Phan Mỹ Linh theo tiếng nói nhìn lại liền thấy cô gái cực kỳ xinh đẹp có phần giống với cô bé Tina, cô mở to mắt như hai hạt nhãn kinh ngạc mà nhìn Tô Thanh Hà, sau đó vẽ mặt thu hồi lại hỏi một câu ngang ngược. “ Cô là ai, cô là cái thá gì mà lại chen vào chuyện của người khác “ sốt dĩ cô ta nói chuyện mới câu đầu mà đã tỏ rõ thái độ chanh chua như vậy là bởi vì cô ta đang ganh tỵ, cô ta ganh với sắc đẹp của Tô Thanh Hà, mặc dù cô ta biết chính bản thân mình cũng rất xinh đẹp và quyến rũ, nhưng khi đứng đối diện với Tô Thanh Hà thì lại khiến cho cô ta như từ trên đỉnh núi bỗng dưng bị tụt xuống chân đồi, cách nhau quá xa, mà bản tính của cô ta lại chính là kiểu người hay đố kỵ ganh đua cho nên lúc này mới có biểu hiện như vậy, với lại khi nhìn hai gương mặt của Tina và Tô Thanh Hà cô ta đã đặt nghi vấn trong bụng rằng có thể nào hai người này lại là mẹ con.
Tô Thanh Hà nghe một câu xấc xược như vậy cô cũng không có tỏ thái độ khó chịu hay là bất mãn gì cả, mà chỉ từ tốn nói một câu với Hoàng Kỳ Linh làm cho Phan Mỹ Linh nghe được tức đến run người “ Anh cứ để đồ xuống đó cho tôi rồi làm ơn đưa con vẹt đỏ này đi chỗ khác giúp tôi “
--- Há, cô, cô dám nói tôi là con vẹt sao?....... Anh Jzem à, cô ta là ai tại sao lại dám nói chuyện với em như vậy chứ…! Phan Mỹ Linh lướt nhìn toàn thân mình từ trên xuống dưới một lượt, toàn thân đều là màu đỏ, cô ta la toán lên rồi ôm lấy cánh tay Hoàng Kỳ Linh vừa làm bộ ủy khuất vừa nũng nịu nói.
--- Được rồi được rồi… Mỹ Linh hôm nay anh còn có việc, hay là em về trước đi, hôm khác anh sẽ gọi em…! Hoàng Kỳ Linh vừa nói vừa gỡ hai tay của Phan Mỹ Linh đang bấu víu ra khỏi tay mình, giọng nói có chút nhượng bộ cô ta.
--- Không, em không đi, nếu anh không nói cho em biết cô ta là ai thì em sẽ nhất quyết không đi… “ Phan Mỹ Linh vẫn cứ bám chặt không chịu buông, nhất nhất phải bắt Hoàng Kỳ Linh giải thích cho bằng được.
Tina nhìn cảnh ngứa mắt này, cô bé liếc nhìn mẹ mình nhưng thấy mẹ vẫn cứ đứng trơ trơ ra như vậy mà không có động tĩnh gì, Tina nóng lòng nghiến răng trèo trẹo chạy vào ôm lấy cánh tay của Phần Mỹ Linh mà kéo ra, miệng còn lẩm bẩm uy hiếp “. Buông ra, buông ra, cô mà không buông thì cháu sẽ cắn cô đó “
Hoàng Kỳ Linh đang bị kéo tay, anh nhìn con gái với ánh mắt đầy cảm kích, đối với con đỉa bám dai này mỗi lần đụng phải thật khiến anh đau đầu không ít. Hai bên một lôi một kéo qua qua lại lại, Tina vẫn cứ ôm khư khư cánh tay của Phan Mỹ Linh mà kéo ra, mặc cho Tô Thanh Hà đang đứng một bên gọi, cứ nhây nhưa một lúc như vậy cuối cùng Tina thấy chẳng còn cách nào, người phụ nữ này quả thật mặt quá dày nên cô bé phải đưa ra hạ sách, Tina không nói hai lời liền há mồm ngoạm một cái thật to vào cánh tay trắng nõn của Phan Mỹ Linh mà gặm.
--- Á aaaaaaaaaaaaa…. Con nhỏ chết tiệt, mày dám cắn tao thật sao? Mau tránh ra đồ mất dạy…! Một tiếng hét vang vọng toàn bộ khu mua sắm gây nên không ít sự chú ý của mọi người nhìn qua bên này, vừa lúc nhìn thấy cảnh Phan Mỹ Linh hai tay xô ngã Tina xuống sàn rồi mắng chửi.
Hoàng Kỳ Linh thấy Tina bị xô ngã xuống đất, vẻ mặt anh lập tức biến đổi trở nên giận dữ, anh bóp chặt lấy cánh tay của Phan Mỹ Linh mà kéo ra đang định đẩy cô ta ngoài rồi mắng một trận, nhưng động tác còn chưa kịp làm thì đã có một bán tay “ bốp chát “ giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Phan Mỹ Linh in rõ năm dấu tay, Hoàng Kỳ Linh và Phan Mỹ Linh đồng thời trợn mắt nhìn Tô Thanh Hà vẻ mặt đang đỏ bừng vì giận dữ, cô định tát thêm cho Phan Mỹ Linh một cái nhưng Hoàng Kỳ Linh lại lên tiếng cản lại.
--- Đủ rồi Thanh Hà, không cần phải làm như vậy… Tina cũng không có sao cả…! Nhưng rồi lại có tiếng “ bốp chát “ vang lên, nhưng lần này không phải là Phan Mỹ Linh bị tát mà là Hoàng Kỳ Linh, bị ăn một cái tát vô lý khuôn mặt đẹp trai cơn giận vừa lắng xuống thì lúc này lại nổi lửa quát thẳng vào mặt Tô Thanh Hà.
--- Cô bị điên sao? Tại sao lại đánh tôi… Cô đừng tưởng tôi nhượng bộ cô thì cô muốn làm gì thì lam nha…!
Tô Thanh Hà mặt lạnh như băng không thèm đếm xỉa đến lời của Hoàng Kỳ Linh mà chỉ lạnh nhạt nói một câu “ Hai cái tát là dành cho cô ta, nhưng anh muốn nhận một cái thì tôi để cho anh… Cho anh thấy tôi không giống như anh, tôi sẽ không để ai động đến con của mình dù là vô tình hay cố ý. “ cô nói xong cũng không thèm nhìn hai người rồi đỡ Tina đứng dậy nhìn quanh một lượt hỏi.
“ Con có làm sao không? Mẹ xin lỗi là mẹ không tốt “
--- Con chỉ bị ngã thôi không sao đâu mẹ…! Tina phủi phủi lại Áo quần nhăn trên người nói.
Phan Mỹ Linh đứng ôm má mà tức giận, đang muốn lên tiếng mắng chửi thì lại nghe Tina gọi Tô Thanh Hà là mẹ, cô hơi ngạc nhiên một chút rồi bày ra bộ mặt khinh thường giọng điệu châm biếm nói. “. A, tưởng là ai, hoá ra lại là con nhà quê dùng sắc đẹp đi dụ dỗ anh Jzem… Sao hả? Sống nghèo khó quá không chịu nổi nên bây giờ đem đứa con đến làm cớ để moi tiền đúng không? “
--- Mỹ Linh không được nói bậy, mau im miệng lại cho tôi…! Hoàng Kỳ Linh nghe Phan Mỹ Linh nói những lời khó nghe như vậy, anh mặc dù vẫn đang giận Tô Thanh Hà, nhưng lời nói nghe không lọt tai kia lại khiến anh vô cùng chán ghét Phan Mỹ Linh.
Tô Thanh Hà tức cười nhìn Phan Mỹ Linh giống như nhìn một người ngu ngốc, cô nhìn Phan Mỹ Linh châm chọc hỏi. “ Thật là ngưỡng mộ quá, cô có phải là người mẫu Siêu Hạng cấp thế giới Phan Mỹ Linh không vậy? “
--- Hừ, đồ nhà quê như cô mà cũng biết đến tôi thì đúng là Vinh hạnh cho cô lắm rồi đấy… Nếu đã biết tôi là ai rồi thì mau mau dắt con của cô biến khỏi đây đi, từ nay về sau cũng đừng bao giờ tìm anh Jzem của tôi nữa…! Phan Mỹ Linh tự ngạo nói.
Tô Thanh Hà cười đánh giá Phan Mỹ Linh từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng nhẹ cong lên xinh đẹp nói một câu làm cho toàn bộ người đứng xem xung quanh và cả Phan Mỹ Linh đều đứng đờ người ra không thể tin nổi “. Ồ, cô là người mẫu nổi tiếng, cứ bước chân là có tiền tôi không bì nổi với cô về mặc này… Nhưng có một sự đã kích nặng mà cô nên biết bây giờ là… Quần Áo dày đẹp cô đang mang trên người đúng toàn là đồ hiệu đắc tiền đến đỏ mắt… Nhưng cô có dám chắc toàn bộ những thứ đó của cô cộng lại sẽ đủ tiền mua một đôi giày của người nghèo như tôi đang mang trên chân hay không? “
Mọi người phát hoảng khi nhìn lại thứ mà cô nàng này đang mang trên chân, một đôi giày cao gót màu trắng bạc tinh túy sáng lấp bởi sự tương phản của ánh sáng với các Viên kim nhỏ Li ti được gắn trên đó, những phụ nữ cuồng thời trang ở đây có mắt nhìn vừa nhìn vào là biết giá trị của đôi giày đó khủng khiếp như thế nào, thứ đó giường như là Áo ước của rất nhiều phụ nữ đam mê thời trang. Sợ là có thêm mười bộ đồ của cô người mẫu kia cũng không mua nổi một đôi giày đó. Thứ xa sĩ như vậy bình thường những người sở hữu nó đều không nở dùng, họ chỉ mang nó khi đi dự những buổi tiệc lớn, vậy mà cô gái trẻ này lại chơi sộp như vậy cư nhiên mang đôi giày này đi ngang đi dọc như những vật bình thường, giống như là không quan trọng vậy…
Phan Mỹ Linh muốn lên tiếng phản bác, cho là Tô Thanh Hà đang nói chuyện Ngông cuồng, nhưng khi nghe những tiếng bàn tán nghị luận xung quanh, cô ta bất giác nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn vào đôi giày mà Tô Thanh Hà đang mang trên chân, ngay lập tức ánh mắt cô căng ra như không thể tin được, bởi vì đôi giày này là một trong những đôi giày mà cô ta vẫn ao ước từng ngày, là một trong những đôi giày nằm trong bộ siêu tập đắc nhất thế giới mà cô vẫn thường hay lật đi lật lại xem trên mạng.
--- Không, không thể nào… Đây chắc chắn là hàng nhái… Người như cô không thể nào có được những thứ như vậy…! Phan Mỹ Linh lắc đầu cố ép mình không tin đây là sự thật, trong lòng cô cũng bắt đều tò mò về thân phận của Tô Thanh Hà, nhưng ngoài mặt thì không có biểu hiện ra.
--- Ừ cũng đúng, những thứ hàng nhái này ở nhà tôi còn có mấy đôi nữa… Chỉ tiết là dù là hàng nhái đi nửa chắc cô cũng không có cửa mà mua chúng đâu nhỉ…! Tô Thanh Hà quyết định, đã dã kích người thì phải đã kích cho hộc máu mới thôi, đặc biệt là với loại người như Phan Mỹ Linh gặp phải những chuyện này thì rất dễ bị tăng xung. Mặc dù Cô biết cách làm này có phần hơi khoe của, nhưng mà không sao cả con người cô vốn đã chẳng quan tâm gì đến chuyện có danh tiếng hay không danh tiếng. Nếu cô là người sợ mang tiếng thì đã chẳng dám thẳng thừng mà nhận Tina là con để cho người người soi mói rồi. Còn chuyện đôi giày đắc tiền này cũng vậy, cô không giống như bao người khác, có thứ quý giá đắc đỏ là đem cất không nở dùng. Nhưng cách suy nghĩ của cô thì lại khác, mình mua là bởi vì mình thích nó mà đã thích là phải mang, không quan tâm đến giá trị của nó là bao nhiêu dù cho có đắc có quý nhưng cô vẫn xem nó như những đôi giày bình thường và mang đi lại bình thường, chỉ đơn giản là vì thích nó nên mang nó thế thôi…!
--- Cái gì, còn đến mấy đôi…! Quả nhiên người hay ganh tỵ đua đòi không chịu nổi đã kích, Phan Mỹ Linh thốt lên một câu cuối cùng rồi lăn ra ngất xỉu.
Hoàng Kỳ Linh lắc đầu thầm phát lạnh trong lòng “ Đàn bà một khi đã đấu đá đúng là đáng sợ hơn đàn ông gấp trăm lần… “ anh suy nghĩ rồi nhờ nhân Viên sơ cứu của trung Tâm Thương Mại đưa Phan Mỹ Linh chăm soc, xong rồi cũng chẳng dám nhìn Tô Thanh Hà, anh chỉ lặng lẽ cầm lên đống đồ rồi lũi một mạch ra ngoài trước, Tô Thanh Hà nhìn thấy bộ dáng của anh như vậy cô tức cười, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, những tức giận vừa nãy cũng tan đi hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT