Biên tập: Bột


Lương Vi nhìn anh, ánh mắt mang theo tia quật cường.

Lục Trầm Ngân quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Vậy tùy cô.”

Máy gặt lúa đã thu hoạch ruộng lúa của một nhà xong xuôi, những người còn lại chen lên như ong vỡ tổ, muốn họ gặt lúa cho đồng ruộng nhà mình trước, trong đó không thể thiếu Cát Vân, cô ấy cũng đi theo hô to.

Lý Đại Cường vậy mà rất biết cách cư xử, ông ta dâng thuốc lá cho người lái máy gặt lúa, không biết đang đứng nói gì.

“Có thuốc lá không?” Lương Vi đứng cùng anh nhìn ra nơi xa, gió thổi khiến cây lúa dạt đi như làn sóng, giọng cô cũng mang vẻ mềm mại mà thản nhiên.

Lục Trầm Ngân móc thuốc lá từ trong túi quần ra đưa cho cô, cùng với đó còn có bật lửa.

“Tôi đoán nhà cậu sẽ là lượt cuối cùng.” Lương Vi hút thuốc lá ra, hời hợt nói.

Những cây lúa gặt xong thành thóc được người ta lấy xe ba gác đưa đi, Lương Vi và Lục Trầm Ngân lùi về phía sau một bước để nhường đường.

Lương Vi nói: “Nhà các cậu không không có xe đẩy sao? Vì sao người khác lại được mượn trước.”

Lục Trầm Ngân nói: “Tôi biết.”

Dường như Lý Đại Cường thương lượng thất bại, ông ta đi về phía Lục Trầm Ngân đang đứng.

Lương Vi ăn mặc giản dị, lúc đầu Lý Đại Cường nhìn không ra, đi tới gần mới nhận ra. Ông ta liếc mắt nhìn cô vài lần, hai tay khoanh lại một chỗ, nửa ngón út khẽ run.

Ông ta nói với Lục Trầm Ngân: “Mẹ nó, thằng nhóc kia không chịu, nói cái gì mà muốn cho nhà đội trưởng Cố gặt trước. Cháu về trước đi, cậu và Cát Vân chờ ở đây, đến lượt chúng ta rồi sẽ gọi cháu. Mà sắp đến 4 giờ rồi, nhớ đi đón Tiểu Oánh.”

Lục Trầm Ngân gật đầu, đưa bao tải trong tay cho Lý Đại Cường.

Lương Vi theo anh rời đi, đôi dép lê màu hồng nhạt đã dính đầy bùn đất.

Lục Trầm Ngân về đến nhà, mở thùng xe phía sau xe tải ra rồi bê thùng nhựa đựng cá xuống. Mùi cá tanh vẫn còn rất nồng, trong thùng không còn một con cá nào cả.

“Đã bán hết sạch rồi?” Lương Vi khẽ hỏi.

Anh nhìn cô, vậy mà lại xách một túi lưới đựng cua đã để sẵn trong thùng ra: “Cho cô.”

Lương Vi không kiềm được cười rộ lên, cô nhận lấy rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Không cần.” Anh bước vào nhà.

“Cho tôi?”

“Ừm.”

“Không phải nói còn không muốn nói chuyện với tôi sao, còn tốt bụng cho tôi đồ ăn nữa.”

Anh lại không để ý tới cô, tự đi rót nước uống.

Cô đi đến trước mặt Lục Trầm Ngân, cướp lấy cốc nước trên tay anh, nhấp môi lên vị trí thành cốc anh vừa uống lúc nãy rồi uống nốt chỗ nước còn lại. Thành cốc lưu lại vết son nhàn nhạt của cô.

Lương Vi nói: “Cậu coi tôi là bạn sao?”

Đôi mắt của Lương Vi rất xinh đẹp, không phải đôi mắt hai mí quá sâu, con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt mà trong suốt. Lục Trầm Ngân nhìn thẳng vào cô, lông mày chậm rãi nhíu lại.

Anh chưa từng coi cô là bạn bè.

Mới đầu là do tai nạn, về sau là hàng xóm, sau nữa là người phụ nữ khiến anh mơ mộng. Tình cảm của anh đối với cô, chưa bao giờ là tình bạn.

“Sao lại ngẩn ra, tôi đang hỏi cậu đấy.”

Lục Trầm Ngân lắc đầu.

“Vậy cậu coi tôi là gì?” Cô không chút gợn sóng mà hỏi tiếp.

“Một người ngẫu nhiên quen biết.” Lục Trầm Ngân nói xong thì đi ra ngoài, anh muốn tới nhà trẻ đón Tiểu Oánh.

Lương Vi không buông tha, chạy theo sau giữ chặt cánh tay anh: “Cậu trả lời như vậy là thế nào, tôi đây ngay cả bạn bè mà cũng không phải?”

“Không phải…”

“Vậy là gì?”

Cô từng bước ép sát, sắc bén không cho anh đường lui.

Mấy người đẩy xe ba gác đi qua nhà Lục Trầm Ngân, tiến về phía nhà kho trước biệt thự của Lương Vi để cất rơm rạ thỉnh thoảng lại liếc nhìn bọn họ.

Một nam một nữ, nắm tay nắm chân là bộ dạng gì đây.

Luc Trầm Ngân đẩy tay Lương Vi ra, đánh trống lảng: “Tôi phải đi đón Tiểu Oánh, cô về đi.”

Lương Vi thả túi cua vào thùng sau, nói: “Cậu tự đi mà ăn.” Giọng cô tùy hứng như trẻ nhỏ. Dép lê của Lương Vi dính rất nhiều bùn, mỗi bước đi như kéo thêm mấy cân sắt, tự thế và bóng dáng trông có chút vụng về.

Lục Trầm Ngân xoa huyệt thái dương rồi lên xe.

Lương Vi ngồi trên sofa ở phòng khách, đôi dép lê dính bùn vung hai bên, hai đùi cô đặt lên bàn trà, vừa xem bộ phim gia đình vừa nghĩ mãi không ra.

Cô không hiểu bên trong cái đầu quả dưa của Lục Trầm Ngân đang nghĩ gì nữa. Cả người cứ im lìm như vậy, hỏi gì cũng không chịu nói.

Lâu rồi cô không lên WeChat, trên đó có rất nhiều tin nhắn cũ, trong đó có cả tin nhắn của Tạ Gia Hoa. Lương Vi nhìn chằm chằm số WeChat này hồi lâu, sau đó xem lại lịch sử trò chuyện mới nhớ được người này là Tạ Gia Hoa.

Mấy hôm trước cậu ta còn gửi tin nhắn thoại qua, nghe giọng hình như là đang say. Thật ra cũng không đến mức say khướt, chỉ ấm giọng nói: Chị Lương, gần đây chị đang bận gì vậy, em hơi nhớ chị đấy.

Lương Vi xóa khung trò chuyện, không trả lời cậu ta.

Loại người này trong vòng bạn bè là gặp dịp thì chơi, ai coi là thật người đó mới là đồ đần. Không thú vị chút nào.

Giống như Lâm Trí Thâm nói, tất cả đều là bạn nhậu.

Lương Vi tiếp tục xem TV, đầu lại nghĩ tới người toàn thân đầy cơ bắp kia.

Cô tự hỏi mình Lục Trầm Ngân thì sao, anh tính là gì.

Cô cũng không đưa ra được một đáp án rõ ràng, nhưng anh không giống bọn họ, tuyệt đối không giống.

Anh càng…

Nên nói thế nào, nên hình dung thế nào đây.

Hàm trên của Lương Vi siết chặt, nghĩ mãi không ra.

Cô gọi điện thoại cho Chu Lâm, một lúc lâu điện thoại mới được kết nối. Chu Lâm là người cô tương đối thân quen trong đám bạn bè bát nháo này, cô ấy không sĩ diện cãi láo, Lương Vi rất thích cô ấy.

Giọng điệu của Chu Lâm có chút mệt mỏi, như vừa tỉnh ngủ.

Lương Vi nói: “Ngày mai có muốn tới nhà tôi chơi không?”

“Được, lần trước cậu đi đâu vậy, gọi điện thoại thế nào cũng không tiếp.”

“Có chút việc.”

“Thôi đi, cậu mà bận cái gì nhiều thế.”

Lương Vi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đúng vậy đấy.”

Chu Lâm nói: “Sao cậu lại mua nhà ở nông thôn, lái xe đến đã xa chết rồi, cậu đúng là bị tâm thần.”

“Tôi không có nhà ở thành phố.”

“Sao lại không có, trước kia cậu ở chung cư… À, không đúng, đó là nhà của Lâm Trí Thâm. Vậy cậu cũng có thể mua nhà ở thành phố mà, cũng đâu có thiếu tiền.”

Lương Vi nói: “Nhà tiện nghi cũng phải một trăm vạn, tôi đâu thể mua được. Nhà ở nông thôn cũng là tôi đi vay để mua. Cậu đừng quan tâm chuyện nhà cửa của tôi, ngày mai gặp.”

Chu Lâm thì thầm câu “Đúng là có tật xấu” rồi cúp điện thoại.

Mấy năm nay dù cô không phải lo ăn lo mặc, nhưng cũng không tiết kiệm được khoản tiền lớn. Số tiền duy nhất trong thẻ ngân hàng chỉ là 10 vạn, Lương Vi chưa hề đụng tới mà vẫn luôn để lại số tiền này. Ngay cả tiền để mua nhà ở nông thôn cũng là đi vay chứ nhất định không tiêu vào.

Đó là số tiền tiết kiệm duy nhất của cô, dùng để tống cổ người kia.

Không mua nổi nhà ở thành phố là thật, muốn sống ở nông thôn là thật. Đồng thời, không buông bỏ được cuộc sống tràn ngập vàng son kia cũng không phải giả.

Lúc một tập phim truyền hình kết thúc, cô nghe được tiếng xe của Lục Trầm Ngân, anh về rồi.

Lương Vi thay giày, chạy ra cửa tìm anh.

Trước nay cô đều không phải kiểu người vâng vâng dạ dạ.

Sắc trời bắt đầu tối dần, đèn trong sân nhà anh được mở tới cỡ lớn nhất, để chiếu sáng cho mấy người đang đi về phía nhà kho.

Thế nhưng ai sẽ cảm kích đây.

Cát Vân đứng cạnh bờ ruộng tới tận chiều để chờ nhưng vẫn chưa tới lượt nhà mình, Lý Đại Cường bảo cô ấy trở về xem con thế nào.

“Vẫn chưa đến lượt chúng ta sao?” Lục Trầm Ngân hỏi.

Cát Vân gật đầu, cô ấy ôm Tiểu oánh đi rửa tay, trên tay cô bé đều là đất dẻo và cát bẩn.

“Cơm tối để tôi nấu, cậu ra chờ với cậu của cậu đi. Tôi đoán tầm 6, 7 giờ sẽ đến lượt chúng ta.”

“Được.”

Lục Trầm Ngân lấy nửa cái bánh bao trong tủ, vừa cắn vừa đi ra ngoài.

Lương Vi đột nhiên phát ra tiếng: “Cậu không sợ nghẹn sao.” Ăn vội như vậy.

Cô vẫn luôn đứng chờ ở cổng.

“Lương Vi…” Anh thở dài.

“Làm sao?”

“Không có gì.” Anh cúi đầu, đi hướng về phía ruộng.

Không biết Lý Đại Cường dùng biện pháp gì, người kia đã nhường cho nhà ông ta gặt lúa trước. Có điều lúc tới lượt đã là hơn 6 giờ, ngoài ruộng lúa tối om, chỉ có thể nhìn được một vài bóng người mờ nhạt.

Lương Vi vẫn luôn đi theo anh, sau đó đứng bên cạnh như vậy.

“Bốp”, cô đánh một cái vào bắp chân: “Sao giờ này đã có muỗi.”

Xác muỗi trong lòng bàn tay cô đã nát bấy. Lục Trầm Ngân sờ sờ túi nhưng không có khăn tay, anh lấy góc áo sơ mi của mình, nói: “Lau đi, muỗi đốt mùa thu tương đối độc, lát nữa về nhớ bôi dầu cù là.”

Lương Vi không khách khí dùng áo sơ mi của anh để lau tay. Áo sơ mi của anh được làm từ sợi tổng hợp nên rất cứng, không giống của Lâm Trí Thâm.

Nhưng vậy thì thế nào?

Lý Đại Cường hỏi mượn người khác ba chiếc xe ba gác, máy gặt lúa vẫn đang làm việc, ông ta ở một bên sắp xếp, Lục Trầm Ngân chạy tới hỗ trợ, Lương Vi cũng thuận theo bóng đêm chạy tới.

“Tôi tới giúp cậu chuyển đi.” Lương Vi nói.

Lục Trầm Ngân nhìn về phía bắp chân cô, cô mặc váy dài đến đầu gối, bắp chân lộ ra bên ngoài.

Anh nói: “Không cần, cô ra bờ kia chờ đi, ở đây có còn có nhiều muỗi hơn.”

Lương Vi cầm lấy bao tải không buông, bộ móng tay kiểu Pháp cũng nắm lấy bề ngoài thô ráp của bao tải.

“Cô không bê được.”

Máy gặt lúa tự nhả hạt thóc vào bao tải ở phía sau, đã tiện lợi hơn so với trước kia rất nhiều.

Lương Vi nói: “Một mình cậu bê chẳng nhẽ không nặng? Tôi phụ cậu một tay.”

Lục Trầm Ngân nâng một túi lên, trông có vẻ không thoải mái lắm, anh nói với Lương Vi: “Cô giúp tôi đỡ xe ba gác là được.”

“Được.” Lương Vi nhanh chóng vượt qua anh, chạy đến bên cạnh xe ba gác, vững vàng đỡ lấy cán xe.

Lục Trầm Ngân cắn răng, thả một túi thóc xuống, xe ba gác không chịu nổi lực này nên hơi rung lên. Dù sao Lý Đại Cường cũng là bậc cha chú, khiêng bao lên vẫn tương đối nhẹ nhàng.

“Lục Trầm Ngân, cậu cẩn thận một chút, đừng để vai bị đau.” Lương Vi dặn dò anh.

Anh mím môi, gật đầu, con ngươi thâm thúy mà đen kịt.

Hai người đàn ông bê một lúc, tốc độ thật ra lại rất nhanh. Lương Vi đỡ xe ba gác thật cẩn thận.

Rơm rạ vừa bị cắt đi khiến không khí tràn ngập hương thơm tươi mới mà khoan khoái.

Một xe chất lên năm bao, Lý Đại Cường bảo Lục Trầm Ngân đứng chờ chỗ lúa còn lại, còn ông ta đẩy một chuyến xe về trước.

Lục Trầm Ngân tiếp tục thu dọn, chuyển bao thóc tới bờ sông, Lương Vi đang ngồi phía trên đó.

Anh lại chuyển tới một bao, trên mặt đã đầy mồ hôi.

Lương Vi gọi anh: “Cậu nghỉ ngơi chút đi.”

“Còn mấy bao thôi.” Lục Trầm Ngân cởi áo sơ mi ướt đẫm ra, ném lên trên mấy bao thóc. Bên trong anh mặc áo may ô màu xám, lúc này áo đã dính sát ngực, toàn bộ đường cong của cơ bắp đều hiện lên thật rõ ràng.

Lương Vi nhìn từ trên xuống dưới một lần.

Dù cô đã nhìn dáng vẻ để trần nửa thân trên của anh, nhưng vì sao lúc mặc áo may ô lại hấp dẫn hơn thế này.

Lục Trầm Ngân lau mặt, xoay người tiếp tục chuyển bao thóc.

Lương Vi cầm áo sơ mi của anh, cô mơn trớn cổ áo sơ mi, mơn trớn ống tay áo đã xắn lên, mơn trớn cả nhãn hiệu không biết tên kia. Mùi mồ hôi của anh ngập tràn xoang mũi cô, nhưng mùi hương này lại không khiến người ta chán ghét.

Cô cảm thấy, đây chính là mùi của đàn ông.

Hơn nữa, Lục Trầm Ngân cũng không phải người không sạch sẽ, có thể nhìn ra được điều này từ giường của anh.

Lý Đại Cường vội vàng đẩy xe đến, thở hồng hộc nói: “Nhanh lên, chúng ta mau đưa nốt chuyến này về. Tiểu Lục, cháu mau giúp đưa chỗ rơm rạ đó vào kho đi, chất lên chỗ nào khuất nhất là được, đừng chiếm dụng vị trí của người khác. Bà lão kia xuất viện, cậu phải đi xem một chút, mua vài món thể hiện tấm lòng.”

“Được, cháu biết vậy. Vậy tiền…”

“Lát nữa cậu tới ngân hàng rút.”

Lục Trầm Ngân hơi giật mình: “Cậu lấy tiền ở đâu?”

Lý Đại Cường xua tay: “Cháu không cần để ý.”

Lục Trầm Ngân nhìn Lương Vi một chút, anh cũng không muốn nhiều lời, chỉ gấp rút bê bao thóc lên xe.

Áo sơ mi của anh vắt trên cánh tay Lương Vi, cô đứng ở một bên, từ đầu tới cuối vẫn nhìn anh chăm chú.

“Cậu muốn chuyển rơm rạ sao? Cái này tôi cũng chuyển được, tôi giúp cậu.” Lương Vi nói.

Anh buộc rơm rạ thành bó: “Không cần, cái này bẩn, bên trong có thể còn có sâu.”

“Tiểu Lục, chắc xe ba gác dùng xong rồi hả.” Có một bà bác hô to.

Lục Trầm Ngân nhìn đống rơm rạ chất đống, sau đó cười cười nói: “Dùng xong rồi, lát nữa cậu tôi sẽ đưa tới cho mọi người dùng.”

Một mình anh có thể vác đống rơm rạ cao hơn một mét. Không có xe đẩy, anh tự vác về nhà kho.

Lương Vi nói: “Thật ra cậu có thể nói với bà ấy rằng còn muốn dùng tiếp.”

“Không sao.”

Dù ruộng lúa cách nhà kho không xa, nhưng có xe vận chuyển vẫn thuận tiện hơn một chút.

“Sao cậu cứng đầu thế không biết.”

Đường duy nhất để đi thông qua nhà kho là con đường nhỏ giữa biệt thự của cô và nhà Lục Trầm Ngân, con đường đó đầy bùn, lại không có ai tu sửa nên bên cạnh nhà kho đầy cỏ dại rậm rạp.

Lương Vi thận trọng nhìn xung quanh: “Cậu nói xem, liệu có rắn không?”

Lục Trầm Ngân đi tới chỗ căn phòng nhỏ, đây cũng là một phần của nhà kho, chỉ cách nhà kho lớn một vách tường ngăn.

Anh khiêng rơm rạ, nói như lẽ dĩ nhiên: “Có chứ.”

Phòng này tương đối trống trải, ở giữa còn dựng một cây cột vững trãi, góc khuất nhất đã chất một đống củi khô, trên tường có cánh cửa sổ nhỏ, cửa sổ nhỏ đó đối diện với đình hóng mát nhà Lương Vi.

Lương Vi cho là anh nói đùa, cô nói: “Sao có thể.”

Lục Trầm Ngân xếp rơm rạ quy quy củ củ, sau đó nói: “Đúng là có thật. Đợt tháng 7, tôi bắt được một con rắn nhỏ trong nhà, mang lên trấn trên bán với giá 10 tệ.”

Anh nói rất thản nhiên.

Lương Vi vừa tức vừa buồn cười.

Cô tiến lên phía trước, nhéo vào eo của anh.

Lục Trầm Ngân như bị kinh sợ, anh hung hăng đè lại tay cô, toàn bộ cơ thể đều cương cứng.

Một lúc lâu sau, anh xoay người nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Đừng chạm vào eo của tôi.”

Anh cúi đầu, cô ngửa đầu, bốn mắt của họ nhìn nhau trong bóng tối.

Tay cô vẫn còn lưu lại ở eo của anh, anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay nóng hổi.

“Lục Trầm Ngân…” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, hô hấp ấm áp vờn quanh cằm anh.

Cậu chân thành và lương thiện hơn bọn họ. Ít nhất trong những người tôi gặp được, cậu là sự tồn tại đặc biệt.

Cậu sẽ không lừa tôi, cũng sẽ không tính toán với tôi.

Hết chương 19.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play