Lãnh Dạ mở to mắt.

Đầu tiên ánh vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ở trung tâm treo một chiếc đèn theo phong cách Châu Âu phục cổ, xuống chút nữa trên tường đối diện treo một bức tranh kết cấu và sắc điệu được cực kỳ chú ý, vừa nhìn là biết nó cực kỳ quý giá. Chỉ là tất cả đối với hắn mà nói đều hoàn toàn xa lạ.

Lãnh Dạ ngồi dậy, chăn lụa tơ tằm mềm mại rơi từ trước ngực tới bên hông, lộ ra l*ng ngực trần trụi, màu da trắng nõn, mặt trên rải đầy hôn ngân màu đỏ sậm cực kỳ bắt mắt.

Toàn thân không có sức lực, đầu cũng hơi choáng. Lãnh Dạ một tay đỡ trán, tinh thần có chút hoảng hốt.

Đây là đâu? Mình tại sao lại ở chỗ này?

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lãnh Dạ định thần suy nghĩ, hồi tưởng chuyện đã xảy ra.

Hắn nhớ rõ bản thân trước đó đang ở Italia chấp hành nhiệm vụ ám sát. Ấn tượng sau cùng là chính mình bị đối phương tập kích, bắn trúng mất đi ý thức, sau đó đã ở nơi này. Chẳng lẽ được người nào cứu?

Xốc chăn lên, Lãnh Dạ xoay người xuống giường.

Trên sàn trải thảm tối màu, Lãnh Dạ đi chân trần đứng trên thảm. Cảm giác choáng váng đầu quá mãnh liệt, thân thể hắn lảo đảo một cái, vội vàng đỡ lấy đầu giường bên cạnh. Vừa đỡ liền thấy được bàn tay mình: màu da trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng tựa như bàn tay của nghệ sĩ đàn dương cầm.

Hắn nhất thời sửng sốt, đây căn bản không phải tay mình! Hắn làm sát thủ mười mấy năm, luôn luôn rèn luyện các loại súng và cách đấu thuật, ngón tay hẳn là thô dài có lực hơn nữa lòng bàn tay phủ đầy vết chai. Nhưng trước mắt bàn tay này quả thực nhẵn nhụi như gốm sứ, một vết sẹo đều không có, càng miễn bàn đến vết chai.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Sờ mặt mình, Lãnh Dạ càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, vội vàng đi tới trước gương, vừa nhìn thấy gương mặt người trong gương nhất thời khiếp sợ hít sâu một cái.

Trong gương xuất hiện một người trẻ tuổi khoảng 17, 18 tuổi. Ngũ quan như dùng bút mực tàu vẽ lên, đường cong lưu sướng mà tinh xảo, đậm nét cổ điển, lông mi dài mảnh, con ngươi đen láy thâm thúy, liếc mắt một cái phảng phất như bị hút hồn. Thân hình mảnh khảnh, khóe môi hơi hơi giơ lên, bình thường mặt không chút thay đổi cũng như là đang thản nhiên mỉm cười.

Diện mạo này cũng quá…

Lãnh Dạ bởi vì nhìn thấy khuôn mặt người trong gương mà rõ ràng sửng sốt, lập tức ý thức được người này chính là bản thân mình hiện tại.

Dùng sức nhéo hai má, xác nhận chính mình không phải đang nằm mơ, hắn bắt đầu tự hỏi tất cả tiền căn hậu quả.

Chính mình trước đó bị tay súng bắn tỉa bắn trúng trái tim, khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ, mà người trong gương hoàn toàn không phải chính mình. Lãnh Dạ cũng hoàn toàn không biết người này.

Chẳng lẽ …chính mình sống lại?

Nghĩ đến đây Lãnh Dạ nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Hắn vẫn luôn kiên định ủng hộ thuyết vô thần không tin quỷ quái, thần linh gì đó, mà hiện tại…

Nhìn người trong gương mi mục như họa, tín ngưỡng của hắn bắt đầu dao động.



Chú thích:

Phục cổ: thiết kế theo khuynh hướng thời cổ

Lưu sướng: lưu loát, rõ ràng

Tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay

Mi mục như họa: gương mặt như được vẽ lên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play