Edit: Sec

Beta: Bon




Y là GAY, nam sắc trước mặt, nói không động tâm thì tuyệt đối là gạt người. Nhìn con người cao lớn đang đứng trước mắt, Chu Toàn không khỏi kinh ngạc, thời đại này hài tử được nuôi nấng thật tốt.

Y cao đến một mét chín, người phương Nam mà như vậy cũng coi như tương đối cao. Tạ Ân trước mặt y, dù đi dép nhưng vẫn cao hơn y một chút. Có thể tưởng tượng được, vài năm nữa, dù y có đứng giữa người Âu Mỹ, cũng sẽ không thua kém.

“Khụ…” Chu Toàn thanh thanh yết hầu, đang nghĩ xem nên mở đầu thế nào, thiếu niên Tạ Ân khi thấy rõ trang phục của Chu Toàn, liền cười sằng sặc.

“Anh à! Anh có thể đừng khôi hài như vậy được không hả? Anh là tinh tham (người săn ngôi sao), chứ không phải đặc vụ. Ha ha ha, cười chết người ta rồi… Ối chà, bụng tôi đau thắt lại rồi, ha ha…”

Tạ Ân vừa xoay người ngã vào sofa, đưa lưng về phía Chu Toàn tiếp tục ôm bụng cười đến mất hình tượng.

Chu Toàn không muốn thừa nhận, nhưng đúng là bị thiếu niên cười đến mức da mặt nóng rần lên. Y xấu hổ vào phòng đóng cửa lại.

Thiếu niên ở trong một gian phòng xa hoa có cả gian bếp, trong phòng khách còn có một TV LCD tinh thể lỏng 24 inch to kềnh, bàn trà trước sô pha, lộn xộn chất đống notebook, điện thoại di động, chìa khóa… Còn có vỏ bao thuốc lá Trung Hoa.

Xa xỉ, một mình y ở trong căn phòng xa hoa, lại còn tiêu tiền như nước, thảo nào ngay cả cơm hộp cũng không có mà ăn. Chu Toàn nhịn không được lắc đầu, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều.

Xem tình hình này, thiếu niên đích thực là thiếu tiền dùng. Chuyện này dễ làm hơn nhiều.

Y lấy ra từ trong túi một cọc tiền giá trị lớn, bên ngoài được bọc bằng túi nilon đỏ trong suốt, đặt lên bàn: “Đây là một vạn đồng, cậu cầm đi.”

Tạ Ân rốt cục ngừng cười, nghiêng đầu nhìn xấp tiền, rồi lại nhìn Chu Toàn: “Này, anh có ý gì?”

Chu Toàn đã đi đến ngoài cửa: “Cho cậu mua vé máy bay về nhà.”

“Thế cũng không cần nhiều như vậy.”

“Coi như lần này cậu tới đây, là do tôi mời cậu. Phí tổn do tôi chịu.”

Chu Toàn đã tính kĩ, vé máy bay từ thành phố Z tới thành phố H, chi tiêu nghỉ trong khách sạn, giặt quần áo đi taxi, không thể tới bảy, tám ngàn. Y thẳng tay đưa một vạn, phòng trường hợp rủi ro, mong thiếu niên đừng dây dưa thêm nữa.

“Về phần quảng cáo, sau đó nếu có cơ hội sẽ hợp tác tiếp đi.”

Chu Toàn mở cửa phòng, ngay sau đó, đã bị Tạ Ân chạy lại kéo tay, cứng rắn kéo y lại.

Thiếu niên trưng ra vẻ mặt đáng thương tự ái: “Xí! Anh cho rằng tôi tới để vơ vét tiền bạc của anh hay sao?”

Lúc này đây, Chu Toàn rốt cục nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên.

Tóc mái hơi dài che khuất trán, cằm nhọn hoàn mỹ, đường nét khuôn mặt so với so với trong ảnh chụp càng thêm sắc nét, để lộ ra con ngươi màu nâu đồng nhàn nhạt… Có vài phần giống người Trung Quốc lai Phương Tây.

Nhưng điều làm Chu Toàn kinh ngạc nhất chính là, nếu như bỏ qua đôi mắt màu đồng của thiếu niên, từng đường nét trên gương mặt thiếu niên kia, vậy mà lại có vài phần tương tự như cái người Chu Toàn không muốn nghĩ tới nhất.

Lê Tĩnh Hải…

Nhận ra cái tên đã nhiều ngày không còn quấy nhiễu mình lần thứ hai hiện lên trong óc thì, Chu Toàn ở sau khẩu trang bặm chặt môi.

“Đến đây nào, chúng ta phải nói cho rõ ràng.” Tạ Ân thấy Chu Toàn lặng im không lên tiếng thì nghĩ y chột dạ, bèn đóng cửa phòng, rồi kéo Chu Toàn trở lại phòng khách, đẩy y một cái.

Thiếu niên vóc người mảnh khảnh, nhưng sức mạnh lại ngoài dự đoán của Chu Toàn.

Y bị đẩy ngồi trên sofa, vừa định đứng lên, Tạ Ân lại duỗi tay ấn y xuống, Chu Toàn theo bản năng quay đầu, trên mặt mát lạnh, khẩu trang ngay lập tức bị giật ra.

“Nói mới dễ làm sao!” Tạ Ân cười meo meo rồi kéo ghế lại, ngồi đối diện Chu Toàn, đánh giá khuôn mặt đã hoàn toàn bại lộ của Chu Toàn: “Anh à, anh nhìn qua cũng không tồi a, che nhiều như vậy thật khó chịu. Bỏ kính xuống đi.”

Ngay cả vẻ mặt khi cười rộ lên, cũng có nét giống Lê Tĩnh Hải…

Trái tim Chu Toàn dường như bị một bàn tay vô hình siết chặt sau đó lại chậm rãi buông ra, mỗi một đường vân nhỏ đều đau đớn.

Y dùng hết sức để thanh âm của mình nghe bình thường hơn một chút: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

Tạ Ân đem túi tiền đẩy tới trước mặt Chu Toàn, nửa giận nửa đùa đáp: “Ít giả bộ với tôi thôi. Tôi nếu thực sự yêu tiền của mấy người, cũng sẽ không từ xa chạy tới đây, ngồi ở nhà đánh điện tử chẳng phải thích hơn sao?”

“Vậy cậu…” Chu Toàn phát hiện giờ đây y hoàn toàn không bắt kịp với ý nghĩ của thiếu niên.

“Chẳng phải từ sớm đã nói, tôi muốn chụp hình quảng cáo sao?” Tạ Ân nhìn Chu Toàn giống như y là người rất đãng trí vậy. Cậu cầm bao thuốc, thuần thục rút một điếu đưa cho Chu Toàn: “Hút một điếu?”

Chu Toàn cứng ngắc lắc đầu.

Tạ Ân nhún nhún vai, châm lửa, hút vài hơi thuốc lá, sau đó bày ra một tư thế lạnh lùng, cười hời hợt: “Tôi chính là muốn tìm vài chuyện kích thích để làm, anh chịu mang tôi vào đó là tốt nhất, cho dù không được, thì coi như lần này tôi tới phương Nam đi nghỉ cũng được.”

“Cậu không sợ tôi là kẻ lừa gạt sao?” Chu Toàn quay đầu, tránh xa làn khói lan ra từ phía cậu, phổi hít phải một ít, y bắt đầu ho khan.

Tạ Ân dập tắt điếu thuốc lá, chẳng hề để ý mà phất phất tay: “Cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi kết bạn trên mạng, sợ cái gì a! Hơn nữa tôi cũng xem qua BLOG của anh, cảm thấy người như anh, thực sự rất trọng tình cảm, không giống kẻ lừa đảo.Hì hì, còn nữa, lừa đảo thì sao có thể đưa nhiều tiền như vậy cho tôi?”

Đúng vậy. Tôi không phải kẻ lừa đảo, chỉ là một kẻ ngu si mà thôi. Chu Toàn thấy mình vội vàng quá… Hệt như một kẻ ngốc vậy, để một thằng nhóc kém y đến bảy, tám tuổi, đùa giỡn xoay vần, nhưng lại không thể trút nỗi tức giận này ra, ai bảo y có tật giật mình.

Huống chi đối mặt với người có khuôn mặt giống Lê Tĩnh Hải, Chu Toàn chỉ chốc lát cũng khó có thể chịu được, thầm muốn trốn tránh.

Y đứng phắt lên: “Tôi phải đi.”

“Đừng nóng giận mà anh.” Tạ Ân cũng cảm thấy được giọng điệu Chu Toàn không được thân thiện, vội vàng kéo Chu Toàn lại cười nói: “Tới đây, tốt xấu gi cũng ăn một chút rồi hẵng đi.”

“Không cần.” Chu Toàn muốn trốn thoát khỏi bàn tay thiếu niên, nhưng thiếu niên lại càng gia tăng lực tay, kiên quyết kéo Chu Toàn vào bếp.

Trên bàn đá cẩm thạch, bày biện bốn, năm món đồ ăn thức uống đã nấu chín, còn có một chai rượu đỏ, một cái bánh ga-tô trái cây.

Chu Toàn lặng người.

“Ngày hôm nay là sinh nhật của tôi. Anh à, anh ăn sinh nhật cùng tôi đi.” Tạ Ân vừa nói vừa bưng rượu thức ăn và bánh ga-tô đặt trên bàn trà trong phòng khách, lấy dụng cụ mở chai mở nắp chai rượu đỏ, rót đầy hai ly rượu.

“Nghe nói thịt bò nấu bia này là đặc sản ở đây, ngày đầu tiên tôi đến khách sạn liền nếm thử, cũng không tệ lắm.”

Chu Toàn nhìn đồ ăn rượu cùng bánh ga-tô trên bàn trà, hai mắt đột nhiên bắt đầu chua xót.

Cảnh này, cùng ngày ba mươi mốt tháng ba sao giống nhau đến thế. Vì sao đến nay, bóng ma của Lê Tĩnh Hải vẫn không chịu buông tha y?

“Đến đây.” Tạ Ân đưa một ly vang đỏ đến tận tay Chu Toàn, bắt y ngồi xuống. Thấy Chu Toàn không nhúc nhích, Tạ Ân trêu chọc y: “Anh ấy à, rượu thuốc anh đều không dính vào, thực sự là một người đàn ông chân chính, ha ha.”

“Tôi thực sự có việc gấp.” Chu Toàn nặng nề đặt chiếc ly xuống bàn, lần thứ hai muốn mở cửa phòng, xoay vài lần trên tay nắm cửa, vậy mà mãi không mở được.

“Này, vừa rồi tôi khóa cửa lại rồi, phải dùng card phòng mới mở được cơ.”

Tạ Ân dùng ngón út xoay xoay cái card gắn trên chùm chìa khóa, đắc ý cười. Thấy Chu Toàn quay đầu lại, thiếu niên tức khắc nhét chùm chìa khóa vào túi quần, rồi trưng ra vẻ mặt cầu xin vô cùng tội nghiệp: “Ở lại ăn sinh nhật với tôi đi. Hàng năm sinh nhật, tôi cũng chỉ có một mình thôi, buồn chết được. Mẹ tôi chỉ biết kiếm tiền ở nước ngoài, cũng không quan tâm đến tôi.”

Bình thường, Chu Toàn có thể đồng tình với hoàn cảnh của thiếu niên, nhưng hiện tại, thiếu niên trong mắt Chu Toàn, đã trở thành một tiểu lưu manh.

Cố làm ra vẻ, bịa chuyện lung tung… Hơn nữa vẻ mặt giả dối vô cùng hoàn mỹ kia… Chu Toàn cố sức hít sâu, tự ép bản thân phải giữ tỉnh táo. Xem ra, thiếu niên thị không chịu thả y đi. Chu Toàn tự nhận nếu như cố dùng sức mạnh để đoạt chùm chìa khóa, thì y không phải đối thủ của thiếu niên.

“Được, tôi ở lại cùng cậu.” Y ngồi trở lại sofa, nói với thiếu niên đang lộ ra đôi mắt ngạc nhiên đầy vui sướng: “Tôi dị ứng cồn, chỉ có thể uống nước.”

Tạ Ân ngoác miệng cười: “Sao anh không nói sớm, tôi rót trà cho anh.”

Chu Toàn nhìn theo bóng thiếu niên đi vào bếp, y cấp tốc lấy ra một gói bột trắng trong áo gió, bỏ vào ly vang đỏ của thiếu niên.

Đó là thuốc ngủ.

Chu Toàn cũng không phải kẻ độc ác xấu xa gì, nhưng trong xã hội, biết bao nhiêu mánh khóe xấu xa đáng sợ y đã từng được nghe. Khi đồng ý đến gặp cậu, y cũng đã nghĩ tới tình huống cậu lừa gạt y, hẹn người đối phó với y, y đơn độc một mình, tình cảnh có lẽ vô cùng nguy hiểm.

Vì vậy, ngoại trừ một vạn đồng, y còn mang theo cả thuốc ngủ, đến lúc nguy cấp thì dùng để kéo dài thời gian mà thoát thân.

Tạ Ân đang ở trong bếp rót nước pha trà, bưng ra cho Chu Toàn.

Y chẳng hề cảm thấy một chút gì với ly rượu đỏ mà Chu Toàn đã động tay động chân, lần lượt ngồi trên sofa với Chu Toàn, bật TV, uống rượu, chuyển sang kênh mình thích, cuối cùng chọn xem ngày lễ tuyển tú (tuyển chọn người tài), say sưa xem, còn không quên hỏi Chu Toàn ăn cái gì.

Để không làm cho thiếu niên hoài nghi, Chu Toàn cố gắng thả lỏng bản thân, chậm rãi uống trà, ở trong lòng yên lặng tính toán thiếu niên còn bao lâu mới ngủ.

Thuốc ngủ là trước kia y mua để giúp mình đi vào giấc ngủ khi lên cơn đau dạ dày, tác dụng nhanh mà kéo dài, hơn nữa vừa rồi Chu Toàn bỏ vào gấp đôi liều lượng y thường dùng.

“Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế?” Giọng nói Tạ Ân đột ngột vang lên, dán sát vào lỗ tai Chu Toàn, luồng khí cậu thở ra mang theo hơi nóng, còn có cả mùi rượu, dọa cho Chu Toàn vốn đang thấp thỏm đến giật nảy mình, chén trà cũng sóng ra vài giọt.

Y theo bản năng lùi lại, Tạ Ân lại càng nghiêng về trước, bất ngờ kéo kính của Chu Toàn ra.

“Độc ác thật!” Thiếu niên huýt sáo: “Anh thật là đẹp trai đấy! Tôi còn tưởng anh là một con ếch trên internet, sợ gặp phải ánh sáng mới đem mặt bịt lại như xác ướp.”

Bị thấy rồi! Toàn thân Chu Toàn rịn mồ hôi lạnh, ngồi cứng tại chỗ không biết nói cái gì cho phải.

Vẻ mặt của y thực sự quá mức lo lắng, có là kẻ ngu cũng nhìn ra được. Đôi con ngươi màu nâu của Tạ Ân xoay động, uống sạch rượu còn sót lại trong ly, rồi dán sát vào Chu Toàn cười hì hì hỏi: “Anh sợ cái gì hả? Sợ tôi ăn thịt anh a?”

“Cậu say rồi.” Chu Toàn không cho rằng cậu nhóc miệng còn hôi sữa này muốn đùa giỡn y, đành đẩy ra Tạ Ân.

Y không dùng nhiều sức, thế nhưng thiếu niên nhưng không tự chủ được ngã vào trên tay vịn sofa, khẽ cằn nhằn: “Kỳ quái, rượu này sao lại nặng như vậy, đau đầu quá.”

Thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng rồi… Chu Toàn nhìn chằm chằm đôi mắt thiếu niên dần trở nên hoảng hốt, lại nhớ đến buổi họp lớp sau khi kết thúc học kì một năm thứ nhất của mình.

Tối hôm ấy, bọn họ cùng một nhóm bạn học cũ quậy phá ầm ĩ trong quán bar, mỗi người đều uống không ít rượu. Lê Tĩnh Hải cũng say, ôm y không ngừng cười, hoàn mượn hơi men đem y áp dưới sàn nhà.

Hơi thở mạnh mẽ đầy nam tính làm cho tim Chu Toàn đập nhanh hơn, thậm chí bộ vị trọng yếu cũng bắt đầu có phản ứng. Y sợ loại cảm giác này, muốn lay tỉnh Lê Tĩnh Hải, nhưng lại nghe Lê Tĩnh Hải phả hơi rượu bên tai mình nhẹ giọng nỉ non: “Chu Toàn, cậu thích tôi không? Chu Toàn…”

Trong mắt Lê Tĩnh Hải cũng lấp lánh như men rượu làm say lòng người, mơ mơ màng màng, để cho Chu Toàn say ngây ngất trong cảm giác mọi thứ xung quanh như xoay tròn phiêu đãng.

Rồi sau đó, đem Chu Toàn vào giấc mộng trên thiên đường, cũng là con đường cấm kị dấn sâu vào địa ngục…

Hồi ức, giống như cái cưa đầy sắc nhọn, không ngừng cứa vào lòng Chu Toàn.

Y nhìn thiếu niên trên sofa đang giãy dụa muốn ngồi dậy, màu da bị cồn nhuộm ửng hồng, mày này, mắt này…

Tay, trong lúc Chu Toàn không tự ý thức được đã vươn ra, xoa hai gò má Tạ Ân.

“Anh, anh?” Tạ Ân rốt cục cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nỗ lực mở to hai mắt, thấy rõ ánh mắt kì quái của Chu Toàn, thiếu niên kinh ngạc hít vào một luồng khí lạnh: “Anh không, không phải là đồng tính luyến ái chứ?”

Đồng tính luyến ái trong học đường bây giờ, từ lâu đã không còn là từ mới mẻ nữa, trong trường học của Tạ Ân cũng vậy, thậm chí còn có nam sinh theo đuổi cậu, Tạ Ân cũng xuất phát từ sự hiếu kì của tuổi trẻ, gặp gỡ đối phương vài ngày.

Sau khi cùng một người KISS, cậu mới khẳng định rằng mình vẫn thích đường cong đầy đặn cùng giọng nói ngọt ngào của con gái hơn, rất tự nhiên nói lời tạm biệt với cậu trai bị đem ra làm đồ thí nghiệm kia.

Cậu căn bản chưa từng nghĩ rằng, chàng trai khốn khổ vì mất đi mối tình đầu trên BLOG – Cây kéo thương tâm sẽ là một kẻ đồng tính luyến ái.

Không ổn rồi!

—————-(ngắt đúng chỗ)—————————-

Chương sau là xôi thịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play