"Nếu không..." Trong lòng như có vô số người reo hò cổ vũ, anh nói tiếp nửa câu sau, "Anh cõng em nhé?"
Ôm cũng...được mà.
Anh rất mong chờ, im lặng nhìn...vợ mình trước mặt.
Đúng, vợ của anh.
Nhưng mà...
"Bỗng nhiên tôi khỏe lại rồi." Tinh Nhan giả vờ ghét bỏ nhìn anh, giẫm lên chiếc giày còn lại, bước đi "lộc cộc".
Một đôi giày thôi mà, sao có thể cản đường cô được chứ?
Dung Ngọc nở nụ cười bất đắc dĩ, trái tim lại vì thế mà nhảy lên rộn ràng.
Anh biết.
Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn cứ mong đợi.
"Từ từ thôi." Người đàn ông nghĩ đến cái gì, đuổi theo nói, "Em nghĩ mình là người sắt hả?"
Anh bắt lấy tay cô rồi nói, "Đứng ở đây chờ, để anh chạy xe đến." Sàn nhà không phải thảm lông dê, sẽ có vài thứ không được sạch sẽ.
Paparazzi đang nằm đằng kia nghe thấy giọng nói hai người ngày càng xa, vô lực che mặt.
Bỗng nhiên cảm thấy máu nóng xông lên đầu, đánh anh ta nằm bẹp đây rồi không biết gọi 120 giúp anh ta sao?
Đặc biệt là ảnh đế Dung, giày có gót hay không bộ quan trọng lắm hả! Bộ Dung Ngọc không quan tâm mũi anh ta có gãy hay không à? Đến lúc đó anh ta nên thẩm mỹ hay không thẩm mỹ đây?
Mợ bà nó! Mấy đứa đang yêu nhau trừ bọn nó ra mấy đứa khác chắc là không khí hết!
...
"Không chờ người đại diện của anh à?" Tinh Nhan ngồi trên xe, vừa nhắn tin xong thì thấy Dung Ngọc cũng không có ý chờ người đại diện của mình.
Cô muốn về nhà, ai đưa cũng vậy thôi, vừa hay đỡ phải mất công chị Hứa.
Dung Ngọc nghĩ nghĩ bỗng nhiên nở nụ cười, "Người đại diện của anh hôm nay tự lái xe."
Giọng nói mang theo ý cười, "Xe mới vừa mua hôm nay."
Anh nói thế chắc là không...có ý xấu đâu.
Bấy giờ, người đại diện và trợ lý có mắt nên đã đi chậm lại, lúc đến nơi, hai người kia đã lên xe.
Nghe thấy điện thoại run lên, chị Hứa lấy ra xem, vừa nhìn đến thì chân mày đã thả lỏng.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, cô mong Tinh Nhan có kết quả tốt, nhưng vẫn do Tinh Nhan quyết định, nếu không phải cô muốn đi, hai người lại biến mất...
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân ảnh đế Dung khiến người khác yên tâm, ít ra thì dựa vào mối quan hệ của cô trong giới mấy năm nay, cũng biết được một vài chuyện của ảnh đế Dung.
Trong giới có đủ mỹ nhân, đẹp như Tinh Nhan không nhiều, nhưng ngang hàng thì cũng không hiếm, nhưng đối với những người này, chẳng thấy anh có gì khác với mấy người này, ngay cả một scandal cũng không hề có, xa cách lại tự phụ.
Trong tình yêu không hề phân cao thấp, cô có thể thấy rõ, trong trận chiến này, Tinh Nhan đang chiếm giữ địa vị tuyệt đối.
Anh Từ cũng lấy điện thoại ra, nhưng vẫn không có tin gì, gọi điện cũng không bắt máy.
...Mất mặt quá!
Đều là người đại diện, sao đại diện của nghệ sĩ khác lại khác thế chứ?
"Ặc..." Đại diện Từ ngại ngùng nhìn chị Hứa, "Ảnh hậu Qúy vừa gọi hả?"
Chị Hứa cũng đã thấy anh gọi điện nhưng không có ai bắt máy, nghĩ rằng về sau có thể là người một nhà, nên thái độ của cô cũng dễ chịu hẳn.
"Đúng vậy." Chị Hứa vừa nói, điện thoại lại vang lên, cô ấy nở nụ cười khi cầm lên xem.
"Ảnh đế Dung đang lái xe, bảo Tinh Nhan nói với anh một tiếng." Cô nói với đại diện Từ, "Bảo anh tự lái xe về, coi như nghỉ một ngày."
"Sao vậy?" Chị Hứa nhìn vẻ mặt im lặng của anh ta. Lòng thương người lại dâng lên nên hỏi.
Vẻ mặt đại diện Từ không được tốt, nghiến răng nói, "Tôi có xe khi nào, sao tôi lại không...?!".
Đợi đã, sắc mặt anh ta đờ ra, bỗng nhiên nhớ đến chiếc xe mình mới mua hôm nay...
Anh ta nở nụ cười.
Ừm, xe mới.
---cái xe tập đi anh ta mua tặng cho đứa cháu một tuổi.
Không nói đến chiếc xe này nữa, cái quan trọng là, cậu ta quên rồi ư, chiếc xe em bé đó để trong cốp xe của cậu ta mà?!
...
Người đại diện tức muốn bứt tóc, Dung Ngọc lại thong dong lái xe, cười đến là dịu dàng, thỉnh thoảng nói chuyện với Tinh Nhan, vô cùng ấm áp.
"Đói bụng không?" Dung Ngọc bình tĩnh lái xe, tranh thủ nhìn sang cô, "Vừa nãy thấy em chỉ lo uống rượu".
"Anh nhìn tôi làm gì?" Tinh Nhan sờ sờ bụng, đúng là hơi đói, thuận miệng hỏi anh.
Đến ngã tư.
Thừa dịp đèn đỏ, anh dừng xe lại.
"Em rất đẹp." Anh cười.
Hàng nghìn hàn vạn ngôi sao trên trời cũng không bằng một nụ cười của cô, mỗi một nụ cười mỗi một cái nhăn mày của cô, anh đều muốn lưu giữ, trợ lý nói ánh mắt anh quá lộ liễu, anh đâu phải không có nhẫn nại, chỉ là anh không nhịn được mà thôi.
--- tình yêu, dù anh không nói, nó cũng thể hiện qua ánh mắt.
Tinh Nhan ngẩn người, rõ ràng là lời trêu chọc, nhưng khi anh nói, lại giống như phát ra từ tận đáy lòng. Ánh mắt lấp lánh, dịu dàng đến bất ngờ.
Sau khi hiểu ý anh, Tinh Nhan bật cười, không khí rối rắm vừa rồi cũng dần tan đi, cô vuốt vuốt tóc, tự tin nhếch mày, "Không giấu anh làm gì..."
"...tôi lâu lâu cũng ngơ ngác khi thấy mặt mình."
Dung Ngọc bất đắc dĩ, "Em thật thẳng thắn." Lại tự tin nữa.
Anh chỉ cái ngăn kéo trước mặt Tinh Nhan, "Đói bụng không? Bên trong có đồ ăn vặt, em ăn đỡ đi."
Tinh Nhan không ngại ngùng, kéo ngăn kéo ra lấy vài món.
"Nhiều loại quá, cám ơn nhé, chiến hữu."
"Sao trong xe anh lại có mấy thứ này?". Cô lấy một cái bánh bông lan ra, quơ quơ trước mặt anh, "Anh thích ăn hả?"
Trong xe của một người đàn ông...sẽ không trữ mấy món này chứ?
Thực tế đúng là thế, lúc anh bảo người đại diện mua mấy món này, vẻ mặt của anh ta đúng là khó nói.
Ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, "Không phải là lo em sẽ đói ư?".
Anh rất chắn chắn, sau này, cô chính là vợ của anh, vị trí ghế phụ này cũng sẽ là của cô, đợi đến khi cô đói rồi mới đi mua thì quá chậm rồi.
Không bằng để anh chuẩn bị sẵn.
"Anh chu đáo quá." Tinh Nhan không để ý lời anh nói, thuận miệng khen một câu, tay mở gói bánh ra.
Dung Ngọc không hề tiếc nuối, "Về nhà ăn hay ăn ngoài?" Anh nhìn đồng hồ.
Về nhà anh sẽ nấu, ăn bên ngoài cũng được, dù hơi trễ...nhưng đầu bếp có thể tăng ca mà.
Tinh Nhan cũng biết giờ đã trễ, cô nuốt miếng bánh xuống, lại lấy thêm một cái, "Về nhà ăn đi, kiếm siêu thị mua đồ đi".
Tinh Nhan nhớ lại trong đầu, xác định trong nhà của nguyên thân không có mì ăn liền các loại.
Thói quen của nguyên thân khiến cô rất bội phục, ví dụ như mỗi ngày chịu khó ăn bắp cải luộc.
"Mua gì?" Dung Ngọc nhìn cô.
"Mì ăn liền." Tinh Nhan nói.
Trong thế giới thực, cô cũng không có lý do vào phòng bếp, nên cô không có tài nấu nướng.
Nói đơn giản chính là, trừ mì ăn liền, mấy cái khác có đưa cho cô thì cũng chả biết làm thế nào.
"Mì ăn liền không có dinh dưỡng, hơn nữa, tối mà ăn mì không tốt cho dạ dày". Dung Ngọc vừa nhìn liền biết cô không biết nấu cơm, anh cười rộ lên, giọng nói dịu dàng.
"Để anh làm."
Không biết thì thôi, anh biết là được.
Tài nấu nướng của anh không phải là để nấu cho vợ hay sao.
Tinh Nhan kinh ngạc nhìn anh, "Anh biết nấu cơm hả?"
Ảnh đế như anh mà biết...nấu cơm?
Dung Ngọc nhíu mày, cười nói, "Không sợ anh bán em thì nói địa chỉ đi.".
"Khu Sơn Hà". Tinh Nhan nói địa chỉ của mình, lườm anh, "Bán tôi?"
Cô duỗi lưng, giọng nói thờ ơ, "Ai bán ai chưa biết đâu nhé.".
Dung Ngọc nhớ tới lúc trước cô đánh bạn trai cũ nằm sàn vô cùng mạnh mẽ, với hành động hùng hổ ban nãy, không khỏi đỡ trán.
Nhưng vừa nhớ đến bạn trai trước, bỗng nhiên lại có cảm giác khó nói.
Người đàn ông nắm chặt tay lái, "Em."
"Hả?" Tinh Nhan nghiêng đầu.
"Em chắc là đánh thắng anh?". Rốt cục anh cũng nuốt lại lời định nói, ngước mắt lên, sự dịu dàng vừa nãy nháy mắt trở nên kiềm nén.
Không được.
Anh ghen tị khi có người khác bước vào cuộc đời của cô, anh keo kiệt, hâm mộ, anh rất mất hứng.
Nhưng anh tin tưởng, anh là người tốt với cô nhất, là tương lai của cô, anh sẽ thay thế được địa vị của mọi người.