Biên tập: Bột
Lâm Trí Thâm bước từng bước tới gần, nước mưa đục ngầu làm ướt ống quần và giày da của anh ta. Lý Đại Cường ngã ngồi trên mặt đất, ông ta vùng vẫy rồi lùi về phía sau mấy bước.

Lâm Trí Thâm đứng trước mặt ông ta, ánh mắt anh ta rơi xuống ngón tay gãy của Lý Đại Cường.

Mưa to trút xuống, từng giọt nước mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất rồi tóe thành từng bông hoa nước. Khí ẩm mù mịt trên đồng ruộng như phủ thêm một tầng khói nhẹ. Ngày mưa ở nông thôn thật yên tĩnh, trong không gian chỉ có tiếng mưa lơi “lộp độp” mà thôi.

Lâm Trí Thâm nhìn ông ta chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén mà lạnh băng. Anh ta cầm gậy gõ nhẹ hai lần xuống bên cạnh Lý Đại Cường, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mười sáu năm, tôi tìm ông 16 năm rồi.”

Lý Đại Cường chợt run rẩy cả người, sắc mặt ông ta vàng như nến, đôi hốc mắt hãm sâu sợ hãi nhìn Lâm Trí Thâm. Ông ta đột nhiên vùng dậy dập đầu với Lâm Trí Thâm: “Không phải tôi, không phải tôi…”

“Ông quên à? Ông có quên, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên.”

Lâm Trí Thâm sẽ mãi mãi không quên ngón tay bị gãy và giọng nói của ông ta.

Lý Đại Cường dập đầu tới trán chảy máu, sau đó cầu khẩn nói: “Cầu xin anh thả tôi đi, lúc ấy tôi bị ma quỷ xui khiến, tôi… Bây giờ con gái tôi mới học nhà trẻ, cầu xin anh.”

Lâm Trí Thâm nói như bừng tỉnh: “Thả ông?” Anh ta cười khẽ: “Lúc đầu tôi cầu xin ông thả tôi, ông có thả không?”

“Cầu xin anh, tôi thực sự bị ma quỷ xui khiến, cầu xin anh…”

Lâm Trí Thâm rũ mắt nhìn sang nơi khác, anh ta nắm chặt gậy trong tay rồi lạnh lùng ra lệnh: “Đưa ông ta lên xe.”

Lý Đại Cường thấy vệ sĩ cao lớn muốn lại gần bắt mình thì run rẩy đứng lên muốn trốn. Thế nhưng giữa trưa đã uống rượu nên cả người không có chút sức lực, ông ta cố vùng ra mấy lần mà vẫn bị vệ sĩ giữ chặt.

Vệ sĩ đưa Lý Đại Cường lên xe, lái xe thấy Lâm Trí Thâm đứng trong mưa không có ai che ô cho thì nhanh chóng chạy đến che cho anh ta.

Lâm Trí Thâm thấy biệt thự nhà Lương Vi mở cửa, nhưng bên trong lại không có người. Anh ta đi lên tầng 2 thì thấy ban công phơi mấy món quần áo của đàn ông, trong nhà vệ sinh cũng có dép lê và bàn chải đánh răng của hai người, phòng ngủ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, thắt lưng và áo len nam đều vắt lên lưng ghế.

Cô không có nhà, người đàn ông kia cũng thế.

Lâm Trí Thâm đi vòng qua căn phòng phía Tây, bên trong rất gọn gàng và đơn giản, anh ta liếc mắt nhìn đã biết đây là phòng Lương Vi dùng để phát sóng trực tiếp. Trên bàn sách có một chiếc điện thoại, Lâm Trí Thâm ấn nút mở máy, màn hình hiện lên 21 cuộc gọi nhỡ của anh ta.

Lâm Trí Thâm để lại điện thoại di động rồi xuống nhà.

“Đừng đưa tôi tới cục cảnh sát, đừng!” Lý Đại Cường thấy Lâm Trí Thâm xuống xe thì cầu khẩn trong đau khổ.

Lâm Trí Thâm ngồi vào vị trí phó lái, sau đó ngước mắt nhìn Lý Đại Cường qua gương chiếu hậu.

Lái xe: “Thưa anh, chúng ta đi đâu?”

Lâm Trí Thâm sửa lại ống tay áo: “Quay xe lại.”

Xe chạy qua một mảnh ruộng, Lâm Trí Thâm bảo lái xe rẽ vào con đường nhỏ. Bốn phía của con đường xi măng nhỏ này đều là đồng ruộng trống trải, giờ là mùa đông nên đất đai càng hoang vu, chỉ có cây cối cô độc mặc gió mưa diễn tấu.

Tối mùa đông trời tối rất nhanh, đèn xe chiếu sáng một khoảnh đất nhỏ, từng giọt mưa nặng mà gấp vênh vang dưới ánh đèn xe.

Lâm Trí Thâm xuống xe, lái xe đứng bên cạnh bung ô che cho anh ta.

Vệ sĩ túm lấy Lý Đại Cường rồi quẳng ra ngoài không chút khách khí. Ngày mưa đường trơn, Lý Đại Cường đứng không vững nên ngã xuống đường. Nước mưa hòa với bùn đất bắn tóe lên, thêm vào đó là gió rét mùa đông khiến Lý Đại Cường không ngừng run rẩy.

Lâm Trí Thâm nhìn xuống ông ta từ trên cao rồi hỏi: “Người phụ nữ ở biệt thự đi đâu rồi?”

“Lương Vi? Tôi… Tôi không biết… Có lẽ ra ngoài với Tiểu Lục rồi…” Lý Đại Cường bị đèn pha chiếu tới lóa mắt, lại bị mưa dầm tới chật vật.

Lâm Trí Thâm: “Vậy bây giờ tôi và ông tính nợ trước đã.”

Lý Đại Cường thoáng cái đã sợ hãi, ông ta bò tới túm chặt ống quần Lâm Trí Thâm nhưng lại sờ tới một vật cứng còng mà lạnh lẽo. Đây không phải bắp chân của anh ta, Lý Đại Cường gào khóc vì biết mình chạy không thoát nữa rồi.

Lâm Trí Thâm nhấc ống quần bên phải lên rồi chỉ vào chỗ bắp chân mình: “Thấy không? Đây là chân giả, 16 năm qua tôi đều dựa vào cái này để đi lại đấy.”

Lâm Trí Thâm dùng gậy đánh rụng tay Lý Đại Cường, sau đó đi về phía trước mấy bước, chậm rãi nói: “Ông biết về sau tôi sống thế nào không?”

Anh ta như đang nhớ lại, lại giống như đang kể lại chuyện xưa.

Anh ta nói: “Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện rồi phát hiện mình không còn bắp chân nữa, tin tức bị phơi bày, sau đó cả thế giới biết con trai nhà họ Lâm, người thừa kế nhà họ Lâm đã trở thành kẻ tàn tật. Từ đó về sau, bọn họ đều chỉ trỏ tôi dù mặt ngoài khách khí, rồi lại đâm dao sau lưng tôi. Ông biết nỗi sỉ nhục lớn nhất của đàn ông là gì không?”

Lâm Trí Thâm đứng phía sau Lý Đại Cường, anh ta nhìn chằm chằm sống lưng run rẩy của ông ta rồi nhẹ nhàng nói: “Là ánh mắt ghét bỏ của phụ nữ khi lên giường.”

Lâm Trí Thâm chưa từng có bạn gái, nhưng cũng không thể không động đến phụ nữ. Hai mươi tuổi là lúc khí lực dồi dào, anh ta cũng khát vọng được phụ nữ đối xử bình thường như bao người khác.

Nhưng những người phụ nữ kia đều giật mình vì chân giả của anh ta, tuy chán ghét lên giường với anh ta nhưng từng người từng người lại giả vờ vui sướng tràn trề.

Càng về sau, anh ta càng không chạm vào phụ nữ nữa, mãi cho đến khi gặp được Lương Vi.

Lúc anh ta tuyệt vọng nhất, mọi người nói anh ta hãy kiên cường lên, đừng làm việc gì thiếu suy nghĩ, về sau eo quấn bạc triệu muốn gì mà không có?

Anh ta muốn có thân thể toàn diện, tiền có mua được không?

Mười mấy năm qua, những người đó chỉ nói ra những lời không đau không ngứa, mà không ai biết anh ta luôn mang hận trong lòng, không ai biết anh ta đau đớn tới khó ngủ ngày đêm.

Lái xe và vệ sĩ mắt điếc tai ngơ, sắc mặt vô cảm.

Lâm Trí Thâm lấy gậy gõ vào bắp chân Lý Đại Cường, sau đó nói: “Hận mười mấy năm qua của tôi, ông trả lại thế nào đây?”

Lý Đại Cường chỉ thấy phía sau run rẩy, ông ta nói: “Đưa tôi.. tới cục cảnh sát đi. Ngồi tù, tôi ngồi tù!”

Lâm Trí Thâm nới lỏng cà vạt, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta nhiễm thêm một tia âm tàn. Anh ta ra lệnh cho vệ sĩ: “Đánh gãy hai chân ông ta.” Bằng giọng điệu bình tĩnh mà ngoan độc.

Lý Đại Cường khóc tới thế thảm rồi dập đầu thật mạnh: “Cầu xin anh! Tôi ngồi tù! Tôi đi tự thú! Đừng… đừng đánh gãy chân tôi! Anh đánh tôi cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Cầu xin anh!”

Lâm Trí Thâm cười như không cười rồi nói: “Cùng chết đi.”

Anh ta sống thống khổ như thế, cũng đâu tìm được ý nghĩa cuộc đời nữa. Hôm nay mối hận đọng lại mười mấy năm được giải tỏa, dù có chết chung, anh ta cũng không sợ.

Hai bên đường nhỏ có cây gỗ rừng, vệ sĩ nhặt một rễ cây to lên, ước lượng độ nặng nhẹ trong tay rồi tiến về phía Lý Đại Cường.

Lâm Trí Thâm: “Đánh gãy mới thôi.” Sau khi nói xong câu nói này, anh ta lên xe, kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc vệ sĩ vung gậy gỗ nện xuống gậy đầu tiên, Lý Đại Cường thét tới tê tâm liệt phế. Tiếng thét của ông ta vang vọng cả đồng ruộng, nhưng lại không có ai nghe thấy.

Lâm Trí Thâm ngồi trong xe hờ hững nhìn người đàn ông quằn quại trên mặt đất.

Không biết trận mưa này đã mưa bao lâu, cũng không rõ sẽ còn mưa bao lâu, nhưng nước mưa đã dần hòa lẫn với mùi máu tươi. Trên con đường nhỏ không bằng phẳng có một vũng nước đọng, mà vũng nước kia là màu đỏ.

Lái xe đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, chỉ biết quay lưng lại rồi thở dài tới mấy hơi.

Vệ sĩ thấy Lý Đại Cường thoi thóp thì sợ làm chết người nên chạy tới báo cáo Lâm Trí Thâm.

Quần Lý Đại Cường đã nhuốm đỏ, ông ta co giật tới mấy lần, con ngươi như muốn lọt ra ngoài.

Đôi giày bóng loáng của Lâm Trí Thâm giẫm lên vũng máu, anh ta uốn gối ngồi xuống nhìn Lý Đại Cường chỉ còn lại một hơi thở leo lắt.

Lâm Trí Thâm: “Đau không?”

Ngay cả thở cũng thật khó khăn với Lý Đại Cường.

Lâm Trí Thâm: “Người lúc trước bắt cóc tôi với ông là ai?”

Lý Đại Cường co rúm nhưng không nói.

“Ông nói con gái ông đang học nhà trẻ ——”

“Lương Cương… là Lương Cương… bố của Lương Vi.”

Lý Đại Cường thấy Lâm Trí Thâm nhíu mày thì cười tới điên rồ: “Thì ra anh không biết hả… Tôi cho anh biết, Lương Cương ở ngay trong biệt thự…”

Ông ta nghĩ tới quan hệ thâm sâu của Lương Vi và Lâm Trí Thâm, lại nghĩ đến việc kẻ thù gần ngay trước mắt mà Lâm Trí Thâm không hay biết thì cảm thấy thống khoái một cách khó hiểu.

Rất nhanh sau đó, Lâm Trí Thâm đã lấy lại tỉnh táo rồi chống gậy quay về.

Vệ sĩ: “Thưa anh, phải xử lý người này thế nào?”

Lâm Trí Thâm không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Ném ở đây.”

Trong thời tiết khắc nghiệt thế này, lại mất máu nhiều đến thế, vứt Lý Đại Cường lại nơi đồng ruộng hoang vu này chính là giết chết ông ta.

Xe vừa chuyển bánh, lái xe đã mềm lòng: “Thưa anh, nếu người chết rồi, cũng không tốt cho anh.”

Lâm Trí Thâm không nói gì.

Xe về đến biệt thự của Lương Vi, trước khi xuống xe Lâm Trí Thâm có nói với vệ sĩ: “Gọi xe cứu thương.”

Vệ sĩ đáp lại rồi gọi 120.

Lương Cương nửa tỉnh nửa mê thì nghe được tiếng “lạch cạch lạch cạch” có quy luật, âm thanh này rất giống tiếng bước chân nhưng lại không phải.

Tay nắm cửa phòng bị xoay mở, Lương Cương mở mắt quay đầu nhìn lại.

Ông ta thấy một cái quần tây màu đen, một cây gậy đen đang tiến lại gần mình. Cả gương mặt kia và người đàn ông đó nữa.

Lương Cương run rẩy chỉ vào Lâm Trí Thâm: “Anh —— Anh —— “

Lâm Trí Thâm vững vàng đi đến bên giường, anh ta thấy bộ dạng của Lương Cương thì cười lạnh: “Lần trước đã nhận ra tôi rồi đúng không. Tiếc thay, bây giờ tôi mới nhận ra ông.”

Lương Cương sửng sốt ngay tức khắc, ông ta nuốt hai ba ngụm nước bọt, bờ môi run lên, cuống họng khô khốc không bật ra được một chữ.

Lâm Trí Thâm: “Tôi và Lương Vi quen nhau gần 7 năm rồi. Nói ra thì cũng thật buồn cười, người biến tôi thành thế này lại là bố của người phụ nữ tôi tín nhiệm. Bố cô ấy mang đến đau khổ cho tôi, còn cô ấy lại tới an ủi tôi.”

Vạn vật đều có luân hồi, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Lâm Trí Thâm xoay người bóp cổ Lương Cương rồi hung hăng nói: “Ông có biết tôi muốn giết các người đến mức nào không?”

Lương Cương tóm lại vào tay anh ta để tránh thoát nhưng hai hôm nay không ăn uống tử tế nên ông ta không có chút sức lực. Lâm Trí Thâm siết tay ngày càng chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hết lên.

“Nhưng làm sao bây giờ, dù tôi không giết, ông cũng không sống được lâu. Ông dựa vào đâu mà được chết nhẹ nhàng như thế?

Lương Cương nhìn đôi mắt hẹp dài sâu không thấy đáy của anh ta thì cảm nhận được mỗi câu chữ của Lâm Trí Thân đều nhuốm mùi tàn ác.

Lâm Trí Thâm buông tay khiến Lương Cương ngã ra giường. Anh ta lấy khăn lau tay rồi quay lưng lại: “Dù ông có sống thêm một ngày, cũng là đang trả giá đắt.”

Lương Cương không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, sau khi thấy anh ta rời đi mới dám thở ra một hơi, cả lưng cũng ứa ra mồ hôi lạnh.

Sau khi Lâm Trí Thâm bước ra từ biệt thự, lái xe đã tiến lại gần che ô cho anh ta.

Đôi tay vừa rồi anh ta dùng để bóp cổ Lương Cương vẫn còn run rẩy. Anh ta chỉ hận không thể một lần bóp chết ông ta, nhưng lại không thể. Vì Lương Vi, nên anh ta không thể.

Trong bóng tối nặng nề, nhà hàng xóm đều đã tắt đèn đi nghỉ, cả thôn nhỏ đều bị mưa cọ rửa tới trầm mặc.

Nghe được tiếng khởi động ô tô, Cát Vân mới đứng dậy từ quầy trong phòng bếp. Cô ấy chống tay lên bàn lưu ly mà vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cát Vân nghe rõ những lời vừa rồi của Lâm Trí Thâm. Dù không biết người đàn ông kia là ai, nhưng cô ấy nghe thấy rõ, người đàn ông này muốn lấy mạng Lương Cương.

Cát Vân nở nụ cười khổ rồi nhìn đôi tay thô ráp của mình qua màn nước mắt. Chính đôi tay này đã từng kháng cự sự vũ nhục của Lương Cương, mà hiện tại cũng chính nó sẽ giải quyết sự vũ nhục ông ta đã gây ra.

Cô ấy nhắm mắt nhớ lại quá khứ dơ bẩn kia, ý hận trong lòng dần khiến cả người cô ấy run lên.

Qua một lúc lâu, Cát Vân chậm rãi nhìn về phía phòng Lương Cương như con rối, nhưng trong con ngươi đã dấy lên ngọn lửa hừng hực: dù có thịt nát xương tan cũng phải đồng quy vu tận.

Lương Cương thấy Cát Vân đi vào thì cũng không để tâm lắm, hiện giờ trong đầu ông ta đều là câu nói sau cùng kia của Lâm Trí Thâm. Ông ta sợ hãi, rất rất sợ hãi.

Cát Vân cầm khăn mặt vắt trên ghế qua rồi gấp lại cẩn thận.

Cô ấy đứng bên giường nhìn Lương Cương sống dở chết dở thì rất khoái ý.

Cát Vân nói bóng gió: “Bị người đàn ông vừa rồi dọa sợ mất mật rồi hả? Vậy ông biết tôi là ai không?”

Gió từ khe cửa lọt vào khiến căn phòng càng lạnh hơn.

Cát Vân không ngăn được nước mắt nữa, nhưng cô ấy lại đang cười. Cười, đến rùng mình.

Cô ấy nói: “Mười ba năm chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng tôi hận, hận vì sao ông không bị tử hình, vì sao chỉ ngồi tù? Kẻ cặn bã như ông nên chết đi mới đúng.”

Lương Cương nhìn kĩ mặt Cát Vân, đột nhiên càng nhìn càng thấy giống. Ông ta tự lẩm bẩm như cố lừa bản thân: “Không đâu, cô không phải là… Không phải là…”

Cát Vân lạnh lùng nói: “Sao lại không phải? Ông nhìn kĩ mặt tôi đi! Sao lại không phải!”

Sau đó giọng cô ấy lại đột nhiên mềm nhũn như chim sơn ca đang hấp hối, chất giọng ấy dịu dàng nhưng lại tràn đầy thống khổ: “Có phải ông thấy rất buồn nôn không? Có phải ông rất choáng váng nhưng muốn ngủ cũng không được, khó chịu toàn thân đúng không? Cảm nhận bây giờ của ông chính là cảm thụ trước đây của tôi đấy! Mỗi ngày sau đó tôi đều thấy buồn nôn, buồn nôn muốn chết!”

Cô ấy bịt khăn mặt vào miệng và mũi của Lương Cương: “Lúc đầu tôi muốn cho ông chết dần chết mòn, nhưng hôm nay có người tình nguyện làm hình nhân thế mạng, vậy thì ông chết sớm chút đi!”

Cát Vân dùng một tay bịt mũi và miệng của Lương Cương lại, cô ấy hung tợn nhìn Lương Cương chăm chăm, thấy bộ dạng giãy dụa mà không thoát được của ông ta thì máu toàn thân Cát Vân đều như sôi lên.

Cô ấy tự tay giết ông ta, việc này thống khoái đến thế nào chứ.

Hết chương 59.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play