Chu Toàn nhịn đau lau khô máu mũi, run run lấy mắt kính đã rơi xuống đất, nhặt tờ giấy lên.
Chỉ đơn giản mấy dòng chữ in bằng Tiếng Anh, Chu Toàn xem xong rất mau chóng, y sửng sốt.
Đây là giấy ghi nợ, nội dung đại khái là Chu Toàn mượn Tạ Ân một khoản tiền lớn, nếu trong thời gian giao ước không thể hoàn lại thì tài sản thuộc sở hữu của Chu Toàn đều thuộc về Tạ Ân.
Số tiền mượn kia, gần như là một con số thiên văn.
Chu Toàn khẳng định mình chưa từng kí thứ này, nhưng chữ kí phía dưới thì giống y như đúc chữ kí y thường dùng.
“Phải nói anh đần hay thấy lợi tối mắt đây, David vừa nói hợp tác, anh đã vội vàng kí tên.”
Tạ Ân cười khinh bỉ: “Nếu anh muốn xé, xin cứ tự nhiên. Dù sao tôi muốn viết bao nhiêu tờ thì có bây nhiêu tờ. Ha ha, không phải anh muốn dùng tiền bồi thường sao, hiện giờ tài sản anh sở hữu đều là của tôi, anh còn có thể đền bằng cái gì.”
Cậu thật muốn xem thử, khi Chu Toàn trở nên trắng tay, sắc mặt anh ta sẽ trở nên như thế nào.
Ngoài ý muốn là, Chu Toàn cũng không có biểu hiện khủng hoảng quá lớn, chỉ cúi đầu nói: “Thật ra thì… Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Tạ Ân nghi hoặc nhíu mày, nhìn Chu Toàn gian nan bò lên, đi vào thư phòng rồi trở về, trong tay có thêm một chiếc túi da màu đen.
Chu Toàn ngồi trên sofa mở chiếc túi ra, bên trong chứa những xấp tiền Euro mới tinh, tất cả đều là loại mệnh giá lớn nhất.
Ngay ngày hôm qua, y đã qua ngân hàng đổi hết số tiền mình dành dụm được những năm gần đây ra thành tiền mặt, chờ Tạ Ân đến.
Y cúi đầu, khom lưng đặt túi da lên sofa bên cạnh Tạ Ân, không có dũng khí nhìn biểu cảm của Tạ Ân.
“Tôi biết làm như vậy đối với cậu là một loại sỉ nhục, nếu như có thể, tôi bằng lòng đến sở cảnh sát tự thú, nhưng nếu vậy sẽ liên lụy tới cậu. Tôi chỉ có cách chuộc tội này thôi… Phòng ở này và ô tô, tôi cũng đã rao bán trên mạng, chờ thu được tiền…”
Y không nói thêm gì nữa, bởi vì đột nhiên không nghe được tiếng hít thở của Tạ Ân, Chu Toàn e sợ liếc nhìn.
Thanh niên đối diện sắc mặt xanh mét, đang dùng ánh mắt sắc như dao mà nhìn y.
Chu Toàn lần đầu biết, thì ra ánh mắt cũng có thể giết người.
“Anh thật đúng là cẩn thận, suy nghĩ cho tôi như vậy!” Tạ Ân bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười đó trong mắt Chu Toàn, đáng sợ hơn bất cứ điều gì, khiến gan bàn chân y phát lạnh, theo huyết quản chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Tạ Ân chậm rãi xé nát tờ giấy vay nợ.
Tốt, là cậu đã đánh giá thấp Chu Toàn. Có điều, nếu như anh ta cho rằng giao ra tài sản của mình là có thể được cậu tha thứ, quả thực nằm mơ!
Cậu muốn Chu Toàn hai bàn tay trắng, càng muốn phá hủy hoàn toàn người nam nhân này.
Dù là thân thể hay linh hồn, cậu đều muốn Chu Toàn sống không bằng chết.
Tạ Ân ném vụn giấy lên mặt Chu Toàn, tiếp tục cười: “Nếu anh thực sự muốn chuộc tội thì nằm xuống, để tôi thượng.”
Trong nháy mắt Chu Toàn còn tưởng mình nghe lầm, cho đến khi mặt Tạ Ân biến sắc, nắm áo y, Chu Toàn mới nhận ra rằng không phải Tạ Ân đang nói giỡn.
“Cậu…cậu…” Cổ áo bị nắm chặt khiến y rất khó thở, nhưng đâu bằng cú shock lớn mà Tạ Ân gây ra cho y. Y vẫn cho rằng, sau quá khứ kinh hoàng bảy năm trước, Tạ Ân hẳn là căm thù đến tận xương tủy với loại hành vi này.
Tạ Ân chỉ liếc mắt đã xem thấu Chu Toàn đang suy nghĩ cái gì, cậu lạnh lùng nói: “Tôi đích xác ghét nhất gay.”
“Vậy…” Chu Toàn còn muốn hỏi, lại bị sự oán độc sâu nặng trong đôi mắt nâu của Tạ Ân dọa sợ.
“Có biết không là tại anh, tôi con mẹ nó lên giường cùng phụ nữ, luôn nghĩ đến việc tôi bị đồng tính luyến ái ngoạn. Thế nào cũng không đứng dậy nổi. Sau đó chỉ có áp đàn ông, mới có thể cương.”
Tạ Ân cười tự giễu, tháo kính mắt của Chu Toàn, chậm rì rì hỏi: “Anh hài lòng chưa, tôi bị anh biến thành đồng tính luyến ái rồi, không chạm phụ nữ được nữa. Anh nói xem, anh phải làm thế nào mới bồi thường được cho tôi.”
Cậu dùng sức vuốt khuôn mặt cứng ngắc của Chu Toàn: “Nói đi!”
Chu Toàn lúc này vạn phần mong muốn lời Tạ Ân nói chỉ là do tức giận thôi, nhưng biểu cảm của thanh niên rõ ràng nói với y rằng, mỗi chữ Tạ Ân nói đều là sự thực.
Cổ họng y, trái tim y, đều thắt chặt từng chút từng chút một, khiến y gần như hít thở không thông. Hổ thẹn lẫn tuyệt vọng, cũng đang phóng đại vô số lần.
Là y hại cả đời Tạ Ân.
“Anh không phản đối chứ.” Tạ Ân ha ha nở nụ cười, đẩy Chu Toàn xuống đất, áp người lên.
Không có hôn môi, không có âu yếm, thứ cậu muốn, chỉ là trút giận, báo thù.
Chu Toàn không nhúc nhích, y không có sức cũng không có tư cách phản kháng. Khi ngón tay Tạ Ân đâm thủng thân thể y, y chỉ run rẩy nhắm chặt đôi mắt.
“Phía dưới anh rất cơ khát đó! Kẹp chặt như vậy.”
Chủ nhân của ngón tay ác ý đâm vào bên trong, hòng bức Chu Toàn rên rỉ, nhưng Chu Toàn giống như tín đồ một lòng hiến tế, cắn môi, đem hết thảy những lời sỉ nhục nuốt xuống.
Tạ Ân bị thái độ của Chu Toàn chọc giận, đeo bao cao su mà mình mang theo vào, vặn bung hai chân Chu Toàn, giữ lấy y, chậm chạp, chắc chắn động thân mà vào.
Chu Toàn cả người chấn động mạnh, nước mắt rốt cục chảy ra, dọc theo khóe mắt chậm rãi chảy vào lỗ tai.
Thân thể y, đã nhiều năm chưa từng tiếp xúc với tình ái, càng đừng nói tới xâm phạm một cách bạo lực như vậy.
“Ít giả vờ ngây thơ đáng thương đi.” Tạ Ân chỉ cảm thấy phản ứng của Chu Toàn rất nực cười.
Tên đồng tính luyến ái chết tiệt này, ở Milan lâu như vậy, chung quanh có bao đàn ông ngoại quốc cởi mở như thế, y nhịn thế nào được, cũng không biết cặp với bao nhiêu gã rồi, còn vờ vịt cái gì!
Nhưng mà, đích thực là rất chặt… Cảm giác bị kẹp chặt ở giữa tuyệt đối có thể khiến người ta phát điên, y không nhịn được cố sức phát vào mông Chu Toàn: “Thả lỏng một chút.”
Chu Toàn càng cứng ngắc.
“Uhm…” Tạ Ân bị xiết đau, cậu thẹn quá thành giận, đẩy hai chân Chu Toàn lên ngực, hạ thân chuyển động, xoay tròn tiến vào.
“A…a…!” Chu Toàn đột nhiên phát ra tiếng rên ngắn ngủi, sau đó lại cắn chặt môi.
“Không giả vờ được nữa hả?” Tạ Ân thản nhiên chế nhạo, sâu trong con ngươi lại hiện lên vẻ tàn nhẫn khiến người khác run sợ, cậu bỗng nhiên rời khỏi cơ thể Chu Toàn, sau đó ngay dưới ánh mắt ngạc nhiên của Chu Toàn, ra sức tiến vào.
Phòng khách, vang lên tiếng rên rỉ vỡ vụn của Chu Toàn.
“Đây là anh thiếu tôi.” Không chút thương xót bỏ lại một câu, Tạ Ân bắt đầu vận động, cố ý xé rách người đàn ông phía dưới.
Gạch lạnh như băng, vật sắc bén kia ra vào lặp lại trên cơ thể, như bàn ủi nóng cháy, không ngừng dằn vặt Chu Toàn, khiến y đau đớn nắm chặt hai tay thành quyền, hé miệng kêu lên.
Chỉ là những âm tiết vô nghĩa ngắt quãng, nhưng chỉ cần có thể giảm bớt một chút đau đớn trên thân thể là tốt rồi.
Trên nền đất, nước thấm ướt khuôn mặt trắng bệch của Chu Toàn.
“A..a… A…ư…” Trong nháy mắt, Chu Toàn thực sự cầu khẩn chính mình mau chóng chết đi, để không phải chịu sự trừng phạt nhục nhã như vậy nữa.
Có lẽ vị thần số phận nghe được tiếng lòng y, khi Tạ Ân gần lên đến cao trào thì, động tác của cậu chậm lại, vươn tay lấy cà vạt của Chu Toàn quấn quanh cổ y, dùng sức xiết.
“…” Mặt Chu Toàn tím lại, con ngươi cũng chầm chậm mất đi tiêu cự.
Y tưởng như đã ngửi được mùi máu tanh của tử thần rồi, thật tốt. Có thể hoàn toàn chuộc lại lỗi lầm của y….
“Vậy mà anh còn cười được.” Thấy vẻ mặt Chu Toàn lộ ra tia mỉm cười, Tạ Ân tức giận, buông tay ngược lại kéo tóc người kia ra sức mà lắc: “Anh cười cái gì, đừng tưởng rằng như vậy là có thể kết thúc. Nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh yên đâu…”
Ý thức của Chu Toàn đã tan rã, cũng không cảm giác được đau nhức trên thân thể, chỉ nghe được Tạ Ân còn đang không ngừng nói với mình: “… Tôi tin tưởng anh như vậy, vì sao lại gạt tôi, tôi chỉ muốn có người cùng tôi mừng sinh nhật, tưởng rằng có người quan tâm đến tôi, tên cầm thú này, vì sao đùa bỡn tôi chưa đủ, còn muốn bóp chết tôi! Anh nói đi…”
Xin lỗi… Chu Toàn như thấy được thiếu niên năm đó, cô độc bất lực cuộn mình trong phòng tạm giam, im lặng rơi lệ… Trái tim y đột nhiên tràn đầy đau đớn và thương tiếc.
Bị người mình tin tưởng phản bội vứt bỏ, là cảm giác gì, kì thực y hiểu rõ hơn bất kì ai khác.
Giờ khắc này, y thực sự muốn vươn tay ôm Tạ Ân, an ủi Tạ Ân, nhưng cánh tay giật giật, rốt cuộc vẫn không đủ sức nhấc lên.
Bóng tối vô tận, cuối cùng cướp đi tri giác của y.
Khi tia sáng hoàng hôn cuối cùng cũng bị rèm cửa thu lại, phòng khách cũng trở nên tối đen như bên ngoài.
Trong bóng đêm. Sáng lên một ánh lửa yếu ớt.
Tạ Ân ngồi bên cạnh Chu Toàn đang ngất đi, yên lặng hút thuốc.
Dục vọng đã phát tiết xong, ngực như trước rất trống rỗng.
Lúc trước, cậu rất muốn xiết chết Chu Toàn ngay lúc đó. Đó vốn dĩ là Chu Toàn nợ cậu, song thấy Chu Toàn khi đó mỉm cười, cậu lại nới lỏng tay.
Tròn bảy năm, sao có thể để Chu Toàn dễ dàng giải thoát như vậy.
Cậu hút mạnh một hơi cuối cùng, ánh mắt rơi xuống túi da màu đen kia, một cơn lửa giận không át chế được dâng lên, cậu nắm lấy túi da. Đem những xấp tiền Euro bên trong đổ lên người Chu Toàn.
“Ai cần những đồng tiền dơ bẩn của anh.” Tạ Ân thì thào nói nhỏ, lại tiếp tục hút thuốc, tiếp tục nhả khói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT