúng một chưởng của Mạnh Huyền Tình, khiến lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, lúc này cho dù có lập tức chữa trị, bất quá chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.
Thế nhưng nàng không hối hận.
Nghĩ tới ánh mắt oán độc của Mạnh Huyền Tình, khóe miệng Tạ Yên Nhiên khẽ nhếch, cười chua chát.
Lúc Trầm Dung Dương tiến vào, mọi chuyện đã sớm được giải quyết, Mạnh Huyền Tình lẳng lặng nằm trên mặt đất, mi tâm trườn lên tới đỉnh đầu, máu theo hồng ngân chậm rãi chảy ra ngoài. Trong phòng có hai người còn sống, Tạ Yên Nhiên nằm sắp trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, và người đang đứng – Lục Đình Tiêu.
Ống tay áo bên trái bị tướt mất, vết thương trên vai phải nhiễm đỏ một mảnh y phục, nhưng máu không tiếp tục chảy ra, có lẽ hắn đã điểm huyệt đạo cầm máu. Tay phải cầm kiếm, hơi cúi đầu, nhìn thi thể của Mạnh Huyền Tình, vẻ mặt bình thản, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiếm pháp của người này trên thế gian chỉ sợ khó có địch thủ, đây là chuyện may mắn, hay là bất hạnh? Trầm Dung Dương thầm than trong lòng.
“Hắn là một đối thủ tốt.” Lục Đình Tiêu vẫn chưa quay đầu lại.
“Quả thực là vậy.” Đáng tiếc, hắn đi lầm đường.
Cho dù lúc còn sống ngươi có hàng nghìn hàng vạn vinh hoa phú quý, quân lâm thiên hạ, chết đi rồi, bất quá cũng chỉ là một nắm đất, phục quốc, đoạt vị, tạo phản, còn có ý nghĩa gì?
Người khác dù sao cũng không phải là Mạnh Huyền Tình, vĩnh viễn sẽ không hiểu được điên cuồng và chấp nhất trong lòng hắn.
Có lẽ mỗi người, đã được định trước sẽ có một con đường thuộc về chính mình.
Mạnh Huyền Tình cũng thế, Lục Đình Tiêu và Trầm Dung Dương cũng thế.
Lục Đình Tiêu xoay lại, nhìn người bằng hữu ngày trước, cũng chính là nam nhân ở trên đỉnh Hoàng Sơn giết chết đệ đệ của chính mình.
Trầm Dung Dương tựa hồ rất thích mặc y phục màu trắng, y mặc vào thực sự cũng rất hợp. Hai chân khiếm khuyết, cho nên không thể đi đứng, không thể cưỡi ngựa, y phục rất ít khi bị dính bụi, một thân phong thái rực rỡ như minh nguyệt, bạch sắc đối với y mà nói, chính là màu sắc thích hợp nhất.
Người nọ đón nhận ánh nhìn chằm chằm của hắn, không hề né tránh, vẻ mặt thẳng thắn, còn có một chút áy náy.
Lục Đình Tiêu biết, hiện tại cho dù hắn có chém một kiếm qua, đối phương cũng sẽ không đánh trả.
Chẳng qua, quyết chiến bại trận mà chết, vốn là chuyện thường tình trong chốn võ lâm.
Tất nhiên cũng có nhiều thân nhân không cam lòng muốn đi báo thù, nhưng Lục Đình Tiêu sẽ không làm chuyện như vậy.
Lục Khinh Tỳ mặc dù là do Trầm Dung Dương giết chết, nhưng nếu không phải thuở nhỏ hắn bị cha mẹ đối xử lạnh lùng, lớn lên lại sống chia cắt với huynh trưởng, không người giáo dục, thì cũng chưa đến nông nỗi như ngày hôm nay.
Hóa ra, hành vi của một người, đều phải do người đó tự chịu trách nhiệm. Cho dù có rất nhiều nguyên nhân tác động bên ngoài, nhưng chung quy người hành động chính là ngươi, ngàn oán vạn oán, hẳn là nên tự oán chính mình trước.
Thế nhưng cái chết của Lục Khinh Tỳ, khiến đáy lòng Lục Đình Tiêu đột nhiên xuất hiện một tia dao động. Kỳ thực hắn cũng phải có trách nhiệm giáo dục Lục Khinh Tỳ, thế nhưng quanh năm lại chìm đắm trong võ học, sau lại tiếp quản Bắc Minh giáo, tuy cũng từng hạ lệnh tìm kiếm Lục Khinh Tỳ, thế nhưng lại rất ít lo lắng cho người đệ đệ này.
Thật ra chính mình mới là người lãnh tâm lãnh tình.
Hai hàng lông mày hơi nhăn lại, khuôn mặt lãnh đạm lần đầu tiên xuất hiện một tia thở dài.
“Chuyện của Lục Khinh Tỳ…”
“Xác thực có trách nhiệm của ngươi, nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi.” Ngoại trừ võ công, Lục Đình Tiêu rất hiếm khi vì một chuyện gì đó mà hoang mang, từ lúc thần sắc của hắn đột nhiên thay đổi, Trầm Dung Dương liền đoán được nguyên nhân. “Tính cách một con người, có thể quyết định cuộc đời của hắn, ngươi vẫn chưa nghiêm khắc với hắn, nếu hắn chịu mở miệng cầu cứu ngươi, hôm nay sao có thể đến mức bị Mạnh Huyền Tình khống chế?”
Lục Đình Tiêu cứ giống như trước là tốt rồi.
Trầm Dung Dương thầm nghĩ, Lục Đình Tiêu luôn không để mọi chuyện trong lòng, không nên vì chuyện này mà tự trách mình, ảnh hưởng đến tiến bộ, tu vi. Ai đúng ai sai, cứ để sau này tiếp tục đàm luận dưới Cửu tuyền.
Lục Đình Tiêu nhìn người trước mắt đang tươi cười trấn an hắn, bất kể như thế nào đi chăng nữa, tâm tình cũng không thể khôi phục lại giống như trước lúc quen biết y.
Tâm trạng thoáng phiền muộn, từ trước đến giờ, chưa từng có cảm giác giống như bây giờ, ngoại trừ cái chết của Lục Khinh Tỳ, thì còn cái gì có thể khiến tâm tư của hắn nổi lên gợn sóng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT