Thập Tam nương rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa.
Thỏi bạc Sở Phương Nam lưu lại lúc trước, không đủ để duy trì chi phí dược liệu và thuốc thang, cho dù có đủ dược liệu đi chăng nữa, một nữ tử vốn yếu đuối, tay trói gà không chặt như nàng, làm sao có thể chống đỡ được một chưởng của người luyện võ?
Sinh mệnh từng chút từng chút một hao mòn, Thập Tam nương càng lúc càng suy yếu.
Y vì muốn tìm dược liệu, hầu như ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo khắp các tiệm thuốc, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn nàng ở trong lòng mình chấm dứt hơi thở.
Họa là từ miệng mà ra.
Rõ ràng chính mình phạm sai lầm, tại sao người khác phải gánh chịu hậu quả?
Y nhìn nữ tử đã không còn hơi thở, hốc mắt khô cằn chua xót, hõm xuống thật sâu, nhưng lại không hề chảy một giọt nước mắt nào.
Từ nay về sau, cuộc đời của y đã có được mục tiêu thứ nhất.
Chính là báo thù.
Vì trị liệu cho Thập Tam nương, khách điếm vốn đã không mấy dư dả, hiện tại gần như đã cạn kiệt đến một chút cũng không còn. Y đem khách điếm bán lại cho người khác, tiền bán được chia thành ba phần, một phần giao cho vợ chồng Đức thúc, một phần dùng để chôn cất Thập Tam nương, phần còn lại mang theo bên người.
Trời đất bất nhân, xem vạn vật như loài rơm loài chó.
Một người ngay cả đi đứng cũng trở thành vấn đề như y, muốn tìm võ lâm thế gia đệ tử để báo thù, người ta nhìn vào sẽ bảo, không khác gì người si đang nói mộng.
Y nhờ thợ mộc trong trấn làm giúp một cái xe đẩy, như vậy có thể dùng tay để di chuyển, chậm rãi rời khỏi trấn nhỏ.
Dọc đường đi, thấy người nào ăn bận trang phục giang hồ, y liền đến gần hỏi thăm, hỏi đến đâu mới có thể học được võ công. Gặp người tính tình tốt một chút còn dễ nói chuyện, chỉ nhìn chân y, hơi thương hại mà lắc đầu, người tính tình không tốt, trực tiếp không kiên nhẫn mà rời đi, thậm chí còn cười nhạo chế giễu y một phen.
Y không phải chưa từng nghĩ đến nên dùng con đường làm quan để tiếp cận mục đích, chẳng qua Bắc Tống hiện nay còn chưa thành hình, Triệu Khuông Dận vẫn đang là thống lĩnh cấm vệ quân của Hậu Chu, chớ nói như thế, với cái thân tàn này của y, làm sao đi thi khoa cử, lại có người nào trong triều đình cần đến y?
Cân nhắc nhiều lần, chỉ còn một cách duy nhất có thể giúp y thực hiện được mục đích, cho dù phương pháp này có chút xa vời.
Dùng hết tiền, liền ăn xin ở dọc đường, lúc mệt mỏi, tùy tiện tìm một nơi có thể tránh giá rét để nghỉ chân.
Y cũng không biết chính mình đến tột cùng đã đi qua bao nhiêu con đường, hai tay bị cọ sát, chảy máu vô số lần, lúc vết thương khép miệng vẫn còn lưu lại di chứng, mỗi khi tiết trời lạnh lẽo, bàn tay sẽ theo phản xạ mà bắt đầu co quắp, đau buốt.
Rốt cuộc đi tới dưới chân núi Võ Đang.
Hậu thế sau này đều biết núi Võ Đang nổi danh về Đạo giáo, được người trong giang hồ nhắc đến không ngớt. Các môn phái khác cho dù không có quy định “không thu nhận người tàn tật”, thế nhưng ai lại nhận một người không lai lịch, không bối cảnh, thân thể lại có chỗ thiếu hụt vào cửa?
Chỉ có Võ Đang, là vẫn còn một chút hy vọng.
Y nhìn từng ngọn núi cao chót vót trước mắt, hít một hơi thật sâu, dựa vào sức lực của một mình y, hiển nhiên không thể leo lên tới đỉnh núi, lại không có đủ tiền thuê người cõng mình lên, chẳng thể làm gì khác hơn là ngồi chờ trong khách đình dưới chân núi, may ra sẽ có đạo nhân của Võ Đang hạ sơn, đó là cơ hội duy nhất.
Mười ngày trôi qua, lương khô mang theo trên người cũng sắp dùng hết, y rốt cuộc cũng thấy một người mặc trang phục đạo sĩ từ trên núi đi xuống.
Chuyển động luân ỷ tiến lên trước, thành khẩn nói rõ mục đích của mình, mong muốn có thể làm đối phương cảm động.
Người nọ râu dài, phấp phới trong gió, rất có khí chất của Thuần Dương Tử, tuy mặc áo bào đạo sĩ, nhưng vạt áo không được buộc chặt mà buông lỏng ung dung lay động, lộ vẻ vô cùng tùy ý.
*Thuần Dương Tử: Chú thích bên dưới.
“Ngươi muốn bái nhập làm môn hạ của Võ Đang?” Người nọ nhíu mày nhìn chân y, có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, không biết có thể phiền đạo trưởng chuyển lời cho tiên trưởng trên núi hay không, thu nhận tiểu tử nhập môn?”
Đây hầu như là hy vọng cuối cùng của chính mình, y nín thở, không dám bỏ qua bất cứ phản ứng nào của đối phương.
“Ta không phải là người của phái Võ Đang.” Người nọ lắc đầu.
“Vậy ngươi…”
Người nọ tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của y, hơi mỉm cười: “Không phải ai từ trên núi Võ Đang đi xuống đều là người của phái Võ Đang, cũng không phải mặc áo bào đạo sĩ thì chính là đạo sĩ a. Hơn nữa…”
Ánh mắt người nọ đảo qua hai chân y: “Phái Võ Đang chỉ sợ sẽ không thu nhận ngươi.”
Tim thoáng chốc như bị rơi xuống hầm băng.
“Tâm của ta thành kính hướng đạo.”
“Nếu như tư chất của ngươi không tốt, cho dù ngươi thành tâm hướng đạo cỡ nào đi chăng nữa, phái Võ Đang cũng sẽ không muốn ngươi.” Một câu của người nọ liền nói trúng vào sự thật.
“Chăm chỉ có thể bổ khuyết.”
“Nếu người khác dùng một tháng để hoàn thành công việc, ngươi cần phải dùng một năm mới có thể làm được, ngươi cũng nguyện ý làm?”
“Làm.”
“Vậy nếu như ta muốn ngươi đứng lên đi thì sao?”
“Tuy rằng cả đời này của ta có lẽ không đứng dậy được, thế nhưng…” Y chỉ vào trước ngực: “Trong mắt có trời đất, tâm có thể chứa đựng trời đất.”
Người nọ nhìn y hồi lâu, nở nụ cười: “Không ngờ ngươi là một người có chí khí như vậy, ngươi muốn học võ công để làm gì?”
Y dừng một chút, hiện tại y có thể nhìn ra người trước mắt này không hề tầm thường, nhưng bản thân mình lại không muốn nói dối.
“Báo thù.”
Người nọ lắc đầu, không cho là đúng: “Ta vốn tưởng ngươi có chí hướng gì, hóa ra cũng chỉ là vì tranh đoạt.”
“Người thân vô tội bị chết thảm, còn ta chỉ có thể đứng một bên nhìn, đối phương dựa vào võ công, cậy mạnh hiếp yếu. Nếu ta còn sống, nhưng lại cam nguyện sống tạm bợ qua ngày, người có phẩm cách như vậy thì có cái gì đáng nói.”
“Thật quang minh chính đại.” Người nọ cười lạnh một tiếng: “Vậy ta hỏi ngươi, sau khi báo được thù rồi, ngươi muốn làm gì?”
Y ngẩn ra, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tìm một nơi sơn dã, sống hết cuộc đời.”
“Ngươi, tiểu hài nhi này cũng có một chút thú vị.” Ánh mắt người nọ đảo qua đôi tay đang đặt trên bánh xe, tuy chồng chất vết sẹo nhưng lại không che đậy được vẻ non nớt, trẻ con. “Theo ta thấy, phái Võ Đang sẽ không thu ngươi, nếu ngươi nguyện ý, vậy thì theo ta đi, ta sẽ không dạy ngươi võ công, nhưng nếu ngươi biểu hiện tốt, cũng chưa hẳn không thể báo thù.”
Người nọ không hề nhắc đến lai lịch của chính mình, chỉ sợ cho dù có hỏi cũng sẽ không nói.
Y nhìn ngọn núi trước mắt, lại suy nghĩ một hồi.
“Ta đi theo ngươi.”
Người nọ gọi là Triệu Đông Kiều, nghe nói là một thương nhân.
Sĩ Nông Công Thương, dân quốc trước đây, địa vị của thương nhân là thấp kém nhất, cho dù nắm giữ hàng vạn hàng nghìn vinh hoa, nhưng nếu không hợp tác cùng quan phủ, thì nhất định sẽ bị chèn ép, Triệu Đông Kiều cũng thế, nhưng có người nói, sinh ý của hắn rất lớn, còn liên hệ với rất nhiều người trong giang hồ.
Triệu Đông Kiều thu nhận y, quả thật không dạy y võ công, nhưng cũng không có ngược đãi y.
Chẳng qua công việc của y là chẻ củi, mỗi ngày phải chẻ mười tạ.
Việc này đối với người thường mà nói chính là công việc nặng nề bậc nhất, còn đối với y mà nói đã nặng lại càng thêm nặng.
Khom lưng, chẻ củi, nhặt củi, dọn dẹp, mỗi ngày từ sáng sớm thức dậy mãi cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây, làm việc không ngừng nghỉ. Buổi tối, nằm trên tấm ván gỗ thô sơ trong phòng chứa củi của Triệu gia, y cảm giác xương cốt toàn thân đều sắp rả rời mất.
Ba tháng sau, mười tạ biến thành hai mươi tạ.
Nửa năm sau, hai mươi tạ biến thành ba mươi tạ.
Cả một năm cứ lập đi lập lại như vậy.
Triệu Đông Kiều rốt cuộc hét lớn.
“Ngươi còn muốn báo thù sao?”
“Muốn.”
Hôm sau, ngoại trừ chẻ củi, còn có thêm một loại công việc khác, chính là đem một chậu đầy đậu xanh đậu vàng bị trộn lẫn tách ra.
Không phải dùng tay, mà là dùng đũa.
Từ lúc ban đầu, ngay cả hạt đậu y cũng kẹp không được, đến sau này cho dù Triệu Đông Kiều có ra điều kiện, hạn trong một canh giờ phải tách ra hết, y cũng có thể viên mãn hoàn thành.
Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được Triệu Đông Kiều đang khảo sát y, ở Triệu gia ít nhất sẽ không lo đói bụng, càng không có đầy tớ ỷ thế hiếp người, khắc nghiệt với y, Triệu Đông Kiều có dụng tâm khác, y cũng nhận ra được.
Bởi vì y không còn lựa chọn nào khác, người nọ và ngươi không quen không biết, tại sao phải tình nguyện giúp ngươi?
Lại qua thêm ba năm.
Triệu Đông Kiều lần thứ hai xuất hiện trước mặt y, vẫn hỏi vấn đề của ba năm về trước.
“Ngươi còn muốn báo thù sao?”
“Muốn.”
“Sau khi báo thù, ngươi muốn làm gì?”
Y trầm mặc một chút.
“Bảo hộ người bên cạnh.”
Không để cho bọn họ dẫm vào vết xe đổ của Thập Tam nương.
Ý cười trong mắt Triệu Đông Kiều bỗng nhiên nhiều hơn một chút.
“Từ ngày mai, ngươi dọn đến thư phòng đi.”
Ngày thứ hai, Triệu Đông Kiều bắt đầu dạy y nội công tâm pháp.
Chuyện này đối với y mà nói không khác gì đã khó càng thêm khó, người khác vận công phải di chuyển khí khắp kinh mạch toàn thân, còn y, nửa người dưới từ lâu đã không có cảm giác, vậy làm sao luyện nội công?
Cho dù Triệu Đông Kiều nghĩ ra được một vài phương pháp, khiến y có thể đem khí lưu chuyển ở nửa người trên, nhưng tốc độ tiến bộ của y, so với người khác vẫn chậm hơn nhiều lần.
Song song với luyện nội công, Triệu Đông Kiều bắt y mỗi ngày phải leo núi đá.
Nếu trời sinh đã không có ưu thế của đôi chân, vậy dùng hai tay để bù đắp vào sức lực của hai chân.
Hai tay gánh chịu trọng lượng toàn thân, từng chút từng chút một, từ chân núi lên đến đỉnh núi, có bao nhiêu lần, máu thịt lẫn lộn, ngay cả người mà Triệu Đông Kiều phái tới chiếu cố y cũng không khỏi lộ ra vài phần không đành lòng cùng kính phục.
Y không oán hận, bởi vì đây vốn là con đường mà y đã lựa chọn.
Trừ lần đó ra, ám khí, cơ quan, phối hợp nội lực cùng chiêu thức võ công, Triệu Đông Kiều đều lần lượt dạy tất cả cho y.
Sau y mới biết được, Triệu Đông Kiều không chỉ cùng người trong giang hồ liên hệ, mà hắn vốn là Như Ý lâu lâu chủ.
Như Ý lâu, là một nơi vô cùng thần bí trong chốn võ lâm.
Bởi vì không ai biết, cho nên mới có vẻ thần bí.
Thật ra Như Ý lâu cũng không có chỗ nào khác thường, chỉ là người của Như Ý lâu không muốn dây dưa với võ lâm, mà chủ yếu tập trung vào buôn bán. Khi Phùng – Chư hai quốc cùng tồn tại, quần hùng không ngừng tranh đoạt, thế nhưng Như Ý lâu vào thời điểm này lại có thể buôn bán thuận lợi mọi bề, không bị thời cuộc liên lụy, khiến người khác không thể không bội phục bản lĩnh của Triệu Đông Kiều.
Y mỗi ngày đều chuyên tâm vào võ công, không chú ý nhiều tới những chuyện ngoài thân như thế này, năm năm sau, Triệu Đông Kiều lại gọi y đến bên cạnh.
“Ta biết ngươi trước đây có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho nên mấy năm nay cũng không dạy ngươi mấy cái học thuyết vô dụng, thế nhưng hiện tại tuổi tác của ngươi cũng đã lớn, không thể cứ tiếp tục chuyên chú vào võ công như thế.”
“Ngươi muốn để ta làm cái gì? Ý ta là sau này.”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ không hỏi.” Triệu Đông Kiều nở nụ cười.
“Ta muốn ngươi có thể tiếp tục chưởng quản Như Ý lâu.”
“Tại sao lại là ta?” Vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt, y phi thường giật mình, không biết bản thân có điểm nào đáng giá để đối phương coi trọng.
“Chín năm rồi, cho dù ngươi là vì báo thù, nhưng phần ẩn nhẫn này của ngươi, không một người thường nào có thể sánh kịp.” Hắn thở dài: “Ta vốn tưởng rằng, ngươi thuộc loại người vội vàng nóng ruột, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, ngươi chẳng những không chủ động đến hỏi ta, cũng không có một câu oán hận, hiếm thấy chính là, ý chí ở trong ngực của ngươi.”
“Cho dù hai chân của ngươi không thể đi lại, nhưng so với người khác, ngươi có những thứ mà bọn họ không có, nghị lực, lòng dạ, kiên trì, những thứ này đối với một người làm đại sự mà nói, là phẩm chất không thể thiếu.”
“Lòng dạ bằng phẳng, không so đo hình thức vụn vặt, lại có khả năng chịu khó, đây là nguyên nhân ta nhìn trúng ngươi.”
“Hiện tại võ công của ngươi đã có thể xem như là cao thủ hạng nhất, nếu cứ tiếp tục kiên trì, chắc chắn sẽ có một ngày thành công, thế nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất đối với ngươi, chính là theo ta học làm thương nhân.”
Một năm sau, Triệu Đông Kiều bắt đầu mang theo y ra khỏi nhà, du lịch cũng được, trao đổi buôn bán cũng được, những tri thức mới mẻ này thật đủ để cho y mở rộng tầm mắt.
Trí tuệ của cổ nhân quả nhiên không phải là điều mà hậu nhân sau này có thể đánh giá, cho dù bản thân y có đủ suy nghĩ và tư duy của một người trưởng thành, nhưng những thứ học được trong hai mươi gần đây, đều vượt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Y chẳng phải là kẻ không biết đội ơn hay cảm động, tất cả mọi thứ mà Triệu Đông Kiều dạy cho y, nhiều đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng không có khả năng báo đáp.
Lại qua thêm năm năm, xưng hô của y đối với Triệu Đông Kiều đã biến thành sư phụ.
Mà lúc này, Triệu Đông Kiều đã nằm trên tháp thượng, bệnh lâu ngày không dậy nổi.
Cho dù võ công có cao tới đâu đi nữa, tối đa cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, không có khả năng trường sinh bất tử.
Lúc nghe y gọi như thế, Triệu Đông Kiều cười cười, cũng không nói gì thêm, nhưng trong mắt rõ ràng sáng lên một chút.
Hắn thuở nhỏ không được như ý, cô độc một đời, nếu như không gặp Trầm Dung Dương, Như Ý lâu có lẽ sẽ giao cho một trong tứ đại tổng quản, nhưng hiện tại đã có Trầm Dung Dương, là may mắn của Trầm Dung Dương, cũng chính là may mắn của hắn, cũng là may mắn của Như Ý lâu.
“Sau khi ta chết, ngươi chính là Như Ý lâu lâu chủ, chuyện ngươi muốn làm nhất là cái gì?”
“Trấn an trong ngoài, chấn chỉnh sự vụ.”
Lão nhân lộ ra nụ cười vui mừng: “Ta tưởng ngươi còn nói muốn báo thù.”
Y cũng cười: “Ta cũng không định buông tha, thế nhưng, người sống mới là quan trọng nhất.”
“Tốt… Ngươi có thể hiểu được như vậy, chứng minh ta không hề nhìn lầm người.”
Đêm đó Triệu Đông Kiều mất.
Y ngồi trước linh đường đủ ba ngày, không hề chảy một giọt nước mắt.
Người đã đưa ấm áp vào cuộc đời y, lại cứ lần lượt cách y càng ngày càng xa.
Tang sự qua đi, y chỉnh đốn tâm tình, lại tốn thêm thời gian ba năm để chấn chỉnh lại Như Ý lâu.
Lúc này, đã là Đại Tống – năm Càn Đức thứ sáu, tức năm 968 sau công nguyên, Bắc Tống lập quốc vừa tròn tám năm.
Dưới tài kinh doanh của Triệu Đông Kiều và y, sinh ý của Như Ý lâu chẳng những không bị khói lửa chiến tranh quấy nhiễu mà ngược lại còn phát triển lớn mạnh đến tận Liêu quốc và Cao Ly. Nhưng trong mắt người giang hồ cùng quan phủ, Như Ý lâu vẫn còn là một địa phương thấp kém đến mức khiến người ta gần như bỏ qua sự tồn tại của nó.
Mãi cho đến khi Trầm Dung Dương gửi chiến thư cho Sở Phương Nam.
Hơn hai mươi năm qua, Trầm Dung Dương đã không còn là Trầm Dung Dương của ngày nào, Sở Phương Nam lại càng không dậm chân tại chỗ.
Sở gia từ lâu đã đổi chủ, chủ nhân hiện tại chính là Sở Phương Nam của năm đó, thời gian hai mươi năm, cũng đủ để khiến hắn trưởng thành, nhưng lúc nhận được chiến thư, vẫn nhịn không được mà trừng lớn hai mắt.
Cho dù hắn suy nghĩ đến vỡ cả đầu, cũng không nghĩ ra Sở gia cùng Như Ý lâu có thù hận gì, lại không ngờ tới Như Ý lâu lâu chủ chính là hài tử năm đó, lúc hắn đi ngang qua trấn nhỏ hài tử kia thiếu chút nữa đã chết dưới một chưởng của hắn.
Năm đó, Sở gia tiểu thư bỏ trốn cùng một nam nhân lai lịch bất minh, vì muốn bóp chết vụ tai tiếng này từ trong trứng nước, hắn mang theo thị vệ của Sở gia ngày đêm đuổi theo, chẳng ngờ lại tìm được vết tích của hai người bọn họ trong một thị trấn nhỏ.
Một tiểu tử tàn phế cũng dám lừa gạt hắn, Sở Phương Nam vốn trong bụng đã không thoải mái lại càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, không chút nghĩ ngợi liền xuất chưởng, khiến một nữ nhân vô tội phải chết thảm. Sau khi sự việc xảy ra hắn cũng cảm thấy hối hận, nhưng chuyện cũng đã nhiều năm như vậy, tiết mục nhỏ bé này sớm đã như mây khói mà tán đi, hắn không nghĩ tới có một ngày chuyện này lại bị lôi ra ngoài.
Nghĩ đến cũng không có ích gì, con người chung quy sẽ phải trả giá cho hành động của chính mình. Sở Phương Nam không cảm thấy bản thân mình sai, hắn chẳng qua không ngờ tới hài tử kia hai mươi năm sau sẽ tiếp quản Như Ý lâu, cũng từng âm thầm hối hận chính mình năm đó nhất thời nhẹ dạ, không có cho hài tử kia một chưởng.
Địa điểm mà hai người ước chiến là Ngọc Tuyền sơn, một trong ba ngọn núi nổi tiếng nhất nước Sở.
Sở Phương Nam phải đi, kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn không đi, danh dự gia tộc hắn cũng không cho phép hắn không đi.
Ngày đó, Sở gia gia chủ – Sở Phương Nam trong vòng hai mươi chiêu, chết dưới Bạch Trạch tiên của Trầm Dung Dương.
Ngày đó, giang hồ xôn xao.
Chủ nhân của một gia tộc võ lâm có danh tiếng hơn trăm năm, bị tiêu diệt trong vòng hai mươi chiêu, người kia phải có công lực như thế nào?
Người Sở gia mang thi thể của Sở Phương Nam trở về, cũng hướng Trầm Dung Dương nói, Sở gia cùng Như Ý lâu từ nay về sau thề không đội trời chung.
Trầm Dung Dương mỉm cười, không nói gì.
Sự tình bị trì trệ gần hai mươi năm, mãi cho đến ngày hôm nay mới có thể hoàn thành, y chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Y ngẩng đầu, nhìn mây trắng mênh mông trên bầu trời.
Thập Tam nương, đi đường thuận lợi.
Vạt áo mềm mại khẽ tung bay trong gió, y phảng phất như thấy được khuôn mặt tươi cười của nữ tử nọ.
——————————–
[1] Thuần Dương Tử: họ Lã tên Phẩm, tự Lã Động Tân, hiệu là Thuần Dương Tử.
Truyền thuyết kể rằng khi Lã Động Tân giáng sinh, mùi hương tỏa khắp phòng, âm nhạc thiên đường vang khắp không trung, lại có một con hạc trắng từ trên trời hạ xuống, bay vào trong màn trướng rồi biến mất. Nghe nói ông từ bé sinh ra đã hình Kim chất Mộc, đạo cốt thần tiên, đầu hạc lưng rùa, mình hổ hàm rồng, mắt phượng nhìn trời, lông mày rủ xuống, cổ mảnh má cao, trán rộng thân tròn, sống mũi chính trực, sắc mặt trắng hồng, cuối lông mày trái có một nốt ruồi đen. Ông từ nhỏ đã thông minh nhanh trí, xuất khẩu thành thơ. Khi trưởng thành thân dài tám thước hai tấc. Mặt mũi tươi cười, để râu dài, thích quàng khăn Hoa Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT